Quan Phúc nghe xong thầm than một tiếng, rồi mới gãi gãi đầu uể oải nói: “Đã định ngày ở nửa tháng sau, đối phương là nữ nhi thứ ba của Thúc gia.”
“Đại Hữu Thúc ư? Bọn họ làm người không tồi, hơn nữa hỉ sự là chuyện tốt, vì sao ngươi lại thở ngắn than dài? Chẳng lẽ thiếu tiền bạc sao?”
Quan thị cân nhắc mãi mới chọn được lời nói thích hợp, mấy chữ cuối đúng là bà phải cố gắng lắm mới thốt được nên lời. Nhà ngoại bà làm hỉ sự, lẽ bình thường bà là nữ nhi, cũng nên qua đó hỗ trợ tiền bạc, chỉ là tình huống hiện giờ trong nhà cũng không mấy dư giả……
“Nương……”
Lê Tường đi qua, ngồi xổm bên người bà, vỗ vỗ tay bà rồi an ủi: “Nửa tháng vẫn còn khá dài, chúng ta nỗ lực kiếm tiền là đủ.”
Trước mắt, nếu cứ dựa vào lợi nhuận khi bán bánh bao để tính, vậy nửa tháng có thể tích cóp được một khoản tiền không nhỏ.
Nghe xong lời này của nữ nhi, lại nghĩ đến chuyện buôn bán bánh bao của nhà mình, cuối cùng trong lòng Quan thị cũng nhẹ nhàng hơn vài phần. Ai ngờ đệ đệ của bà tới đây lại không phải vì tiền.
“A tỷ, thôi để ta nói thẳng với ngươi đi. A Thành muốn làm hỉ sự, nhưng hắn lo phòng bây giờ qua nhỏ, muốn đả thông sang phòng của Thuý Nhi. Ngươi cũng biết tính cách của đại tẩu rồi dó, mồm mép quá lợi hại. Huống chi tiền thu được trong nhà, phần lớn là do đại ca kiếm được, ta cũng không có mặt mũi nào để tranh giành chuyện đó. Chỉ là như vậy Thúy Nhi đã không còn phòng nữa rồi. Nàng lại là một đại cô nương mười lăm tuổi, làm sao có thể ngủ trong phòng của chúng ta được, cho nên, cho nên……”
Hắn vừa nói, vừa khẩn cầu nhìn tỷ tỷ và tỷ phu.
Nói tới đây, Quan thị đã hiểu rõ ràng rồi.
“Ngươi muốn Thúy Nhi tới nhà của ta ở chung phòng vớiTường Nhi?”
Quan Phúc dùng sức gật gật đầu.
Chỉ có tới trong nhà tỷ tỷ, nữ nhi của hắn mới không phải chịu cảnh ngày ngày bị chèn ép, bị bắt nạt.
“A tỷ, thật sự là ta đã không còn cách nào khác mới phải qua đây tìm người. Hơn nữa Thúy Nhi đã lớn rồi, rất nhanh sẽ gả chồng, cho nên nàng cũng không quấy rầy các ngươi lâu lắm. Hơn nữa nàng rất cần mẫn, có thể giúp ngươi giặt quần áo nấu cơm quét tước trong nhà, thậm chí còn có thể theo tỷ phu đi đánh cá!”
Rốt cuộc vẫn là hai tỷ đệ, khi nghe những lời này của hắn, Quan thị cũng hiểu nhất định là ở gia đình đó, Thúy Nhi đã chịu không ít những lần chèn ép, bắt nạt. Bản thân bà thì không có vấn đề, nhưng người chủ gia đình rốt cuộc vẫn là trượng phu.
“Phu quân……”
“Muốn ta đi đón nàng sao?”
Lê Giang nói ra lời này cũng có nghĩa là hắn đã đồng ý rồi.
Quan Phúc lập tức nở nụ cười đầy vui mừng, vội vàng nói không cần.
“Kỳ thật hôm nay nàng đã đi theo ta cùng tới, chỉ là ta không biết tỷ phu các ngươi có đồng ý hay không, cho nên mới bảo nàng đứng ở đường nhỏ trong thôn chờ……”
Một nhà Lê Tường: “……”
Mắt nhìn Quan Phúc chạy đi thật xa, lúc này Lê Tường mới lộ ra vài phần lo lắng. Cũng không biết tính nết của biểu tỷ Thúy Nhi kia như thế nào, lỡ như là một cô nương nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hoặc đầy một bụng ác ý, vậy gia đình nàng làm sao thuận lợi buôn bán nữa đây?
Rốt cuộc về sau tất cả đều ở cùng một chỗ, có rất nhiều thứ không thể phòng bị được.
“Nương…… Biểu tỷ muốn ở cùng phòng ta sao?”
“Sẽ không, nương biết ngươi thích thanh tịnh. Không phải nhà ta vẫn còn hai gian sao? Để nàng ở bên cạnh phòng ngươi đi.”
Quan thị yêu thương sờ sờ mái tóc dài được buộc gọn gàng của nữ nhi, trong lòng cũng có chút cân nhắc.
Dù chất nữ có thân thiết đến mấy cũng không thể bằng nữ nhi được.
Nghe xong những lời nương nói, Lê Tường tỏ ra cực kỳ vui vẻ. Một người ở một phòng đang vô cùng thoải mái, đột nhiên thêm vào một người xa lạ, kiểu gì cũng không thấy không được tự nhiên.