Những ngày kế tiếp đó, Cố Tiêu cơ hồ đều là bộ dáng thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Sáng sớm đã đi khỏi căn biệt thự, đến đêm khuya mới trở về.
Bởi vì Trương Khánh Dư bằng lòng rèn luyện cho hắn, Cố Tiêu cũng không keo kiệt, bỏ công sức mang người đi giúp đỡ căn cứ Thủ đô dọn sạch mấy gốc thực vật biến dị cấp ở phía thành nam.
Vu Lâm thì gần như cả ngày đều có mặt ở viện nghiên cứu của căn cứ, người rảnh rỗi nhất lúc này hóa ra lại là Hứa Giai Ninh.
Không muốn ngồi nhà một mình, Hứa Giai Ninh xách theo balo dự định đi loanh quanh dưới khu chợ, xem có gì hợp ý để trao đổi không, dù sao lương thực trong không gian cũng nhiều không đếm xuể, tha hồ cho cô đem ra trao đổi lấy thứ mình thích.
Hứa Giai Ninh tiến vào khu chợ sầm uất, cư dân của căn cứ thủ đô so với căn cứ Lập Tân thì đông hơn nhiều lắm.
Bởi vậy cho dù vào thời điểm nào trong ngày thì khu chợ cũng đều tấp nập người qua lại.
Hứa Giai Ninh dừng bước trước một cửa hàng bán đồ trang sức, cô chạm tay lên sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, bất giác cảm thấy ngọt ngào, ngắm nghía từng đồ trang sức trong quầy hàng hồi lâu Hứa Giai Ninh mới cầm lên một cặp nhẫn bạch kim xem xét.
“Cô gái.
Mua đi.
Không đắt đâu.
Chỉ cần kg lương thực là được.” Người bán hàng là một ông chú khoảng gần tuổi, khuôn mặt gầy gò nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
Hứa Giai Ninh mỉm cười không vội trả lời mà cầm lên một cặp nhẫn khác đánh giá tỉ mỉ.
Ông chú bán hàng thấy cô lưỡng lự không quyết, suy nghĩ một chút rồi đi vào nhà lấy ra ba chiếc hộp trang sức vô cùng tinh xảo đặt trên bàn.
“Cô gái.
Nếu không ưng những thứ đó.
Vậy cô xem mấy loại này thử coi.
Thế nhưng giá sẽ tương đối đắt.
Những thứ này đều là đồ quý hiếm tôi mất bao công sức mới thu về được.
Cũng không dám đem bày đại trà bên ngoài.” Ông chú bán hàng nhận ra cô gái xinh đẹp trước mặt không phải không đủ đồ để trao đổi, mà chẳng qua người ta không ưng ý sản phẩm của ông, liền mang ra mấy thứ đồ trấn tiệm ra.
Mấy ngày nay câu chuyện về người đứng đầu căn cứ thành phố A tới thăm đã được đồn đại đầy trên phố, mà cô gái này chính là bạn gái của vị thủ lĩnh đó.
Bởi vậy nếu cô ưng ý món đồ nào chắc chắn sẽ không keo kiệt bỏ đồ ra trao đổi.
Hứa Giai Ninh chăm chú nhìn ba chiếc hộp trang sức được đặt ngay ngắn trước mặt mình, ngay từ vỏ hộp tinh xảo bên ngoài đã khiến cô vô cùng yêu thích.
Hứa Giai Ninh toan cầm một hộp lên xem thì một cánh tay tư phía sau đưa tới giật trước cầm hộp trang sức đi.
“Lão bản.
Tôi muốn hết.
Gói lại.” Một giọng nói không tính là êm tai cất lên, mang theo ý vị hung hăng, phách lối.
Hứa Giai Ninh nghiêng mắt nhìn sang, đối diện với một đôi mắt chứa đầy khiêu khích đang nhìn chằm chằm mình.
Ác ý rõ ràng của chủ nhân đôi mắt khiến cô vô thức nhíu mày.
Ông chú bán hàng ngơ ra nhìn một màn xung đột trước mắt.
Ông ta lập tức thở dài trong lòng, vị tổ tông này lại giở bài cũ rồi.
Trong căn cứ thủ đô không có ai không biết tới tiếng tăm của người phụ nữ kia.
Cô ta là con gái của Thủ tướng Trương Khánh Dư, tên là Trương Ý Liên.
Vị công chúa hàng thật giá thật này nổi tiếng kiêu ngạo, phách lối, mắt cao hơn đầu, phàm là những thứ cô ta để ý, thì nhất định phải có được.
Ông ta lén lút quan sát hồi lâu cuối cùng không khó để đoán ra nguyên nhân khiến vị tổ tông vô pháp vô thiên này bày ra địch ý rõ ràng với cô gái xinh đẹp kia.
Hẳn là do vị Cố Thủ lĩnh anh tài, phong thái phi dương kia đi.
Trước kia Trương Liên Y vốn chướng mắt tất cả đám đàn ông trong căn cứ, người được cô ta xem trọng chỉ có Tô Thế Dự - vị thiên tài trong quân đội và vị bộ trưởng trẻ tuổi Tạ Tinh Lan kia.
Thế nhưng thật khéo hai vị kia đều không để ý tới Trương Liên Y.
Cho dù cô ta dùng thủ đoạn nào cũng không đặt cô ta vào mắt.
Vị Cố Thủ lĩnh nổi danh này nghe nói so với hai vị kia chỉ có hơn không có kém, cũng không khó hiểu khi Trương Liên Y coi trọng hắn.
Chỉ có điều người ta đã có bạn gái rồi nha.
Hơn nữa mấy ngày nay xem trong mắt thì Cố Thủ lĩnh này còn cố ý công khai bày tỏ sự yêu thích, coi trọng dành cho bạn gái mình trước mặt dân chúng khiến không ít nữ nhân trong căn cứ vừa tiếc nuối vừa ghen tỵ.
Ông chú bán hàng vô thức quay sang nhìn cô gái kia.
Một tiểu mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa linh động, đáng yêu như thế này, sao có thể không hết lòng yêu thương chiều chuộng được cơ chứ.
Mà lúc này, thấy thái độ mang đầy địch ý của người phụ nữ bên cạnh, Hứa Giai Ninh cũng chỉ trầm mặc nhíu mày, đây là căn cứ thủ đô, cô không muốn gây phiền toái không đáng có cho Cố Tiêu và mọi người, nghĩ vậy, Hứa Giai Ninh bình thản rời tầm mắt khỏi người cô ta, quay sang cười chào với ông chú bán hàng nhiệt tình rồi quay gót rời đi.
Trương Liên Y cắn môi, ánh mắt coi thường, miệt thị nhìn theo bóng dáng xinh đẹp vừa rời khỏi, cảm thấy thực không cam lòng, vì cái gì con nhãi ranh đó có thể ở bên người đàn ông trầm ổn, mị lực đầy mình như Cố Tiêu chứ.
Vị trí phu nhân Thủ lĩnh vốn nên là cô ta mới xứng đáng.
“Đi.” Trương Liên Y lạnh mặt liếc viên cảnh vệ đi theo bảo vệ mình đang cuống quýt trả tiền, nhận đồ, rồi dậm chân đuổi theo Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh ra khỏi cửa hàng trang sức, lại loanh quanh không mục đích mà đi dạo trên chợ, thỉnh thoảng dừng lại trước một vài món đồ nhỏ được bày bán trên đường.
Thế nhưng cứ hễ cô ưng ý món đồ nào, liền xuất hiện một bàn tay vươn tới tranh cướp đi mất.
Hứa Giai Ninh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang gương cằm đắc ý cầm lên cuốn sách mà cô định mua.
Không rõ mình đã trêu chọc gì đến cô ta.
Cho tới lần thứ mười bị cướp đi món đồ vật ưng ý, Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lạnh giọng hỏi: “Vị tiểu thư này? Rốt cuộc cô có ý đồ gì không ngại nói thẳng luôn đi?”
Trương Liên Y liếc mắt, kinh thường nhìn cô, mãi lâu sau mới châm chọc mà cất lời: “Nghe nói cô là người phụ nữ của Cố Thủ lĩnh?”
Hứa Giai Ninh nhíu mày.
Lại là nợ đào hoa của lão nam nhân vô sỉ kia.
“Đúng thì sao? Vị tiểu thư đây muốn nói gì?” Hứa Giai Ninh bình thản nhìn cô ta mỉm cười.
Đám đông người đi lại xung quanh thấy hai người to tiếng bắt đầu dừng lại tò mò theo dõi.
“Một người bình thường như cô sao xứng ở bên cạnh anh ấy.” Trương Liên Y đánh giá cô từ trên xuống dưới, ghét bỏ bĩu môi.
Cô ta dò hỏi từ phía con gái của Tần Nguyên biết được Hứa Giai Ninh chỉ là người bình thường không có dị năng, càng thêm chán ghét cô là kẻ vô dụng lại may mắn có được tình yêu của người đàn ông đó.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
“A…” Hứa Giai Ninh bật cười, giống như nghe được điều gì thú vị lắm.
“Vậy theo ý của tiểu thư đây…ai mới xứng với hắn? Cô sao?”
Trương Liên Y nhìn ra sự chế nhạo cùng trào phúng không hề che giấu trong lời nói của Hứa Giai Ninh, phút chốc lửa giận bốc lên.
Tâm tư trần trụi bị bóc trần trước mặt đông người khiến Trương Liên Y thẹn quá hóa giận.
Không thèm suy nghĩ hậu quả, Cô ta nâng tay lên một cột nước bốc lên từ bàn tay như lưỡi dao chém tới người Hứa Giai Ninh đang đứng cách đó vài mét.
Dòng người đi qua đi lại trên chợ cũng vốn đang kín đáo quan sát hai người, ai ai cũng đều biết vị công chúa ngang ngược này lại muốn ra tay chỉnh người rồi.
Nhưng không thể ngờ được lần này cô ta còn chẳng thèm cố kị, ra tay ngay trên đường phố.
Thấy Trương Liên Y sử dụng dị năng, lại nghe được cô gái xinh đẹp kia chỉ là người bình thường, không ít người dùng ánh mắt lo lắng, thương hại nhìn cô.
Có người quen biết với Cố Tiêu còn lập tức vội vàng rời khỏi, ý đồ muốn đi tìm người tới cứu cô gái này.
Ngay khi dòng nước xé không lao tới, sắp chạm vào người, Hứa Giai Ninh di bước chân, định lắc mình tránh né thì mũi tên làm bằng nước bỗng nhiên kêu “tách tách” vài tiếng sau đó bằng tốc độ không tưởng mà đông cứng lại thành tảng băng rồi như mất trọng lực mà rơi xuống đất vỡ tan nát.
Mọi người cũng bị dị biến đột ngột này dọa cho giật mình lùi lại.
Cho tới khi một bóng đen từ đâu lao vút tới nhẹ nhàng đứng chắn trước người Hứa Giai Ninh, đám người xung quanh và Trương Liên Y mới trợn mắt nhìn xuống.
Một con mèo to lớn, toàn thân đen tuyền, có đôi mắt xanh thẳm như ngọc bích đang đứng đó, hất cằm kiêu ngạo nhìn cô ta..