May quá, au ra chap kịp trước Tết cho mng đây️. Mong mng sẽ có một cái Tết thật vui vẻ và đáng nhớ nhé!!!
Happy New Year!
---------------------------------------------
Ngôn Hy chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ
-Thư kí Đồng, cô có thể nói cho tôi biết tôi đang bị làm sao được không?
-Ngài có chuyện gì ạ?
-Không hiểu sao từ lúc gặp cô ấy đến giờ, tôi luôn nhớ đến cô ấy, cứ mỗi lần như thế, tim lại đập nhanh hơn bình thường. Rồi đến lúc thấy cô ấy bước đi trên đường với trang phục rách rưới, trong lòng liền thấy đau, chỉ muốn ôm chặt thân hình bé nhỏ ấy mà che chở. Nhưng khi thấy dấu hôn trên cổ cô ấy, tôi liền bực bội và vẫn cố kìm lại cảm giác muốn hỏi người đàn ông kia là ai, đưa cô ấy chiếc áo khoác rồi bỏ đi.-giọng anh đậm sự đau buồn và bất lực
-Ngài đã yêu rồi! -thư kí Đồng biết rõ "cô ấy" là ai, thầm cảm thương cho người đàn ông cô yêu đã ba năm trước mắt.
-Hóa ra cảm xúc đó là như vậy. -Ngôn Hy khẽ đưa tay lên tim mình
-Nếu ngài yêu cô ấy đến thế thì hãy tự tin mà theo đuổi, tôi tin người đàn ông xuất sắc như này không có cô gái nào là không thích.-đúng vậy, trong đó có cả cô. Thư kí Đồng cười nhạt
-Cảm ơn vì lời khen và xin lỗi
Thư kí Đồng giật mình, tâm tình nhanh chóng hỗn loạn rồi lại lặng thinh
"Là vậy à"
---------------------------------------------
Chu Kiều Nhi vươn vai đón ánh nắng, thầm nghĩ ngày hôm nay quả là một ngày đẹp trời. Tiết học của cô cũng vừa mới kết thúc xong, nếu giờ đi đâu đó chơi cũng không tệ. Cô liền cầm điện thoại ấn ngay số của Cao Thùy Anh
-Alo, Anh Anh à? Bây giờ cậu có bận gì không? Vậy tốt quá! Đi mua sắm với mình đi. Vẫn chỗ cũ nha!
Rồi cô liền bắt taxi đi đến chỗ đã hẹn
Đến trung tâm thương mại, Chu Kiều Nhi nhìn đồng hồ rồi lại liếc nhìn xung quanh
-Nhi Nhi, mình ở đây!
Cô quay lại nhìn thấy Cao Thùy Anh đang vẫy tay gọi mình, bèn nhanh chóng tiến lại
-Đi thôi
Hai người vừa đi vào liền đi ngay đến một quán ăn Nhật. Chu Kiều Nhi đang định gọi món liền ngạc nhiên
-Chủ nhân, thật là trùng hợp, lại gặp được ngài ở đây!
Cao Thùy Anh đang vui vẻ xem thực đơn liền lạnh sống lưng, tái mét mặt mày nhìn lên
Tề Minh cảm thấy có người nhìn mình liền quay sang
-Lại là anh/cô???
Hai người phóng ánh mắt hình viên đạn nhìn đối phương khiến không khí xung quanh ngập tràn mùi thuốc súng
-Mấy ông bà thôi hộ cái!-Chu Kiều Nhi đưa tay đỡ trán
-À phải rồi, còn chưa giới thiệu người này với chủ nhân-Tề Minh quay sang người bên cạnh nói
-Người yêu thì cần gì phải giới thiệu-anh ta ôm eo Chu Kiều Nhi nói
-Giọng nói này... -như để khẳng định sự nghi hoặc của cô, anh ta vén khẩu trang xuống
-Anh... -Chu Kiều Nhi há hốc mồm
-A! Là Hàn Chung Anh!!!-Cao Thùy Anh mắt sáng long lanh
-Cô gái, đừng hét to vậy chứ-Hàn Chung Anh cười mỉm
-Cảm ơn anh vì cho em chữ kí-Nhận thấy mình thất thố, cô hạ giọng mình xuống
-Đúng là mê trai-Tề Minh bĩu môi
-Tôi mê trai hay không cũng chả liên quan gì tới nhà anh-Cao Thùy Anh giận đỏ mặt
-Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng, đúng không Nhi nhi-Hàn Chung Anh thổi khí vào tai Chu Kiều Nhi
-Anh biết tên tôi?-Cô xấu hổ nhớ lại nụ hôn lần trước
Anh không nói gì mà chỉ cười thay cho câu trả lời
Chu Kiều Nhi lại nhớ đến anh là một ca sĩ nổi tiếng, chút việc nhỏ này có gì mà không được
Nhìn thấy thực đơn, Hàn Chung Anh liền nhớ ra lí do mình đến đây bèn mặt dày ngồi vào ghế cạnh cô
-Dù sao bọn anh cũng đang đói, nếu không phiền thì có thể ngồi đây được không
Cô suýt té ngửa xuống đất, trừng anh ta
"Ngồi thì đã ngồi rồi còn bày đặt xin phép"
Vậy là cả bốn người bắt đầu gọi món, chờ khoảng một tiếng nhân viên mang thức ăn ra
Trong suốt quá trình bữa ăn diễn ra, thật sự làm Chu Kiều Nhi cảm thấy không nuốt nổi
Hàn Chung Anh liên tục gắp thức ăn cho cô mà bản thân lại không động đũa một miếng nào, còn ở đó chống cằm bắn ánh mắt trìu mến nhìn cô.
-Đừng gắp cho tôi nữa, anh không ăn à? -Chu Kiều Nhi chịu hết nổi phải nói ra
-Nhìn em ăn thôi cũng đã thấy no rồi
Cô cảm giác da gà của mình nổi hết cả lên, chỉ muốn kết thúc bữa ăn này thật nhanh
Phía hai người còn lại cũng "yên ổn" không kém. Đó là tình cảnh cứ người này định gắp một miếng thì người kia lại giành lấy, tranh nhau mãi không dứt
-Đừng có giành của ta nữa tên kia!!!
-Nói chuyện thì cũng phải có lí lẽ chứ! Rõ ràng là cô giành của tôi còn nói
Những khách trong quán thấy bốn người bên này như vậy liền cũng nuốt không trôi, nhanh chóng chạy mất chỉ để lại nhân viên cùng ông chủ trong quán không biết phải làm sao để đuổi hai cặp đôi này đi.