Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

chương 3: huấn luyện người mới 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Ba Chấm

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, Hứa Thuật bị tiếng hét của Cao Trọng đánh thức.

Cậu xoay người rời khỏi giường, kéo cửa ra liền chạy ra bên ngoài, không nghĩ tới Quý Xuyên ở đối diện cũng vừa vặn ra tới.

Hai người liếc nhau, cái gì cũng chưa nói, nhanh chóng đi đến căn phòng cách vách.

Trước khi cửa phòng của anh sắp đóng lại, thì Hứa Thuật đã liếc vào bên trong phòng Quý Xuyên —— kỳ quái, trời đã sáng rồi, sao anh vẫn còn bật đèn?

Cao Trọng đang ngồi ở chính giữa hành lang, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm căn phòng phía trước.

Còn chưa tới cửa, thì Hứa Thuật đã nghe thấy được mùi tanh của máu.

Cậu không khỏi dừng bước chân lại, bình tĩnh điều chỉnh lại tâm lý của mình, mà Quý Xuyên cũng đã nhanh chóng đi tới cửa.

Sau đó Hứa Thuật thấy cặp mắt u ámcủa anh bỗng nhiên sáng lên.

"......"

Xem ra tình huống trong phòng không được khả quan cho lắm.

Cậu cũng đi qua, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đống máu, đúng là máu, mà phải còn dùng chữ đống để miêu tả nó nhiều đến cỡ nào.

Hơn một nửa căn phòng bị máu tươi bao trùm, trên mặt đất còn vươn vải vài khối thịt không còn nguyên vẹn, bức tường vốn là mà trắng tinh nhưng lại bị máu bắn lên thành hình pháo hoa, không biết vì sao còn dính vài miếng thịt trên đó.

Nhìn qua, nạn nhân giống như bị nổ tung, không nhìn ra được hình dáng ban đầu.

Trong không khí dày đặc mùi máu tươi, chính giữa căn phòng còn có cả đống nội tặng trơ trội ở đó.

Hứa Thuật chậc một tiếng, lui về phía sau hai ba bước.

Nhưng mà vẫn còn tốt, cậu vốn tưởng rằng chính mình sẽ phải nôn ra mất, hình như cậu hơi xem nhẹ tố chất tâm lý của bản thân rồi.

Lúc này, hai căn phòng kế bên cũng một trước một sau mở ra.

Lương Lương đi tới nhìn tình huống, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Hắn lui sang một bên nói:

"Cái này cmn cũng quá thảm rồi."

Tiêu Mỹ chỉ hướng bên trong nhìn thoáng qua, lại lập tức xoay người ở cạch tường ói lên ói xuống.

Ông chủ nhà lúc này cũng lên lầu, đứng ở cầu thang mỉm cười hướng bọn họ hỏi:

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lương Lương sắc mặt nặng nề mà trả lời:

"Có người chết."

Ông chủ A một tiếng, chậm rãi đi tới nhìn lướt qua, cười nói:

"Không sao, tôi sẽ quét dọn sạch sẽ, mọi người không cần lo lắng."

Nói xong hắn liền xoay người đi xuống lầu, chắc hẳn là đi lấy đồ để lao dọn.

......!Chẳng lẽ hắn cảm thấy mọi người đang sợ dơ sao?

Đối mặt với hiện trường chết người đầy máu me như thế, hắn vẫn làm như không có chuyện gì, quả thực giống như công khai cho mọi người biết: Không sai, tôi chính là quỷ, các người có thể làm gì được tôi?

Tiếng bước chân dưới lầu đã nhanh chóng biến mất, trên hành lang là một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng nôn của Tiêu Mỹ với Cao Trọng.

Hứa Thuật do dự một chút, đi đến bên người Tiêu Mỹ, vỗ vài cái lên vai cô ta, mở miệng nói:

"Đừng nôn nữa, cố gắng kiềm ném lại, tôi có chuyện muốn hỏi cô."

Tiêu Mỹ nghe vậy, nâng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi lên, mê mang nhìn Hứa Thuật.

Hứa Thuật hỏi:

"Ngày hôm qua cô cùng nhóm với Chu Phù, chị ta có làm chuyện kì lạ gì không? Hay là, hai người trong lúc tìm manh mối có tách nhau ra không?"

Tiêu Mỹ vừa mới định mỡ miệng, lại nhịn không được nôn khan hai tiếng, vội vàng che miệng nói:

"Trước, trước tiên xuống lầu lại nói......"

Cô ta thật sự không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.

Dưới lầu trong đại sảnh, Tiêu Mỹ một hơi uống mất nửa ly nước, mới run rẩy mở miệng nói:

"Chúng tôi, chúng tôi hẳn là chưa làm qua chuyện kỳ lạ gì cả, mọi người đều giống nhau, chỉ là đi tìm manh mối mà thôi.

Nhưng mà ——"

Cô ta nhìn về phía Hứa Thuật:

"Chúng tôi thật ra có tách nhau ra một lần.

Ngày hôm qua tầm giờ chiều, chúng tôi ở lầu hai, tôi đột nhiên muốn đi WC, nhưng hơi sợ, nên kêu chị Chu nhất định phải ở cửa chờ tôi ra tới, chị ta đồng ý.

Nhưng lúc tôi ra ngoài, lại thấy chị ta từ dưới lầu đi lên."

"Dưới lầu? Cô ta một mình xuống lầu làm gì? Thật là ngu xuẩn!" Lương Lương nhíu mày.

Tiêu Mỹ rụt cổ, nhấp môi nói:

"Chị ta nói, nói là ông chủ nhờ chị ta giúp khiêng cái bàn ra một chút......"

"Khiêng cái bàn? Cô nói giờ chiều?" Hứa Thuật không thể tưởng tượng nói: "Lúc đó, tôi cùng Quý Xuyên cũng ở dưới lầu, nếu muốn tìm người khiêng đồ vật, người bình thường đều sẽ tìm người gần mình mới đúng, huống hồ chúng tôi là đàn ông, hắn như thế nào lại chạy lên lầu hai nhờ một người phụ nữ tới giúp?"

Lương Lương vỗ tay một cái:

"Không cần nói nữa, ông chủ nhà kia khẳng định có vấn đề, kế hoạch hôm nay là phải điều tra hắn!"

Thật ra ngày hôm qua Hứa Thuật muốn lẻn vào trong phòng của ông chủ nhà, nhưng lại phát hiện ra nó đã bị khóa lại.

Mà bọn họ gần như đã đem mọi nơi lục soát hết, còn lại chỗ chưa tìm là phòng của ông chủ nhà.

Cho nên cậu đã sớm nghĩ kỹ rồi, hôm nay nhất định phải vào căn phòng kia nhìn thử.

Nhưng mà, bằng cách nào mới lấy được chìa khóa?

Lúc này, Hứa Thuật liếc sang Quý Xuyên đang ngồi bên cạnh thì thấy anh ta đứng dậy đi lên lầu.

Nhìn thân ảnh của anh ta biến mất ở chỗ ngoặc cầu thang, Cao Trọng ngơ ngác hỏi:

"Cậu ta muốn làm gì? Không cùng chúng ta đi tìm manh mối sao?"

Hứa Thuật loáng thoáng nghĩa ra được, khóe miệng vừa kéo lên —— cậu hình như đã đoán ra được Quý Xuyên muốn làm gì..

Quả nhiên, ngay sau đó, một loạt tiếng động lớn từ trên lầu truyền đến.

Âm thanh giằng co đó chưa kéo dài được đến giây, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng la thất thanh của ông chủ nhà.

"Cậu ta, cậu ta sẽ không đi giết.....ông chủ nhà?" Cao Trọng kinh ngạc mà há to miệng.

Hứa Thuật nghĩ thầm, anh ta chắc chắn không thiểu năng như thế, nếu không cũng sẽ không giữ được mạng sống đến bây giờ.

Nếu không đoán sai, Quý Xuyên hẳn là ——

Một loạt tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, còn kèm theo tiếng va chạm của chìa khóa.

Hứa Thuật muốn cười:

" Người này lại muốn đi cướp chìa khóa của ông chủ nhà."

Đừng xem nhẹ tâm lý của Quý Xuyên, bọn họ hai người đều có chung một suy nghĩ.

Nhưng mà suy cho cùng mà nói, nhân vật này cũng là do cậu viết ra.

Lương Lương vẻ mặt hoang mang:

"Gì? Còn, còn có thể làm như vậy? Coi chừng kích hoạt cấm kỵ......"

Quý Xuyên đi xuống cầu thang, mặt không biểu tình mà nhìn về phía Hứa Thuật:

"Lại đây."

Hứa Thuật còn chưa động, Lương Lương liền đi qua trước.

Nhưng hắn mới đi được hai ba bước, Quý Xuyên đã nhìn hắn, khóe môi cong lên, mỉm cười nói:

"Tôi không kêu ông."

......!Anh lại muốn giết người à.

Hứa Thuật vội vàng nện bước đi nhanh qua, cười ha hả mà nói:

"Tôi tới tôi tới, chúng ta đi thôi."

Ánh mắt Quý Xuyên từ Lương Lương dịch sang chỗ khác, nụ cười cũng thu diễm lại, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng âm u như cũ.

Anh ta cầm chìa khóa, trực tiếp đi vào phòng ngủ của ông chủ, lúc anh ta mở cửa, Lương Lương muốn đi sang xem một chút.

Nhưng mà lần này, hắn vừa muốn hành động đã bị Cao Trọng kéo lại.

Hắn đang muốn phát tác, lại nghe Cao Trọng thấp giọng nói một câu nói.

Lúc này, Hứa Thuật cùng Quý Xuyên đã vào phòng, Quý Xuyên còn khóa cửa lại, đều không cho cơ hội nào cho ba người ở bên ngoài.

Khóa xong cửa, liền xoay người, mặt đối mặt với Hứa Thuật, Quý Xuyên nhìn cậu hai giây, mở miệng nói:

"Không được nói cho họ bất kỳ manh mối nào mà chúng ta tìm được trong phòng này, nếu không —— cậu sẽ chết."

Hứa Thuật nhanh chóng đồng ý:

"Yên tâm, tôi tuyệt đối không nói cho bọn họ biết, nếu không tôi sẽ là heo!"

Quý Xuyên dời tầm mắt đi, xem xét căn phòng.

Hứa Thuật cũng thu liễm lại, nghiêm túc mà nhìn một lượt căn phòng.

Một lát sau, anh mắt của cậu dừng lại bức tường phía trên đầu giường:

"Nơi đó hơi kì lạ, có giấu vết đang từng treo khung tranh."

_

Cùng lúc đó, trên lầu hai, trong phòng Lương Lương.

Hắn đem cửa phòng khóa lại, vội vàng mà quay đầu lại hỏi: "Cậu thật sự đoán được cấm kỵ là gì sao?"

Cao Trọng dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, tôi cảm thấy nhất định là chuyện này! Kỳ thật rất đơn giản, chính là vào buổi tối không được phát ra tiếng! Giống tối hôm qua, không phải Chu tỷ hôm qua phát ra một tiếng mới bị giết à?"

Lương Lương nhìn hắn ta giống như thiểu năng, cuối cùng mới nói: "Cái này tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng này cũng quá đơn giản, khả năng không cao.

Chậc, tôi vốn dĩ không ôm nhiều hy vọng.

Đi thôi, đi xem ông chủ nhà như thế nào."

Hắn một bên đi ra ngoài, một bên hừ lạnh nói:

"Tên nhóc kia cũng quá ngu xuẩn! Cũng chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề, hơn nữa ông chủ nhà có khả năng rất cao là quỷ, tôi chắc chắn người chết hôm nay là cậu ta!"

Cao Trọng nhắm mắt theo đuôi mà đi theo hắn, thấp giọng hỏi:

"Lương ca, nếu như trong phòng ông chủ nhà có manh mối thì làm sao bây giờ?Cậu ta khẳng định sẽ không nói cho chúng ta biết."

Lương Lương nghe vậy, bật cười:

"Cậu ta không nói, chẳng lẽ cậu nhóc kia cũng không nói sao? Đừng quên, cậu ta đã đồng ý đưa điểm tích lũy cho tôi, cùng chúng ta mới là một đội, sao có thể giúp đỡ thằng kia dấu manh mối?"

Cho nên, bọn họ chỉ cần chờ, chờ hai người ra tới, hắn liền tìm cơ hội kêu một mình Hứa Thuật, làm cho cậu nói cho bọn họ biết manh mối đã tìm được!

Đây là nguyên nhân lúc trước Quý Xuyên muốn cùng Hứa Thuật một nhóm, Lương Lương không có cản.

Bọn họ tìm được manh mối có thể gạt Quý Xuyên, mà Quý Xuyên tìm được manh mối quan trọng nào, đều sẽ bị Hứa Thuật phản bội mà đi nói cho bọn họ biết!

_

Dưới lầu,trong phòng ông chủ nhà, Hứa Thuật đột nhiên hắt xì một cái.

Câ xoa xoa cái mũi, khiêng tủ quần áo lên, hướng đối diện Quý Xuyên gật gật đầu: "Được rồi, làm đi."

Hai người cùng nhau dùng sức, nhẹ nhàng đem tủ áo dời sang bên cạnh.

Tủ quần áo được đặt ở chính giữa bức tường bên trái, đối diện với đuôi giường.

Đồ vật trang trí thật sự là rất kỳ lạ, không thể không để người khác chú ý.

Tủ quần áo lớn như thế mà lại đặt ở chỗ này, còn đối diện giường nữa?

Quả nhiên, sau khi khiêng tủ quần áo sang chỗ khác, hai người liền thấy mấy chữ viết mơ hồ trên bức tường.

Giống như đã bị người ta quét lên một lớp sơn, đem mấy chữ viết kia cho nó trở nên thành những vết khó có thể thấy được.

Chữ viết khá lớn, nét viết khá giống "chào mừng đến với cổng ánh trăng " ở dưới đại sảnh, chắc hẳn là cùng một người viết.

Hứa Thuật lui ra sau vài bước, nheo lại nửa con mắt, mò mẫm từng chữ, nói:

"Vĩnh, xa, có, một, cái gì......"

"Là ở bên nhau vĩnh viễn."

Quý Xuyên cũng lui lại đứng bên người cậu, thần sắc nhàn nhạt mà nhìn mặt tường kia, chậm rãi nói:

" Ông chủ nhà không phải người độc thân."

Hứa Thuật sửng sốt một chút, tán đồng gật gật đầu.

Tuy rằng còn không biết những chữ này là ai viết, nhưng có thể là ông chủ nhà trả tiền mời người tới làm, một người đàn ông độc thân mà trong phòng lại có viết "Ở bên nhau vĩnh viễn" thì rất kỳ lạ.

Hơn nữa bức tường trên đầu giường còn có dấu vết khung tranh, Hứa Thuật lớn mật suy đoán, ông chủ không phải là người độc thân, lại còn đã từng kết hôn —— khung ảnh đã từng treo có khả năng chính là ảnh cưới.

Nếu là giả thiết này là đúng, thời gian hắn kết hôn không ngắn, nếu không khung ảnh sẽ không lưu dấu vết rõ ràng như vậy.

Nhưng, cách trang trí trong căn phòng này dù nhìn thế này nào cũng là căn phòng của một người đàn ông độc thân, không có bất cứ đồ vật gì mà liên quan tới nữ giới, có khi một cọng tóc cũng không có.

Hơn nữa từ đầu tới đuôi, bọn họ cũng chưa từng thấy qua vợ của ông chủ nhà.

Nói như vậy......!

Hứa Thuật nhìn về phía Quý Xuyên: " Lẽ nào vợ ông chủ nhà mới là quỷ?"

~~~~~~~~~~~~

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio