Trong ngục giam giữ phạm nhân bên cạnh tòa nhà của khu quân bộ.
Tại nơi này binh lính luôn được cắt cử trông giữ luân phiên suốt ngày và đêm.
Cho dù là con ruồi cũng không thể đi lọt.
Lúc này trong phòng giam số có một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi dưới đất chật vật nhìn nhau.
“A Thành.
Giờ phải làm sao đây?” Tô Niệm hoảng sợ nhìn không khí lạnh lẽo, u ám bên trong nhà giam.
“Đừng ồn, yên lặng để tôi nghĩ cách.” Cố Thành quát một tiếng, lại chạm phải vết bầm tím trên ngực và vết dao chém ở mạn sườn, gã rên lên đau đớn, đôi mắt càng toát lên vẻ oán hận.
Cố Tiêu, Doãn Chung, Tần Nguyên, đám ngu xuẩn Quân đoàn Quang Minh, còn cả những kẻ đêm nay đứng trong sảnh chê cười gã nữa…
Chỉ cần gã có thể thoát ra khỏi chỗ này...!
Gã nhất định sẽ khiến cho từng kẻ, từng kẻ trong số bọn họ chết không có chỗ chôn.
Ngày hôm sau bên trong thư phòng vang lên tiếng đập bàn.
Tần Nguyên mày râu quắc thước, thân hình cao lớn, không nghi ngờ gì khi còn trẻ ông đã từng mạnh mẽ, uy dũng thế nào.
Lúc này ông đang bày ra nét mặt lãnh lệ, phẫn nộ tột cùng khiến những người bên trong không khỏi run rẩy, sợ hãi không dám lên tiếng.
“Tham vọng lớn đấy.
Thế mà còn muốn lên làm Lãnh đạo của cái căn cứ này.” Tần Nguyên nhếch mép cười nhạo, nhưng trong mắt lại không hề chứa đựng ý cười, ông quăng chiếc điện thoại trên bàn rồi chán ghét lấy khăn lau tay giống như chạm phải thứ dơ bẩn.
Trong căn phòng nhất thời im lặng, vừa rồi họ mới bật lại toàn bộ đoạn ghi âm trong điện thoại để tiến hành cuộc họp nhằm thống nhất xử tội của Cố Thành.
Thế nhưng còn chưa nghe hết, ngài đại tướng đã không giữ nổi bình tĩnh đứng dậy đập bàn tức giận.
Nói thật những lời trong đoạn băng ghi âm quả thực quá mức ác liệt, nham hiểm, lại mang tham vọng nhắm thẳng vào chính quyền và quân bộ.
Mỗi người ở đây đều hận không thể đến phòng giam dùng nắm đấm chào hỏi lên mặt Cố Thành rồi giết quách gã đi cho xong.
Thế nhưng vẫn phải xử lý theo trình tự pháp luật đã định ra của căn cứ.
Sau khi tiến hành cuộc họp, chưng cầu ý kiến, thống nhất hình thức xử phạt, rồi mới công bố trước toàn dân cư và công khai hành pháp.
Mỗi khâu đều phải tiến hành quy củ.
Chỉ có vậy mới làm cho căn cứ vận hành tốt theo quỹ đạo mà không phạm phải sai lầm.
Bởi vậy, dù rất muốn cho Cố Thành ăn một viên đạn bạc kết thúc cuộc đời gã nhưng sự thực là bản thân bọn họ cũng không thể tự ý lập tức xử lý hắn.
Mỗi một thành viên trong căn cứ cho dù có sai cũng phải đem ra tiến hành xử lý công khai.
“Vương Lẫm.
Cậu chiếu theo kết quả cuộc họp sáng nay lập tức công bố tội ác của gã và quyết định xử phạt.
Sau đó dán trước quảng trường khu trung tâm.”
“Rõ.
Thưa Thủ trưởng.” Vương Lâm nghiêm người hành lễ rồi xoay người rời đi.
Cuộc họp cũng theo đó mà kết thúc.
Khoảng hơn một giờ sau quân đội đi tới khu quảng trường dán cáo thị trên bảng tin, cư dân ít nhiều đã nghe phong phanh về sự việc sảy đêm qua nhưng dù sao cũng chỉ là lời kể, không có tính xác thực.
Nay quân đội tự mình chiếu cáo, mọi người đều vội vàng chạy tới, xúm vào xem xét.
Xem xong, đám người bắt đầu sôi nổi bàn luận, đa số đều vô cùng kinh ngạc, kinh tởm với hành vi và phẩm hạnh của vị đội trưởng đương nhiệm đang rất nổi danh này.
Từ một kẻ được rất nhiều người ngưỡng vọng chỉ sau một đêm đã trở thành một gã tội phạm ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa bị người người phỉ nhổ.
Hết chửi rủa, chê trách về hành vi táng tận lương tâm của Cố Thành, dân chúng lại bắt đầu phấn khích mong chờ tới ngày mai, có thể tận mắt chứng kiến thời điểm Cố Thành đền tội cho những việc làm gian ác của mình.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên căn cứ tiến hành xử quyết công khai một kẻ mang tội, cho nên đề tài này được bàn luận rất lâu, thậm chí trên quảng trường không lúc nào thiếu người túm năm tụm ba hưng phấn trò chuyện.
Bốn người Hứa Giai Ninh cũng tới xem thông cáo của Quân Đội, họ không tỏ thái độ với hình thức xử phạt mà chính quyền đã ban bố.
Nếu như không có sai sót gì sảy ra thì mai chắc chắn là ngày chết của Cố Thành.
Nhưng… Ai cũng không thể ngờ thế mà thật sự sảy ra chuyện.
Quả thật là việc tốt không linh, việc xấu linh.
Đầu tiên là buổi chiều, nhiệt độ trong không khí đột ngột giảm mạnh, nhanh tới mức chỉ trong một giờ đồng hồ đã giảm xuống mười mấy độ.
Tiếng trước mọi người còn mặc áo phông, tay lau mồ hôi, mà chỉ một tiếng sau dù mặc áo khoác cũng không khỏi lạnh run cầm cập.
Sự biến đổi về khí hậu này sảy ra quá đột ngột, không ít người phải vội vã chạy về nhà đóng chặt cửa hi vọng có thể khiến cho thân thể ấm áp hơn một chút.
Sau đó là mọi người phát hiện ra rau dưa trồng trên đất đều đồng loạt khô héo, thối rữa, nhanh chóng chết rũ đi.
Có người vội vàng chạy đi báo tin cho chính quyền thành phố, họ lập tức cử người của quân đội xuống xem xét thực hư, quả thật tất cả các loại cây trồng trên đất đều đã chết, không thể cứu sống được.
Đây là một tin tức cực kỳ xấu, bởi lẽ nó trực tiếp đe dọa tới vấn đề lương thực của con người, nếu như không thể gieo trồng, lại không thể sản xuất thực phẩm, con người sẽ không còn đồ ăn thức uống, tới lúc ấy chờ đợi loài người chính là sự diệt vong.
Trong tòa nhà quân bộ.
Chính ủy thành phố và lãnh đạo của quân đội đang tiến hành họp khẩn.
“Phải nhanh chóng cấp áo ấm xuống cho người dân, không thể để sảy ra tình trạng chết rét, mở kho ra phân phát áo mùa đông xuống.” Một vị lãnh đạo lên tiếng.
“Về vấn đề đất trồng các vị có ý kiến gì không?” Tần Nguyên đứng dậy nghiêm mặt nhìn một vòng người trong phòng họp.
“Thưa đại tướng, phòng thí nghiệm của chúng ta đang tiến hành phân tích kết quả mẫu đất.
Tin rằng sẽ sớm tìm ra nguyên nhân.” Một vị Trung úy đứng lên báo cáo.
“Nếu có kết quả hãy nhanh chóng đưa tới, phải biết được nguyên nhân mới tìm được cách giải quyết sớm.” Tần Nguyên nhíu mày quay sang nhìn phó tướng của mình.
“Vương Lẫm.
cho quân nhân xuống đường trấn an lòng dân, đừng để mọi người hoảng loạn.”
“Rõ.”
“Báo cáo.” Một người đàn ông trung niên mặc áo blue trắng cầm theo giấy tờ tiến vào phòng họp.
“Thưa đại tướng.
Đã có kết quả phân tích mẫu đất.”
“Mau báo cáo.” Tần Nguyên vô thức đứng thẳng người, tâm trạng hồi hộp, phập phồng nhìn vị tiến sĩ nghiên cứu bên dưới.
“Kết quả đo được cho thấy nồng độ ô nhiễm trong đất quá cao, đã đạt tới ngưỡng báo động, không thể trồng được bất cứ loại hoa màu nào nữa.” Vị tiến sĩ trầm trọng đọc lên kết quả.
Tất cả phòng họp đều lặng đi, ai nấy đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.
“Có cách nào thay đổi mức độ ô nhiễm không? Ví dụ như một phương pháp tinh lọc nào đó?” Tần Nguyên vẫn chưa hết hi vọng vội vàng truy hỏi.
“Báo cáo.
Tạm thời không có.
Mức độ ô nhiễm quá cao, những cây trồng đã héo rũ kia đều được mang đi phân tích, kết quả rất đáng lo ngại, nếu chúng ta chẳng may ăn phải chúng cũng sẽ nhiễm cùng loại virus trong máu tang thi.”
“Trời muốn tuyệt đường sống của loài người sao…” Một vị lãnh đạo tuyệt vọng kêu lên.
Ngay lúc này một trận bước chân gấp gáp truyền đến kèm theo tiếng hô lớn:
“Báo cáo.”
“Mau nói.” Tần Nguyên nhíu mày nhìn cậu cảnh vệ sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc run rẩy đứng đó.
“Thưa đại tướng…Nguồn…Nguồn nước cũng bắt đầu biến đen, nước từ trong giếng, nước chảy ra từ vòi đều mang màu đen hơn nữa còn bốc mùi hôi thối…” Anh cảnh vệ run rẩy lên tiếng, vẻ mặt trực khóc.
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều kinh hoàng đứng bật dậy khỏi ghế không thể tin nổi mà nhìn anh ta.
Tần Nguyên sải bước đi tới, phẫn nộ nắm chặt lấy vai anh chàng cảnh vệ gằn từng chữ: “Cậu vừa nói gì? Nguồn nước cũng bị ô nhiễm?”
Anh cảnh vệ bị Đại tướng bóp chặt vai tới mức đau đớn nhăn mặt lại nhưng không dám kêu rên một tiếng chỉ rưng rưng nước mắt gật đầu.
Tần Nguyên chiếm được xác thực còn chưa thực sự tin tưởng, ông vội vàng chạy tới phòng vệ sinh phía sau chỗ ngồi mở toang cánh cửa run tay vặn mở van nước.
Tức thì dòng nước đen đúa, đục ngầu mang theo mùi tanh hôi nhè nhẹ chảy ra khiến ông phải nhíu mày nhanh chóng khóa van lại.
Mà những người khác đứng bên ngoài cũng trông thấy rõ ràng, nét mặt ai nấy đều hiện lên nỗi chán chường, mất hết nghị lực sống.
“Thế này… thế này….” Một người nói không thành tiếng bật khóc nức nở.
Nhất thời những lãnh đạo cao cấp vẫn luôn cứng rắn, nghiêm nghị đều sụp độ ngồi bệt xuống đất tuyệt vọng chảy nước mắt.
Đất không thể trồng, nước không thể uống, tang thi lại càng ngày càng mạnh, loài người đã đi đến kết cục diệt vong rồi sao.
Tần Nguyên đứng yên trước bồn rửa mặt hồi lâu không nói gì, phải nửa tiếng sau ông mới quay đầu nhìn đám người tê liệt ngồi dưới đất hạ giọng: “Quay trở về bàn, tiếp tục cuộc họp.”
“Vương Lẫm.
Đi thông báo cho cư dân, không được phép sử dụng nước trong vòi và nước trong giếng để ăn uống, sinh hoạt nữa.”
Đến tối cơ hồ nhiệt độ đã giảm xuống mức thấp nhất, thậm chí trời bắt đầu đổ những bông tuyết trắng xóa xuống nền đất.
Người dân trong căn cứ hốt hoảng không yên, có người chạy tới tòa nhà quân bộ để hỏi thăm tình huống khiến chính quyền không thể không ra mặt trấn an dân chúng.
Phải đến tối muộn cư dân mới được xoa dịu, không an lòng quay trở về nhà, ai nấy đều mang tâm trạng lo lắng, hoảng hốt.
Hứa Giai Ninh mặc chiếc áo cổ lông ấm áp đứng ngoài ban công ngây ngẩn nhìn mặt đường tràn ngập tuyết trắng xóa bên dưới.
Thật bất thường, rõ ràng phải đến hơn một tháng nữa trời mới bắt đầu giảm nhiệt độ sâu và đổ tuyết tại sao lại sảy ra sớm hơn trước dự kiến?
Điều này lại chứng tỏ điều gì?
Chỉ trong mấy tiếng cả căn cứ đã chìm sâu vào u ám, trầm mặc.
Nỗi lo lắng cứ khuếch tán dần lên trong lòng mỗi người dân, khiến ai nấy đều sợ hãi không thể ngủ được.
Hứa Giai Ninh đứng lặng nhìn về phía bờ sông ở xa xa.
Lòng ẩn ẩn bất an, giống như có một thế lực vô hình nào đó đang can thiệp, thúc đẩy, khiến mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ.
TÁC GIẢ LẠI NGOI LÊN: Nay nghỉ lễ rảnh rỗi nên up thêm chương làm quà nha.
Tuần sau trung thu mình sẽ vìa quê - ngày nên đang cố gắng lợi dụng mấy ngày nghỉ này viết nhiều tích thêm chương.
Như vậy sang tuần mới đủ số lượng c/ngày mà ko bị cắt bởi kỳ nghỉ của mình.
Chúc cả nhà có những ngày nghỉ lễ zui zẻ.
Chúc bản thân có kiên nhẫn cày đủ c/ngày để dành cho chiến dịch nghỉ xoã tuần sau.