Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tom không nói rõ người vào dinh thự Omar và giết ông Omar là ai. Lá thư dài mà anh ta để lại thực ra chỉ đưa ra một vấn đề: Anh ta đã nhìn thấy trong nghi phạm Bill, Allen, Brian và Caesar mà Holmes chỉ ra và anh ta nghĩ người này là Bill hoặc Allen.

Hơn nữa Tom nói trong người này, chỉ có một người từng tới dinh thự Omar. Nếu manh mối của anh ta đáng tin thì cũng chỉ có thể chứng minh Bill và Allen không thể xuất hiện ở dinh thự cùng một lúc. Vì vậy, manh mối này thực sự không đủ để họ suy luận ai là kẻ giết người. Bọn họ phải tiếp tục tìm kiếm thông tin mới.

Sau khi rời quán bar, ba người họ quyết định dạo một vòng quanh dinh thự Omar. Mặc dù hiện trường đã bị cảnh sát phong tỏa nhưng những con phố và con hẻm xung quanh có thể có một số manh mối.

Dinh thự Omar rất rộng lớn và được trang trí lộng lẫy, nhưng vì án mạng xảy ra nên bầu không khí lúc này cực kì u ám, cả con phố trông như không có sức sống.

Lối vào dinh thự bị chặn lại nên nhóm Đồ Hoá không đến đó mà đi thẳng đến con đường phía sau. Trên bức tường phía sau dinh thự chỉ có hai khung cửa sổ ở vị trí rất cao. Hai khung cửa sổ đều đóng chặt có vẻ đã lâu không được mở ra, trông cũng không có gì khác thường.

Ngay lúc ba người đang kiểm tra xung quanh thì có tiếng ai đó gọi bọn họ. Đồ Hoá quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, tay cầm dùi cui đang vội vàng chạy về phía bọn họ.

Ba người Đồ Hoá không hiểu chuyện gì xảy ra thì cảnh sát hỏi: “Mấy người lén lút ở đây làm gì?”

“Bọn tôi ở đây để điều tra…”

Bọn họ còn chưa kịp giải thích thì cảnh sát đã lấy còng ra trói Đồ Hoá trước, vẻ mặt hung ác: “Mấy người chắc chắn có liên quan đến vụ án. Theo tôi về đồn cảnh sát!”

Không ngờ cảnh sát trong game lại vô lý như vậy. Đồ Hoá vốn muốn đến đồn để giải thích thì lại bị cảnh sát tống thẳng vào tù.

Hơn nữa, nơi giam giữ bọn họ cũng rất kỳ lạ. Đây không phải một nhà tù mà là một hành lang bị song sắt ngăn lại thì đúng hơn. Trước mặt bọn họ tổng cộng có năm cánh cửa sắt, ba người bọn họ bị giam ở phía trong cùng. Xung quanh không có cửa sổ mà chỉ có năm cánh cửa sắt này thôi.

Cảnh sát giam giữ bọn họ dường như xác định bọn họ là tội phạm có liên quan đến vụ án. Sau khi khóa năm cánh cửa sắt lại, ông ta đứng ở phía ngoài cùng của cánh cửa sắt và nói với ba người một cách hung ác: “Đừng cố trốn thoát. Mấy cô cậu ở trong cùng, chỉ cần bước ra ngoài cửa sắt quá phút giây là chuông báo động sẽ vang lên. Tất cả cảnh sát sẽ lao vào truy bắt tội phạm bỏ trốn.”

Đồ Hoá không hiểu ý ông ta là gì. Tại sao ông ta có thể bắt và nhận định bọn họ là tội phạm khi không điều tra hay thẩm vấn chứ?

Đồ Hoá đang định tranh cãi với cảnh sát thì Thẩm Tư Dịch ngăn cậu lại: “Tôi nghĩ… Đây là nhiệm vụ kích hoạt kịch bản.”

“Cảnh sát không thể bắt bọn mình mà không có lý do, lại còn ném bọn mình vào nhà tù kì lạ này. Lời nhắc nhở vừa rồi của ông ta nghe giống quy tắc lắm. Với cả… Ông có để ý cái cửa này khác nhau gì không?”

Đồ Hoá nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tư Dịch thì mới phát hiện ra những chi tiết mà cậu đã bỏ qua. Có một màn hình điện tử màu đỏ trên ổ khóa, những con số phía trước màn hình hiển thị thời hạn nào đó, trong khi những con số đang ‘nhảy’ phía sau là một bộ đếm ngược.

Giới hạn thời gian trước cửa thứ nhất là phút giây, cửa thứ hai là phút giây, cửa thứ ba là phút giây, cửa thứ tư là phút giây và cửa thứ năm có thời gian ngắn nhất – giây.

Ngay sau đó, bộ đếm ngược cửa thứ năm trở về , cửa sắt mở ra nghe ‘xoạch’ một tiếng rồi đóng lại trong nháy mắt.

Ba người cuối cùng cũng hiểu ra: “Thời gian ghi trên ổ khoá là đếm ngược đến khi cửa sắt tự động mở ra à?”

Thẩm Tư Dịch phân tích: “Vậy là cánh cửa đầu tiên cứ phút giây là mở ra, và cánh cửa thứ hai đến thứ năm được mở với khoảng thời gian lần lượt là phút giây, phút giây, phút giây và giây. Chỉ cần lẻn ra ngoài ngay khi mỗi cánh cửa mở ra là có thể thoát khỏi nhà tù này.”

Tôn Duy gật đầu và nhớ lại những gì cảnh sát vừa nói: “Nhưng các cậu nhớ lúc nãy cảnh sát nói gì không? Chỉ cần rời khỏi nơi chúng ta đang ở trong hơn phút giây thì chuông báo động sẽ được kích hoạt.”

Đồ Hoá cau mày: “Cho nên… Nhiệm vụ này yêu cầu bọn mình vượt qua cửa sắt trong vòng phút giây hả?”

Cả ba người đều biết có vẻ cửa ải sẽ cho bọn họ một đường lui, nhưng việc vượt qua năm cánh cửa trong vòng phút giây là gần như không thể. Riêng thời gian chờ cánh cửa thứ ba mở ra đã mất phút giây, và cánh cửa cũng không mở cùng lúc mà có thời gian chở giữa mỗi cánh cửa. Phải đợi tất cả các cánh cửa mở ra thì bọn họ mới có thể ra ngoài.

Tôn Duy ngồi xổm xuống và tính nhẩm bằng ngón tay: “Đầu tiên, chúng ta phải đợi cánh cửa thứ nhất mở ra. Sau phút giây khi cửa thứ nhất mở ra, cửa thứ hai với thời gian chờ phút giây giây đã được mở sẵn rồi. Mà lúc cửa thứ nhất mở thì cửa thứ hai đã qua mất giây rồi. Nói cách khác, phải đợi thêm giây nữa thì cửa thứ hai mới lại mở ra.”

“Lúc qua cửa thứ hai là đã hết phút giây rồi. Không đi qua ba cửa còn lại trong vòng giây được đâu.”

Thẩm Tư Dịch nhìn đồng hồ đếm ngược dưới mỗi cánh cửa và trầm ngâm suy nghĩ: “Về mặt lý thuyết mà nói thì cậu tính đúng rồi. Nhưng từ khi cảnh sát khóa cửa là việc đếm ngược đã bắt đầu.”

“Tính từ lúc đó là cửa thứ năm đã được mở ra bốn lần. Vì thời gian mở mỗi cửa là khác nhau nên một cửa mở nhanh hơn là khoảng thời gian mở giữa mỗi cửa cũng sẽ thay đổi.”

“Không phải là không thể vượt qua năm cánh cửa trong vòng phút giây.”

Sau khi Thẩm Tư Dịch phân tích, Đồ Hoá cũng cảm thấy cửa ải dường như không thể giải quyết này có một số manh mối. Xét cửa thứ nhất và cửa thứ hai, sau khi cửa thứ nhất mở thì phải chờ thêm giây để cửa thứ hai được mở ra. Như vậy, sau lần phút giây, tức là phút giây, cửa thứ nhất và cửa thứ hai sẽ mở ra cùng lúc.

Nói cách khác, trong vòng phút giây, cánh cửa thứ nhất được mở tổng cộng lần và cánh cửa thứ hai được mở tổng cộng lần. Lần mở thứ của cửa thứ nhất trùng với lần mở thứ của cửa thứ . Nếu muốn đi qua hai cửa đầu tiên trong thời gian ngắn nhất, bọn họ chỉ cần chờ phút giây kể từ khi vào nhà giam để cánh cửa này mở ra cùng một lúc và bước ra thật nhanh.

Tương tự, bọn họ chỉ cần tìm ra thời điểm năm cánh cửa mở ra cùng lúc thì có thể tìm cách rời khỏi nhà tù.

Phân tích của Thẩm Tư Dịch càng rõ ràng hơn một chút: “Đây là để bài yêu cậu tính toán. Đầu tiên, quan sát thời gian đóng và mở của những cánh cửa này. Chúng đều là bội số của .”

“Nếu quy ước giây là đơn vị thời gian, thời gian mở cửa thứ nhất là đơn vị thời gian, cửa thứ hai là đơn vị thời gian và ba cửa còn lại lần lượt là , và đơn vị thời gian.”

“Xét cửa thứ nhất và cửa thứ hai trước. Nếu muốn đi qua hai cánh cửa này trong thời gian ngắn nhất thì thời gian chờ là bội chung nhỏ nhất của thời gian mở cả cửa. Bội chung nhỏ nhất của và là . Theo quy ước, đơn vị thời gian là × giây = giây = phút giây.” Thẩm Tư Dịch giải thích: “Cứ như vậy, nếu muốn đi qua cánh cửa cùng một lúc thì phải tìm bội chung nhỏ nhất của , , , , , nghĩa là đơn vị thời gian.”

Đồ Hoá tính toán đơn vị thời gian là lần giây, tức là họ cần đợi phút để đi qua cánh cửa vì sau thời gian này, cả cánh cửa này sẽ mở ra cùng lúc. Nhưng theo quan sát vừa rồi của bọn họ, thời gian mở giữa năm cánh cửa vẫn có khoảng cách nhất định. Thời gian mở ra của mỗi cánh cửa đều rất ngắn, và chúng có thể đóng lại cùng lúc trong nháy mắt.

Vì vậy, cho dù tính được thời gian để năm cánh cửa mở ra cùng lúc, bọn họ vẫn không thể tìm ra giải pháp, bởi vì bọn họ không thể bước qua thật nhanh trong lúc tất cả các cánh cửa đều mở ra.

Tôn Duy cũng thắc mắc: “Qua phút cũng không đi qua hết cánh cửa được đâu. Khoảng cách từ cửa thứ nhất đến cửa thứ năm ít nhất cũng phải mét. Chạy nhanh nhất có thể thì cũng có khả năng bị mắc kẹt giữa hai cánh cửa.

Đồ Hoá cũng bối rối: “Hơn nữa, chỉ cần rời khỏi cửa đầu tiên quá phút giây là chuông báo sẽ được kích hoạt. Và phút giây quy ra nhiều nhất là đơn vị thời gian. Nếu lỡ đợi phút xong qua được cửa thì cũng phải chờ thêm phút giây nữa thì cửa thứ mới mở ra, chuông thì đã vang lên từ kiếp nào rồi.”

Thẩm Tư Dịch lắc đầu: “Chắc chắn có cách nhưng bọn mình chưa nghĩ ra thôi…”

Thứ tự đóng mở của năm cánh cửa này rất hỗn loạn. Tuy nhiên, miễn là thời gian mở mỗi cánh cửa là cố định thì chắc chắn phải có một quy luật nào đó mà bọn họ hoàn toàn có thể tính ra.

Thẩm Tư Dịch nhìn kĩ năm cánh cửa lần lượt mở ra trước mặt. Cậu bỗng phát hiện sau khi cánh cửa thứ nhất mở ra, cánh cửa thứ hai và thứ ba cũng lần lượt được mở ra, khoảng cách giữa thời gian mở của chúng giống nhau. Khoảng cách này… Trùng hợp lại là giây.

Thẩm Tư Dịch cuối cùng cũng hiểu rồi. Chỉ cần tìm thấy quy luật của thời gian chờ giữa mỗi hai cánh cửa là có thể đi qua năm cánh cửa này trong vòng đơn vị thời gian. Cậu đi tới đi lui trong phòng giam hẹp, lẩm bẩm: “, , , , … Bội chung nhỏ nhất… Bội số chung nhỏ nhất… Đúng rồi. Bội số!”

Cậu kích động nhìn Đồ Hoá và Tôn Duy: “Tôi biết phải đi qua cửa thế nào rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio