Ngày hôm sau, Diệp Nhiễm dậy sớm, tinh thần sảng khoái chuẩn bị đến trường, cô mặc chiếc áo dệt kim ngọc trai hở cổ từ tối qua.
Chiếc áo dệt kim treo ở lỗ thông gió, được móc bằng kim khâu, rất dễ khô, hôm sau mặc vào là vừa.
Lúc Diệp Trác nhìn thấy chiếc áo dệt kim hở cổ kia trên người Diệp Nhiễm, đôi mắt cô ta lại lập tức đỏ lên.
Cô ta đã khóc gần như cả đêm qua, nhớ tới liền khó chịu.
Diệp Nhiễm chỉ là không nhìn thấy, chào hỏi một nhà ba người, ăn sáng, đến trường, rời đi.
Hoắc Hồng Anh tối hôm qua ngủ không ngon nên trong lòng rất tức giận, vẻ mặt âm u nói: "Diệp Kiến Quốc, nó có phải cố ý không? Chẳng lẽ nó không thấy mắt Trác Trác đã đỏ như thế nào sao, con bé đấy có thể làm như không có chuyện gì?”Diệp Kiến Quốc cũng bất đắc dĩ.
Ông ta thở dài: “Không phải, con bé cũng nói sẽ trả lại cho Trác Trác, Trác Trác không phải không đòi lại sao?”Là một người đàn ông, ông ta thực sự không hiểu một số chuyện của nữ nhân, ví dụ như ông ta mà nói, quần áo đẹp nhiều như vậy, cái nào cũng đều là hàng hiệu, sao phải để ý một bộ chứ?Hoắc Hồng Anh nghe vậy càng tức giận: "Anh thật sự quan tâm đến con gái mình, anh có biết làm một người cha tốt không?"Bà ta nói "con gái của mình" tất nhiên là chỉ Diệp Trác, không phải Diệp Nhiễm.
Thấy bà ta như vậy, Diệp Kiến Quốc nhanh vội vàng chịu thua, khuyên: "Hồng Anh, em bớt giận đi, anh cũng không có biện pháp.
"Hoắc Hồng Anh cũng nhớ tới một số chuyện cũ năm xưa.
Khi đó bà không tìm được người thích hợp, tuổi đã cao cũng không nhịn được, rất vất vả mới tìm được Diệp Kiến Quốc, quả thực là nơi chốn vừa lòng.
ai mà ngờ được là người này mới ly hôn, người vợ cũ ở quê còn đang mang thai.
.
Lúc đó vừa tức, vừa bực, trong lòng cực kì hận…Nhưng không có cách nào, lúc đó bà ta cũng đang mang thai đứa con của ông, nghĩ bỏ lỡ Diệp Kiến Quốc thì có lẽ người sau cũng không tốt hơn nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trong lòng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần Diệp Kiến Quốc không còn quan tâm đến người vợ cũ của mình nữa thì chẳng khác gì cuộc hôn nhân đầu tiên nên đã chấp nhận.
Sau hơn mười năm chung sống, đang sống sung túc, nào ngờ vợ cũ đột ngột biến mất, để lại một đứa con gái.
Lúc đó Diệp Kiến Quốc rối rắm rất lâu, muốn đón mà không dám, muốn mang cho người nhận nuôi nhưng lại không muốn, cuối cùng Hoắc Hồng Anh lạnh lùng nhìn, hạ quyết tâm đón Diệp Nhiễm về.bg-ssp-{height:px}
Thay vì để ông ta trong lòng luôn lo lắng vướng bận, cảm thấy xấu hổ, không bằng để ở dưới mí mắt quan sát.
Chỉ là không nghĩ tới, ở dưới mí mắt bà, vẫn có thể chọc mình phiền toái như vậy.
Hoắc Hồng Anh nhớ tới lúc trước, trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Diệp Nhiễm đến trường với vẻ mặt thoải mái.
Điều cô không ngờ tới là, vừa bước vào lớp, tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn sự chú ý về phía cô.
Dưới con mắt của cả lớp, cô bình tĩnh đến chỗ của mình.
Rất nhanh, chủ nhiệm lớp đi vào, lưu luyến nói: "Diệp Nhiễm, đi theo cô một chút, có việc.
"Diệp Nhiễm gật đầu, đi theo giáo viên chủ nhiệm ra ngoài.
Chủ nhiệm lớp trực tiếp dẫn Diệp Nhiễm đến phòng hiệu trưởng, vừa đi vừa nói: "Diệp Nhiễm, em học ở lớp chúng ta đã một năm, cũng là duyên phận giữa cô trò chúng ta, bây giờ không còn cách nào, lớp của cô không thể giữ em được, em được xem xét chuyển lớp.
”Đang nói chuyện, đã tới phòng hiệu trưởng.
Vừa bước vào, Diệp Nhiễm nhận ra trong văn phòng đã có một nhóm người, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, chủ nhiệm các lớp , , , và một số giáo viên các lớp khác, thấy Diệp Nhiễm bước vào, đều chăm chú nhìn chằm chằm.
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi với hiệu trưởng và các giáo viên.
Chủ nhiệm lớp xông tới gần: "Diệp Nhiễm, em còn nhớ cô không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau.
".