"Hệ thống, cứu ta!"
Mộ Thanh Khê chắc chắn là lại muốn như lần đó đem con của hắn đi luyện hóa đan dược nâng cao công lực. Hệ thống nghe được lời cầu cứu liền đáp lại.
"Ta không thể cứu được, chỉ có người mới có thể tự cứu mình thôi."
"Ta bằng cách nào chứ?"
Tô Thủy Nguyệt tay giữ tay Mộ Thanh Khê lại không cho y tiến tới, con dao đã cách bụng rất gần.
- Chịu đựng một chút, sẽ không đau.
Mộ Thanh Khê dùng một chút thuật pháp cố định hai tay hắn, còn y một tay cầm dao, một tay biến ra một ngọn lửa đỏ, đem dao hơ trên lửa. Tô Thủy Nguyệt trợn mắt, miệng há to, hắn làm sao có thể chịu đựng, hắn làm sao có thể để cho y toại nguyện lần nữa? Hắn rống lên, thu hết tất cả lực đạo về tay, dùng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà chưởng Mộ Thanh Khê một cái, đem y chưởng bay ra khỏi phạm vi kết giới bao bọc, mà chính hắn cũng bị bay lùi lại ngã ngửa ra chỗ đứng của bọn người Bách Phệ Thôn. Vừa rồi hệ thống đã chỉ cho hắn một cách để thu lại tất cả lực đạo cùng sinh khí, hiện tại chín tầng của Cúc Hoa bí tịch cũng đã bị y sử dụng cho sức cùng lực kiệt.
- Ngươi nổi điên cái gì, còn không mau lấy nó ra thì ngay cả ngươi cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Mộ Thanh Khê đứng dậy lau đi vệt máu ở trên mép, một chưởng này đã làm cho vết thương mà Tô Thủy Nguyệt lần trước đâm y bị vỡ ra, chảy máu không ngừng. Nhưng với tu vi hiện tại của y thì cũng không gọi là vết thương chí mạng.
- Ngươi không được tới đây. Một kẻ đã từng giết Tô Thủy Nguyệt như ngươi còn có tư cách nói mấy câu này sao?
Bước chân Mộ Thanh Khê khựng lại nhưng rồi cũng hùng hổ tiến lên phía trước, một bước cũng không dừng. Thượng Thiên Thiếu Khanh bế Tô Thủy Nguyệt đã sớm ngất đi trên tay, Bách Phệ Thôn cùng những người khác thủ hộ phía trước để hai người họ chạy càng nhanh càng tốt. Tô Thủy Nguyệt được Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tống Liễu Dương ngự kiếm như bay về Tề gia trang, phải nhanh chóng đem đứa con trong bụng hắn lấy ra nếu không thật sự như lời Mộ Thanh Khê nói, nguy hiểm tính mạng.
Tô Thủy Nguyệt mơ mơ hồ hồ nghe được từng giọng nói lo lắng không thôi, nghe cơ thể từ nhẹ bẫng rồi trở nên đau đớn, từ đau đớn chuyển sang nhẹ tênh. Hắn nghe được tiếng hô hào đánh đấm, tiếng hối thúc không ngừng, cuối cùng là một tiếng khóc của trẻ con văng vẳng bên tai. Tiếng khóc của tiểu anh nhi lanh lảnh, xuyên qua tầng tầng lớp lớp, đi vào tận đáy lòng hắn làm cho lồng ngực hắn run lên khe khẽ. Con của hắn, con của hắn, và của Mộ Thanh Khê.
"Ký chủ, ngươi nghe ta gọi không?"
Tô Thủy Nguyệt bừng tỉnh, chỉ là trước mắt tối tăm không phân biệt được gì chỉ có giọng nói của hệ thống vang lên.
"Ký chủ, ngươi sinh con rồi."
Tô Thủy Nguyệt hai tay sờ sờ bụng, quả nhiên đã xẹp lại. Vậy hài tử của hắn đâu, hài tử của hắn đâu rồi? Cho dù hắn đã không còn tình cảm gì với Mộ Thanh Khê, nhưng hài tử này hắn thật sự yêu thương nó.
"Đừng tìm nữa, người sẽ không tìm được."
- Ngươi nói vậy là sao chứ, hài tử của ta đâu, nó đâu rồi!
"Bởi vì người không thuộc về thế giới này nhưng lại đã sinh tiểu hài tử mang giọt máu nữa thực nữa giả cho nên cấm chế của hệ thống thiết lập, cưỡng ép người trở về. Nhiệm vụ của ta đã hoàn tất, người đã tự do. Chúc mừng người, Tô Thủy Nguyệt, trở về thôi."
- Không! Đợi đã, ta không muốn!
Tô Thủy Nguyệt hét lên, bỗng nhiên trước mắt một luồn sáng chói lói. Hắn hai mắt đình chỉ hoạt động, tròng mắt mở to, cảnh vật này, cảnh vật mà hắn đã mong chờ bao nhiêu lâu nay. Căn phòng với bức tường sơn màu xanh cùng với mớ bừa bộn đầy sách của hắn đã được sắp xếp gọn gàng ở trên giá. Hắn, trở về rồi.
Hắn trở về ngay lúc mà hắn không mong muốn nhất, hài tử chưa được nhìn thấy dù chỉ một lần. Hắn hai tay ôm đầu, hắn muốn khóc. Đột nhiên hắn nghe hai tay phát ra tiếng leng keng, nhìn kỹ lại thì đã bị xích sắt khóa lại, hai chân cũng vậy. Mà thân thể lúc này lại chỉ mặc một cái quần đùi mỏng, từ trên xuống dưới đầy rẫy dây diện to nhỏ chằng chịt, kế bên còn có một cỗ vi tính còn đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.
- A Nguyệt tỉnh rồi?
Tô Thủy Nguyệt giật mình nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, người nọ đứng bên cửa sổ nhìn lên ánh trăng vàng vọt của trên cao. Bóng lưng cao rộng quen thuộc, nhưng lại khiến da đầu hắn tê liệt bất giác run lên.
- Mộ Thanh...
Đối phương quay mặt lại, trên tay vẫn còn một điếu thuốc đang hút dở mà để lên miệng hít một hơi rồi phả ra, khuôn mặt này, đúng thật là Mộ Thanh Khê. Chỉ là giọng nói...
- Anh hai?!
Hắn không biết là đang hỏi hay là đang xác nhận, chuyện này rốt cuộc là có chuyện gì? Mộ Thanh Khê ra ngoài và vào thân xác của anh hai hắn sao?
- A Nguyệt đã ngủ rất lâu rồi, có đói bụng hay không?
Người nọ dụi điếu thuốc lên cửa sổ rồi đi lại gần hắn, tiếng giày gia nện trên nền nhà từng tiếng cộp cộp rõ ràng.
- Anh hai, mặt của anh... Tại sao...?
Tại sao lại giống Mộ Thanh Khê như đúc?! Lúc trước đâu phải là như thế này!