Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

chương 449

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không biết có phải thường xuyên làm chuyện này hay không, kể cả khi hắn đã tắm rửa, vẫn ngửi được mùi hôi hám trên thân.

Xiêm y cũng bị rách vài chỗ lớn, sợi bông cũng lòi cả ra ngoài.

Lạc Trạch đưa hai người bọn họ lên phố, chuẩn bị đi nhìn xem, có thể mua được hai chiếc áo bông cũ hay không.

Lần này hắn về đây không chuẩn bị sẵn làm những chuyện kiểu như thế này, bởi vậy trên người hắn không có nhiều tiền lắm, chỉ có 500 đồng bối, chắc chắn không thể mua y phục mới cho hai người Nhị Sinh, chỉ có thể đi bên đường tìm kiếm xem có nơi nào bán áo cũ hay không.

Ba người đi dạo trên phố, bỗng dưng cảm xúc thời còn lăn lộn bên nhau lại ùa về.

“Lão đại, không cần mua xiêm y đâu, chúng ta đi làm việc nên mới bị rách một chút, kỳ thật bên trong tủ quần áo vẫn còn y phục nguyên lành.”

Lạc Trạch quay đầu lại trừng mắt nhìn Trúc Thất một cái.

“Ngươi cho rằng ta là thằng ngốc ư? Nếu hai đứa các ngươi có y phục nguyên lành đã mặc từ lâu rồi. Lại nói, ta đâu có mua bộ đồ mới cho các ngươi, chỉ kiếm vài món y phục cũ thôi, lằng nhằng làm gì?”

Trấn trên chỉ có hai con đường còn được coi là náo nhiệt, nếu đã qua bên này rồi vẫn không tìm được, thế thì chỉ có thể qua hiệu cầm đồ.

Thời buổi này, có khá nhiều người mang y phục cũ đi cầm đồ, khẳng định trong hiệu cầm đồ sẽ có không ít áo cũ, đương nhiên, mua trong hiệu cầm đồ sẽ đắt hơn những cửa hàng bên ngoài một chút.

Ba người vừa đi dạo vừa tìm kiếm, đúng là gặp được một sạp bán y phục cũ. Tuy đám quần áo kia cũng đầy miếng vá, nhưng vẫn còn tốt hơn bộ y phục lòi bông của Nhị Sinh.

Lạc Trạch đang muốn trả tiền lại nghe được quầy hàng cách chỗ bọn họ hai nhà, có một người vừa chào hỏi chủ quán.

“Quan huynh đệ, việc làm ăn hôm nay như thế nào?”

Quan?

Dòng họ này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lạc Trạch. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sạp hàng kia đặt một chút chén gỗ và vài món gia cụ làm bằng tre trúc.

Trùng hợp như vậy? Họ Quan, còn là một tay thợ mộc, gương mặt còn có nét giống hệt nhạc phụ tương lai của hắn.

Lạc Trạch nhớ Thúy Nhi từng kể hoàn cảnh gia đình nàng ấy với hắn. Hắn cơ hồ có thể khẳng định người đứng bên cạnh quầy hàng kia chính là đại phòng Quan gia. Đúng là vận khí tới gần, muốn tránh cũng không tránh nổi.

“Lão bản, hai kiện xiêm y này bao nhiêu tiền?”

“Hai kiện này ư, bông bên trong vừa được nhồi không bao lâu, tổng cộng 450 đồng bối.”

Nghe cái giá này, Lạc Trạch lập tức cười.

“Lão Dư ơi, lâu lắm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn thích gạt người. Thế này 300 đồng bối, bán cho ta hai kiện y phục này đi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi……”

“Ta nha, Lạc Trạch nha, chẳng mấy khi mới trở về thăm các ngươi một lần, tính cho ta rẻ một chút, có được không đây?”

Dư đại thúc hậm hực gật gật đầu, hắn đã đồng ý cái giá 300 đồng bối này. Lạc Trạch cũng rất dứt khoát thanh toán tiền, sau đó mới đưa hai huynh đệ nhà mình qua sạp của đại phòng Quan gia.

Mấy người bọn họ chọn một hồi lâu cũng chẳng chọn được món nào ưng ý. Quan lão đại thấy chủ quán chung quanh đều dùng loại ánh mắt đồng tình nhìn hắn ta, không biết tại sao trong lòng hắn ta lại có chút hốt hoảng.

“Ba vị muốn mua đũa hay chén?”

Lạc Trạch mặc kệ đối phương, hắn vẫn như cũ dẫn theo hai huynh đệ chọn chọn nhặt nhặt, ba người chiếm hết vị trí bên ngoài sạp hàng, chỉ sợ những người muốn tới mua gia cụ cũng bị bọn họ chắn hết rồi.

Mắt thấy một đám khách nhân bị ngăn cản, mà ba người này vẫn không có ý muốn mua thứ gì, Quan lão đại có ngốc cũng biết mình gặp phải đám lưu manh rồi.

Hắn ta lại liên tưởng đến một ít lời đồn đại đã nghe được trước đây, cuối cùng chỉ có thể nén giận nói: “Tiểu huynh đệ, hôm nay sạp của ta vẫn chưa khai trương đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio