Như vậy, cách chính xác để vượt qua cây cầu thuỷ tinh này là đi bộ quay lưng lại với nhân gian.
Đợi hết lượt tuần tra tiếp theo, nhóm Đồ Hoá vội vàng đi qua cầu. Khi bọn họ đi đến giữa cầu, nghĩa là bọn họ đã đi được phút, phút nữa thôi là người gác cầu sẽ mở mắt ra. Bọn họ phải quay lưng về phía nhân gian trong phút này.
Vì vậy, người ngay lập tức quay mặt về phía địa ngục.
Người gác cầu mở mắt ra thấy họ. Lúc này, bọn họ đang bước đi cách lối vào địa ngục phút.
“Này, người kia!” Âm thanh của người gác cầu dày và lanh lảnh như tiếng chuông khiến bọn họ dựng cả tóc gáy.
Ông nhanh chóng bước lên ngăn cản bọn họ, híp mắt hồi lâu mới nói: “Con người à?”
Đồ Hoá gật đầu như gà mổ thóc.
Người gác cầu mất kiên nhẫn cau mày: “Con người ở đây làm gì? Địa ngục ở phía trước đó. Nếu tôi mà không canh gác cây thì mấy người đã rơi vào địa ngục rồi! Mau chóng quay về cho tôi!”
Ba người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ rồi vội vàng quay người đi về phía nhân gian. Người gác cầu không nghi ngờ gì nữa nên trở về nghỉ ngơi.
Phòng làm việc của Holmes cách bọn họ càng ngày càng gần. Một tia nắng ấm chiếu xuống, bọn họ cuối cùng cũng bước ra khỏi địa ngục và trở về nhân gian.
“Dậy đi, dậy đi!”
Đồ Hoá mơ màng ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu là một người đàn ông ngoại quốc tuổi trung niên cao gầy. Anh ta đang nhẹ nhàng lay vai cậu, thấy cậu thức dậy rồi thì cười và hỏi: “Sao lại ngủ ở đây?”
Người trước mặt mặc một chiếc áo khoác đen, trên tay cầm một chiếc mũ deerstalker, trông anh ta có vẻ phong trần và mệt mỏi. Người này hẳn là Sherlock Holmes.
Đồ Hoá vội vàng ngồi dậy. Lúc này cậu mới nhận ra ba người họ vẫn đang ngồi trong phòng làm việc của Holmes. Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy vẫn đang ngủ, cà phê trên bàn đã nguội, và thử thách đi qua cầu thuỷ tinh giống như một giấc mơ vậy.
“Ngài Holmes, ngài đã về rồi!” Đồ Hoá nhanh chóng chạy tới đánh thức hai đồng đội, căng thẳng nhìn thám tử lừng lẫy trước mặt.
Xét cho cùng, Sherlock Holmes là thần tượng tuổi thơ của bọn họ. Mặc dù chỉ là trong game nhưng sự tiếp xúc chân thực và gần gũi như thế này cũng khiến người ta phải thích thú.
Holmes đang nhìn cậu với nụ cười trên môi. Đồ Hoá luôn cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này trông có chút quen thuộc. Đôi mắt của anh màu hổ phách rất khác với mắt người châu Á. Đôi mắt anh sáng ngời trí tuệ.
Đồ Hoá chỉnh lại vạt áo có phần xộc xệch của mình, lúng túng đưa tay phải về phía Holmes: “Ngài Holmes, tôi là Đồ Hoá. Đây là bạn tôi, Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy.”
Holmes không bắt tay mà nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Đồ Hoá khựng lại một lúc.
Hành động và cảm giác quen thuộc này…
Tô Cách Trì nói anh sẽ trở thành NPC và trà trộn vào cửa ải tiếp theo, vậy lần này anh là Sherlock Holmes sao? Đồ Hoá ngơ ngác trong giây lát rồi vội nắm lấy cánh tay của Holmes: “Anh… Anh là…”
Holmes nhún vai và tránh cánh tay của cậu: “Nhóc con, đừng kích động như vậy. Tôi biết mấy đứa tới đây làm gì nhưng gần đây tôi bận tối mặt tối mũi nên không giúp mấy đứa được.”
Đồ Hoá bực bội hạ tay xuống. Ánh mắt, hành động, và khí chất quen thuộc này, cậu cá bao nhiêu cũng cá Sherlock Holmes chính là Tô Cách Trì. Cậu biết anh sẽ hạn chế bởi vai trò của NPC và không thể nói hay hành động theo ý muốn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị Tô Cách Trì từ chối tiếp xúc nên cậu cảm thấy hơi buồn.
Holmes trở lại bàn, lấy mấy tờ giấy trong túi hồ sơ ra một vài tờ giấy rồi đắm mình vào công việc một lúc. Thẩm Tư Dịch nhìn anh và cẩn thận hỏi: “Gần đây ngài đang bận vì một vụ án à?”
Holmes cũng không ngẩng đầu, vừa viết vừa nói: “Đúng vậy, một vụ án lớn đấy. Ông Omar của dinh thự Omar bị giết.”
Anh có thể chủ động đề cập đến vụ án chứng tỏ nó liên quan đến nhiệm vụ vượt ải của bọn họ. Thẩm Tư Dịch nhanh chóng hỏi: “Ngài tìm ra đáp án chưa? Ai đã giết ông Omar?”
Holmes cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Anh đặt cây bút trong tay xuống, tiếc nuối nói: “Những manh mối tại hiện trường chỉ giúp tôi kết luận rằng có hai người cùng phạm tội. Vào đêm ông Omar bị giết, chỉ có hai người này đi đến biệt thự Omar. Cho đến nay, có bốn kẻ tình nghi là: Bill, Allen, Brian, và Caesar. Nhưng hai kẻ giết người là ai… Tôi vẫn chưa tìm ra.”
Thẩm Tư Dịch nhếch môi: “Bọn tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
Hai mắt của Holmes lập tức sáng lên: “Nếu mấy đứa giúp tôi tìm ra hung thủ thì tôi có thể giúp mấy đứa rời khỏi nơi này.”
‘Rời khỏi nơi này’ hẳn là vượt ải thành công. Thẩm Tư Dịch vội vàng gật đầu: “Tất nhiên rồi ạ. Bọn tôi rất vui lòng giúp đỡ ngài.”
Holmes đứng dậy và nhanh chóng giải thích: “Ông Omar bị giết lúc giờ tối qua. Hẳn là có nhân chứng ở gần dinh thự Omar. Mấy đứa có thể đến đó và dò hỏi để tìm xem ai đã đến đó tối qua.”
Đồ Hoá nhìn Holmes: “Ngài có đi cùng bọn tôi không?”
Holmes mỉm cười và nhìn Đồ Hoá với sự dịu dàng giống hệt Tô Cách Trì, nhưng lời anh nói ra lại chẳng cảm thông như Tô Cách Trì: “Tôi bận lắm. Mấy đứa phải tự hoàn thành nhiệm vụ!”
Đồ Hoá gật đầu. Cậu vừa định xoay người đi thì Holmes phía sau bỗng nói: “Tuy không thể đi nhưng tôi đã nói rồi, tôi vẫn sẽ dõi theo cậu và ủng hộ cậu.”
Đây là những gì Tô Cách Trì đã nói!
Đồ Hoá kích động nhìn anh. Mặc dù Sherlock Holmes cao gầy, trên mặt còn có râu, vẻ bề ngoài khác hẳn Tô Cách Trì nhưng cậu vẫn thấy hình bóng của anh trong NPC này.
Đồ Hoá đè nén mong muốn nhào đến ôm anh. Cậu nhìn anh bằng đôi mắt như có lửa: “Bọn tôi chắc chắn sẽ làm được.”
Holmes không nói gì nhưng Đồ Hoá đã nhận được sự khích lệ từ ánh mắt anh. Cậu tạm biệt anh, lòng tràn đầy tự tin. Từ dựa dẫm vào Tô Cách Trì cho đến khi vượt ải bằng chính sức mình, cậu càng ngày càng tiến bộ.
Cậu sẽ trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn để chứng minh cho cả thế giới thấy rằng cậu không còn là đứa trẻ cần Tô Cách Trì bảo vệ nữa. Cậu là một người lớn, cậu đủ trưởng thành và có đủ khả năng để sánh vai với người mình thích tạo dựng nên tương lai.
Ba người họ rời nhà của Holmes, rẽ vào một dãy nhà thì bắt gặp dinh thự Omar.
Trò chơi chân thật vô cùng. Lúc này, xung quanh dinh thự Omar đều có lan can bảo vệ, cảnh sát đang thu thập chứng cứ và điều tra nên không ai được phép tiếp cận khu vực này. Có một quán bar ngay đối diện dinh thự Omar. Chỉ cần ngồi trong quán bar là có thể nhìn thấy cổng dinh thự rồi. Vì vậy, có thể có nhân chứng ở đây.
Nghĩ đến đây, ba người họ nhanh chóng vào quán bar.
Đây là lần đầu tiên Đồ Hoá đến quán bar. Quán bar ở nước Anh thế kỷ rõ ràng khác với quán bar trong hiện đại. Nơi đây trông tùy tiện và hỗn loạn hơn. Xung quanh là những đàn ông say bí tỉ. Thấy ba con cừu nhỏ đi vào, mọi người nhìn với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ba người giả vờ bình tĩnh và bước nhanh đến quầy bar để dò hỏi bartender.
Bartender là một người đàn ông vạm vỡ với cánh tay trông còn to hơn cả bắp đùi của Đồ Hoá. Thấy ba người họ đến gần, ông ta đập tay xuống bàn và lạnh lùng nhìn họ: “Muốn uống gì không? Trẻ vị thành niên không được uống rượu.”
Đồ Hoá bước đến nói với ông ta: “Dạ… Bọn tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.”
“Hỏi cái gì?” Vẻ mặt bartender không vui.
Đồ Hoá thấp giọng nói: “Tối hôm qua khoảng chín giờ, có ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên dinh thụ Omar không?”
Bartender nghe đến đây thì sắc mặt lập tức tái nhợt: “Hỏi cái này làm gì?! Kẻ giết ông Omar… Không phải là người dễ chơi đâu!”
Đồ Hoá hai mắt trong nháy mắt sáng lên: “Ông có manh mối!”
Bartender lắc đầu liên tục: “Không biết, nhưng đúng là hôm qua có một vị khách không may nhìn thấy! Người đó sợ quá nên viết manh mối ra giấy rồi khoá trong một cái hộp, sau đó bỏ trốn rồi.”
Thẩm Tư Dịch bước tới và hỏi: “Cái hộp để ở đâu?”
Bartender bất đắc dĩ nhìn người trẻ trước mặt rồi lấy một hộp gỗ từ dưới bàn và nói: “Mấy đứa tìm được manh mối thì cũng đừng nói tôi biết. Tôi cũng không cần biết ai đã giết ông Omar.”
Hộp gỗ này trông rất cũ, ở giữa hộp có một ổ khóa với mật khẩu năm chữ số, nhưng tổ hợp mật khẩu hình như không phải số mà là chữ cái. Đồ Hoá nghiên cứu một hồi rồi ngẩng đầu hỏi bartender: “Mật khẩu là gì?”
“Tôi không biết!” Bartender sợ hãi nói: “Tôi không muốn gặp rắc rối! Mấy đứa cầm lấy hộp rồi đi đi, đừng để liên luỵ tới tôi.”
Bartender rõ ràng đã biết cái gì đó. Mặc dù ông ta cao hơn Đồ Hoá ba thước nhưng không có NPC nào có thể thoát khỏi một cú đấm của Đồ Hoá hack thể lực.
Nếu nói nhỏ nhẹ không được thì đành cứng rắn lên. Đồ Hoá mỉm cười rồi bắt chước cách ông ta đập bàn. Cậu đập lòng bàn tay vào quầy bar trước mặt và nện ra… Một cái lỗ trên nền đá hoa cương.
Bartender ngẩn người: “Này là… Bí kíp Kungfu Trung Hoa hả?”
Đồ Hoá liếc ông ta một cái: “Đừng có nhảm nhí. Nói tôi biết mật khẩu là gì, không là mặt ông cũng sẽ giống cái quầy bar này.”
Bartender run rẩy nhìn cậu: “Tôi chỉ biết mật khẩu có chữ cái K, L, M, N, O chứ không biết sắp xếp thế nào. Tối hôm qua, Tom – nhân chứng kia đã chia manh mối về thứ tự cho người trong quán bar…”
“Hôm nay bọn họ đều có mặt! Mấy đứa hỏi bọn họ đi.”
Năm người này ngồi ở các vị trí khác nhau. Nhóm người Đồ Hoá thảo luận với nhau rồi quyết định đi đến người đàn ông trong góc trông có vẻ khó đối phó nhất.
Người đàn ông ăn mặc như một cao bồi viễn Tây nước Anh với khẩu súng giắt trên thắt lưng. Điệu bộ ông trông như thể chẳng muốn ai đến gần. Ông ta đặt cốc bia trên bàn, trong tay là mấy lá bài Tây. Có vẻ ông ta đang nghiên cứu điều gì đó.
Đồ Hoá gọi hai ly rượu từ quầy bar, bước đến gần người đàn ông và nói: “Thưa ông, tôi có thể mời ông một ly được không?”
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt cảnh giác: “Để làm gì?”
Đồ Hoá mỉm cười và nói thẳng mục đích: “Tôi muốn biết… Mật khẩu mà Tom để lại tối qua là gì.”