Lâu đài cổ này rất lớn. Đứng ở đại sảnh lầu một nhìn lên cầu thang hình xoắn ốc dẫn đến đỉnh lâu đài, Đồ Hoá đếm sơ sơ thấy nơi đây ít nhất cũng phải mười mấy tầng.
Vương Bác Vũ vừa ngu lại vừa gan. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại lâu đài kiểu châu Âu này nên hưng phấn muốn lên lầu tham quan một chút. Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên:
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Nút lệnh chính xác]
[Quy tắc: Trên cổng lâu đài có nút lệnh, trong đó có nút có thể mở cổng. Người chơi tuỳ ý chọn nút. Nếu chọn đúng nút mở cổng thì vượt ải thành công, chọn sai thì bị loại. Có manh mối về nút lệnh trong lâu đài. Manh mối không đề cập nút nào là nút chính xác.]
Chắc chắn rồi, làm sao mà thiếu những cuộc phiêu lưu trong căn nhà ma ám chứ. Với nút lệnh gần như không thể phân biệt, hệ thống sẽ cho manh mối và người chơi có thể đoán dựa trên các manh mối đó. Vì vậy, miễn là tìm thấy mạnh mối và sử dụng phép loại trừ là vượt ải thành công. Tuy nhiên, không ai biết virus sẽ can thiệp vào trò chơi tìm manh mối này như thế nào.
“Nhiệm vụ này không bị virus xâm nhập.” Ngay khi Đồ Hoá đoán rằng bầu không khí đáng sợ là do virus tạo ra, Tô Cách Trì thẳng thừng phủ nhận ý kiến của cậu.
Đồ Hoá khó tin chỉ vào chiếc đèn treo trên đầu đang bắt đầu đung đưa: “Mấy cái quỷ này là anh thiết kế à?”
Tô Cách Trì buồn cười nhún vai: “Làm sao anh biết em sợ mấy cái này.”
Đồ Hoá muốn khóc nhưng vẫn thận trọng đi theo Tô Cách Trì. Tên ngốc Vương Bác Vũ đã hào hứng lao lên lầu, vì vậy Đồ Hoá quyết định tìm kiếm từ tầng một. Mặc dù cậu hơi sợ nhưng Tô Cách Trì đã nói màn chơi này không có virus, điều đó chứng tỏ sẽ không có NPC gây hại. Tuy nhiên, bầu không khí vẫn có chút đáng sợ. Vượt qua những màn chơi trước mà lại gục ngã trong một ngôi nhà ma thì quá là mất mặt. Vì vậy, Đồ Hoá không còn cách nào khác ngoài việc dũng cảm tìm kiếm manh mối.
Sàn nhà gỗ hẳn là đã lâu không sửa chữa nên bọn họ cứ giẫm lên là nó sẽ phát ra tiếng ‘cạch cạch’. Bởi lẽ lâu đài quá trống trải nên có tiếng vang càng khiến không khí âm u hơn.
Đồ Hoá thận trọng di chuyển từ cửa vào phòng khách. Cậu nhìn và nghe ngóng tứ phía vì sợ có ma chui ra từ trong bóng tối. Ghế sô pha trong phòng khách phủ đầy bụi. Trên bàn cà phê có một quả táo cắt dở đã mốc meo và bốc ra mùi hăng.
Đồ Hoá ngồi xổm xuống lục lọi trên bàn cà phê. Ngoại trừ dao gọt trái cây, gạt tàn và một chồng báo rách nát thì không còn thứ gì có thể chứa đựng thông tin. Đồ Hoá cầm một con dao gọt trái cây lục lọi trong cái gạt tàn, hình như không có gì đặc biệt… Nhưng tờ báo bên cạnh có vẻ không đúng lắm.
Tờ báo đã bị xé làm đôi. Nửa này được dành hoàn toàn cho một mẩu tin xã hội. Tiêu đề của tin tức là ‘Thấy chết mà không cứu…’ Hình như có vài từ ở sau nữa nhưng đã bị xé mất.
Tin tức này có thể có liên quan đến manh mối hệ thống cung cấp. Hình như có một đống giấy vụn giống như giấy báo nhét trong lò sưởi. Đồ Hoá vội vàng chạy tới nhặt nó lên, mở ra và để chung với tờ báo trên bàn cà phê. Quả nhiên, nó vừa vặn là một nửa còn lại của tờ báo.
Sau khi tờ báo được ghép lại thì thông tin đầy đủ cũng xuất hiện. Cái tít của mẩu tin xã hội đó đúng là đáng sợ: Hóa ra đằng sau ‘thấy chết không cứu’ là mấy chữ ‘giết không thương tiếc’.
Lợi dụng ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Đồ Hoá đọc nhanh nội dung bản tin để nắm ý chính.
Đây là một vụ án về tên sát nhân tự cho mình là đấng. Có một cô gái trẻ bị đâm chết bằng dao nằm trên đường, những người vây xem tận mắt chứng kiến cô chết đi mà không hề cứu giúp. Sau đó, kẻ sát nhân viết một bức thư nặc danh gửi tới toạ soạn báo và đính kèm một bức ảnh, nói rằng gã muốn giết tất cả những người vây xem.
Bên dưới dòng chữ có một bức ảnh được gửi cùng với bức thư của kẻ giết người. Trong ảnh là một cô gái trẻ nằm trên vũng máu, xung quanh có năm người vây xem: Một chàng trai hơn hai mươi đã chết tuần sau khi kẻ sát nhân gửi bức ảnh; một người đàn ông trông có vẻ côn đồ với điếu thuốc trên miệng cũng đã bị gã giết; một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng cạnh ông ta dẫn theo một bé gái chừng bảy, tám tuổi; một ông lão đứng sau bé gái đang thò đầu ra hóng chuyện.
Có năm người trong bức ảnh này. Hai người đàn ông đầu tiên đã bị sát thủ git chết, chỉ còn lại những phụ nữ trung niên, cô bé và ông lão còn sống. Cuối bản tin cho biết cảnh sát đã cử người bảo vệ nghiêm ngặt người bọn họ và, mong rằng bi kịch sẽ không tái diễn.
Tin tức kết thúc như vậy nhưng Đồ Hoá cảm thấy có gì đó không ổn. Tin tức trên báo có phải là manh mối do hệ thống đưa ra không? Nếu phải thì chính xác là nó đang thể hiện điều gì?
Điều kỳ lạ nhất là mặt sau của tờ báo này hoàn toàn trống không, tức là toàn bộ tờ báo chỉ tiết lộ cho Đồ Hoá một thông tin: Vụ án giết người.
Đây rõ ràng là một gợi ý cho thấy tin tức này có manh mối vượt ải.
Đồ Hoá đọc lại tin tức và cố gắng phân tích nội dung của bản tin bằng cách đọc xuôi hay đọc người giống như cách người xưa chơi chữ. Tuy nhiên, cậu vẫn không tìm được bất kì thông tin hữu ích nào.
Chẳng lẽ… Manh mối liên quan đến bản thân vụ án?
Ánh mắt Đồ Hoá lại rơi vào tấm ảnh. Tin tức cho biết hai trong số năm người đã chết và kẻ sát nhân đã tuyên bố gã sẽ giết tất cả những người xem. Nhưng ba người còn lại chưa chết đã được cảnh sát bảo vệ thì gã có thể giết ai? Hay là gã đủ giỏi để để vượt qua cảnh sát và giết người?
Đồ Hoá nhìn tấm ảnh và suy nghĩ. Người xem… Chẳng lẽ không chỉ có năm người này đứng xem? Góc chụp của bức ảnh này rất tài tình. Cả con phố được vào ống kính nên có thể nhìn rõ thân phận của người đã khuất và cả biểu cảm trên khuôn mặt của người xem.
Nhưng… Ai đã chụp bức ảnh này?
Đồ Hoá chợt nhận ra trong ảnh không chỉ có năm người xem mà còn có một người nữa – Người chụp ảnh! Cảnh sát không phái người tới bảo vệ người này. Nói cách khác… Đây chính là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
Câu đố trên tờ báo đã được giải đáp nhưng nó có liên quan gì đến manh mối sáu nút lệnh? Đồ Hoá suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nên cậu quyết định tạm thời gác lại manh mối này và xem xét những nơi khác.
Phòng ăn được ngăn cách với phòng khách bằng một lối đi. Trên bàn ăn còn thắp nến, sáp trắng nhạt trượt xuống mặt bàn. Ánh nền mờ mờ chiếu sáng cả nhà ăn.
Đồ Hoá thận trọng đến gần thì thấy bên cạnh bàn ăn có treo một bức tranh người đàn ông sắc mặt tái nhợt. Anh ta đang đứng ở một nơi giống như nghĩa trang và nhìn xa xăm, trên ngực treo một chiếc máy ảnh. Đồ Hoá không khỏi ớn lạnh. Chắc chỉ có mỗi anh ta mới dám chụp ảnh ở nghĩa địa rồi còn treo tranh bên bàn ăn…
Bàn ăn không lớn, bên cạnh là sáu chiếc ghế tựa như sắp đổ. Đồ Hoá mở từng chiếc ra xem thì phát hiện trên một chiếc ghế có một chiếc máy ảnh SLR.
Đó là máy ảnh trong bức tranh chàng trai trẻ sau lưng.
Đồ Hoá cầm máy ảnh lên và nhấn nút nguồn ở góc trên bên trái. Màn hình vốn tối đen bật lên.
Vậy mà còn pin!
Có thể có manh mối trong máy ảnh này? Đồ Hoá vội xem ảnh được lưu. Trong máy ảnh chỉ có hai tấm ảnh. Tấm ảnh thứ nhất chính là ảnh trên báo chụp cảnh người xem và thi thể nữ.
Đồ Hoá kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường. Chẳng lẽ người đàn ông này chính là người chụp bức ảnh trên báo? Những tờ báo liên quan đến anh ta, máy ảnh của anh ta, bức tranh treo hình anh ta xuất hiện trong tòa lâu đài này… Người chụp bức ảnh có phải là chủ nhân của tòa lâu đài không?
Đồ Hoá rất hoang mang. Cậu lướt ngón tay trên màn hình và lật sang bức ảnh tiếp theo.
Bức ảnh này khiến cậu gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích vì nó không có nội dung gì khác ngoài hàng chữ: [Nút A ở bên trái nút B.]
Đó rõ ràng là gợi ý nút lệnh!
Đồ Hoá nhanh chóng chạy đến cổng với chiếc máy ảnh trên tay và đánh dấu sáu nút ở cổng theo manh mối. Manh mối nói ‘nút A ở bên trái nút B’, vậy thứ tự của sáu nút này là A, B, C, D, E, F sao?
Nếu thứ tự là như vậy thì đúng là phù hợp với manh mối. Đồ Hoá lấy bút dạ đánh dấu phía dưới nút lệnh thứ nhất và nút lệnh thứ hai lần lượt là A và B.
Theo quy tắc, có tổng cộng năm manh mối trong lâu đài, và nút lệnh nào không được manh mối nhắc đến thì đó là đáp án đúng. Cả hai nút A và B đều xuất hiện trong manh mối đầu tiên, điều đó chứng minh nút lệnh đúng phải nằm trong bốn nút sau cùng.
Đồ Hoá tự tin với phát hiện của mình cũng vô tình can đảm hơn một chút. Cậu đang định lên lầu tìm Vương Bác Vũ để trao đổi thông tin thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp phía sau lưng: “Ai cho phép cậu đụng vào máy ảnh của tôi?”