Đồ Hoá, Triệu Nghệ Vi, Vương Bác Vũ, Tôn Duy, mũ lưỡi trai, Trần Lệ và Trương Văn Văn đều có mối quan hệ ‘cho’ và ‘nhận’. Giờ chỉ còn lại Đường Bác, Lý Đào, và Thẩm Tư Dịch.
Đường Bác suy nghĩ một chút, nói: “Nếu căn cứ vào mối quan hệ này thì đúng là trước khi vào cửa ải, tôi đã nghĩ tới một chuyện rất đặc biệt.”
“Thật ra, tôi biết Lý Đào.” Đường Bác nhớ lại, nói: “Chúng tôi đều ở thành phố B. Mặc dù không học cùng trường nhưng chúng tôi giành được cùng một giải thưởng vào tháng trước: Học sinh tốt cấp Thành phố. Lễ trao giải là được tổ chức tại trường của bọn họ nên tôi có gặp Lý Đào. Lúc gặp cậu ta trong trò chơi, tôi nhớ ra bọn tôi từng ‘nhận’ được Học sinh tốt.”
Học sinh tốt bao gồm học tập tốt, đạo đức tốt, thể lực tốt. Ở Việt Nam mình cũng có danh hiệu tương tự cho học sinh.
Hầu hết những người chơi ‘sống sót’ tới màn chơi này đều là những học sinh xuất sắc. Vì vậy, việc họ nhận được giải thưởng này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đồ Hoá nhìn Lý Đào với hy vọng cậu ta sẽ đáp lại. Lý Đào cau mày, vẻ mặt hơi do dự. Một lúc sau cậu ta mới nói: “Tôi không nghĩ tới chuyện này. Tôi còn không nhớ cậu là ai.”
Đường Bác khó hiểu, hỏi: “Không phải cái này sao? Vậy để tôi nghĩ kĩ lại xem có gì đặc biệt hơn không…”
“Cậu nghĩ đúng rồi.” Thẩm Tư Dịch đột nhiên nói: “Khi nhìn thấy Đường Bác, tôi cũng nghĩ đến lễ trao giải Học sinh tốt cấp Thành phố.”
Đồ Hoá kinh ngạc: “Lúc đó cậu cũng nhận giải hả?”
Thẩm Tư Dịch lạnh lùng liếc nhìn Lý Đào: “Không, tôi không phải Học sinh tốt. Lý Đào là Học sinh tốt cấp Thành phố duy nhất của trường bọn tôi.”
Lý Đào vừa mới kiêu ngạo đột nhiên tái nhợt.
Mặc dù giữa họ dường như có một sợi dây liên kết nhưng không thể hình thành quan hệ cho – nhận được. Đồ Hoá lại nghĩ rằng cậu đã đi sai hướng, nhưng cậu lại nhìn thấy Thẩm Tư Dịch mỉm cười và vỗ vai Lý Đào. Cậu ta nói: “Cậu nghĩ cho kĩ vào. Nếu cậu thật sự nghĩ đến Học sinh tốt mà không nói ra thì cả đám bị loại hết đấy. Cậu muốn bị loại à?”
Lý Đào vốn đã thấp hơn Thẩm Tư Dịch nửa cái đầu nên khi bị Thẩm Tư Dịch vỗ vai, trông cậu ta càng nhỏ bé và yếu ớt như thể không thể ngẩng đầu lên được. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Đào. Cậu ta nghiến răng, quai hàm căng lên, đến một lúc sau mới thở dài: “Tôi cũng nghĩ tới chuyện đó. Lúc nhìn thấy Đường Bác… Tôi đã nghĩ đến danh hiệu Học sinh tốt.”
Đồ Hoá vẫn không thể hiểu mối liên hệ giữa ba người họ là gì. Cả Đường Bác và Lý Đào đều nhận được danh hiệu Học sinh tốt, nhưng Thẩm Tư Dịch thì sao? Liệu cậu ta có mối liên hệ nào với giải thưởng này không?
Thẩm Tư Dịch nhún vai như thể đang nói về điều gì đó không liên quan đến mình: “Tôi vốn không muốn đề cập đến chuyện này nhưng ai ngờ nó lại là điều kiện để qua cửa. Vì vậy… Tôi xin tiết lộ một bí mật mà người nào đó nhất quyết phải giấu nhẹm đi.”
Thẩm Tư Dịch thản nhiên nhìn Lý Đào, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa: “Thật ra danh hiệu Học sinh tốt cấp Thành phố của trường số phải được trao cho tôi. Nếu có danh hiệu này thì thi đại học được cộng thêm điểm. Vì vậy, có rất nhiều người muốn giành lấy nó. Lý Đào, người bạn học khá thân với tôi khi ấy, cũng vậy.”
“Thực ra, tôi cũng không trọng thành tích này lắm. Nhưng lúc ấy cạnh tranh công bằng nên tôi hoàn toàn xứng đáng.” Thẩm Tư Dịch mỉm cười, nói tiếp: “Sau đó, bạn Lý Đào đã đến gặp riêng giáo viên chủ nhiệm và nói cậu ấy thấy tôi gian lận trong bài kiểm tra hằng tháng. Vì vậy, tôi không phù hợp tiêu chuẩn để nhận danh hiệu này.”
Mọi người kinh ngạc. Sắc mặt Lý Đào càng tái, môi run bần bật và không nói nên lời. Thẩm Tư Dịch nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn thờ ơ: “Lúc giáo viên chủ nhiệm tìm tôi thì tôi cũng ngạc nhiên lắm chứ. Ai mà có dè người anh em tốt lại đâm sau lưng mình như thế. Hai bọn tôi đều là học sinh đứng đầu. Dù chuyện này đúng hay sai, nếu cứ tiếp tục điều tra thì sẽ gây hại cho một trong hai người. Vì vậy, tôi đồng ý với giáo viên chủ nhiệm rằng tôi sẽ tự nguyện bỏ danh hiệu này.”
Thẩm Tư Dịch cụp mắt xuống: “Cho nên, đây là câu cuối cùng tôi nói với cậu với tư cách là một người bạn. Lý Đào, danh hiệu Học sinh tốt đó… Là tôi ‘cho’ cậu.”
Lý Đào có vẻ lảng tránh, rõ ràng cậu ta không biết Thẩm Tư Dịch biết rõ mọi chuyện. Nhưng cuối cùng, cậu ta cũng cắn rứt lương tâm, thận trọng nhìn Thẩm Tư Dịch: “Tôi… Lúc đó tôi hoa mắt. Bạn cùng bàn của tôi nói cậu ta thấy cậu nói chuyện với người khác trong giờ thi. Sau đó… Sau đó tôi…”
“Thôi được rồi. Cậu không cần phải nói nữa.” Thẩm Tư Dịch ngắt lời cậu ta và nói với Đồ Hoá: “Mọi chuyện rõ ràng rồi đó. Cậu phân loại mọi người theo tập xác định và tập giá trị đi.”
Đồ Hoá thực sự không ngờ trò chơi này lại mang đến một màn kịch ‘máu chó’ như vậy. Lý Đào thực sự rất đáng khinh. Thảo nào Thẩm Tư Dịch không muốn tin cậu ta ở ‘Cửa ải phúc lợi’. Trong lòng Đồ Hoá cảm xúc lẫn lộn, nhưng chuyện của người khác cậu cũng không cần phải chen vào. Chỉ có hai người bọn họ mới biết ai đúng ai sai.
Theo sự tương ứng về hướng của ‘cho’ và ‘nhận’, mười người nhanh chóng được chia thành hai nhóm. Những người thuộc tập xác định là những người ‘nhận’, bao gồm: Trần Lệ và Trương Văn Văn có tiểu thuyết giả tưởng, Triệu Nghệ Vi có đ ĩa CD trò chơi ‘Ám sát ’, Vương Bác Vũ có được thư tình, và Đường Bác với Lý Đào đạt danh hiệu Học sinh tốt. Tổng cộng có người.
Những người thuộc tập giá trị là những người ‘cho’, bao gồm mũ lưỡi trai, Đồ Hoá, Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch – người đã trao đi tình anh em và danh hiệu Học sinh tốt. Tổng cộng có người.
Đây là cơ hội cuối cùng nên bọn họ chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại. Mười người leo lên bục bên trái và bên phải trong sự căng thẳng tột cùng. Tiếng ‘bíp’ vang lên, mọi người hít một hơi và chờ đợi ‘phán quyết’ cuối cùng của hệ thống.
[Ding~]
[Thử thách thành công.]
“Tốt quá!” Tất cả mọi người nhảy lên hoan hô, chỉ có mình Lý Đào lẳng lặng rời khỏi phòng học. Lần này, Thẩm Tư Dịch không đi cùng mà quay lưng lại với cậu ta, không biết cậu đang nghĩ gì. Đồ Hoá nhìn bóng lưng Lý Đào rời đi. Ngay từ đầu cậu đã nhận ra Lý Đào là một người rất thực dụng, nhưng cậu ta cũng đã trả giá rồi. Cậu ta mất đi một người bạn luôn sẵn lòng sát cánh bên mình.
Sau này cậu ta sẽ bớt như thế, nhỉ?
Nhưng Lý Đào, người đã rời khỏi lớp học, không nghĩ vậy. Cậu ta quay đầu và lạnh lùng liếc nhìn mấy người còn đang hoan hô, ánh mắt rơi vào Đồ Hoá. Cậu biết dù có cố gắng hết sức thì vẫn luôn có người giỏi hơn.
Trò chơi này cũng vậy. Có rất nhiều người muốn vào Đại học A, nhưng sinh viên tiến cử chỉ có một. Không một sân chơi nào là bình đẳng, ngoài nỗ lực thì cậu sẽ tàn nhẫn loại bỏ tất cả những ai cản đường cậu.
Không có phần thưởng cho nhiệm vụ này, nhưng tỉ lệ vượt của người chơi được cải thiện đáng kể. Lúc này, tỉ lệ của Đồ Hoá đã đạt , tỉ lệ của Tôn Duy là %, tỉ lệ của Vương Bác Vũ là %,và tỉ lệ của Đường Bác là . Với tỉ lệ vượt ải hiện tại, bọn họ hoàn toàn có thể tham gia nhiệm vụ chính.
Đồ Hoá vốn muốn mời Thẩm Tư Dịch đi cùng họ, nhưng số lượng người trong một đội tham gia nhiệm vụ chính chỉ được bốn người. Nếu có thêm Đường Bác thì đội của bọn họ vừa đủ người, vì vậy cậu phải dẹp bỏ ý tưởng này đi. Tuy nhiên, cậu gặp Thẩm Tư Dịch mới chỉ gặp nhau hai lần, và một trong số hai lần ấy còn đối đầu với nhau. Thẩm Tư Dịch có thể sẽ không đồng ý lời mời của cậu.
Đồ Hoá thở dài. Cậu có thể cảm nhận được Thẩm Tư Dịch giỏi như thế nào. Suy nghĩ của cậu ta vô cùng rõ ràng và sâu sắc. Quan trọng nhất, xét từ thái độ của cậu đối với Lý Đào thì cậu là một người trọng tình trọng nghĩa. Ngay cả khi bị một người bạn phản bội thì cậu vẫn sẵn sàng nhường nhịn người ta.
Đồ Hoá có linh cảm rằng Thẩm Tư Dịch chắc chắn sẽ đi đến cùng.
Đường Bác luôn là một người bảo thủ. Mặc dù cậu quyết định tham gia tổ đội nhưng tỉ lệ vượt ải cũng chỉ có %. Nếu không đạt đến %, cậu không cảm thấy an toàn.
Tôn Duy nghe vậy thì nói: “Tôi nghĩ cho dù chúng ta có tham gia thêm nhiều màn chơi nữa thì tỉ lệ vượt ải cũng không đạt được %.”
Đường Bác hỏi: “Tại sao?”
Tôn Duy đáp: “Nếu có thể chơi đến % thì chỉ cần làm nhiệm vụ phụ là qua được Vòng hàm số rồi. Vậy thì cửa ải này tồn tại làm gì nữa?”
Vương Bác Vũ hiếm thấy đáp lại: “Tôi cảm thấy những gì Tôn Duy nói có lý. Tỉ lệ vượt ải của chúng ta rất cao. Chúng ta chắc chắn có thể thử.”
Đường Bác vẫn lo lắng: “Nếu chúng ta là hai mươi phần trăm xui xẻo thì sao?”
“Nếu sợ thất bại thì mãi mãi không thể thành công.” Đồ Hoá cười vỗ vỗ vai cậu và mở ra giao diện hệ thống. Tại giao diện nhiệm vụ chính, cậu chọn [Tổ đội vượt ải] và nhập tên bốn thành viên, sau đó nhấn nút bắt đầu.
Trong giây tiếp theo, khung cảnh trước mặt họ đột ngột thay đổi. Họ được đưa đến sa mạc Gobi hoang vắng.
Tác giả có lời muốn nói: Cửa ải tiếp theo thầy X có nhiều đất diễn lắm!