Cái đây gọi là truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, chơi lớn đổi đời.
Vu Cửu cũng không biết là cọng dây thần kinh nào bị lỏng rồi, đã nghĩ tới phương pháp đâm vào tường lấy độc trị độc khôi phục trí nhớ.
Trong nháy mắt khi Vu Cửu ngã xuống, não Kỳ Dụ Văn cũng phát ra đau đớn kiểu xé toạc, giống như có một trái bom nổ tung ở trong não, từng một màn ký ức mất đi xuất hiện nơi não, mỗi một hình ảnh đều giống một lưỡi dao sắc bén, vạch lên một đường trong não cô ấy.
Theo một tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Dụ Văn, người hầu trông giữ ngoài cửa lập tức mở cửa vào tới, liền trông thấy Vu Cửu với khắp mặt là máu ngã dưới đất, cùng Kỳ Dụ Văn chống vào sofa bằng đôi tay run rẩy, lệ rơi đầy mặt.
"Cô Vu! Cô cả!"
Hai người hầu ôm Vu Cửu ra ngoài, một người hầu lập tức chạy đến trước mặt Kỳ Dụ Văn: "Cô cả ơi, cô vẫn ổn chứ?"
Dưới sự dìu đỡ ở người hầu, hai chân Kỳ Dụ Văn quỳ trên mặt đất, đau đớn ở não không ngừng, nước mắt như dòng nước mở van, thế nào cũng ngăn không được.
"Vu Cửu......"
"Cô Vu còn thở, đã đưa bệnh viện rồi."
Nghe được lời hơi khiến người ta an tâm, rồi Kỳ Dụ Văn hôn mê đi.
Kỳ Dụ Văn hôn mê hết hai ngày mới tỉnh lại, đầu còn đau đớn âm ỉ, ký ức trong não tuôn lên kiểu như thủy triều.
Xuất phát từ sợ hãi, cô ấy lập tức bật đèn trong phòng bệnh lên.
Cảnh tượng Vu Cửu máu me đầy mặt còn rõ ràng trước mắt, Kỳ Dụ Văn ôm đầu gối ngồi dậy, sợ hãi cùng nỗi sợ dư âm bao bọc lấy cô ấy, trái tim như thể là muốn nhảy ra tới vậy.
Buổi tối Kỳ Tử Đồng vẫn luôn nán lại, nói chuyện với Qua Kim Vũ ở bên ngoài.
Thấy đèn phòng bệnh sáng lên, hai người vội vàng đẩy cửa ra đi vào.
"Dụ Văn? Cậu tỉnh rồi?"
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên, nước mắt phủ kín trên mặt, đôi môi đang run rẩy, hỏi: "Vu Cửu, Vu Cửu đâu?"
"Vu Cửu không sao!"
Sau khi Vu Cửu đâm vào tường thì vẫn luôn lâm vào hôn mê, các mục dấu hiệu sự sống đều bình thường, lại cứ mãi chưa hồi tỉnh.
Kỳ Tử Đồng cũng bị dọa không nhẹ.
Bà ấy không nghĩ tới cái người Vu Cửu này hành động quá khích như thế, không phải chỉ là đã ép cô kết hôn cái sao?
Thảo nào hồi trước Kỳ Dụ Văn cũng bó tay với cô, kiểu bà cô tổ này không cung phụng cho đàng hoàng thì còn có thể làm sao đây?
"Tớ muốn đi thăm cô ấy chút."
Kỳ Dụ Văn nhổ ghim ở mu bàn tay ra một phen, đã dọa cho Qua Kim Vũ phải mau mau nhào qua đến ấn cô ấy xuống: "Đợi đã đợi đã!"
Qua Kim Vũ dán ổn lại băng keo màu trắng trên mu bàn tay cô ấy, khẽ thở một hơi: "Đi xem đi đi xem đi."
Kỳ Dụ Văn nhìn nhìn mu bàn tay của mình, một chút máu đã thấm ra tới, có điều cái này không tính là gì.
Cô ấy giở chăn ra, xỏ dép lê vào: "Dẫn tớ đi gặp cô ấy."
"Đi đi đi."
Qua Kim Vũ hơi lắc đầu với Kỳ Tử Đồng, rồi dẫn theo Kỳ Dụ Văn đến phòng bệnh của Vu Cửu.
Hai người chính là ở phòng bệnh sát vách nhau, một tầng này là phòng bệnh VIP, rất yên tĩnh, thường hay có vài bác sĩ y tá đi qua.
Qua Kim Vũ đẩy mở phòng bệnh của Vu Cửu, bật đèn lên, Kỳ Dụ Văn liền nhìn thấy Vu Cửu với một vòng băng gạc quấn trên đầu, đang nhắm mắt nằm ở đàng kia.
Lẳng lặng, dường như chỉ là đang ngủ.
Kỳ Dụ Văn thoáng thở phào nhẹ nhõm, đi đến ngồi xuống bên giường, vươn tay vào chăn dắt lấy tay Vu Cửu, từ từ khom lưng xuống dựa vào trong lòng Vu Cửu.
Qua Kim Vũ không muốn quấy rầy hai người, sau khi đi ra ngoài phòng bệnh thì nói với Kỳ Tử Đồng: "Hai người này cũng thật biết giày vò."
Cửa phòng bệnh chưa đóng, Kỳ Tử Đồng có thể nhìn thấy rõ ràng con gái mình nhẹ nhàng nằm nhoài trên người Vu Cửu.
Không biết vì sao, bà ấy cảm thấy rất quái lạ.
"Có phải con bé khang khác hay không? Lẽ nào là khôi phục trí nhớ rồi?"
"Hửm? Có sao?"
Qua Kim Vũ cũng nhìn nhìn Kỳ Dụ Văn, nói: "Chưa đâu nhỉ, sau khi mất trí nhớ thì không phải cậu ấy vẫn rất thích Vu Cửu sao? Chỉ là ngày thường vẫn cứ luôn trong nóng ngoài lạnh, hiện tại Vu Cửu hôn mê rồi nên cậu ấy chẳng cần ỡm ờ gì, cứ thật thoải mái thể hiện ra cảm xúc của bản thân rồi."
"Phải không?" Hình như có vẻ có lý.
Qua Kim Vũ thoáng dừng chút, lại bổ sung một câu: "Nếu trí nhớ hồi phục rồi thì phản ứng của cậu ấy không phải là thế này."
Kỳ Tử Đồng khó hiểu: "Đấy thì sẽ như thế nào?"
Qua Kim Vũ ngẫm nghĩ, chuyện Vu Cửu ung thư dạ dày khi trước, Kỳ Dụ Văn từng gọi điện thoại chửi ầm với cô ấy.
Kỳ Dụ Văn của khi đó, có thể dùng hai chữ để hình dung:
—— điên rồi.
Chứng cuồng loạn (*), lại mang theo sự sợ hãi thật sâu sắc, việc đã qua rồi mà tới trước mặt cô ấy hỏi làm thế nào để chăm sóc dạ dày Vu Cửu cho tốt tiếp sau đó, cứ như quỷ ám vậy.
(*) Tức Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc.
(theo wikipedia)
Khoa trương lại điên cuồng, đâu giống như bây giờ thế này, yên yên tĩnh tĩnh.
"Nếu cậu ấy khôi phục trí nhớ rồi, thì cậu ấy......"
Qua Kim Vũ cũng không nói ra được Kỳ Dụ Văn sẽ thế nào.
Sau khi yêu Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn dần dần không giống kiểu như trước kia.
Người bạn cũ nhiều năm Qua Kim Vũ này của cô ấy nhìn mà cũng không hiểu cô ấy nữa.
"Con đi hỏi một chút vậy."
Qua Kim Vũ đi đến bên hông Kỳ Dụ Văn, hỏi dò: "Dụ Văn? Cậu khôi phục trí nhớ rồi?"
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu thoáng nhìn cô ấy một cái, không trả lời cái câu hỏi này, ngược lại thì hỏi: "Khi nào Vu Cửu tỉnh?"
"Tớ cũng không biết."
Kỳ Dụ Văn thẳng eo lên, tay mảnh khảnh chống ở trên giường.
Qua Kim Vũ bắt đầu mím môi, rồi lại hỏi một câu với vẻ nôn nóng mà trông đợi: "Cậu khôi phục trí nhớ rồi sao?"
"Không có."
Qua Kim Vũ trông thấy ánh mắt của Kỳ Dụ Văn đã lại dính vào trên người Vu Cửu, cô ấy thoáng di chuyển một bước, mong muốn nhìn rõ ràng dáng vẻ Kỳ Dụ Văn hiện tại.
Ngón tay của Kỳ Dụ Văn khẽ cọ trên gương mặt Vu Cửu, chậm rãi xoa lên cái trán, thoáng chạm phía dưới băng gạc một cái, trong miệng đã nhắc mãi hai chữ mà không một âm thanh:
—— người xấu.
Qua Kim Vũ chớp chớp mắt với vẻ hoang mang, thật sự là chưa khôi phục sao? Có điều, Kỳ Dụ Văn cũng không cần phải lừa cô ấy, bèn mang theo cái đáp án này đi rồi.
Ngày đầu tiên của tháng chín, rạng sáng.
Gần đây Kỳ Dụ Văn vẫn luôn ở bệnh viện với Vu Cửu, công việc cũng đưa tới phòng bệnh rồi, sợ khi Vu Cửu tỉnh lại thì người thấy mặt được đầu tiên không phải là mình.
Hôm nay, cô ấy ngồi trong một màn tăm tối.
Trong phòng bệnh không tính quá tối, bức màn đang mở rộng, ánh đèn cùng ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào đến, ánh sáng vừa vặn rải ở nửa người trên của Vu Cửu, hàng mi thật dài sẽ luôn hắt ngược ở dưới mắt một cánh bóng mờ, trông ngoan vô cùng.
Kỳ Dụ Văn chưa bao giờ sẽ bật đèn vào buổi tối, cũng có thể thấy Vu Cửu rõ ràng qua ánh sáng xuyên thấu từ ngoài cửa sổ.
Có lẽ là do mang thai cùng nhung nhớ, cho dù Kỳ Dụ Văn ở bên cạnh Vu Cửu cũng không làm cái gì, cũng sẽ cực kỳ yên tâm.
Tai đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt một hồi, lòng Kỳ Dụ Văn kích động, cúi người về trước định thăm dò rõ ràng một cái.
Trên người Vu Cửu có một mùi thuốc, pha lẫn với sữa tắm cùng mùi hương của cơ thể, chậm rãi truyền vào chóp mũi của Kỳ Dụ Văn.
Đôi mắt Vu Cửu nửa mở, có thể nhìn ra từng chấm ánh sáng mơ hồ trong mắt.
Vừa mở to mắt thì liền nhìn thấy bộ dáng Kỳ Dụ Văn sáp qua tới, ý cười nơi khóe môi cô vừa đủ đẹp, hỏi: "Làm quỷ (*) à?"
(*) Có một nghĩa khác là chơi xỏ, lừa đảo,...
Kỳ Dụ Văn lén lút hít thở sâu một hơi, sự vui sướng kiềm nén trong lòng sắp sửa vọt ra tới.
Ngón tay níu vào quần áo của mình thật chặt, tiếp theo chậm rãi thẳng eo lên một lần nữa, tựa vào lưng ghế: "Tỉnh rồi?"
"Ừ."
Giọng Vu Cửu yếu ớt, một tiếng thở dài nặng nề phát ra từ trong mũi, toàn bộ ký ức nhào phốc lên tới trong não, làm cho đầu óc cô giờ có hơi lơ mơ.
Tiếp đó, cô nâng tay lên, bàn tay chụp đến công tắc đèn điện một cách chính xác không lệch tí nào, bên trong phòng được ánh sáng thế chỗ: "Giờ là mấy giờ? Cảm giác rất khuya rồi, sao cô còn ở đây vào lúc này?"
"12 giờ hơn rồi đi."
Tay Vu Cửu vuốt vào băng gạc nơi trán mình, đầu có cảm giác đau râm ran hơi khó chịu đựng, sáng tối luân phiên lẫn lộn trong tầm mắt, đôi mắt mở không ra.
"Cô cái người làm việc và nghỉ ngơi giờ cõi âm này, khi nào có thể sửa lại cái? 12 giờ hơn còn chạy qua đây không đi về ngủ.
Cô đi làm con cú mèo cho rồi ha, còn làm người gì nữa?"
"......"
Kỳ Dụ Văn chẳng nổi giận, ngược lại là loáng thoáng cảm thấy rằng có phải Vu Cửu khôi phục trí nhớ rồi hay không.
So sánh thái độ với hồi cô mất trí nhớ khi trước, thì thái độ hiện tại trở nên quen thuộc quá mức rồi.
Vu Cửu chưa nghe được trả lời, liền nghiêng đầu nheo đôi mắt thành một đường kẽ hở mà nhìn đến cô ấy: "Sao đấy? Cô nhìn tôi làm chi?"
Giữa mày Kỳ Dụ Văn xoắn lên, giả vờ tức giận: "Đâm vào tường khi không vừa lòng kết hôn với tôi thì thôi đi, vừa tỉnh lại liền mắng tôi?"
Vu Cửu thoáng sửng sốt một chút, mình kết hôn rồi?
"Tôi còn chưa tới tuổi kết hôn theo luật định ấy, sao tôi kết hôn với cô được?"
Kỳ Dụ Văn mím môi, nhớ lần trước ở cửa Cục Dân chính, Vu Cửu cũng là viện cái cớ này.
Hễ là người có chút kiến thức chung thì đều sẽ không cảm thấy 18 là chưa tới độ tuổi theo luật định.
Rất rõ ràng, ở trong lòng Kỳ Dụ Văn, Vu Cửu không phải là một người không có kiến thức cơ bản, chung quy thì cũng thi đỗ được đại học Bắc Khai.
"18 tuổi đúng luật."
"......"
Sao thế giới này còn có kiểu thiết lập đây?
Đây là vì để hợp lý hoá, Đại Biên đã đổi độ tuổi kết hôn theo luật định ở thế giới tiểu thuyết này thành 18 rồi đi.
"Cô không nhớ được?"
Kỳ Dụ Văn nghĩ, liệu có phải cú va chạm này của Vu Cửu đã lại khiến cho cô quên mất một vài chuyện, hiện tại bắt đầu lấy cớ mà cô từng dùng để làm cho có với mình rồi.
Vu Cửu hơi ngẩn người, sau đó gật gật đầu: "Không nhớ, tôi kết hôn với cô hồi nào vậy? Không phải tôi bị chiếm xác rồi chứ, vãi c*t!"
Vu Cửu sốc rồi.
Lượng thông tin này quá lớn, đại não mơ hồ của Vu Cửu chưa tải liền qua kịp.
Chẳng lẽ sau khi mình bị xe đụng, linh hồn bị đâm bay mất, "Vu Cửu" cũ đã trở về kết hôn thay cô một cái?
Kỳ Dụ Văn đã đoán đúng phân nửa, Vu Cửu quả thật đã quên với chuyện hồi mất trí nhớ, nhưng cô đã nhớ lại tất cả trước khi mất trí nhớ, trí nhớ hiện giờ dừng lại ở tối hôm tai nạn xe đó.
Ở thế giới của Vu Cửu thì quả thật 18 là chưa tới độ tuổi theo luật định, đó cũng không phải viện cái cớ, mà là đặt một câu hỏi chân thật.
Vu Cửu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được, sờ sờ đầu mình: "Cô nói là tôi đã đâm vào tường à? Thật hay điêu đấy, chuyện khi nào vậy?"
"Hôm kết hôn."
"......"
Lúc này, Vu Cửu thật sự là muốn phát nổ tại chỗ, văng tục giữa đường, cmn này là rốt cuộc đã xảy ra vụ gì rồi?
Thừa dịp Vu Cửu đang không có nhìn mình, Kỳ Dụ Văn nhìn cô một cách tham lam, giống như là muốn khắc mỗi một tí ti của cô hết vào đầu quả tim mình, cô ấy bức thiết muốn xác nhận liệu có phải Vu Cửu đã nhớ lại mình hay không.
"Cô còn nhớ tôi chứ?"
Kỳ Dụ Văn mím môi thật chặt, sự tủi thân cùng chờ mong ngập tràn khắp trong lòng.
Vu Cửu nhìn về phía cô ấy: "Kỳ Dụ Văn, làm sao vậy?"
Kỳ Dụ Văn nén cơn nước mắt trở về, trong lòng đã có hy vọng, lại hỏi: "Tôi là gì của cô?"
Vu Cửu hơi liếm môi dưới khô khốc, cái này nên nói thế nào? Các cô cũng chưa có chính thức xác lập quan hệ, nhưng cũng coi như là hiểu tiếng lòng nhau rồi.
"Ờm......"
Vu Cửu đã nói một đáp án tuyệt đối sẽ không sai: "Người tôi thích."
Lời vừa nói xong, Vu Cửu liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn muốn ra khỏi phòng bệnh.
Vu Cửu vội vàng ngồi dậy đuổi theo, đến cả giày cũng chưa mang, cô cảm giác Kỳ Dụ Văn có hơi khác lạ.
"Cô đi đâu á!"
Ánh sáng đèn hành lang của bệnh viện được bật toàn bộ, tầm mắt của Vu Cửu đã sáng rõ, khoảng cách gần thế kia mới để cô thấy rõ bộ dáng của Kỳ Dụ Văn.
Có lẽ là do đi ra ngoài buổi tối nên lười trang điểm, dưới mắt cô ấy là một quầng thâm, viền mắt ẩm ướt đo đỏ, giống như muốn khóc ra tới liền.
Kỳ Dụ Văn chỉ là muốn ra ngoài để bình tĩnh một chút mà thôi, không nghĩ tới Vu Cửu hoảng loạn mà đuổi theo rồi, càng thêm tin chắc rằng trí nhớ của Vu Cửu đã khôi phục.
Ngón cái của Vu Cửu nhẹ nhàng xoa xoa ở hốc mắt cô ấy: "Cô làm sao vậy?"
"Woah! Vu Cửu cô tỉnh rồi à!"
Tiếng Qua Kim Vũ đột nhiên vang lên nơi hành lang yên tĩnh, chỉ thấy cô ấy chạy từ từ qua tới.
"Tỉnh rồi đây, sao muộn thế này cô cũng chưa ngủ? Cô với Kỳ Dụ Văn nên lập một tiểu đội cú mèo, mỗi buổi tối đứng trên cây thức đêm đi."
"......"
Qua Kim Vũ đứng yên ở trước mặt Vu Cửu, quan sát Vu Cửu kỹ càng, giọng điệu này rõ ràng chính là Vu Cửu trước khi mất trí nhớ.
"Cô đây là khôi phục trí nhớ rồi à, cô gái dũng mãnh đâm mạnh vào tường ầm ầm."
"Vì sao hỏi khôi phục trí nhớ vậy? Tôi đã mất trí nhớ khi nào?"
Hai bàn tay của Qua Kim Vũ để chập vào nhau, tiếp theo đó dời ngang ra một khúc thời gian: "Khoảng thời gian trong lúc cô đâm vào tường với cô bị tai nạn xe cộ là từng này."
"......"
Vu Cửu hơi há miệng, té ra là như vậy......!Không phải bị chiếm xác, mà là mất......
Cái gì?!
"Đậu xanh! Lại máu chó cmn vậy! Tôi thế mà mất trí nhớ hết hai lần!"
"Máu chó tới vậy luôn?"
Qua Kim Vũ biết Vu Cửu đây là khôi phục trí nhớ rồi, hơi chỉ vào Kỳ Dụ Văn: "Vợ cô cũng mất trí nhớ rồi."
Vu Cửu ngừng lại một chút, quan sát đến Kỳ Dụ Văn với vẻ kinh ngạc.
Sợ quấy rầy đến những người bệnh khác, nên nhanh chóng nhẹ nhàng che miệng lại giả bộ gắn giảm thanh/lọc âm lên: "Cô cũng mất trí nhớ rồi? Vì sao?"
Trông dáng vẻ của Kỳ Dụ Văn cũng không giống từng bị tai nạn xe mà, tần suất mất trí nhớ này có phải cao quá rồi không?
Qua Kim Vũ trả lời một cách ngắn gọn, nói: "Chịu phải kích thích, ngay vào cái đêm cô bị tai nạn xe đó."
Lòng Vu Cửu thoáng run lên bất chợt, ánh mắt với cảm xúc phức tạp mà nhìn Kỳ Dụ Văn, tiếp sau đó, kéo theo Kỳ Dụ Văn ngồi lên ghế tựa màu xanh lam ở hành lang.
Vu Cửu khẽ cắn môi dưới từng chút từng chút, cái tay kéo Kỳ Dụ Văn không có lỏng ra, ngón cái vẫn luôn nhẹ nhàng cọ cọ ở cổ tay cô ấy.
Nhớ tối ngày đó, nghe quản gia nói sau khi Kỳ Dụ Văn tưởng rằng cô là chị em ruột thịt với cô ấy thì liền ngất xỉu mất.
Nào ngờ đâu mới tỉnh lại, thì lại nghe nói chuyện cô bị tai nạn xe.
Đến lúc này, cô rất xót xa ân hận, không dám tưởng tượng khoảng thời gian ấy Kỳ Dụ Văn đã trải qua hết những gì, đến nỗi mà có thể mất trí nhớ, trốn tránh hiện thực.
Vu Cửu hơi chớp mắt, hít sâu một hơi, bây giờ cô có hơi muốn khóc.
Ngày đó, suýt tí nữa thì sắp gây nên thành bi kịch không thể vãn hồi.
Vu Cửu gãi vào trán của mình, chung quanh miệng vết thương kia ngứa ngáy vô cùng, nhưng cách một tầng băng gạc, gãi thế nào cũng không đến.
Qua Kim Vũ không muốn quấy rầy hai người này, cũng chẳng cất một tiếng chào nào mà đi thẳng rồi.
Nơi này chỉ còn lại Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn có thể biết được đại khái lúc này Vu Cửu đang nghĩ về cái gì trong lòng, bèn rút tay mình trở lại, cắt ngang hoạt động trong não cô.
Vu Cửu thoáng sửng sốt một chút, hơi nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình.
Rõ ràng là một động tác có vẻ hơi vô tình, nhưng đã xảy ra ở nơi Kỳ Dụ Văn, cứ luôn cảm thấy rất thú vị.
Suy nghĩ nặng nề dần dần tiêu tan, hiện thực nói cô biết những cái đó chỉ là một phen hú vía.
"Tay cũng không cho mình kéo rồi à?"
Tầm mắt Kỳ Dụ Văn nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như không nghe thấy lời Vu Cửu vậy.
Bỗng nhiên Vu Cửu ghé vào trên vai Kỳ Dụ Văn, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ màu trắng trên mặt Kỳ Dụ Văn: "Đằng ấy sẽ không phải là quên sạch mình rồi đi?"
Hít thở của Vu Cửu đánh vỗ vào trên cổ cô ấy, thật ngứa, thật nóng.
Cô ấy bất giác mà nghiêng cổ hướng qua một bên, cô ấy sợ bản thân nhịn không được liền muốn hôn lên tới, để lộ sự thật rằng mình đã khôi phục trí nhớ.
Vu Cửu giơ tay lên, bưng giữ mặt cô ấy chuyển hướng về mình.
Nhìn biểu cảm thoáng có vẻ ngượng ngùng của cô ấy, thì nghiêng đầu cười cười: "Cho nên giờ đằng ấy không thích mình nữa?"
Kỳ Dụ Văn không có trả lời, muốn Vu Cửu nói thêm vài câu dịu dàng mềm mỏng.
Cô ấy giả vờ mất trí nhớ, chính là muốn xem thử Vu Cửu sẽ đối xử với mình như thế nào.
Sẽ dỗ cô ấy chứ?
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn rất tận hưởng Vu Cửu tới dỗ mình, đáng tiếc là trước kia cô ấy thấy được không nhiều, chỉ có khi cô ấy sinh bệnh buồn bã, hoặc là xài khổ nhục kế, thì mới có thể gặp được.
Vu Cửu quan sát Kỳ Dụ Văn.
Bình thường mà nói, rất nhiều nhân vật trong tiểu thuyết thời xưa khi mất trí nhớ rồi cũng như thể là thiểu năng trí tuệ.
Kỳ Dụ Văn thoạt trông thì lại cực kỳ bình thường.
Không nghĩ tới cuốn tiểu thuyết nát này của Đại Biên thế mà còn có tí logic.
Tai Kỳ Dụ Văn đỏ hết hơn phân nửa, ngay cả đỏ ửng cũng chậm rãi bò lên trên gương mặt.
Cô ấy hơi mím môi: "Đẹp sao?"
"Đẹp."
Đôi mắt Vu Cửu nhìn nhìn xuống đất, Kỳ Dụ Văn sẽ khóc sẽ trốn, còn biết đỏ mặt.
Đây đâu giống một người mất trí nhớ?
Này không phải hoàn toàn chính là cái người Kỳ Dụ Văn kia trong trí nhớ mình sao?
Tầm mắt Vu Cửu chậm rãi nâng lên, bất giác dừng lại ở trên chiếc bụng vẫn bằng phẳng của Kỳ Dụ Văn, liền hỏi: "Em bé mấy tháng rồi?"
"Mười tuần."
Vậy thảo nào còn chưa hiện rõ có bầu.
Vu Cửu khép nửa mắt, lải nhải kỳ quái: "Giờ tôi mới 18 tuổi, chờ khi đứa bé sinh ra thì tôi mới năm hai đại học."
"......"
Kỳ Dụ Văn chưa bao giờ để ý tuổi của Vu Cửu, bây giờ được cô nhắc đến như vậy, cô ấy mới nhớ tới là hai người thế mà lại chênh lệch hết 8 tuổi......
Đây là một chênh lệch tuổi tác không nhỏ.
Vu Cửu đứng dậy từ trên ghế dựa, vươn tay về phía Kỳ Dụ Văn: "Chúng ta về nhà đi."
Kỳ Dụ Văn nhìn đến cái trán còn đang quấn một đống băng gạc thật dày Vu Cửu: "Vết thương của cô chưa ổn."
"Tôi ổn rồi, một khắc tôi nhớ ra cô kia thì tôi khỏi rồi.".