Cốc cốc...cốc cốc...
" Ai đó? Tôi ra liền đây! Oáp...Hờm...mới sáng đã gõ cửa om sòm rồi! " Lâm Tử ngáp ngắn ngáp dài lê chân lếch thếch bước xuống giường càm ràm.
" Là tôi, Thất Tố đây! " Giọng Tư Không Thất Tố sang sảng bên ngoài.
Lâm Tử đẩy cửa sang bên, nó suýt rụng tim vì trước mặt là một đại nam nhân mặt lạnh như tiền đang đứng chần dần. Lâm Tử giật nảy mình: " Ui má ơi! Sao giọng nữ rõ ràng...mà lại biến thành...nam thế này? "
Tư Không Thất Tố núp bên kia ló đầu chào: " Yo~ Tôi ở đây nè! "
" Hai người...cũng chịu khó...phối hợp ghê hé! " Lâm Tử mỉa móc.
Gã nam nhân mặt vẫn lạnh y như vậy, bảo: " Mau thay đồ chuẩn bị xuất cung! "
Nó lơ ngơ đáp: " Ờ Ờ! "
Mười phút sau, Lâm Tử bước ra với bộ cánh màu xanh nhạt in hoa văn chi chít, đầu buộc cao cùng nơ vải màu xanh. Nó chưa kịp tham khảo ý kiến từ mọi người đã bị tay hắn tóm lấy lôi đi. Lâm Tử như người trên trời rơi xuống chả hiểu sự gì đang diễn ra, nó chạy theo sức hắn muốn quắn quéo hết cả đôi chân vì hắn đi quá nhanh còn nó thì đến cả khoảng cách chân cũng ngắn hơn người ta. Gã Cổ Huyết dẫn nó ra xe ngựa chờ sẵn ngoài cổng thành, Linh Linh cũng có mặt ở đó, cô nàng lên ngựa trước hoạt bát chìa tay gọi: " Chị Lâm Tử, mau lên đây với em! "
Lâm Tử nhìn cỗ xe ngựa thở dài: " Hài..ya...Tại sao lại là con ngựa này chứ? Ở đây không còn con nào thấp hơn nữa sao? "
Gã Cổ Huyết nhếch môi: " Ngựa này, chỉ một giống cao thôi, không còn giống nào thấp hơn đâu! "
Lâm Tử cố gắng nhón chân leo hơn bốn lần mà vẫn bị tụt xuống, lỗi do chiều cao khiêm tốn quá. Trong lúc bất lực, đột nhiên hai bàn tay hắn túm lấy eo Lâm Tử nhấc bổng người nó lên khiến Linh Linh nhìn không chớp mắt. Lâm Tử tim gan lẫn lộn nhảy thình thịch trong lòng ngực, ba người ngồi chung một cỗ xe, Cổ Huyết ngồi giữa, hai đứa con gái ngồi đối diện hai bên. Dọc đường Linh Linh luôn tỏ ra lanh lợi kể hết chuyện này đến chuyện kia, nó và Linh Linh trò chuyện rôm rả trong xe. Chỉ có mỗi hắn là giữ bản mặt vô tình suốt buổi, bụng Lâm Tử réo inh ỏi phát tiếng động " ồ ồ ọt ọt ". Linh Linh lấy ba chiếc bánh gạo nói: " Mời anh Cổ Huyết và chị Lâm Tử ăn thử ạ! Bánh này em làm từ sáng sớm đấy! "
" Wow! Em làm hả? Chu choa nhìn hấp dẫn quá! " Lâm Tử thấy bánh hơn thấy vàng nhanh tay bỏ vào mồm ăn ngon lành.
Lâm Tử nhai nhóp nhép tấm tắc khen: " Lúc này...đúng..là không có gì ngon bằng được ăn bánh gạo! "
Nó ăn hết một cái chỉ mất ba giây vì quá đói, miệng còn dính ít bột bánh. Lâm Tử lấy tay phủi phủi hỏi: " Linh Linh em giỏi thật đó! Em học làm bánh lâu chưa? "
Linh Linh mặt tươi rói nói: " À, cái này mẹ em dạy từ bé chị à! "
Lâm Tử ồ một tiếng, nói: " Lần sau...em có thể....làm thêm riêng cho chị nhiều nhiều nha! Được không? "
Linh Linh nhanh nhảu đáp: " Dạ được ạ! Nếu chị thích như vậy em càng làm gấp đôi hơn! "
Lâm Tử ngước mắt lên trời tưởng tượng Linh Linh sẽ làm một chiếc bánh lớn tầm bằng cả chiều cao và chiều dọc của mình, nó nghĩ: " Chà! To bằng mình thì ăn cả năm không hết ấy chứ! "
" Dạ, em sẽ làm số lượng chiếc bánh nhiều hơn ạ! " Linh Linh đáp xua tan đi mớ tưởng tượng bành trướng của nó.
Lâm Tử hơi quê quê cười hê hê, nói: " Hở? Ồ! Hi hi, cảm ơn em trước! "
" Hừ, cho chừa thói tưởng bở! " Hắn giật mép mỉa mai.
Lâm Tử nghe loáng thoáng như hắn nói xấu mình liền quay đầu liếc xéo hắn: " Ê, nói gì đó? "
" Nói xấu cô chứ gì, hỏi làm gì? Ai bảo sáng ngủ nướng làm chi? " Hắn đáp tỉnh bơ.
Nó lập tức phản biện: " À À, đây là tại anh đấy! Mới sáng sớm xốc con người ta dậy cho bằng được, tôi còn chưa kịp ăn lót dạ nữa đó! "
" Vậy thì ăn nữa đi cho bớt phàn nàn! " Cổ Huyết tiện tay nhét bánh gạo hắn chưa ăn vào mồm nó.
Lâm Tử bị chiếc bánh nhét vội làm cho nghẹn họng ú ớ mãi mới nuốt trôi, nó táp lại hắn: " Nè...anh....suýt hại chết...ực.... người rồi đó! Haìzzz....suýt thì đi tông cái cuống họng! "
Hắn đá đểu: " Ai mượn cái bao tử cô ồn quá làm chi? "
" Thôi mà, hai anh chị đừng cãi nữa! " Linh Linh có chút gì đó khó chịu liền lớn tiếng ngăn.
Đằng trước chốc đã đến Thiên Hoa đảo, Tư Không Thất Tố cùng Nam Cung Tần Vũ điều khiển dây cương cho rẽ trái vào con đường đầy hoa cỏ nối vào cánh rừng già, từ xa lấp ló hình ảnh ngôi nhà cổ khá là khang trang được trang trí các loại hoa leo đủ màu sắc. Ngựa dừng trước cổng, một người đàn bà tuổi chừng bốn mươi diện kimono đi guốc gỗ từ nhà bước khoan thai ra đứng đón, bà ấy mỉm cười niềm nở: " Cháu là Cổ Huyết à, đã lâu không gặp, cháu càng ngày càng đẹp trai đấy! Nào, mời vào nhà dì uống tí trà anh đào cho ấm giọng! "
" Dạ, cháu chào dì! Dạo này dì vẫn khỏe chứ ạ? " Cổ Huyết cúi người chào lễ phép nghiêm trang.
Bà ấy cười hiền nói, vô tình nhìn thấy bóng dáng Lâm Tử đứng lúp ló ngoài kia, ngạc nhiên hỏi: " À dì khỏe lắm, nhờ vận động trồng hoa đấy! Ơ kìa...con bé kia là ai thế? Dì chưa từng thấy nó bao giờ! "
" Dạ, để con gọi vào! " Cổ Huyết mặt trầm xuống ra ngoài kéo bắp tay nó lôi vào.
" Ơ..dạ..cháu chào dì ạ! Cháu tên Lâm Tử ạ! " Lâm Tử gượng gạo cười.
" Ừ, vào nhà đi cháu! " Bà ấy cười đáp lại bảo.
Linh Linh nhanh nhẹn rót trà mời khách, mẹ Linh Linh hỏi Lâm Tử:" Cháu là ai? Có mối quan hệ gì với Cổ Huyết và Linh Linh nhà dì? "
Lâm Tử nhanh miệng đáp: " Dạ, cháu là bạn của hai người họ ạ! "
nó đáp xong định bụng nhảy sang bên kia ngồi nhường phần ghế cạnh Cổ Huyết cho Linh Linh, Lâm Tử chỉ kịp nhích qua bên kia bỗng nhiên bị bàn tay hắn ghì chặt cổ tay lại, nó cố sức vẫy ra nhưng với sức lực đàn ông ấy nó không tài nào bước nổi. Lâm Tử ngoái đầu lườm hắn: " Gì vậy? Buông ra đi chứ! "
Hắn kiên quyết nắm chặt không buông, hắn túm vai nó ghì xuống ngồi bên cạnh mình thì thầm vào tai: " Cứ ngồi yên ở đây! Không sao đâu! "
Lâm Tử toát mồ hôi hột len lén nhìn trộm ánh mắt của hai mẹ con Linh Linh bắt gặp bốn cặp mắt hình viên đạn đang trừng trừng nhìn mình đắm đuối. Nó chợt nghĩ đến thảm cảnh bản thân biến thành kẻ thứ ba bị mẹ của nữ chính cho vào tròng, bụng bảo dạ: " Ôi mẹ ơi! Kiểu này là chết không có đất chôn thây rồi! Tội lỗi, tội lỗi quá! "
" Đừng căng thẳng, có tôi ở đây mà... lo gì! " Gã Cổ Huyết thì thì thào thổi vào vành tai nó trấn an.
Nhờ câu nói ấy tim nó bỗng thấy ấm lên, nó thở phào nhưng rồi lại nhồi máu cơ tim lên thêm lần nữa bởi hắn phát ngôn: " Cháu xin đính chính với mọi người lần nữa...Lâm Tử là một người...duy nhất...quan trọng đối với cháu! Mong mọi người hãy đối xử tốt với Lâm Tử! "
Câu tuyên bố ấy tưởng chừng là đòn nốc-ao kết liễu sinh mạng bé nhỏ Lâm Tử cô cô, nó gần như tắt thở khi chính tai nghe rõ ràng từng chữ trong miệng hắn tuôn ra, Lâm Tử đứng tròng: " Thôi xong, cú dứt điểm luôn! "
Nó ngây ngốc, linh hồn bay theo làn gió mất tiêu mặc kệ hai mẹ con kia sốc tới nỗi sắp ngất. Linh Linh lấy bình tĩnh nở nụ cười gượng ép: " Vâng ạ, em và mẹ hiểu mà! Chúng ta đều là người một nhà với nhau cả! Hihi! "
" Vậy thì tốt! Nán cũng đã lâu, ta nên quay về Ma Linh Cung thôi! Mời dì lên xe! " Gã Cổ Huyết đứng lên nói.
Trên cỗ xe ngựa, mẹ con Linh Linh ngồi bên phải, Lâm Tử ngồi bên trái não căng như dây đàn sắp đứt, miệng lưỡi cứng đơ khó mở để nói chuyện. Tuy vậy, bà ấy và Linh Linh thì ngược lại, hai người họ chủ động khơi chuyện hoạt náo cả xe nói cười vui vẻ khiến Lâm Tử cảm thấy lẻ loi. Dường như họ có tình cô lập nó, suốt chuyến về đều giành phần trò chuyện cùng gã Ma Vương lấp mất vị trí của nó. Tuy nhiên, hắn cứ như cỗ máy, hỏi thì đáp, không hỏi thì lặng im, chẳng khi nào chủ động mở lời trước. Không khí lúc đi khác lúc về, mới khởi hành thì rôm rả lắm, giờ biến thành thế này...thật tội nghiệp cho nhân vật ngồi một góc kia. Nó tranh thủ không ai chú tâm đến mình liền đánh một giấc xưa, xe ngựa di chuyển làm đầu nó quẹo qua quẹo lại, có lúc thì gục lên gục xuống. Thế mà vẫn ngủ được mới hay!
Đến cổng thành, Nam Cung Tần Vũ và Tư Không Thất Tố xuống ngựa trước tiên cẩn thận dìu bà ấy bước xuống. Gã Cổ Huyết khều vành tai nó đánh thức: " Ê này, dậy đi! Tới nơi rồi! "
" Ồ, nhanh thế! " Nó dụi mắt móc ghèn vươn vai nói.
Hắn khoác vai nó đẩy vào: " Đi thôi! "
Tiệc bắt đầu, chiếc bàn dài được chuẩn bị bày bố long trọng, thức ăn lấp lánh ánh sáng khiến Lâm Tử nó lóa hết cả mắt. Nó xoa chiếc bụng trống rỗng ngồi phía dưới kìm nén cơn đói, Linh Linh ngồi đối diện phát biểu: " A...anh Cổ Huyết tiệc hôm nay ngon mắt quá à! "
Mẹ Linh Linh ra hiệu nhắc nhở con gái mình: " Này, ý tứ chút đi! Cổ Huyết à, cháu đừng trách em nó nhe, bản tính nó xưa nay tinh ngịch quen thói, có gì bỏ qua nhe cháu! "
Hắn lãnh đạm nói: " Không sao đâu, cháu mời dì, mọi người ăn tự nhiên! "
Hắn từ từ gắp thức ăn vào bát sứ, mẹ con Linh Linh cũng gắp thức ăn vào chén, bà ăn rất kiểu cách theo phong thái của người quý phái. Xoay qua Linh Linh, cô bé hồn nhiên ngấu nghiến cá trông hết sức đáng yêu. Hắn liếc sang Lâm Tử bảo: " Này, ăn đi, nhìn hoài là hết không kịp ăn đấy! "
Lâm Tử liếc hắn rồi lượn tròng mắt vòng quanh đáp: " Ờ, tôi biết rồi! "
Thực sự chưa bao giờ nó ăn uống mà ngại trước mặt hắn, có lẽ vì sự xuất hiện của hai mẹ con Linh Linh làm nó thấy mình nên hạn chế bản thân một chút. Nó cẩn thận gắp từng miếng cá thu sốt đậu xanh, đến ăn cũng phải gượng gạo kiềm chế. Suốt buổi cơm nó chỉ biết ngậm họng lắng nghe và cười trừ, Linh Linh tươi cười mời mọc nó: " Lát nữa chị qua phòng em chơi nhe, mẹ em có quà cho chị đó! "
Lâm Tử gật đầu cười, trả lời: " Ừa, để tý nữa mình ăn xong rồi chị qua! "
Bữa tiệc chóng tàn, chừng năm sáu cô nữ hầu luân phiên nhau dọn bàn, nhân lúc gã Ma Vương bận họp chính sự, mẹ Linh Linh mời nó qua phòng bà nói chuyện riêng. Lâm Tử hồi hộp lo âu chân bước mà tim đập như đánh trống. Nó gõ cửa " Cộc cộc ": " Dì ơi, cháu Lâm Tử đây! "
Bà đang chải tóc cho Linh Linh lên tiếng: " Vào đi cháu! Cửa không khóa! "
Nó hé nhẹ cánh cửa bước vào chào hỏi: " Cháu chào dì và Linh Linh, dì đang chải tóc cho em ạ? "
" Xong rồi, ngồi đây nè cháu! " Bà ấy cười mỉm bảo.
Lâm Tử sờ tóc Linh Linh xuýt xoa: " Woa, tóc em mượt và đẹp thật đó Linh Linh à! "
Linh Linh cười đáp lại: " Hihi thật ạ! Tóc em mẹ chăm suốt từ bé đến lớn đó chị! "
" Wow....! Dì có bí quyết gì không ạ? " Nó thắc mắc.
" À, cũng không có gì, từ bé tóc nó đã đẹp như vậy rồi! " Bà ấy đáp.
Bỗng nhiên bà ấy nói: " Linh Linh à, con ra ngoài chơi đi mẹ có chuyện muốn nói riêng với Lâm Tử! "
Linh Linh tung tăng ra cửa, cô nghĩ ngợi: " Không biết mẹ định khuyên chị ấy thế nào nữa? Mà thôi kệ, đi tìm anh Cổ Huyết chơi vậy! "
Trong phòng chỉ còn hai người, Mẹ Linh Linh đổi sắc mặt nghiêm túc, bà nói: " Từ nhỏ Linh Linh đã rất thích Cổ Huyết, con bé luôn ao ước được lấy cậu ta, trước kia cậu ta cũng hay chơi đùa với con bé nhưng sau này thì không còn nữa. Cậu ta bận nối ngôi đức vua ở Yêu Linh Quốc này. Haizz thời gian trôi nhanh thật cháu nhỉ? Bây giờ cậu ta lớn lên trưởng thành ngày một lạnh lùng, hơn nữa tướng mạo lại ưu tú hơn ai hết, cũng khó trách nhiều cô gái thích thầm....Cháu thấy Linh Linh nó vui chưa kìa! Tiếc là cơ hội được ở cạnh Cổ Huyết không còn nhiều nữa...Lâm Tử à! Dì thấy cháu hay bên cạnh cậu ta....! "
Lâm Tử định giải thích nhưng bị chặn lại: " À không, không hẳn là bên cạnh suốt đâu ạ! Quốc Vương còn nhiều việc bận, vả lại cháu....! "
Bà ấy nảy ra một yêu cầu, nét mặt có vẻ do dự nói: " Ừm...À...Hay là vầy...Dì nghĩ chúng ta nên tránh làm phiền đến hai đứa nó, à cháu có muốn đi đâu đó dạo chơi không? Hay cứ để dì ở đây lo cho tụi nó là được, cháu cứ thoải mái ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa, chứ ở trong cung cũng tù túng lắm ha! "
Lâm Tử nghe mấy câu ẩn chứa hàm ý liền suy nghĩ rồi sau đó hồi đáp: " Ơ..ơ...dạ...nhưng...làm sao ra ngoài được? Cháu nghĩ là khó ra lắm đó dì à! "
Bà ấy bảo: " Không sao dì ra mở cửa cho, bọn lính nó quen dì nên nó không để ý đâu! Bây giờ cháu về chuẩn bị đi! "
Bà ấy theo nó tận cửa phòng và hối thúc nó gom đồ theo ra ngoài cổng, Lâm Tử nghĩ đến những lời nói về chuyện cơ hội của Linh Linh không còn nhiều liền đoán: " Không lẽ Linh linh bị bệnh gì chăng? Cho nên dì ấy muốn tạo cơ hội này cho họ? Ừm...hài ya...thôi mình cũng nên đi tìm quyển truyện kia mới được! Lâu rồi mình đã gần như quên về quyển truyện đó, không biết không có nó mình có về nhà được hông? Đừng nghĩ nữa, tìm nó trước tiên đã! "
Lâm Tử giắt theo thanh kiếm trừ tà, tay quải hành lý nhỏ gọn lẻn rời cung, bà ấy canh trước cửa bảo: " Cháu đi nhanh kẻo Cổ Huyết nó phát hiện thì mệt đó! "
Thái độ thôi thúc của bà làm nó cũng bị phân tâm hối hả chạy đi, nó không có xe ngựa nên phải tự vắt chân lên cổ mà chạy như bay. Cổng thành vừa kịp đóng, bà ấy trở vào phòng xem như chưa có gì xảy ra. Có thể bà ấy quên, hoặc là giả vờ không nhớ? Lý do nào cũng có! Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Tử nó thật là ngốc, giờ này một mình ra khỏi thành, yêu quái khắp nơi, cho dù có thanh kiếm trừ ma bên mình nhưng nguy hiểm vẫn là nguy hiểm. Lâm Tử định bụng thử tìm tung tích Đường Lạc và Mạch Ngưng Nhi, xem nhà của hai người đó còn chỗ chứa nó hay không, thật là số đen đã mù đường mà còn đi lạc. Chỗ nó đứng là " Yêu Gia Trang ", bọn yêu ma bên trong ngửi ngửi, một tên đầu tóc dài dựng đứng mang gương mặt là hình dáng trai trẻ phát ngôn: " Ố...! Có mùi con người kìa ta! Ta ra ngoài xem thử! "
" Thiếu chủ...chờ đã! " Một lão già gọi với theo.
" Ở đó đi, đừng theo ta! " Gã yêu quái nói vang vọng.
Lâm Tử đứng ngoài gốc cây liễu nghe hết toàn bộ, nó cắn hết mười đầu móng tay há to miệng, tay chân bủn rủn: " Chời ơi...tiêu con rồi! "
Gã yêu quái đánh mùi rất nhạy, mới chốc đó hắn lần ra mùi nó ở gốc cây ngay bức tường bao quanh, hắn khịt mũi cười ha ha: " Khứa khứa khứa! Con người đây sao? Thảo nào mùi thịt người thơm bay tận cửa sổ! "
Chỉ nghe đến đây thôi Lâm Tử nó đủ ớn gai ốc, nó rút kiếm lui ba bước, miệng lắp bắp: " Tránh...tr...tr..tránh..ta...ra! Đừng...đừng... tới gần ta! "
Gã yêu quái ngó từ đầu tới chân nó chắc lưỡi: " À rế! Cho ta hỏi ngươi...là trẻ con hay là người lớn vậy?"
Lâm Tử nó mặc dầu run sợ nhưng bị câu hỏi của hắn làm cho sự sợ hãi bay mất tiêu luôn, mép nó giựt giựt đáp: " Ngươi... hỏi cái gì hử? Tên yêu quái màu mè kia! "
Gã sực nhận ra và nhìn lại bản thân ngây ngô hỏi: " Hế? Nhìn ta... màu mè lắm sao? "
Lâm Tử nó trề môi châm biếm: " Xề... chứ còn gì nữa? Đồ cá bảy màu sặc sỡ! "
" Cái......gì.....? Ta đẹp như vậy mà dám nói ta là cá bảy màu sặc sỡ hả....? Con lùn kia! " Hắn thẹn quá hóa giận nghiến răng kéo dài.
Lâm Tử và hắn đều nổi nóng như nhau xông lên tấn công cùng một lúc, bốn mắt nhìn nhau lửa xẹt xẹt. Lâm Tử tuốt thanh kiếm trừ tà vung lên sáng lóe, gã yêu quái bất ngờ thu kiếm hỏi: " Tại sao ngươi có thanh kiếm này? "
Lâm Tử cố phòng thủ, trả lời: " Đó là chuyện của ta, ngươi hỏi làm gì? "
"Hừ, không trả lời thì đừng trách ta không nhẹ tay với một đứa lùn tè như ngươi! Ká ká ká! " Hắn buông lời cảnh cáo không quên chêm vào nửa phần mỉa mai.
Gã yêu quái phóng ra sợi dây quấn vòng vòng quanh người Lâm Tử, nó bị trói không thể nhúc nhích hét thủng lỗ tai hắn: " Đồ cá ương....! Thả ta ra mau! "
Gã yêu quái nắm lấy sợi dây lôi nó nhảy bạch bạch vào trong trang viên, tay kia bịt màng nhĩ nói: " Ôi con nhỏ này! Họng cũng to thật! "
Lâm Tử nó bị xô ngã vào cạnh bàn "cụp", đầu nó va vào góc cạnh. Lâm Tử nổi cáu hai con ngươi nó như muốn lồi ra hốc mắt mắng té tát: " Áu! Đau quá! Đồ cái thứ... đã lòe loẹt mà còn bạo lực!"
" Tức thiệt! Chưa ai dám chế nhạo ta như con nhỏ này! Gruuu! " Gã yêu quái nóng máu gầm gừ. Hắn ra lệnh: " Hai ngươi canh gác nó cẩn thận! Ta phải thử xem thanh kiếm này có uy lực cỡ nào! "
" Dạ! Thiếu chủ! " Hai tên thuộc hạ gật đầu vâng dạ.
Hắn hào hứng nâng thanh kiếm cướp từ tay Lâm Tử mang ra sân định bụng thử nghiệm, nhưng tiếc thay thanh kiếm này khiến hắn không tài nào rút khỏi vỏ được. Mặc cho hắn dùng bao nhiêu cách bao nhiêu phương pháp cũng vô hiệu, gã yêu quái bỗng dưng nóng nảy dậm chân quát tháo lên: " Ahhhh! Bực quá! Sao kỳ vậy nè trời? "
Từ cửa sổ phòng giam giữ Lâm Tử nó có thể nhìn ra ngoài thấy cả bầu trời đầy sao lấp lánh, nó phụt cười khi trông thấy tên trói nó lúc nãy đang nhảy dựng dựng lên vì tút không được thanh kiếm. Bộ dạng hắn trông cực kỳ nực cười. Lâm Tử cười đểu: " Tên này ban nãy nhìn hùng hổ vậy mà..không ngờ hắn tức giận giống trẻ con dễ sợ! "
" Nè...! Ngươi cười cái giề hả? Chọc quê ta hả? " Hắn lồng lộn lên vì nhìn thấy Lâm Tử đang nhếch mép bên cửa sổ.
" Đó, nói có sai đâu! Trẻ con vẫn hoàn trẻ con, dù ngươi...có to xác thật đấy! " Lâm Tử trề môi phát biểu cảm nghĩ.
Hai tên thuộc hạ canh giữ nghe thế quay đầu mắng nó: " Ngươi dám hỗn hào với thiếu chủ vậy sao? muốn chết hả con nhỏ kia? "
Lâm Tử nó cười gượng đáp lại: " Hê hê, tôi chỉ nói đùa thôi mà! làm gì dữ vậy hông biết? "
" Haizzz...Đúng là chủ nào tớ nấy! Sặc sỡ y chang nhau! " Nó bĩu môi nghĩ thầm.
Sau một hồi mất sức với thanh kiếm, hắn ngồi bệt xuống bãi cỏ nằm ngủ luôn mới chết. Gió thổi vi vu mát mẻ, thổi tóc hắn bay bay, gương mặt lúc hắn ngủ mê xem cũng không phải hàng trôi nổi thị trường cho mấy. Khá là anh tuấn đó chứ? Nhìn nét của hắn cũng đoán ra bảy tám phần tính cách ngông cuồng, bốc đồng, thiếu chính chắn một chút ấy. Tên hắn gọi là Hoàn Lãng, nguyên hình hắn là loài hổ tu luyện thành hình người. Tuy hắn là hổ, nhưng kiếp trước của hắn vốn là con người phàm tục vì phạm phải thiên điều "trái thiên nghịch lý" nên bị một vị thần trừng phạt biến hắn thành loài hổ. Cuối cùng, hắn hối hận những việc đã gây ra nên tự mình tu luyện muốn trở lại thành con người, mãi đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thành người vì tính khí khó vâng phục ai của hắn, và chính hắn cũng chưa hoàn toàn khống chế được bản tính ngông cuồng, nóng nảy của bản thân. Vị thần biết rõ tính khí gã này nên tặng hắn một "Yêu Gia Trang", mục đích là muốn dỗ ngọt và dễ dàng quản lý hắn.
Haizzz...!
Lâm Tử thở dài suy nghĩ: " Nghĩ lại thì...mặc dù mình bị tên yêu quái này bắt, nhưng suy cho cùng mình vẫn cảm thấy tên này không hẳn là xấu, chỉ là bản tính hơi hung hăng và bộp chộp thôi! Ủa mà... hông biết tên Cổ Huyết có nhận ra Lâm Tử ta mất tích chưa nhỉ? Ơi mà thôi kệ đi! Lâu lâu cũng phải cho mình được tự do chút chứ, ở trong cung hoài người ta dị nghị mệt lắm! Mình đâu có là cái gì đâu mà phải kè kè bên hắn, cứ kè hoài mất công mang tiếng giật chồng cho coi! "
........
" Linh Linh, em có thấy Lâm Tử ở đâu không? " Gã Cổ Huyết cuống cuồng chạy khắp nơi trong nội cung tìm tung tích nó, hắn đến phòng tìm Linh Linh hỏi thử.
Linh Linh ngây ngô lắc đầu: " Em hổng biết nữa! Chị này đi đâu rồi nhỉ? "
Gã Cổ Huyết nóng lòng bỏ đi, hắn gọi hai cận thần lại phát lệnh: " Mau tìm Lâm Tử cho ta, dù phải khuấy đảo cả thành, thậm chí cả Yêu Linh Giới hay Nhân Giới cũng nhất định phải tìm cho ra! "
" Dạ rõ thưa Quốc Vương! " Nam Cung Thần Vũ cùng Tư Không Thất Tố đồng thanh.
Cả Linh điện náo loạn nửa đêm, lúc này mẫu thân Linh Linh bắt đầu thấy cắn rứt, bà ấy sợ mất lòng với hắn nên sẽ giữ bí mật cho tới khi hắn tự mình tìm đến hỏi: " Dì à, dì có thấy Lâm Tử hay nghe cô ấy đã đi đâu không? "
Bà giữ vẻ bình thường vờ như không hay biết gì đáp trả: " Ồ! lâm Tử nó làm sao? Mất tích rồi à? Hay dì đi cùng cháu tìm Lâm Tử nhé! Hai người sẽ nhanh hơn! "
"KHÔNG CẦN!" Tên Ma Vương đột nhiên thay đổi trạng thái cảm xúc, đôi mắt hắn đầy sự giận dữ cố tình nhấn mạnh hai chữ "không cần" khiến bà sợ hãi tột độ, toàn thân run rẩy không dám nhìn thẳng mắt hắn nữa.
Hắn phẩy áo choàng bước đi vùn vụt bay vút ra ngoài Ma Linh cung, vừa bay vừa đánh mùi Lâm Tử. Một điều kỳ lạ là dù cho hắn có lục nát cái thành đi chăng nữa mùi Lâm Tử vẫn "bặt vô âm tín", hắn từng nghĩ "không lẽ Lâm Tử đã ra khỏi kết giới? Không thể nào?" Có một nơi hắn chưa tìm đến đó là "Yêu gia trang" ở phía tây cuối đường. Hắn chẳng hay rằng nơi đó đã bị phong ấn, con người khó có thể đặt chân vào, ngay đến yêu quái cũng không thể dùng khứu giác để đánh hơi ra. Nơi đó được ngụy trang là một ngôi đền cổ vắng người viếng thăm, nhìn bên ngoài nó chỉ là ngôi đền xưa cũ, bên cạnh là cây liễu già rũ bóng chẳng có gì đặc biệt. Lùng sục khắp nam bắc đông tây, gã Cổ Huyết gần như phát điên lên vì thiếu bóng dáng nó, thiếu đi con nhỏ tưng tửng hay phát ngôn bừa bãi. Phần nữa khiến hắn phát điên bởi vì hắn không tin với khả năng của hắn mà lại không đánh hơi được, hắn cao siêu như vậy mà không tìm được một đứa con gái phàm nhân lùn tịt, nhỏ như con tôm luộc tên Lâm Tử kia. Lang thang nguyên đêm để tìm người, hắn dường như vô vọng, người hắn thất thần mất đi kiểm soát bay về cung đập phá loạn xạ bát nháo. Hắn chui vào phòng đóng chặt cửa tự kiềm chế cơn thịnh nộ, sắc mặt trông thật đáng sợ vô cùng. Tư Không Thất Tố ở bên ngoài không dám gọi cửa, thực chất cô cũng sợ lắm, chưa bao giờ thấy Quốc Vương nổi giận vì một cô gái con người tầm thường. Cô định gõ cửa nhưng mười ngón đều run bần bật lên, cô thở dài le lưỡi: " Giờ...giờ...sao...đây...? "
Chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa bỗng bật tung ra, Tư Không Thất Tố hoảng hồn né sang quỳ xuống răng đánh lặp cặp: " Quốc....quốc..à..quốc...vương...vương...bớt...giận! "
Gã Cổ Huyết nổi lửa trong đôi mắt, hắn quát lên: " Các.....Ngươi....! Không tìm được Lâm tử thì mang đầu về thế chỗ cho ta! Cút! "
" Dạ.....! Thần tuân mệnh! " Cô run lẩy bẩy chạy một mạch mất tiêu cái bóng luôn.
" Ôi mẹ ơi! Sợ chết mình rồi! Nam Cung Tần Vũ theo ta nhanh! " Tư Không Thất Tố ôm ngực thở gấp kéo theo Nam Cung Tần Vũ chạy biến ra ngoài thành.
" Nè, chúng ta đến nhân giới tìm thử xem! " Nam Cung Tần Vũ đề nghị.
Tư Không Thất Tố đưa ra giả thuyết: " Ừ, ta thắc mắc là cô ta tại sao đột nhiên biến mất vô căn cứ như vậy chớ? Yêu Linh Giới nhiều yêu quái, không phải chứ? Hay cô ta bị yêu quái ăn thịt mất rồi? "
" Thất Tố à, cô tưởng tượng hơi lố rồi đó! Chắc cô ta không xui xẻo vậy đâu! " Nam Cung Tần Vũ lắc đầu nói.
Thất Tố thở hơi dài đáp:" Haizz...Mong là vậy ha! "
" Đi thôi! " Nam Cung Tần Vũ vỗ vai cô bảo.
Chẳng mấy chốc trời đã gần sáng, cánh hoa anh đào rơi rụng đầy sân, lá rớt lưa thưa bay lượn trong gió ngập dưới gốc cây cổ thụ tại ngôi đền cổ. Tiết trời ngày mới mát rười rượi luồng qua khe cửa sổ táp vào da thịt Lâm Tử khiến nó đang ngủ bỗng bừng dậy vì lạnh thấu xương, nó chợt nhón chân lên nhìn ra ngoài bụng kêu "on ót". Nó ngồi xuống xoa tay lườm hai tên canh nó đang ngáy o..o trông đầu lóe lên ý tưởng: " Tranh thủ hai gã này ngủ ta chuồn thử xem sao? "
Lâm Tử bị trói ở tay khó cử động, nó nhẹ nhàng nhảy tiến tới cửa cái lấy thân mình đẩy đẩy cánh cửa, thật may cánh cửa không khóa chốt nên dễ dàng hé mở. Nó tiếp tục nhảy tới nhảy tới cho đến khi ra được khúc sân, mắt nó láo lia nhìn bốn phía chợt đứng hình bởi gã yêu quái nằm ngủ ngoài sân tỉnh giấc. Hắn choàng dậy giương cặp mắt vàng rực qua phía nó: " Này, định chuồn hả? "
Lâm Tử nở nụ cười gian manh đáp: " A hi hi! Làm gì có, ta...ta định...gọi ngươi dậy thôi! Ngủ ngoài đó, ta sợ ngươi trúng gió chết đó mà he he! "
" He he he! Vui lắm hay sao mà cười hở? Đừng giỡn mặt với ông! " Gã yêu quái nhe hàm răng ngoác mồm lên đe dọa.
" Ới trời ơi! Người ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi thôi ! Tình trạng ta bị trói y như con sâu vậy mờ sao ta dám chuồn chứ? " Lâm Tử khổ sở giải thích.
Gã yêu quái cười ma quái nói: " Hừ, ngươi là con người đầu tiên lọt vào vùng cấm địa này đấy! Ngoan ngoãn ở yên đây làm hầu gái phục vụ ta nghe chưa? "
Lâm Tử sốc phản vệ: " HẢ? Bà đây mà làm hầu gái cho ngươi á? Màu mè còn chưa đủ hay sao mừ còn muốn làm ông hoàng vậy hở? "
Hắn nổi điên gầm gừ: " Gruuuu...! Ngươi còn nói ta màu mè hay là sặc sỡ nữa thì đừng có trách ông đây thích xơi tái nhá! "
Lâm Tử xung máu thách thức hắn: " Có ngon thì cởi trói đi, ta muốn đánh tay đôi với ngươi! Xem ta cho ngươi thành cọp tái nạm hay là cọp tái chín đây hử??? "
Thái độ hùng hồn của nó làm hắn phấn khích tột đỉnh, trước giờ chưa có người nào làm hắn phấn khích tới vậy, đặc biệt lại là cô gái loài người. Hắn gầm lên vang dội cả một vùng dùng móng vuốt cắt đứt dây trên người Lâm Tử. Hắn cười sảng khoái: " Á kha kha kha! Ngươi chỉ là một con nhỏ xíu xìu xiu mà dám thách đấu ta hả? Có tin ta búng móng tay là ngươi văng mất xác rồi không? Á Khà khà! "
" Đừng....có...coi thường...ta! " Lâm Tử cười quỷ quyệt gằng giọng.
Nó lôi trong túi ra một nhánh xương cá luồn dây cột vào khúc cây tạo thành món đồ chơi lạ kỳ, nó leo lên cây và thả sợi dây có cột con cá lòng thòng xuống cứ thế mà vừa giật vừa nhấp: " Lại đây meo meo! Bắt lấy nào cưng! "
" Hây ya! Chụp....Á hụt rồi kìa! "
Tiếng Lâm Tử trêu đùa tên quái vật vang vẳng làm mấy tên thuộc hạ khóc lóc thay cho số phận chủ nhân của bọn chúng: " Òa huhuhu! Thiếu chủ bị con nhỏ đó thu phục mất rùi hu hu hu! "
Màn trêu đùa chưa kết thúc, hắn chợt nhận ra bản thân nãy giờ bị đem ra làm trò mèo liền tức giận xù lông hét lớn: " Nà, ngươi chơi đủ rồi nha! Rõ ràng ta là hổ sao ngươi nỡ coi ta là mèo chớ? Hự hự! Đồ con nhỏ xấu xa! "
Lâm Tử cắn ngón tay sợ hãi: " Ặc, nhưng ta thấy...ngươi chơi trông cũng vui mà! Tự nhiên giận vậy trời? "
" Vui cái con khỉ khô! Ngươi là đồ con người xấu xa! " Hắn giận đến nỗi nhảy cà tưng cà tưng lên khóc hụ hụ.
" Thôi thôi được rồi, ta hổng trêu ngươi nữa! Ta đổi ý rồi, sẽ ở đây dài dài! Ngươi đừng hòng đuổi ta! Á...kakakaka! " Lâm tử nhảy phóc xuống nhánh cây bưng miệng cười ha hả nói.
" Trời ơi ~~~! Chết bọn ta rồi! " Cả đám đồng thanh khóc than ngập nước mắt.
" Ý chết, ta quên hỏi ngươi tên gì vậy? " Lâm Tử ngây ngô hỏi khiến cả bọn ngất xỉu.
" Trời ơi, đánh cho đã rồi mới chịu hỏi tên, nhỏ này thần kinh có vấn đề hả ta? " Hai tên kia hỏi nhau.
Gã yêu quái kiêu hãnh vỗ ngực xưng tên: " Ta cũng quên mất, ta xin trân trọng giới thiệu! Tên ta là Hoàn Lãng, đến lượt cô đó! "
" Xì, trân trọng... nghe mắc cười quá đi! Ta là Lâm Tử! " Nó xì môi lè lưỡi đáp trả.
Lâm Tử vò bụng hỏi hắn: " Mà này, chỗ các ngươi có gì bỏ bụng không? Bụng ta nó khóc nãy giờ nè! "
Gã yêu quái phẫy tay đáp: " Được, theo ta! "
Hắn sai nhà bếp dọn lên bàn một mâm cơm gồm những món như cơm nắm, trứng luộc, cá thu nướng ống tre. Hắn liếc nó bảo: " Phần cô chỉ có một con cá, hai nắm cơm và một quả trứng. Ăn đi! "
Nó trợn trắng nhìn bọn yêu quái nói: " Vậy còn đống này? Sao ta có bấy nhiêu vậy trời? "
" Hết chỗ này....là của bọn ta! Kakaka! " Đám yêu quái cười rung rinh đất phát ngôn.
" Ngươi...đối xử với một cô gái như thế mà coi được à? " Nó bất bình lên tiếng.
" Hả? Cô gái sao? Ầy, ta nhìn lên nhìn xuống sao hông thấy giống gì hết, hông biết...giống...con gì nữa ha? " Hai tên kia ngắm nghía nó sờ cằm phán.
Gã Hoàn Lãng vịn cằm tặc lưỡi nhận xét: " Chậc chậc chậc! Đúng thật, con gái chuẩn mực là phải mông cong, eo thon, ngực nở, chân dài thon thả! Ta nhìn xuôi nhìn ngược cô... sao thấy nó sai sao á! "
Lâm Tử nghiến răng nghiến lợi phùn mang trợn mắt: " NÈ!... Ngươi...các ngươi....chủ tớ đều đen tối như nhau ha! "
Gã Hoàn Lãng nhướng mày nhếch mép: " Này, cô nên nhớ cô còn ở trong địa bàn của ta đó nha! "
Nó đem bản mặt thờ ơ ra đáp: " Ta biết, nhưng dù sao bà đây cũng từng bị thần chết gửi trả nhiều lần, còn gì phải sợ đám yêu quái hạng xoàn như các ngươi chứ! "
" Hở, sao cô ta không sợ vậy? " Bọn chúng hỏi nhau lần hai.
" Ai biết đâu! " Tên kia nhún vai đáp.
Trời dần sáng, khí trời tỏa lạnh, gió hiu hiu khẽ làm toàn thân nó rét đậm run cầm cập. Sau hồi tranh luận cùng đám yêu ma, nó lại bị trói vào góc cột ngồi ôm thân hắc xì liền tù tì ba bốn cái. Đám gia nhân "Yêu gia trang" thay nhau canh nó, kẻ thì thở dài, kẻ thì nhìn nó với ánh mắt kỳ cục chưa từng thấy. "Trời ơi" nó ngước cổ lên trời than van, mấy tên kia lắc đầu bỏ đi vì nó quá ồn. nghe loáng thoáng bọn chúng rỉ tai nhau rằng: " Nghe nói Quốc Vương ở Ma Linh thành hắn là một tên ác quỷ khét tiếng, hắn từng sát hại vô số yêu quái chúng ta! "
" Ừ chớ có dại đi chọc vào hắn đấy! " Một tên phát biểu.
" Ơi trời, nhưng...hắn đẹp trai thật đấy! Không biết hình mẫu của hắn là gì nhỉ? Tôi ước mình được hắn chú ý một lần, chết mất thôi! " Nữ hầu kia ngất ngây nói.
Gã nọ phát ngôn: " Hắn không biết yêu là gì đâu, ngươi đừng có tự mình đa tình, hắn xưa nay luôn ghét con người, ngay cả loài yêu quái còn bị hắn không coi ra gì nữa là! "
Lâm Tử nghe mấy lời bàn tán này, nó thở dài: " Haizzz...được hắn chú ý ư? Chả biết là phúc hay họa đây trời? "
" Thả ta ra! Ta hứa là sẽ không chạy trốn mà! Ta quyết định cư tại đây mà! Làm ơn cởi giùm sợi dây trói! Hặc hặc..! " Lâm Tử cố hết to rồi ho thêm mấy phát "đùng đùng".
Gã Hoàn Lãng xuất hiện đứng trước mặt nó bảo: " Mau cởi trói giúp cô ta đi! "
Lâm Tử được cởi những sợi dây quấn quanh người, nó vươn mình đứng dậy khởi động các cơ khớp: " Woa...giải phóng rồi! Thoải mái quá! "
Hoàn Lãng ra lệnh: " Lâm Tử cô kể từ bây giờ sẽ làm hầu gái cho ta, ta sai gì cô phải làm đó, mau quét sân! "
Nó há to mồm như sắp rớt cả hàm dưới: " HÃ? Còn tưởng sẽ được nghỉ ngơi ăn bánh, hóa ra phải làm việc ngay và luôn ồi! Sân cũng rộng phết nhỉ? Lá đẹp thật, quét hết thì uổng lắm! "
" CÓ CHỊU LÀM HAY KHÔNG HẢ...? " Giọng gã hét lớn làm nó giật bắn cả mình .
" Trời mẹ ơi! Làm thì làm, cần gì quát to thế! " Lâm Tử hoảng hồn cầm chổi lếch thếch bước ra sân lua đi lua lại vài mảnh lá.
" Hừ, thiếu chủ bảo ngươi làm việc ngươi cứ ngoan ngoan phục tùng theo! Càm ràm cái gì hử? " Tên gia nhân lên giọng quản giáo.
Gió lạnh táp vào mặt nó lùa từng phiến lá bay loạn xạ lung tung hại nó quét xong một chỗ lại phải quét lại đống lá chỗ cũ, Lâm Tử kìm nén cơn bùng cháy trong tâm can, nó cắn răng chịu đựng, tay nó nắm chặt cây chổi, tiện mồm mắng: " Bực thiệt! Đống lá chết tiệt này sao không chịu ở yên cho ta quét hả? "
Gió tiếp tục hất tung mọi thứ làm nó cáu gắt gào lên: " Graaaaa....! Đáng ghét! "
Hahahahahaha !
Nguyên đám chủ tớ nhà hắn ta ngồi bên trong nhà có lò sưởi thưởng trà, ăn bánh cười khà khà xem màn biểu diễn "kung fu quét lá" của nó. Nửa giờ sau, Lâm Tử thở hổn hển, hai chân nó bước đi rệu rã ngội ịch xuống nền nhà vuốt ngực thở dốc.
" Ôi mẹ ơi! Mệt chết con! " Nó vuốt mồ hôi thở gấp.
Gã Hoàn Lãng nở nụ cười mãn nguyện tiến gần nó, mặt giáp mặt với nó trêu chọc: " Sao hả? Thở dữ vậy Lâm Tử? Hôm nay mới mở màn thôi đó, còn nhiều trò hay khác nữa, cứ chờ đó! "
" Tên khốn, ta mà lấy lại được thanh kiếm....đám ruồi muỗi sâu bọ các ngươi chết bà với ta! " Nó méo miệng đáp trả.
Lâm Tử tru tréo bừng bừng cơn uất hận: " Lũ ác ôn! Bắt ta quét rác trong thời tiết lạnh như vầy, còn chả buồn mang ta chiếc áo ấm nào cả! Đúng là thích hành hạ đàn bà con gái mà! "
" Tốt, khẩu khí lớn quá! Cô giữ sức đi, hôm nay tôi tạm tha đấy! " Gã Hoàn Lãng cười gian hất cho nó chiếc áo lông nói.
Và một ngày trôi qua êm ả, Lâm Tử tác giả quần quật phục tùng bưng trà, rót nước, quạt mát cho hắn suốt ngày, đến tối mò hắn mới chịu buông tha. Đêm đến cứ ngỡ là được yên, không ngờ hắn ép nó phải rửa chân giúp hắn. Ôi đúng là tên này hết thuốc chữa rồi! Nó hai tay bưng chậu nước mang vào phòng riêng của hắn, nó nín thở từ từ tóm đôi bàn chân thối y hệt cá chết sình vào chậu nước ấm. Hoàn Lãng mỉm cười thân thiện nói: " Này, được rửa chân là niềm vinh hạnh lớn lao của cô đấy nhé! Bàn chân vàng ngọc của ta chưa từng có cô gái nào muốn chạm là chạm được đâu! "
Lâm Tử biểu hiện triệu chứng nôn ọe, nó xua xua mùi hôi kinh dị của hắn phán rằng: " Tự luyến vừa phải thôi, cho con người ta sống chứ! Nói thật nhe, chân ngươi còn thủm hơn cả mùi phân chó nữa! "
" Ngươi...dám ví chân của ta không bằng một con chó à! Ngươi muốn uống hết chậu nước này hay sao hử? " Hắn thẹn quá hóa giận trừng mắt quát.
" Đừng đùa nhau thế chứ? Hông có vui đâu đại ca à! " Nó chắp tay lạy hắn.
" Đủ rồi, ngươi cút đi! Làm ta mất hứng thật! " Hắn bực dọc kéo chăn đắp.
Lâm Tử như được cứu vớt linh hồn, nó sung sướng thoái lui: " Hú hồn! Mình mà uống phải cái nước đó là khỏi đầu thai luôn! Kinh khủng quá! "
________
Hết chương : Tác giả Thiết Tử Vân.