Ngoài cửa là một lão nhân gia chừng tuổi, râu tóc có chút bạc, thân hình nhìn qua khỏe mạnh linh hoạt, khuôn mặt hơi có chút nếp nhăn, nhìn thấy cậu thì cười tươi rói, nếp nhăn hiện rõ hẳn lên, phía sau một đám tùy tùng vội ngăn lão lại, tránh do vui mừng quá đà mà ngất xỉu
"Diệp trang chủ, ngài hôm nay tới quầy thuốc chật hẹp này của ta là có chuyện gì sao?", Cố Hi cũng mỉm cười, lão nhân gia đây là một trong nhưng khách hàng của cậu, ở thế giới này còn có một giai cấp đó là điền chủ, họ có đất, cho dân thuê mướn để trồng trọt, cứ một vụ mùa liền nộp thuế một lần
Diệp Hách là một điền chủ lâu năm, cai quản gần hết ruộng đất ở khu này, cũng may là người tâm địa lương thiện, không có bóc lột nông dân như mấy điền chủ vô nhân tính sách lịch sử miêu tả
"ta đương nhiên là tới thỉnh Cố đại phu bỏ ra chút thời gian vàng bạc để kê thuốc bồi bổ cho ta rồi"
"Diệp lão gia, ngài nói vậy là chiết sát ta rồi", Cố Hi cười nói, mặc dù thân phận đại phu có phân lượng khá cao trong lòng thôn dân nhưng đặt lên bàn cân so sánh với thân phận điền chủ như Diệp lão gia thì nhận lời này có hơi không thích hợp
"haha, Cố đại phu không cần khiêm tốn như vậy, nếu không nhờ Cố đại phu thì tức phụ của Khâm nhi nhà ta cũng không có hỉ"
"ngài nói quá lời rồi, đều là nhờ phúc của lệnh lang nhà mình, Cố Hi chỉ giúp một vài chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi"
Cố Hi mỉm cười, dạo trước cậu có chữa bệnh cho nhiều người, tiếng lành đồn xa, dần dần có được sự tin tưởng của mọi người, không biết ai đề cử cậu với Diệp lão gia, một thời gian trước đã cho người tới thỉnh cậu đến khám cho con dâu
Kể ra cũng éo le, Diệp lão gia tử có ba đứa con, hai người đầu tiên đều là nữ nhi, đến lần thứ ba mới cố được nhi tử Diệp Khâm, nhi tử trưởng thành, nhược quán¹ lấy vợ, sinh được hài tử đầu lòng là nam nhi, năm nay độ chừng - , Diệp Khâm rất yêu tức phụ của mình, chỉ lấy mình hắn làm chính thê không cưới thêm thiếp thất, đáng tiếc sau khi sinh phu nhân lại mắc phong hàn, thân thể ốm yếu không thể mang thai
¹nhược quán: tuổi
Cũng chính vì lẽ này mà Diệp lão gia tử sai người đi khắp nơi thỉnh đại phu, nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi được gì, đến khi sắp hết hi vọng, thì Cố Hi xuất hiện
Cố Hi còn nhớ lần đầu tiên thấy phu nhân, thân thể có chút gầy yếu tuy nhiên mọi thứ vẫn bình thường, nhưng để có thai được thì cần điều trị một thời gian, cậu kê đơn thuốc, bồi bổ được gần một tháng, thấy tình trạng thân thể phu nhân đã tốt hơn nhiều, tử cu||g cũng được chăm sóc hoàn toàn, liền thông báo với Diệp Khâm rằng bọn họ có thể viên phòng
Cứ nghĩ là sẽ phải đợi thêm khoảng vài tháng, ai ngờ hơn một tháng sau khám lại đã có hỉ, nếu tính thời gian thai nhi hình thành thì hình như là bắt đầu thụ thai vào khoảng một tháng trước, vậy chẳng phải là một phát ăn ngay à, Cố Hi có chút sốc với loại hình năng suất cao này
Một giọng nói thiếu niên đã qua thời kì vỡ giọng, chất giọng ôn nhu vang lên: "Cố Hi"
Thân hình thiếu niên thon dài, chừng tuổi, ngoại bào xanh lục nhẹ nhàng, thêu lá trúc càng làm cho dáng vẻ của thiếu niên trở nên thanh thoát, mái tóc dài được búi gọn cố định bằng một cây trâm ngọc, một cỗ khí chất ôn nhuận như ngọc khiến tâm tình người ta không khỏi trở nên yếu đuối, muốn giành về một chút ôn nhu từ người đó, đây là nhi tử của Diệp Khâm - Diệp Cẩm Tường
"Diệp công tử, đã lâu không gặp"
"lâu rồi không gặp, Cố Hi, ngươi có thể gọi tên của ta mà", lời nói dịu dàng, ánh mắt ôn nhu, ai nhìn vào cũng thấy được Diệp Cẩm Tường đã thích Cố Hi rồi, tới tên đầu gỗ Lý Ái Hoa còn nhận ra nữa là
".
.
khụ.
.
ừm.
.
", Diệp lão gia tử giả vờ ho một tiếng, đúng là không có tiền đồ, thích người ta mà không biết giấu chút nào, viết cả lên mặt rồi kìa
"Diệp lão gia, Diệp công tử mời vào trong uống chén trà"
"Cố đại phu đã lòng thì lão phu không khách khí nữa", lão nhân cười khảng khái tiến vào, có chút dáng vẻ của người vô ưu vô lự, không giống điền chủ một chút nào, giống một vị quan về hưu hơn.
.