Đám Tùy Lợi đương nhiên bị thầy X doạ. Bọn nó oán hận rút tay về, đang muốn rời đi thì nghe thầy X nói: “Chờ một chút.”
Tùy Lợi quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó coi.
Thầy X cười rồi vung nhẹ lòng bàn tay. Một luồng xung kích vô hình ập về phía trước và đánh bật đám Tùy Lợi bay ra xa hơn mười mét. Bọn nó ngã xuống đất, đau đớn đến không đứng dậy được.
“Đây là hình phạt cho những người chơi cạnh tranh không lành mạnh.” Nói xong, anh búng ngón tay, hệ thống bỗng vang lên tiếng ‘bíp’.
[Ding~]
[Những người chơi Tuỳ Lợi, Mã Hạo, Lý Đào, Trần Phi Kiến giảm % cơ hội vượt ải thành công. Nếu tái phạm hành vi bắt nạt, người chơi sẽ bị loại ngay lập tức.]
Tuỳ Lợi vừa kinh ngạc vừa tức giận, khó tin nhìn thầy X: “Chuyện gì vậy? Mày là ai? Sao mày làm vậy với bọn tao?!”
Lý Đào xem như cũng thức thời. Cậu ta lén liếc nhìn thầy X rồi nhanh chóng kéo Tuỳ Lợi đi: “Đi lẹ đi…”
Lúc đến thì hung hãn, lúc đi thì như chó gặp nước, Đồ Hoá cảm thấy buồn cười. Cậu không khỏi nhìn gò má của thầy X. Anh biến đổi trông càng giống người thật hơn. Da không khuyết điểm, gò má cao gầy, lông mi không dài nhưng rất dày khiến đôi mắt anh trông vô cùng đẹp.
Đồ Hoá không nhịn được muốn xem có thể chạm vào NPC biến thành người này thật hay không. Vì vậy, cậu đưa tay tay ra nắm cánh tay anh. Qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ làn da.
Cảm giác đúng là chân thật.
Thầy X quay lại nhìn Đồ Hoá. Tưởng cậu còn đang sợ, anh ‘tiện thể’ nắm lấy cái cổ tay đang chống lên tay anh và kéo cậu sát lại gần anh hơn.
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào cổ tay khiến Đồ Hoá cảm thấy toàn thân mất đi ý thức. Chỉ có mảng da nơi cổ tay bị kéo đang liên tục nhận lấy nhiệt lượng mà trước nay cậu chưa từng cảm nhận được.
Đồ Hoá nghĩ mình sắp phát điên rồi. Tim cậu đập loạn xạ, hai má nóng bừng, đại não mất đi khả năng suy nghĩ đến nỗi không nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cậu chỉ biết là mấy kẻ gây sự đã rời đi.
“Đồ Hoá! Đồ Hoá!” Vương Bác Vũ một tay che nửa khuôn mặt bị đấm, một tay vung vẩy trước mắt Đồ Hoá: “Mày đang nghĩ gì vậy?”
Đồ Hoá cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu thấy thầy X đã biến trở lại thành một bóng ma và đang đứng bên cạnh nhìn cậu với vẻ thích thú.
“Không… Không có gì.” Cậu vội vàng tránh đi ánh mắt của thầy X và nói với Vương Bác Vũ: “Mặt mày có sao không?”
“Không sao. Tao quen rồi…” Vương Bác Vũ xoa mặt, bĩu môi hướng về phía thầy X: “Sao mày không giải thích?”
Thầy X công khai lộ diện trước mặt mọi người nên Đồ Hoá không thể giấu đạo cụ đồng hành với thầy X nữa. Sau khi nghe Đồ Hoá giải thích, Vương Bác Vũ phấn khích đến mức gần như bay lên. Mặc dù bây giờ không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn cung kính cúi đầu hướng về nơi anh biến mất: “Thầy X kính mến, xin thầy đừng khách sáo. Thầy muốn nói gì thì cứ nói chứ đừng giữ bí mật trong lòng…”
Đồ Hoá nhanh chóng bịt miệng hắn: “Mày tém tém lại…”
Vương Bác Vũ thấp giọng hỏi cậu: “Sao tao có cảm giác mày sợ thầy ấy… Mày có phải trả bất kỳ cái giá nào để lấy thông tin từ thầy ấy không?”
Đồ Hoá lắc đầu: “Không hẳn…”
“Vậy thì mày sợ cái gì?!” Vương Bác Vũ vỗ đùi: “Hơn nữa, cho dù phải trả giá đắt thì mày vì sống còn của tập thể mà hi sinh sắc đẹp một chút cũng được mà nhỉ?””
Đồ Hoá: …
May mắn thay, những người khác không thực sự quan tâm đ ến sự tồn tại của thầy X. Thỉnh thoảng, khi thảo luận vấn đề thì bọn họ cũng nhờ Đồ Hoá hỏi ý kiến của anh.
Nhóm năm người bọn họ không ngờ rằng đám Tuỳ Lợi sẽ đến đến cướp mảnh ghép. Những chuyện thế này, một khi manh nha thì chắc chắn sẽ không chỉ xảy ra một lần. Đối với nhóm Đồ Hoá, vì được đồng hành với thầy X nên họ thoát được nghịch cảnh. Nhưng, những người chơi khác đã có thể bị hại, tệ hơn nữa là đồng đội trong cùng một nhóm xuống tay với nhau để giành lấy mảnh ghép.
Tất cả chỉ vì đây là một trò chơi hướng đến lợi ích. Bởi vì chỉ có tấm vé tiến cử nên ai cũng muốn dốc hết sức mình để giành được nó. Những kẻ vô đạo đức đương nhiên sẽ làm bất cứ điều gì có thể. Và, môi trường trò chơi ảo không bị hạn chế như thế giới thực nên bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Cứ như vậy, một môi trường cạnh tranh không lành mạnh được hình thành.
Đồ Hoá có chút khó hiểu hỏi thầy X: “Không có quy định nào trong hệ thống hạn chế hành vi của người chơi sao?”
“Không cần hạn chế. Cho dù bọn nó có lấy mảnh ghép của người khác thì khi ‘kết toán’ cửa ải, hệ thống vẫn ghi nhận mảnh ghép dưới tên chủ sở hữu ban đầu.” Thầy X nhìn Đồ Hoá, nói tiếp: “Tôi nói như vậy không có nghĩa là em có thể xem nhẹ hành vi này.”
Đồ Hoá hiểu ý của thầy X. Nhóm Tuỳ Lợi sẽ không bao giờ bỏ qua. Dù bọn nó không dám trắng trợn làm điều ác nhưng một khi gặp nhau trong màn chơi thì chắc chắn sẽ xảy ra xích mích.
Thẩm Tư Dịch cảm thấy hơi có lỗi: “Vì chuyện giữa tôi và Lý Đào nên đám tụi nó mới gây sự…”
Tôn Duy thân thiết an ủi cậu ta: “Không sao đâu. Lý Đào cũng không tốt lành gì nên mới chơi với tụi nó.”
Thẩm Tư Dịch mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn cô.
Vương Bác Vũ lập tức che mặt đứng giữa hai người bọn họ: “Đợi đã, có mỗi mình tôi bị đánh! Ông phải cảm ơn tôi chứ?”
Sau đó, hắn quay sang nhìn Tôn Duy với vẻ mặt đau khổ: “Tôi bị đánh đó… Cậu phải quan tâm tôi nữa chứ? Tại sao cậu chỉ quan tâm đ ến cậu ta?!”
“Thôi đi. Mặt cậu thì làm sao bị thương được.” Tôn Duy trợn trắng mắt: “Hơn nữa, cậu hành động thiếu suy nghĩ nên mới đánh nhau mà.”
Vương Bác Vũ không nghe Tôn Duy nói gì hết! Hắn khăng khăng đòi Tôn Duy xoa mặt cho mình. Tôn Duy luôn luôn lạnh lùng chưa từng gặp người nào nhây như vậy. Cô tức tới mức không nói nên lời.
Đồ Hoá và Đường Bác cười khúc khích và gọi Thẩm Tư Dịch đến để cùng nhau thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Nhiệm vụ phụ kế tiếp mà bọn họ chọn có tên là [Mười hai cung Hoàng Đạo]. Tuy rằng họ vẫn còn gần tiếng nữa nhưng tỉ lệ nhận được mảnh ghép chỉ có %. Có thể bọn họ phải làm thêm một nhiệm vụ nữa mới nhận được mảnh ghép cuối cùng.
Vì vậy, thời gian cũng không dư dả.
Các cung Hoàng Đạo có liên quan mật thiết đến các hàm lượng giác. Hipparchus – người bọn họ đã gặp ở nhiệm vụ chính, là người đã kết nối thiên văn học và lượng giác học. Ông đã sử dụng lượng giác để quan sát tiến động trên đường Hoàng đạo và định vị cung Hoàng Đạo.
‘Hoàng đạo’ là đường chuyển động của mặt trời trong vòng một năm được con người quan sát từ trái đất, còn ‘cung Hoàng Đạo’ do người Hy Lạp cổ đại chia quỹ đạo chuyển động của mặt trời thành phần bằng nhau, cứ độ tượng trưng cho một nhà. Khái niệm này cũng có phần giống với tiết của Trung Quốc. Vào thời cổ đại, con người dựa vào mười hai cung hoàng đạo để đưa ra những lời tiên đoán, dần dần phát triển thành mười hai chòm sao như hiện nay.
Vị trí của nhiệm vụ này rất hẻo lánh, nằm trên tầng phụ của thư viện. Đồ Hoá vốn tưởng rằng sẽ không có người phát hiện ra. Ai ngờ trước khi bước vào nhiệm vụ thì có một đội khác cũng tới.
Nhiệm vụ này là nhiệm vụ đối đầu, và đối thủ… Tình cờ là Lý Đào, Tuỳ Lợi, Mã Hạo, và Trần Phi Kiến vừa mới xung đột với bọn họ.
Nhưng bọn nó chắc còn sợ chuyện hồi nãy nên cũng không lộ vẻ đối địch. Bọn nọ chỉ đứng yên chờ hệ thống thông báo quy tắc.
Bối cảnh nhiệm vụ ‘Mười hai cung Hoàng Đạo’ dường như được đặt trong không trung. Khung cảnh trông rất chân thực. Giống như đang đứng trong vũ trụ vô biên, dưới chân là mây mù hư ảo, xung quanh là quầng sáng có hình dáng các chòm sao, mỗi quầng sáng tượng trưng cho một nhà.
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Mười hai cung Hoàng Đạo]
[Quy tắc: Phần thưởng chòm sao được đặt ở trong số nhà. Đội nào nhận được phần thưởng trước thì chiến thắng. Người thắng cuộc sẽ được thưởng mảnh ghép bảng hàm dây cung và có thể quyết định đội thua cuộc có bị loại hay không. Mỗi thành viên trong đội chọn một nhà để vào làm nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người chơi có thể thắp sáng những chiếc đèn lồ ng trong nhà. Thời hạn là tiếng. Nếu không có đội nào tìm thấy phần thưởng chòm sao trong thời gian quy định thì đội nào thắp sáng nhiều đèn lồ ng hơn là đội thắng cuộc.]
Đồ Hoá quan sát mười hai chòm sao. Trong chiêm tinh học, mỗi cung đại diện cho một ý nghĩa khác nhau nên nhiệm vụ trong mười hai cung sẽ không tránh khỏi sự khác biệt do đặc điểm của chúng. Có mười hai chòm sao, đội kia người, đội mình người. Như vậy, sau khi mỗi người chơi vào nhà thì vẫn còn nhà để trống.
Chỉ có một phần thưởng chòm sao. Điều này chứng tỏ rằng có % tỉ lệ phần thưởng nằm trong ba nhà bọn họ không chọn. Vì vậy, bọn phải hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt và vào ba ngôi nhà còn lại để tìm phần thưởng trước những người chơi khác. Nếu không ai tìm thấy phần thưởng trong thời gian quy định, bọn họ phải hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ càng tốt và thắp sáng những chiếc đèn lồ ng để có thể thắng cuộc.
Quy tắc của nhiệm vụ lần này rất tàn khốc. Đây không phải cuộc tranh tài một phe thắng thì phe kia đương nhiên bị loại. Quyền ‘hành quyết’ đối thủ nằm trong tay người chiến thằng. Vừa rồi bọn họ gây gổ, tuy người kia không nói gì nhưng từ ánh mắt của bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự thù hằn.
Vì vậy, nhóm Đồ Hoá phải giành chiến thắng.
Khoảnh khắc hệ thống bắt đầu đếm ngược, mọi người lập tức tiến vào nhà mình lựa chọn. Đồ Hoá chọn chòm sao Nhân Mã gần mình nhất.
Khoảnh khắc cậu bước vào quầng sáng, những ngôi sao và vũ trụ thần bí biến mất. Cậu thấy một túp lều tối tăm và đơn sơ với một chiếc bàn gỗ ở giữa phòng và một người đàn ông đeo mặt nạ đang nằm trên bàn.
Bên cạnh anh ta là ba người đang bồn chồn. Một cô gái trẻ mặc váy đỏ nằm nhoài bên cạnh không ngừng khóc, một chàng trai trẻ đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng, và một người đàn ông trung niên xách vali nửa khom lưng đứng đang cầm một chiếc khăn tay không ngừng lau mồ hôi.
Ba người nhìn thấy Đồ Hoá đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô gái áo đỏ vội vàng đứng dậy, nước mắt lưng tròng. Cô gần như quỳ xuống trước mặt Đồ Hoá: “Thám tử, cuối cùng anh cũng tới rồi! Anh nhanh… Nhanh chóng tìm kẻ đã giết nhà chiêm tinh học!”