"Lăng Thập, người chị dâu này, cô không hài lòng sao?"
Lăng Thập hơi nhíu mày, chị dâu? Cô bé chưa bao giờ tưởng tượng dáng vẻ đối tượng của Vu Cửu lắm, đến khi bảo cô bé nghĩ, thì cô bé chỉ có phản đối.
"Không hài lòng, cao quá rồi, chị của tôi dễ bị bắt nạt."
Chiều cao người nọ ước tính chí ít m, chị gái mình thiếu xíu mới m, một chút cũng không xứng.
"Chênh lệch chiều cao không moe () sao?"
() Tức manh (萌), bắt nguồn từ tiếng Nhật: moe (萌え), thường được dùng để chỉ dễ thương, ngây thơ và đáng yêu/cảm xúc mãnh liệt, dâng trào.
(tổng hợp)
"Không moe, đòi chênh lệch chiều cao moe nhất gì chứ."
Lăng Thập khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi mất.
Cô bé vừa nghĩ tới sau này chị của mình phải dành cả cuộc đời với người khác, cô bé liền thương tâm.
Cô bé hy vọng mình mới là người sống cả đời với chị hơn, mà không phải có người khác chen chân.
Kỳ Dụ Tinh thoáng nhún vai, không hiểu cảm xúc của Lăng Thập lắm, khóa màn hình điện thoại di động rồi đuổi kịp Lăng Thập: "Vậy cô cảm thấy kiểu người gì xứng với chị ấy."
"Đều không xứng, chị ấy chỉ nên một mình xinh đẹp."
"Được thôi."
Kỳ Dụ Tinh để ý đặc biệt đối với chuyện này, cuối tuần về đến nhà, còn đang nhìn chằm chằm ảnh chụp, nghĩ về chuyện này.
Rốt cuộc là kiểu đàn ông hay phụ nữ gì xứng đôi được với Vu Cửu đây?
Dáng vẻ Kỳ Dụ Văn đột nhiên chợt thoáng lóe qua trong đầu cô bé, hù sợ tới mức di động cô bé rớt ở trên thảm.
"Đệt, sao lại nghĩ tới Kỳ Dụ Văn, thật xúi quẩy!"
Không phải cô bé không nhìn ra Kỳ Dụ Văn có ý muốn khác đối với Vu Cửu, đối với cái này, cô bé giữ thái độ tiêu cực.
Mặc kệ là nhìn từ góc độ gì, cô bé đều cảm thấy Kỳ Dụ Văn, cái người phụ nữ tính cách xấu xa ấy không xứng với Vu Cửu.
Kỳ Dụ Tinh thoáng bĩu môi, muốn nhặt di động lên, nhưng không nghĩ tới một cái chân đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô bé, giẫm giữ di động lại.
Kỳ Dụ Tinh ngẩng đầu lên, liền thấy Kỳ Dụ Văn rũ mắt, nhìn vào cô bé: "Nhớ tới chị cái gì?"
"......"
Kỳ Dụ Văn khom lưng, luợm di động lên, Vu Cửu trên màn hình đang duỗi tay nhận lấy di động từ một người phụ nữ cao ráo tóc dài đưa qua đến, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười dịu dàng êm ấm, thoạt nhìn trông hài hòa ấm áp.
"Này là được chụp khi nào? Ai chụp đây? Người phụ nữ này là ai?"
Kỳ Dụ Tinh giành lại di động của mình: "Không ai hết!"
Kỳ Dụ Văn nắm cổ áo Kỳ Dụ Tinh qua, quăng cô bé ở trên sofa mềm mại, một chân nâng lên, dùng đầu gối gối trên đùi cô bé, trên khuôn mặt lạnh nhạt cất giấu sự uy hiếp.
"Nói."
Đùi của Kỳ Dụ Tinh bị Kỳ Dụ Văn gối đến có hơi đau, quát vô mặt người kia một cách hung dữ: "Em không biết! Chị thấy đấy, với cái góc độ này của em thì biết là chụp lén được, em đâu có biết cái người kia là ai! Chị thật đúng là vô lý trước sau như một, không nói đạo lý, hèn chi chị Vu Cửu phản cảm với chị như vậy!"
"Kỳ Dụ Văn, đúng là đáng đời chị!"
Không biết Kỳ Dụ Văn nghĩ đến cái gì, tức đỏ cả mắt.
Nhưng dù cho cô ấy hung ác hơn nữa, thì cũng không thể nào ra tay với em gái ruột của mình.
Lạnh lùng thoáng nhìn cô bé một cái, liền xoay người rời đi.
Kỳ Dụ Tinh trở người dậy từ trên sofa: "Trả di động của em lại cho em!"
"Để drop (thả) tấm hình đến di động của chị rồi liền trả em."
Kỳ Dụ Tinh ngây ngẩn tại chỗ, nói lẩm bẩm: "Cái người này đừng bảo là thật sự thích chị Vu Cửu đấy."
Cô bé vẫn luôn cho rằng Kỳ Dụ Văn chỉ là chơi chơi mà thôi, chẵng ngờ rằng thế mà nghiêm túc như vậy.
Ở ký túc xá trường, Vu Cửu cũng không có nhàn rỗi, cô đã mò vào diễn đàn trung học Bắc Quý.
Xem hết nửa ngày, lại không có phát hiện manh mối gì, phần lớn đều là một đám con nhà giàu đang khoe của.
Thật vô nghĩa.
Nhưng chuyện nhất định không có đơn giản như vậy, phản ứng của Lăng Thập quá bất thường rồi, đặc biệt là khi mình nhắc tới chuyện bị người ta bắt nạt.
Vu Cửu vò vò tóc mình, gần như có thể nhận định rằng Lăng Thập có bị bắt nạt ở trường, nhưng mà cô lại không có chứng cứ.
Chẳng lẽ chỉ có thể điều tra thực tế tại hiện trường?
Vu Cửu trằn trọc ở trên giường hết hồi lâu, vẫn quyết định là đi điều tra thực tế tại hiện trường.
Lập tức liền đã gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Tinh, hỏi mượn cô bé một bộ đồng phục học sinh, cô muốn trà trộn vào trong trường học.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Dụ Tinh liền đưa đồng phục học sinh qua tới rồi: "Chị à, chị thật sự muốn đến trường tụi em?"
"Đương nhiên, chị phải đi tra xét một chút, là ai bắt nạt bé em cục cưng của chị."
Kỳ Dụ Tinh ngạc nhiên: "Có người bắt nạt Lăng Thập?"
Ba cấp lớp của trung học Bắc Quý không ở cùng tầng lầu, năm cuối và năm đầu cách nhau xa nhất, không cố ý đi qua thì căn bản sẽ không đụng mặt.
Hơn nữa, mỗi một cấp lớp có từng giới (quan hệ) tương ứng, cho nên đối với cuộc sống trong trường của Lăng Thập thì cô bé cũng không hiểu biết một tí nào.
"Đúng vậy."
Đồng phục học sinh của trường trung học Bắc Quý rất đẹp đẽ, đồng phục mùa đông thì bên trong là một chiếc áo sơ mi, phối hợp một cái cà vạt màu lam, lớp ngoài cùng là một chiếc áo lông vũ dáng dài.
Rất nhanh thì Vu Cửu mặc quần áo xong xuôi, dắt theo Kỳ Dụ Tinh rồi đi.
"Cần em hỗ trợ không?"
"Được, quả thật chị có việc phải để em giúp chị."
Hôm nay mưa tí tách tí tách rơi xuống, khiến cái mùa đông này càng thêm rét lạnh.
Rất nhiều học sinh mang theo khăn quàng cổ cùng khẩu trang, Vu Cửu cũng như thế, mang khẩu trang màu đen, cầm một chiếc ô cán cong, liền đã dễ dàng trà trộn vào trung học Bắc Quý.
Rất mau, tác dụng của Kỳ Dụ Tinh đã liền phát huy ra đến.
Vu Cửu lợi dụng thân phận bá chủ trường học của cô bé, giả vờ thành làm tay sai của cô bé, đang giờ học mà chạy khắp nơi trong khuôn viên trường với cô bé.
"Chị, chúng ta phải đi đâu?"
"Đi tầng của năm nhất kia."
"Được."
Vu Cửu đã ở cửa lớp của Lăng Thập, tầm mắt hướng vào trong lớp, lập tức bị cái bóng người ở góc cất dụng cụ vệ sinh kia thu hút.
"Quả nhiên......"
Ở trong tiểu thuyết, cái người ngồi ở góc cất dụng cụ vệ sinh dơ bẩn kia, nếu không phải người bị cô lập bắt nạt, thì chính là kẻ quái gở.
Lăng Thập không phải một đứa quái gở, cho nên nhất định là trường hợp đầu rồi......
Giữa mày của Kỳ Dụ Tinh cũng chợt nhíu lại, vô thức thoáng nhìn Vu Cửu, quả nhiên đã nhìn thấy vẻ nóng nảy ở trên mặt chị ấy.
"Chị, bây giờ làm sao đây?"
"Chờ tan học, chúng ta trốn trước chút, bằng không bị nhìn thấy mất."
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh đi đến đầu cuối hành lang, một người ghé vào chỗ lan can ấy mà ngẩn ra, một người nhìn người ngẩn ra kia.
Kỳ Dụ Tinh vân vê nắm đấm tay.
Cô bé nhớ khi trước Vu Cửu gửi gắm cô bé quan tâm Lăng Thập, cô bé lại cứ luôn chưa có làm được, ngay cả chuyện Lăng Thập bị bắt nạt, cô bé cũng không biết.
Chuông tan học vang, Vu Cửu về lại cửa lớp một năm nhất lần nữa.
Theo sau sự rời đi của giáo viên phụ trách, một nữ sinh trong lớp từ trên ghế đứng dậy, vênh váo tự đắc mà đi đến trước mặt Lăng Thập, quét sách giáo khoa trên bàn của cô bé đi.
"Lăng Thập, cô ngon dữ ha, hôm qua đã còn cùng đàn chị Dụ Tinh cuối cấp trốn học! Dụ dỗ đàn anh còn chưa đủ, đàn chị cũng không buông tha, đủ ngon ha!"
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh buột miệng mà thốt ra một câu thô tục, đều hết nhịn nổi.
Vu Cửu một phát đá văng cửa lớp khép nửa ra, hùng hổ đi về phía nữ sinh, móc J của chiếc ô cán cong trên tay quặt lấy cái cổ của nữ sinh cầm đầu, thoáng dùng sức, liền câu người nọ ngã xuống đất.
"A!!!"
Lăng Thập thấy được người tới, thì kinh ngạc hô một tiếng: "Chị!"
Vu Cửu thoáng nhìn cô bé một cái, không có trả lời, ngược lại thì hung hăng dẫm vào bụng nữ sinh dưới đất kia.
Trọng lượng cơ thể cả người gần như đều đè ở phía trên, đầu mũi chiếc ô cũng tàn nhẫn chọc ở trên ngực con bé kia, cười lạnh lùng, nói: "Chính là mày, ngày nào cũng ăn hiếp em tao?"
Thun cột tóc của Vu Cửu vốn là chẳng có buộc chặt, trải qua động tác lớn vừa rồi, thun cột tóc rơi tụt xuống ngọn tóc, vài sợi tóc buông xuống ở bên tai.
Trên khuôn mặt dịu dàng thế mà hiện rõ ra khí chất ác liệt, làm mọi người nhìn thấy cũng không nhịn được nín thở tập trung tinh thần.
Nữ sinh kia muốn phản bác, nhưng bị năng lượng tỏa ra kia áp chế chặt chẽ, cơn tức tràn ngập trong lòng cũng không xả ra được chút xíu nào hết, chỉ có thể đau đến khóc không ngừng.
Đột nhiên cô ta nhớ tới câu nói lúc trước Kỳ Dụ Văn nhắc nhở cô ta kia: Người lần sau gặp phải thì lại chẳng nhân từ như tao vậy đâu.
Vu Cửu nhìn lướt qua những nữ sinh hóng chuyện trong lớp, không muốn tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa, đã hung hăng đá nữ sinh trên mặt đất một cái, rồi liền dắt theo Lăng Thập hoảng hồn chưa bình tĩnh lại đi ra khỏi lớp.
Kỳ Dụ Tinh cũng đi theo, cùng nhau rời khỏi.
Vụ bạo lực do Kỳ Dụ Tinh tham gia rất mau liền truyền tới tai Kỳ Dụ Văn.
Cô ấy lập tức đã gọi điện thoại cho Kỳ Dụ Tinh, điện thoại được kết nối, còn chưa nói gì, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc xuyên qua ống nghe truyền tới bên tai.
"Kỳ Dụ Văn, đứa đánh người chính là tôi.
Cô, cái đồ ban giám hiệu thất trách này mau tới đây chùi mông (xử lý hậu quả) cho tôi!"
- --------.