Ăn tối xong Cố Tiêu gọi Trình Tranh và Vương Hạo Nhiên qua họp.
Vì chuyến đi khá xa, lại chưa biết tình hình cụ thể nên căn cứ cần phải có một người nòng cốt ở lại trấn thủ.
Trình Tranh liền xung phong đảm nhận việc này bởi anh không hi vọng chạm mặt với cao tầng căn cứ Thủ đô, nhất là lãnh đạo bên quân đội.
Tuy bởi vì hai căn cứ qua lại thông thương trong thời gian dài, bên căn cứ thủ đô đã sớm nắm được về bộ máy lãnh đạo của căn cứ Lập Tân, cũng biết về nhánh quân đặc chủng dong binh do Trình Tranh cầm đầu đang ở đây nhưng dường như hai bên đều ăn ý không nhắc tới chuyện này.
Biết khúc mắc của anh, Cố Tiêu cũng gật đầu đồng ý.
Vu Lâm đề nghị được đi cùng lần này.
Cố Tiêu nghĩ tới dự án cải tạo đất trồng mà y đang nghiên cứu liền hỏi thử.
“À có Giáo sư Tiết ở đây tọa trấn rồi.
Không sao đâu, nói ra thì ông ấy còn có kinh nghiệm và năng lực hơn anh.
Cứ để ông ấy làm chủ.
Biết đâu tới khi chúng ta quay trở về, thí nghiệm cũng đã phân nửa thành công rồi.” Vu Lâm nhún vai cười, có vẻ rất tin tưởng vào tài học của Tiết Minh Tư.
Cố Tiêu gật đầu, Hắn bàn giao lại công văn giấy tờ cho Trình Tranh, Vương Hạo Nhiên cũng được giao việc giúp đỡ.
Bốn người họp bàn tới quá nửa đêm mới rời đi.
Sáng hôm sau trời quang mây tạnh.
Vu Lâm tới phòng thí nghiệm bàn giao lại những phân đoạn nghiên cứu của hắn thời gian gần đây và dặn dò Giáo sư Tiết tiếp tục để ý các hạng mục thí nghiệm mới.
Cố Tiêu cũng bí mật gọi Trình Tranh tới bàn giao lại một phần vũ khí, hỏa dược lại cho anh, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống khẩn cấp nào.
Trình Tranh nghiêm túc nhận đồ, để cho Trương Hách thu vào không gian.
Cố Tiêu chọn lựa ra di năng giả đi cùng trong chuyến đi lần này.
Thông báo cho mọi người thời gian xuất phát rồi trở về.
Sáng ngày hôm sau những dị năng giả được lựa chọn đã có mặt đầy đủ, trong số người được chọn có đến người là người trong nhóm ban đầu của Trình Tranh cùng với hai vị đội trưởng của hai quân đoàn có quan hệ khá tốt với Cố Tiêu trong căn cứ.
Vu Lâm suy nghĩ hồi lâu, quyết định để Vu Hiểu Lam ở lại căn cứ, bởi chuyến đi này chủ yếu để thăm dò tình huống bên căn cứ thủ đô, để Vu Hiểu Lam ở lại sẽ an toàn hơn.
Tám giờ sáng, đoàn chiếc xe bắt đầu xuất phát.
Hứa Giai Ninh ngó nghiêng quan sát xung quanh, đã rất lâu cô chưa ra khỏi căn cứ, thấy trên đường ngoại trừ tương đối vắng vẻ thì khá yên bình, ít nhất cũng không thấy tang thi du đãng trên đường nhiều như trước kia, biết đây là do người trong căn cứ ra ngoài thanh lý tang thi kiếm điểm nên phụ cận gần khu vực căn cứ bọn họ rất sạch sẽ.
Vu Lâm phụ trách lái xe, ghế phụ là Phương Nhan, đang khá rảnh rỗi mà loay hoay tháo lắp khẩu súng.
Có người ngoài Cố Tiêu coi như còn biết thu liễm, hắn chỉ kéo tay nhỏ của Hứa Giai Ninh nắm trong tay, không hề làm gì quá phận, chẳng mấy chốc đoàn xe đã đi hết địa phận trấn Song Thành.
Đường đi tới căn cứ thủ đô bắt buộc phải đi qua trấn Lục Dương, ấn tượng về đám tang thi chó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, Hứa Giai Ninh có chút lo lắng quay sang hỏi Cố Tiêu: “Lần trước các anh đã thanh lý hết đám tang thi chó rồi sao?”
Cố Tiêu nắn nắn ngón tay nhỏ xinh, gật đầu thong thả đáp: “Những con ở trên đường đều đã diệt trừ hết, cũng không biết trong trấn còn không.
Hơn nữa đám chó này đều nghe theo lệnh của con tang thi chó đầu đàn, mà con đó giống như sắp lên cấp nên ngược lại khá khó đối phó, tất nhiên nó cũng đã chết rồi, nếu còn thì cũng chỉ còn lại mấy con sơ cấp thôi.
Đừng lo.”
Phương Nhan cũng tham gia lần dọn đường đó, anh quay lại nháy mắt với Hứa Giai Ninh: “Tiểu Ninh.
Có Tiêu ca ở đây, đừng nói là tang thi chó, cho dù là tang thi biến dị cũng không động được vào móng tay của em đâu.”
Hứa Giai Ninh buồn cười nhìn Phương Nhan, biết y pha trò để cho mình thoát khỏi trạng thái bất an cũng hùa theo đáp lại: “Vâng, vâng.
Em có các ca ca bảo vệ.
Lo gì chứ.”
Vu Lâm bật cười, cũng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn đường phía trước.
Cho tới khi xe đứng trước một cây cầu lớn, mới hơi thả chậm tốc độ.
“Trên cầu còn khá đông tang thi, xuống thanh lý hay cứ thế lao qua?” Vu Lâm không quay đầu lên tiếng.
Cố Tiêu ngó ra bên ngoài quan sát rồi trả lời: “Cứ phóng qua đi.
Nếu bị chặn thì xuống xử lý.”
Vu Lâm ừ một tiếng, bắt đầu tăng tốc, hai chiếc xe phía sau vẫn luôn chú ý tình huống, thấy xe mở đường tăng tốc cũng kiên quyết làm theo.
Tới lúc trời dần ngả về chiều đoàn xe dừng lại trên một trấn nhỏ ven đường.
Sau khi Cố Tiêu có thể ra vào không gian, hắn còn phát hiện ra bản thân cũng có thể lấy đồ bên trong không gian của Hứa Giai Ninh ra ngoài.
Vì vậy để bảo vệ an toàn cho cô, Cố Tiêu điềm nhiên lấy đồ ăn trong không gian ra trong sự kinh ngạc của hai người đội trưởng quân đoàn trong căn cứ là Hoắc Tôn và Diêu Ôn.
“Thủ lĩnh.
Chúng tôi vẫn luôn biết cậu là song hệ dị năng Hỏa – Ám vậy mà chưa từng nghe nói cậu thức tỉnh cả dị năng không gian nha.” Hoắc Tôn giật mình cảm thán.
Người này hóa ra là tam hệ dị năng nha.
Thật sự quá mức trâu bò.
Cố Tiêu mỉm cười coi như xác nhận.
Những người còn lại là người trong nhóm người, đều biết người có không gian mới là Hứa Giai Ninh, chẳng qua lại không hiểu vì sao Cố Tiêu cũng có thể lấy đồ ra, thế nhưng họ vốn vẫn luôn biết nhóm Cố Tiêu luôn rất thần bí nên cũng không biểu hiện gì ra ngoài coi như vốn đã biết.
Cố Tiêu rất hài lòng với thái độ biết điều này của họ, chỉ nhìn họ mỉm cười, không giải thích gì thêm.
Đối với những người này hắn vẫn tương đối tín nhiệm, tin rằng cho dù có thắc mắc họ cũng sẽ không nói ra ngoài.
Ăn tối xong, nhóm người phân chia trở về phòng, Cố Tiêu dạo gần đây vẫn rất chăm chỉ tu luyện tinh thần lực, thậm chí còn phổ biến phương thức tu luyện cho nhóm Trình Tranh.
Không vì điều gì khác hắn còn khá kiêng kị vị đại tướng có tinh thần lực cấp kia.
Nếu hắn ta sử dụng tinh thần lực thao túng bất cứ ai trong nhóm Phương Nhan thì bí mật của Hứa Giai Ninh sẽ không thể giữ được.
Vì vậy trong nhóm được lựa chọn lần này, ngoại trừ Hoắc Tôn và Diêu Ôn, những người còn lại đều có tinh thần lực tương đối tốt, tuy không quá mức lợi hại, nhưng cũng đủ chống chịu tỉnh táo nếu phát hiện ra bị dị năng giả hệ niệm lực tấn công khống chế.
Ít nhiều cũng có thể chống chịu khỏi sự thao túng hay moi móc thông tin.
Về bản thân Cố Tiêu, hắn cũng không dám lơ là tập luyện, ngoài tập luyện dị năng hệ ám, lại luyện cách kết hợp nhuần nhuyễn giữa hỏa hệ và ám hệ, tìm ra phương thức chiến đấu hiệu quả và tính sát thương cao nhất thì cơ hồ thời gian rảnh, Cố Tiêu đều dùng để tu luyện tinh thần lực.
Bởi vậy ngoài Hứa Giai Ninh, Vu Lâm ra không ai biết tinh thần lực của Cố Tiêu cũng đã lên cấp , còn hơn cả vị tướng quân trẻ tuổi – thiên tài lớn lên từ trong quân ngũ kia.
Đêm khuya, Sau khi chỉnh lý một chút trong không gian, Hứa Giai Ninh đi vào phòng tắm trong trúc xá tẩy rửa, xong xuôi cô ra khỏi không gian, thây Cố Tiêu vẫn khoanh chân nhắm mắt tu luyện, một bộ dáng liều mạng tới không muốn nghỉ ngơi.
Hứa Giai Ninh biết hắn có áp lực trong lòng, Căn cứ Lập Tân tuy từng bước đứng vững nhưng nếu người đứng đầu không đủ mạnh mẽ, không gây ra áp lực khiến những kẻ khác hoặc thế lực khác kiêng dè thì sự yên bình của căn cứ ắt không giữ được lâu.
Cố Tiêu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chưa đủ mạnh, đối phương lại là căn cứ thủ đô, một trong những thế lực lớn nhất cả nước.
Hắn cần phải có năng lực lớn hơn nữa mới có thể bảo vệ cô gái nhỏ cũng như cư dân trong căn cứ.
Hứa Giai Ninh thở dài, cũng không làm phiền hắn mà ngồi bên cạnh ôm con mèo đen đặt lên đùi vuốt ve.
Về tinh thần lực của cô, tuy cũng chậm chãi thăng cấp nhưng cũng chỉ mới cấp .
Từ sau khi lên đến cấp độ này vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Hứa Giai Ninh biết đây là do năng lực tiếp thu và tu luyện của mỗi người nên cũng không quá chấp nhất, dù sao cấp cũng đã đủ cao rồi.
Lại nói về con mèo nhỏ, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa nó dường như vô cùng thích không gian của Hứa Giai Ninh, trừ khi đi khỏi căn cứ để săn mồi, nâng cao thân thủ và dị năng, con mèo luôn ở lỳ trong không gian của Hứa Giai Ninh không chịu ra ngoài.
Thỉnh thoảng Hứa Giai Ninh cũng đem cho nó một ít tinh hạch hệ băng cô trao đổi được hoặc Cố Tiêu mang về, con mèo lên cấp rất nhanh, hình thể cũng mau chóng thay đổi, trước kia khi mới gặp, nó chỉ to bằng con chó con thì hiện tại phải lớn bằng một con chó cỡ trung.
Do thỉnh thoảng uống linh thủy và ăn tinh hạch, hiện tại nó đã lên cấp .
Sức chiến đấu rất mạnh mẽ, có thể so sánh với một dị năng giả đồng cấp.
Cố Tiêu không ngại bồi dưỡng nó, bởi con mèo rất chung thành với bạn gái nhỏ của hắn, hơn nữa ngoài cô ra nó không cho phép bất cứ ai động vào người.
Cho dù là Cố Tiêu cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mới có thể chạm vào người nó, đa phần bởi tên này còn rất dính Hứa Giai Ninh, nó luôn thích cuộn tròn người nằm trong lòng cô, không ít lần Cố Tiêu muốn kéo cô gái nhỏ ôm lại bị nó đang ngủ say cũng vô thức táp cho một móng vuốt xua đuổi.
Mỗi lần như thế Cố Tiêu đều dùng hết khả năng kiềm chế mới giữ được bản thân không gọi ra một đoàn lửa dộng thẳng vào mặt con mèo.
Nhưng nhìn tư thế hộ chủ của nó, xét thấy thân thủ của nó không tồi, hắn mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cho phép nó ở bên cạnh Ninh Ninh nhà hắn.
Đêm tối yên tĩnh, Hứa Giai Ninh ngáp một tiếng, xoay người nằm xuống, con mèo đen cũng đi loanh quanh một vòng rồi giống như tìm được địa phương thích hợp, nó cuộn tròn người ghé vào vai cô nhắm mắt.
Cố Tiêu bất chợt hơi hé mắt, nhìn một lớn một nhỏ ghé sát nhau trên giường, hắn ôn nhu cười dịu dàng rồi tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Đêm còn rất dài….