Lê Giang không đi ra ngoài qua cửa chính mà đưa bọn họ đi qua cửa sau của tửu lầu. Hắn vừa đi không được bao xa, mới tới một chỗ rẽ vào ngõ nhỏ đã gặp được hai phụ nhân đang cãi nhau.
Tới khi hắn đi được một quãng xa, mới phát hiện, dường như thanh âm cãi nhau kia khá quen tai.
Đặc biệt là tiếng la lối, khóc lóc om sòm ấy, chỉ cần nghe một lần, đảm bảo rất nhiều năm sau cũng khó mà quên đi được.
Là nương của tứ oa ư?
Biết thì biết, nhưng mặc kệ bà ta, Lê Giang vẫn dẫn đám người Quan gia đi thẳng về phía trước, không hề có ý tứ muốn quay đầu lại nhìn. Nói gì thì nói, bây giờ tứ oa đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia, có chuyện xảy ra với bọn họ cũng chẳng cần tới hắn đi quan tâm.
Hắn không hề muốn có chút xíu liên quan gì với người một nhà đã từng là hàng xóm kia nữa.
Trong ngõ nhỏ, Kiều thị vừa cãi cọ với người ta xong, bà ta cảm thấy cực kỳ mỹ mãn đặt hai cân trứng gà vừa mua được với giá rẻ vào trong cái giỏ.
Nếu muốn mua trứng gà, kỳ thật bên cạnh toà nhà mà bà ta ở hiện giờ, có cái chợ bán thức ăn còn lớn hơn nữa. Thế nhưng trứng gà bên kia lại đắt hơn bên này tới hai đồng bối, cho nên bà ta tình nguyện đi xa một chút qua bên này mua.
Đương nhiên trứng gà rẻ như vậy, ai chẳng muốn mua chứ? Gặp được một lần cũng không dễ dàng. Hôm nay bà ta tới hơi chậm một chút, thiếu chút nữa đã bị người ta mua xong rồi.
Cũng may, miệng lưỡi của bà ta lợi hại, vừa dùng miệng chèn ép được kẻ cạnh tranh đi rồi, sau đó mới mua được hai cân cuối cùng.
Trả xong tiền, Kiều thị móc bốn đồng bối từ trong túi tiền ra cất vào vạt áo của chính mình. Mỗi ngày bà ta đều ra ngoài mua đồ ăn, như vậy mỗi ngày có thể tích cóp được mười mấy đồng bối, đây cũng là chuyện duy nhất khiến bà ta vui vẻ trong ngày.
Từ sau khi bà ta phát hiện ra trượng phu có một tòa nhà trong thành, lại nổi lên tranh chấp với tiểu yêu tinh kia, thiếu chút nữa đã bị người đuổi chạy về thôn.
Tính tình của bà ta vừa đanh đá vừa hung hãn, nhưng trước sau gì bà ta cũng là một phụ nhân phải dựa vào nam nhân.
Bởi vậy, nếu bà ta không muốn trở về thôn cũng chỉ có thể nghe trượng phu nói và ‘chung sống hoà bình’ với tiểu yêu tinh kia.
Ai bảo hai tên nhi tử của bà ta đều là hạng người ham ăn biếng làm chứ? Không thể dựa vào chúng nó được.
Còn nữa, nữ nhi của bà ta cũng tới tuổi thành thân rồi, trở về thôn cũng chỉ có thể gả cho mấy kẻ quê mùa, lưu tại trong thành chờ phụ thân của bọn chúng nghĩ cách, còn có thể gả cho chưởng quầy gì đó.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là bà ta sĩ diện.
Người trong thôn đều biết bà ta dẫn người một nhà vào thành để trải qua những ngày sung sướng.
Nếu cứ như vậy mặt xám mày tro trở về, bà ta không đỡ nổi những lời gièm pha của người khác.
Lại nói, ở đây có cả tòa nhà lớn, tại sao bà ta phải lủi thủi về quê, nhường cả toà nhà này cho tiểu yêu tinh kia?
Chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày bà ta sẽ đuổi tiểu yêu tinh kia ra khỏi nhà!
Kiều thị mang theo trứng gà trong giỏ chuẩn bị đi mua thêm chút rau xanh rồi trở về. Tới khi đi đến một toà tửu lầu, thoáng thấy vải lụa đỏ treo bên ngoài, bà ta theo bản năng đưa mắt nhìn lên. Chỉ bâng quơ nhìn một cái, ai ngờ bà ta đã bị doạ tới nhảy dựng lên.
Dù đã cách một khoảng thời gian rất lâu không gặp, nhưng bà ta chỉ liếc mắt một cái đã dễ dàng nhận ra người đang ngồi ở lan can lầu hai của tửu lầu nọ chính là tiểu nhi tử bị bà ta đuổi ra khỏi nhà!
Lão tứ?! Tại sao hắn lại ở trong tửu lầu?? Nhìn quần áo, dáng vẻ hào sảng kia, đâu có giống bộ dáng một kẻ thiếu nợ……
Kiều thị lập tức không đi nổi nữa.
Bà ta vẫn cho rằng sau khi tiểu nhi tử bị bà ta đuổi khỏi nhà, hắn sẽ rơi vào cảnh ngộ bị chặt đứt tay đứt chân, hoặc là làm nô tài cho người ta, rồi cuộc sống hàng ngày phải vô vàn chật vật, thê thê thảm thảm mới đúng.
Nhưng một màn trước mắt này lại chênh lệch so với tưởng tượng của bà ta quá xa, thực sự đã khiến bà ta sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Có thể đi vào tửu lầu ăn cơm, xem ra cuộc sống của tứ oa không tồi……
Kiều thị không hề nghĩ ngợi gì đã vác cái rổ đi vào tửu lầu.
Chưởng quầy Miêu vừa từ trên lầu đi xuống, thấy bà ta vác rổ trứng gà đi thẳng lên lầu hai, còn tưởng Kiều thị là thân thích của Quan gia bên kia, hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu có phải bà ta tới tham gia tiệc vui hay không, Kiều thị chớp mắt gật đầu thừa nhận.
Ai không muốn ăn tiệc vui tại đại tửu lầu chứ? Còn thân phận của bà ta ư?