Edit: Trúc Điện chủ
Trương Túc lại mua một ít rau dại và nước ở cửa hàng hệ thống, cho người đến sau miễn cưỡng lót dạ. Sau đó nàng xem qua điểm công đức của bản thân: điểm công đức.
Trương Túc: “Hệ thống ca, đây là có chuyện gì vậy?” Cho dù có được cộng điểm công đức thì cũng không được cộng nhiều đến vậy chứ.
Hệ thống: “Ký chủ mang những người này đi, chính là cứu mạng bọn họ, tổng cộng người, hơn nữa bên cạnh ngươi có người nữa, tổn cộng được điểm công đức.”
“Ký chủ đánh chết người xấu được khen thưởng điểm công đức, cộng thêm điểm công đức lúc trước nữa, trừ điểm mua các loại đồ dùng, thì còn dư lại điểm công đức.”
Trương Túc:!!!
Còn có thể tính như vậy á hở!!!
Trương Túc nhớ lại nàng đã mua cái gì, trong đó đắt nhất là viên cầu
Một viên cầu tốn điểm công đức. Cái khác chính là rau dại và nước, một cân rau dại điểm công đức, một bát to nước điểm công đức, điểm công đức tuy không nhiều lắm nhưng không gánh được cho nhiều người, thức ăn nước uống lại không thể giảm bớt, tích tiểu thành đại, vậy mà cũng tốn hơn điểm công đức.
Cho nên điểm công đức này thoạt nhìn thì có vẻ nhiều, trên thực thế thật sự không gánh được bao lâu.
Sắc mặt Trương Túc căng thẳng, trong mắt tỏa ra sương lạnh, làm cho những người khác cảm thấy lo sợ trong lòng, e sợ chọc Chưởng môn không vui.
Nhưng mà trong lòng Trương Túc lại đang thầm nghĩ, nàng nên nuôi sống nhóm người này thế nào đây. Thậm chí, bọn họ nên đi hướng nào bây giờ.
Dường như cảm giác được ý nghĩ của nàng, hệ thống nhảy ra nói: “Ký chủ có muốn mua đồ đo lường lượng hơi nước ở bốn phương không?”
Trương Túc: “Còn có thứ đồ này hả?”
Suy nghĩ: “Cửa hàng hệ thống không gì không có. Chỉ có ký chủ không thể tưởng tượng ra, không có thứ hệ thống không có.”
Khóe miệng Trương Túc co rút, cái này thật quá kiêu ngạo đi mà.
Trương Túc: “Bao nhiêu điểm công đức?”
Hệ thống: “ điểm công đức, thật rẻ đúng không.”
Trong lòng Trương Túc mặc niệm, điểm công đức đổi lấy một phương hướng chính xác, đáng giá, đáng giá.
Trương Túc: “Mua.”
Sau đó trong đầu nàng lập tức xuất hiện một chuỗi số liệu, trong đó nơi hiển thị hơi nước đậm đặc nhất chính là phía Đông Nam.
Khóe môi Trương Túc mím chặt, dẫn đầu đi ra ngoài, ngay cả một câu “Xuất phát” cũng không nói, những người khác liếc nhau rồi đi theo sau.
Bước chân của thiếu niên nhanh hơn, kéo gần khoảng cách của hắn với Trương Túc, trong chớp mắt hắn chú ý tới đầu ngón tay đang rũ bên người của Trương Túc khẽ run, giống như cánh của con bướm bay trong mưa gió, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Cho nên nàng ấy cố ý đi tuốt đằng trước, chỉ vì ngượng ngùng và sợ hãi à?
Trong lòng Nhất Niệm sinh ra một chút vui mừng không lý do, hắn hắng giọng, cố tình kề sát vào bên tai Trương Túc, nhỏ giọng gọi: “Chưởng môn.”
Trương Túc chút nữa bị giọng nói kia dọa sợ đến nhảy dựng lên, tuy chưa bị nhưng nàng cũng không thể tốt được, nàng nghiêng đầu trợn mắt nhìn chằm chằm thiếu niên.
Trương Túc thở mạnh hai cái, từ hàm răng rít ra một câu: “Ngươi làm cái gì thế?”
Khuôn mặt Nhất Niệm lập tức rũ xuống, đôi mắt ướt dầm dề, giọng nói mất mát: “Chưởng môn, ta chỉ muốn hỏi một chút người có nóng hay không thôi.”
Trương Túc cụp mắt nhìn, vậy mà phát hiện trong tay Nhất Niệm cầm một cây quạt hương bồ rách nát, hắn nhặt được chỗ nào vậy.
Nhất Niệm giơ cây quạt lên, động tác vô cùng cẩn thận: “Ta cố ý đi tìm đó, Chưởng môn, xin ngài để ta quạt mát cho ngài.”
Chữ “Ngài” kia, phối hợp với động tác cẩn thận quạt mát, lực sát thương là %, Trương Túc thiếu chút nữa không duy trì được phong phạm của Chưởng môn, muốn đi dỗ dỗ hắn.
Nhưng mà dỗ thì không có khả năng dỗ rồi, nhiều người nhìn như vậy.
Nhưng mà không dỗ thì trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Ôi.
Trương Túc chắp tay sau lưng, đôi lông mày nhỏ nhíu vào với nhau, nhưng tốc độ đi lại không chậm, hai cẳng chân nhỏ của nàng đều quấn xà cạp[], như vậy thì đi cả ngày chân sẽ không quá khó chịu.
[] Xà cạp: Hay còn gọi là bảo vệ chân, là một loại biện pháp bảo vệ đôi chân, làm giảm khả năng bị thương khi hành quân.
Trời mùa hè, buổi tối đến muộn, bọn họ bắt đầu đi từ lúc hoàng hôn thẳng đến hơn giờ tối mới dừng lại.
Trương Túc dừng bước ở một chỗ bằng phẳng, nàng là Chưởng môn, là người cao nhất trong đám người này, cho nên sẽ không chiếu cố hết tất cả mọi chuyện cho những người khác.
Vốn Trương Túc muốn ra hiệu bằng mắt cho Trịnh Hương Lan để cho đối phương mở miệng. Không nghĩ tới Nhất Niệm đã đi trước một bước, cao giọng nói: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây đi, mọi người làm thành một vòng dựa sát vào nhau một chút, người trẻ tuổi vây bên ngoài, già yếu ở bên trong.”
Nhưng trong đám người truyền ra tiếng ồn ào, một thanh niên gầy đến như cây sào, tối đa mới tuổi đầu, lại ngồi ì ở vòng phía trong. Những người khác nói không lại hắn, lại e sợ vì có Trương Túc ở đây nên không dám ra tay, trong lúc nhất thời không thể làm gì thanh niên gầy như cây sào được.
Mặt Nhất Niệm trầm xuống, vung tay một cái, mọi người còn chưa phản ứng kịp thì thanh niên như cây sào kia đã bị vứt ra xa hơn mười bước rồi.
“Người là cái quái gì chứ, dám ồn ào dưới mí mắt Chưởng môn. Không nghe lời lập tức cút cho ta.”
Đám người lập tức im như ve sầu mùa đông, thanh niên kia không nghĩ đến một người nho nhỏ như Nhất Niệm lại có năng lực lớn đến vậy, tâm cũng rất tàn nhẫn, lập tức không dám lại vớ vẩn nữa, bò lộn nhào trở về, ngồi dựa ở vòng ngoài.
Một đám người mau chóng yên tĩnh lại, Chu Đại Hà ngẩng đầu liếc nhìn Nhất Niệm một cái, nhưng mà trời quá tối, hắn không thấy rõ được vẻ mặt của Nhất Niệm, nhưng trực giác mách bảo thiếu niên này không dễ chọc.
Thế nhưng trong lòng hắn lại khẽ thở phào, thiếu niên và Chưởng môn không dễ chọc thì sẽ không có ai dám gây chuyện, bọn họ sẽ càng được an toàn.
Hắn thẳng vai cõng mẹ già nói: “Mẹ, người dựa vào lưng nhi tử ngủ đi.”
Lão phu nhân cúi đầu lên tiếng, đôi tay già nua còn đưa qua cầm lấy vạt áo nhi tử, trong lòng bà an bình rất nhiều, rất mau thì tiến vào giấc ngủ.
Bọn họ là bị một loạt tiếng chiêng làm cho tỉnh dậy, nữ đồng đi theo Chưởng môn kia cầm chiêng gõ liên tục.
Thiếu niên nói với bọn họ: “Dậy đi, lên đường thôi.”
Chu Đại Hà nhìn thoáng qua không trung, trời vẫn xám xịt, cho dù là mùa hè thì bây giờ cũng vẫn rất sớm, có lẽ còn chưa đến giờ Mão (- giờ sáng) đi.
Có người không muốn đi, nằm ì trên mặt đất không đứng dậy, nhưng mà vị Chưởng môn kia căn bản không cho bọn họ có cơ hội chơi xấu, xoay người lập tức đi luôn, Chu Đại Hà nhanh chóng cõng mẹ già còn chưa tỉnh ngủ trên lưng đi theo.
Trương Túc hỏi hệ thống: “Nếu có người không theo kịp, ngươi sẽ trừ điểm công đức của ta à?”
Hệ thống: “Sao lại trừ chứ, vì sao ký chủ có ý nghĩ như vậy?”
“Ký chủ dẫn bọn họ đi ra khỏi tòa thành chết, cho bọn họ hy vọng sinh tồn, cho nên ký chủ đạt được điểm công đức. Nhưng chính bản thân bọn họ không muốn, chủ động từ bỏ cơ hội này, đó là lựa chọn của bọn họ, không liên quan gì đến ký chủ cả.”
Tâm tình Trương Túc tốt lên một chút, nàng cơ bản không muốn làm con cháu cho người ta, mọi chuyện còn phải chiếu cố thỏa đáng, dỗ người ta đi với nàng.
Nàng cũng không muốn phải lên đường sớm như vậy, nhưng mà trời quá nóng, nàng chỉ có thể tranh thủ thời gian sáng sớm và buổi tối lên đường, nếu không những người bệnh, tàn phế, yếu ớt này hơn người có thể sống được người là đã không tồi rồi.
Trương Túc mang theo người đi về phía trước, những người khác cũng không dám nghi ngờ, qua thời gian ở chung ngắn ngủi này, cũng đủ cho mọi người biết vị Chưởng môn này thật sự là lạnh lùng vô tình. Cho dù bọn họ chết thì đối phương cũng sẽ không nhăn mày một cái nào.
Cho nên mấy người buổi sáng vốn muốn chơi xấu, rốt cuộc cũng xám xịt đuổi theo cho kịp.
Trong lòng bọn họ đều nhủ thầm, đều nói tiểu hài nhi và phụ nhân đều dễ mềm lòng nhất, vậy mà sao không thấy Chưởng môn giúp đỡ nhường nhịn bọn họ một lần chứ.
Chờ đến khoảng giờ sáng, Trương Túc chọn một chỗ nghỉ tạm, chỗ ngồi này thật hoang vu, trừ mấy cái cây trụi lủi thì ngay cả chỗ che nắng cũng đều không có.
Trên mặt Chu Đại Hà hiện lên lo lắng, có lẽ hắn có thể kiên cường chống đỡ qua đi, nhưng mẹ già của hắn thì sao.
Ngay lúc Chu Đại Hà đang lưỡng lự không biết có nên tiến lên khuyên Chưởng môn đổi chỗ khác không, thì hắn kinh hãi thấy đôi mắt Chưởng môn như sao băng, đôi tay tung bay, trong miệng lẩm bẩm.
Theo đôi tay Chưởng môn vung về phía trước thì trước mắt mọi người tối sầm lại, trên đỉnh đầu nhiều thêm một tầng lưới che màu đen.
Lưới che màu đen hình tứ giác tự động mắc lên các nhánh cây, Chu Đại Hà lập tức cảm thấy được cảm giác nóng nực trên người không còn.
Cái màu đen, có lỗ, bằng vải bố này?
Nhưng lại thần kỳ như vậy.
Trương Túc bình tĩnh thu tay lại, mi mắt hơi rũ xuống, tay phải tùy ý đảo qua, trên mặt đất xuất hiện hai cái nồi sắt, hai cái thìa gỗ dài cùng mười mấy cái bát, trong bát đựng nước.
Vẻ mặt mọi người đều ngây ra. Nhưng mà cái này còn chưa hết, một tay Trương Túc bấm tay niệm thần chú, trên mặt đất xuất hiện một cái thùng gỗ, bên trong xuất hiện lương thực cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng đầy cả thùng gỗ.
Chu Đại Hà và mẹ già của hắn lập tức quỳ về phía Trương Túc, trong lòng có quá nhiều cảm xúc kích động, cuối cùng mở miệng chỉ có vài câu: “Chưởng môn là tiên nhân hạ phàm, là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Cả đời tiểu dân sẽ cung phụng ngài, mong ngài lưu danh muôn đời, danh truyền thiên cổ.”
“Chưởng môn, Chưởng môn…”
Trong lúc nhất thời, ở đó trừ nữ đồng và Nhất Niệm ra, những người khác đều ào ào quỳ đầy đất.
Nhất Niệm cảm thấy đôi mắt của mình thật sự không đủ dùng mà, một lát hắn lại nhìn lưới che màu đen trên đầu, một lát lại nhìn Trương Túc, một lát lại nhìn nồi sắt và lương thực xuất hiện trên mặt đất trống rỗng.
So với hắn thì nữ đồng chuyên tâm hơn nhiều, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì đôi mắt của nó cũng chỉ nhìn chằm chằm Trương Túc.
Trương Túc hừ một tiếng, để cho mọi người ngẩng đầu nhìn nàng, nàng chỉ vào Trịnh Hương Lan nói: “Ngươi đi nấu cơm.”
Trịnh Hương Lan vui mừng khôn xiết, liên mồm đáp: “Vâng vâng vâng, đều nghe Chưởng môn.”
Sau khi nói câu đó, Trương Túc ngồi ở một bên, sắc mặt lạnh đến dọa người, ngay cả ánh nắng cực nóng ở bên ngoài cũng không thể làm cho bớt lạnh được.
Bớt lạnh làm sao nổi chứ, điểm công đức của nàng đang ào ào chạy mất đây này.
Cái lưới che nắng kia, có một khối như vậy mà hệ thống đi của của nàng điểm công đức đấy, đùa gì chứ, vậy mà mất điểm công đức.
Hệ thống: “Nhưng mà lưới che nắng thuộc về vật phẩm của siêu thời đại đó.”
Trương Túc: …
Hơn nữa càng lừa bịp là bởi vì bàn tay nàng làm pháp thuật vậy mà hệ thống lại thu của nàng điểm công đức.
Trương Túc bị nghẹn một hơi ở cổ họng, nghẹn đến càng ác.
Sau đó là nồi sắt, bát, nước, lương thực, mà lương thực này lại còn là gạo cũ, bởi vì gạo mới quá đắt.
điểm công đức = cân lương thực thô[], điểm công đức = cân lương thực tinh[].
[],[]: Lương thực tinh là các loại lương thực đã được sơ chế ví dụ như gạo, bột. Lương thực thô thì ngược lại là các loại lương thực chưa được chế biến qua như ngô, đậu,...
Mẹ nó, cái này có thể xuống tay mua được á hả!
Trương Túc chọn gạo cũ với hệ thống, nhưng hai cân gạo cũ cũng phải điểm công đức. Trương Túc lập tức cò kè mặc cả với hệ thống: “Ngươi xem ta đã mua nhiều đồ vật của ngươi như vậy rồi, dù sao ngươi cũng phải cho ta một tí ưu đãi chứ.”
“Ta đây là khách hàng vip, ngươi cho chút chiết khấu đi mà. Hệ thống ca, ngày tháng này ta sống quá khổ đi mà, xin ngươi hãy rủ lòng thương xót đi mà.”
Vốn hệ thống không đồng ý, nhưng lại không chịu nổi Trương Túc vừa đe dọa vừa dụ dỗ, trong chốc lát nàng lại đòi đi chết thì không ai giúp kiếm điểm công đức rồi. Trong chốc lát lại nói đầu tư nhỏ có thể thu được hồi báo lớn. Đồng thời còn kèm theo âm thanh gọi hồn.
“Hệ thống ca, hệ thống ca~~” âm điệu kéo dài đến rợn cả người.
Hệ thống thật sự không hiểu nổi sao trên mặt Trương Túc thì lạnh như quân bài mà ở trong đầu lại có nhiều biểu cảm như vậy.
Nếu Trương Túc biết ý nghĩ của nó, nhất định sẽ muốn than thở một câu, không còn cách nào cả, tất cả đều vì sinh hoạt thôi.
Cuối cùng hệ thống cũng quyết định nhượng bộ, ba cân gạo cũ điểm công đức, nhưng một lần phải mua ba cân mới được.
Trương Túc hừ hừ: “Sao chứ, còn sợ người ta không ăn hết gạo của ngươi chắc.”
Đừng nói ba cân, chỉ cần chiết khấu đủ nhiều, cân thì nàng cũng có thể mua hết.
Điểm mua sắm lương thực được bớt một ít, nhưng điểm mua nước không được bớt tí nào.
Những người khác nhanh chóng nổi lửa, làm một cái giá, đắt hai cái nồi sắt lên giá, Trương Túc nhìn Trịnh Hương Lan đổ lương thực và nước vào trong nồi, một bát nước lớn trong chớp mắt bay mất.
Lòng Trương Túc đau muốn chết, nhưng mà lại không bỏ qua được, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng mà dáng vẻ này của nàng ở trong mắt những người khác chính là Chưởng môn đang tu luyện, bọn họ rối rít ngậm miệng lại, cho dù có cần phải nói chuyện thì âm thanh cũng ép xuống cực nhỏ.
Ngay cả Nhất Niệm đều có chút ngạc nhiên nghi ngờ, không dám đi tới quấy rầy Trương Túc, sợ làm ảnh hưởng đến nàng.
Đương nhiên, cũng đến giữ chặt lấy nữ oa dính người kia nữa.
- -----oOo------