Vòng tiếp theo là [Vòng xác suất].
Đồ Hoá kiểm tra số lượng người chơi ở tầng này thì phát hiện rằng số người ‘sống sót’ giảm mạnh. Chỉ còn hơn một nghìn người vẫn đang chiến đấu. Nhìn vào khuôn viên rộng lớn này, cậu bỗng cảm thấy hơi quạnh vắng. Từ , người ban đầu đến hơn , người hiện tại, nếu ảnh hưởng của virus mạnh cộng với sự tàn sát điên cuồng của các NPC thì số lượng người sẽ giảm nhanh hơn nữa.
Tất cả những người bị loại đều sẽ bị lưu đày trong vết nứt của hệ thống. Trừ khi có người vượt ải thành công, nếu không thì bọn họ vĩnh viễn không thể rời đi.
[Ding~]
[Chào mừng đến với Vòng xác suất.]
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên. Màn hình hiện lên trước mặt Đồ Hoá và hiển thị nội dung quy tắc màn chơi này.
[Quy tắc: Tích luỹ nhiệm vụ phụ để nhận được tỉ lệ vượt ải thành công ở nhiệm vụ chính. Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ phụ cao thì sẽ độ khó của nhiệm vụ chính giảm, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ phụ thấp thì độ khó của nhiệm vụ chính tăng.]
Đây là một màn chơi khác liên quan đến tốc độ vượt ải. Quy tắc rất đơn giản nên Đồ Hoá hiểu rõ. Quy tắc vượt ải của vòng chơi này này về cơ bản cũng giống như Vòng hàm số: Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ phụ thì sẽ tăng tỉ lệ vượt ải thành công của nhiệm vụ chính theo một tỉ lệ phần trăm nhất định. Đến khi tỉ lệ phần trăm này đủ cao thì người chơi có thể yên tâm tham gia nhiệm vụ chính.
Tô Cách Trì cũng gật đầu, nói: “Vòng này cũng không khó lắm đâu. Nếu virus không ảnh hưởng quá nhiều đến em thì em làm khoảng , nhiệm vụ phụ là tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ chính đạt % rồi.”
Tiền đề là ‘virus không ảnh hưởng quá nhiều’. Bọn họ không biết chương trình virus đáng sợ này đã biến hệ thống thành thứ gì. NPC phát điên thì dễ đối phó, nhưng quy tắc nhiệm vụ và nội dung vượt ải thay đổi thì là vấn đề. Vì vậy, Đồ Hoá cũng không dám coi nhẹ vòng chơi này.
Đồ Hoá tìm thấy một nhiệm vụ phụ tên gọi là ‘Virus và người nhiễm bệnh’ gần nhà thi đấu. Có lẽ từ ‘virus’ đã thu hút cậu. Cậu cảm thấy rằng nhiệm vụ phụ này có thể có liên quan đến chương trình virus trong trò chơi.
Nhưng hóa ra cậu đã suy nghĩ quá nhiều. Tô Cách Trì giải thích: “Đây chỉ là một nhiệm vụ tính toán xác suất lây nhiễm virus. Dễ lắm, thử đi em.”
Tô Cách Trì vẫn đóng vai thầy X bên cạnh Đồ Hoá. Do hạn chế NPC nên anh không thể cho Đồ Hoá quá nhiều gợi ý, nhưng anh có thể cho cậu biết thông tin về cách vượt ải, đồng thời đưa ra các đề xuất trong quá trình vượt ải. Tuy nhiên, Đồ Hoá vẫn phải tự suy nghĩ và kiểm soát nội dung cửa ải.
Vì Tô Cách Trì nói màn chơi này không khó nên Đồ Hoá quyết định thử sức.
Vòng xác suất không yêu cầu người chơi lập đội. Đồ Hoá nghĩ hầu hết mọi người sẽ vượt ải một mình, nhưng cậu không nghĩ rằng sẽ gặp nhiều người như vậy ở màn chơi ‘Virus và người nhiễm bệnh’.
Khung cảnh của màn chơi này hình như là ở bệnh viện. Hệ thống biểu thị số người ở đây đã lên tới , giới hạn người chơi là . Nói cách khác, nhiệm vụ sẽ không mở cho đến khi đủ người chơi.
Bệnh viện này không lớn và trông rất tồi tàn. Tấm biển ở cửa rơi xuống, không khí trông vô cùng ảm đạm. Hầu hết những người chơi đều đợi ở sảnh, một số đã đến Phòng Tư vấn ở tầng hai. Đồ Hoá nghĩ ở đây có rất nhiều người nên cậu có thể gặp người quen. Cậu định đi tìm đồng đội trong đám đông thì bị Tô Cách Trì ngăn lại.
Vẻ mặt của Tô Cách Trì rất nghiêm túc. Anh nói: “Virus quấy nhiễu màn chơi này rồi.”
Đồ Hoá kinh ngạc: “‘Quấy nhiễu’ là sao anh?”
Tô Cách Trì nói: “Ban đầu, đây là màn chơi người, bây giờ nó thành người. Anh không biết tiếp theo sẽ có gì xảy ra. Em phải cẩn thận.”
Cậu còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì hệ thống vang lên tiếng ‘bíp’. Thêm người chơi bước vào, màn chơi đủ người.
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Virus và người nhiễm bệnh]
[Quy tắc: Virus M đang lây lan trong bệnh viện, được biết tỉ lệ lây nhiễm của loại virus này là %. Bác sĩ khám bệnh có tỉ lệ chẩn đoán sai đối với virus M cũng là %. Hỏi, tỉ lệ may mắn sống sót nếu bị bác sĩ chẩn đoán nhiễm bệnh là bao nhiêu?]
Vừa nhận được thông báo, mọi người tập trung đọc đề thì loa hệ thống đột nhiên phát ra âm thanh ù ù và dòng chữ bắt đầu vặn vẹo. Quy tắc ban đầu đột nhiên thay đổi.
[Quy tắc: Virus M đang lây lan trong bệnh viện. Trong người chơi, % đã bị nhiễm virus M. Cứ mỗi tiếng, virus sẽ lại lây lan và các bác sĩ sẽ khám cho tất cả những người chơi với tỉ lệ chẩn đoán sai là %. Vui lòng cách ly tất cả những người bị nhiễm bệnh. Những người chơi khoẻ mạnh có thể vượt ải.]
Quy tắc thật sự bị quấy nhiễu!
Từ một đề bài tính toán xác suất biến thành chiến trường nơi người chơi chém giết lẫn nhau! Theo quy tắc mới, trong số đối thủ đã bị nhiễm bệnh kể từ khi vào bệnh viện. Bọn họ phải loại bỏ người này kịp thời, nếu không thì sau giờ, người này sẽ lây bệnh cho những người khỏe mạnh. Chu kỳ cứ tiếp tục đến khi tất cả mọi người bị nhiễm virus.
Và, người nhiễm bệnh sẽ bị xử lý như thế nào? Mặc dù quy tắc không đề cập nhưng Đồ Hoá cũng có thể biết kết cục của bọn họ chính là bị loại.
Màn chơi % dựa vào vận may này vậy mà thực sự xuất hiện.
Quả nhiên, sau khi quy tắc mới được ban bố, người chơi đều hoảng sợ. Nhìn bề ngoài thì trông ai cũng bình thường nhưng ai cũng rất hoảng loạn và không dám lại gần người khác vì sợ lây bệnh.
Lúc này, cửa phòng làm việc của bác sĩ mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác trắng với nụ cười quái dị xuất hiện trước mặt mọi người.
Khuôn mặt anh ta vàng vọt, nhãn cầu nổi đầy tia máu kỳ lạ. So với những người chơi xung quanh thì bác sĩ này trông giống một người bị nhiễm virus hơn.
Hẳn là do tạo hình của gã quá kinh khủng nên những người chơi nhìn thấy gã đều không khỏi lùi lại. Tuy nhiên, bác sĩ chẳng thèm để ý. Gã cười toe toét mà nhìn thẳng vào những người chơi xung quanh mình: “Chào mừng mọi người đến với bệnh viện Hữu Gia để trải nghiệm virus M đẹp đẽ và kì diệu nhất của chúng tôi!”
Gã nhìn mọi người xung quanh, hưng phấn tặc lưỡi nghe ‘chậc chậc chậc chậc’: “Để xem có bao nhiêu người may mắn nhiễm bệnh nào…”
Gã liếc qua những người chơi ở hàng ghế đầu và chọn ngay Đồ Hoá. Nói chính xác hơn là gã chọn Tô Cách Trì phía sau Đồ Hoá.
Trên mặt hắn thoáng hiện vẻ sợ hãi như thể đang đối với phần mềm diệt virus, vội nở một nụ cười nham hiểm: “Ngoại trừ những người chơi… Hình như ở đây có một vị khách không mời mà đến…”
Tô Cách Trì lạnh lùng liếc gã một cái rồi tiến lên một bước. Anh nắm lấy cổ hắn và dễ dàng nhấc lên bằng tay: “Muốn quét sạch virus… Không thể dùng phương pháp quá nhẹ nhàng.”
Đôi mắt của bác sĩ NPC vốn đỏ ngầu, lúc này gã lại bị Tô Cách Trì siết sổ không thể thở được khiến cả khuôn mặt gã cũng đỏ, cộng thêm những đường gân trên cổ chằng chịt khiến gã càng thêm đáng sợ. Mặc dù bị khống chế nhưng gã vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Cách Trì: “Mày là lập trình viên, là giám khảo thì sao? Đây là cửa ải của tao. Nếu bọn mày không vượt ải được thì cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Tô Cách Trì khựng lại và ném gã xuống đất: “Tốt nhất là mày đừng bày trò gì.”
Bác sĩ nói không sai, cho dù Tô Cách Trì mạnh đến đâu thì anh vẫn phải tuân thủ quy tắc NPC. Anh chỉ có thể xuất hiện trong những cửa ải hệ thống yêu cầu anh có mặt. Ở những nhiệm vụ khác, anh chỉ là người bạn đồng hành của Đồ Hoá. Cho dù có giết NPC này thì người chơi vẫn không vượt ải thành công.
Bác sĩ đứng dậy, tức giận nói với những người chơi trong sảnh: “Xếp hàng theo thứ tự và đến đây để tôi khám bệnh.”
Sau trò hề vừa rồi, hầu hết những người chơi dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo quy tắc và xếp hàng chờ bác sĩ khám.
Nói là ‘khám bệnh’ nhưng thực chất chỉ giống như ‘xét xử’ thôi. Đồ Hoá đứng cuối hàng nhưng chỉ trong vòng , phút đã đến lượt mình. Bác sĩ tức giận liếc nhìn cậu một cái nói: “Cậu không bị nhiễm bệnh!”
Lúc này, người chơi đã được khám xong. Khi Đồ Hoá bước ra khỏi văn phòng, cậu thấy hầu hết họ đều đang đứng ở sảnh bệnh viện, một số người trốn ở hành lang với vẻ mặt lo lắng. Có một số cô gái còn bắt đầu khóc.
Đồ Hoá cau mày đi tới, hỏi: “Mấy người đều nhiễm bệnh sao?”
Những người này gật đầu. Một chàng trai bị nhiễm bệnh an ủi bọn họ: “Đừng lo lắng. Quy tắc nói tỉ lệ chẩn đoán sai là %.”
Đồ Hoá nhìn xung quanh và nói lớn: “Tất cả những người bị nhiễm bệnh, xin hãy tập trung ở đây!”
Lại có thêm vài người lần lượt đi tới với vẻ mặt bối rối và do dự. Có một chàng trai đứng trong đám người không chịu đi ra. Chàng trai cao to phía sau đá cậu ta một cước, chán ghét nói: “Cậu bị bệnh! Đừng có giả vờ. Tôi ở ngay sau lưng cậu nên nghe thấy được.”
Thiếu niên nhiễm bệnh nói với vẻ mặt đau khổ: “Tôi không muốn bị loại…”
Hầu hết những người khỏe mạnh trong nhóm đều ghê tởm và tránh mặt cậu. Một vài thằng còn muốn đánh cậu vì cậu không hợp tác. Đồ Hoá vội vàng nói với chàng trai nhiễm bệnh: “Không sao. Cậu cứ qua đây trước đi!”
Cậu bé ngập ngừng một lúc rồi chậm rãi bước tới.
Đồ Hoá đứng giữa hành lang và đại sảnh, đếm đi đếm lại thì thấy tổng cộng có người nhiễm bệnh.
Một số người trong nhóm khỏe mạnh cũng phát hiện vấn đề: “Tổng cộng người, tỉ lệ lây nhiễm là % thì tại sao lại có người mắc bệnh?”
Một người khác trả lời: “Bởi vì bác sĩ chẩn đoán sai.”
“Tỉ lệ chẩn đoán sai cũng là %, con số rất kì quặc. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?”
Thằng nhóc cao to vừa đá người khác khinh thường nói: “Mặc kệ tỉ lệ chẩn đoán sai là như thế nào, dù sao tất cả những người nhiễm bệnh đều nằm trong số người này. Cứ đẩy hết bọn họ ra thì chúng ta có thể vượt ải rồi.”
Mười tám người khi nghe mình có thể bị chẩn đoán sai thì trong lòng còn một tia hy vọng. Đến khi nghe thằng nhóc kia nói ‘giết nhầm còn hơn bỏ sót’, bọn họ lại trở nên lo lắng. Thêm cái vẻ khinh khỉnh của hơn người khỏe mạnh kia, bọn họ cứ như côn trùng độc bị người ta xua đuổi.
Đồ Hoá cau mày, nhìn chằm chằm chàng trai cao to trong đám người khỏe mạnh rồi chậm rãi nói: “Ai nói người khỏe mạnh thì khoẻ thật?”