“Vừa rồi ta có gặp Ngũ tứ ca đã nhờ hắn xem qua rồi, không có vấn đề gì hết. Phụ thân, ngươi chờ lát nữa gặp chưởng quầy Miêu thì ký đi.”
Lê Giang: “……”
Dường như hắn đã tới quá chậm rồi.
Chỉ trong vòng 30 phút như vậy, thế mà nữ nhi của hắn không chỉ bán được hết 100 cái bánh bao, còn bàn chuyện mua bán trị giá 50 ngân bối với chưởng quầy của trà lâu Cửu Phúc! Ngay cả khế ước cũng viết xong xuôi rồi!
Tại sao hắn lại có cảm giác mình đang mơ chứ? ……
Lê Giang lén lút dùng sức cấu một cái vào đùi mình, cơn đau bất chợt ập tới, thiếu chút nữa hắn đã hét lên thành tiếng.
“Nha! Vị này chính là Lê Giang huynh đệ sao!”
Vừa xong việc, chưởng quầy Miêu đã đi ra, sau khi nhìn thấy Lê Giang, hắn nở nụ cười rất nhiệt tình, lập tức đưa tay đón lấy mâm điểm tâm từ trong tay tiểu nhị rồi đặt lên bàn.
Lê Tường quan sát một chút, điểm tâm của trà lâu Cửu Phúc hầu hết đều là đồ ngọt, trên bàn đã có sẵn ba đĩa điểm tâm rồi, bao gồm bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, còn loại bánh viên tròn tròn mập mập màu trắng kia, chắc hẳn được làm từ gạo kê.
Những món điểm tâm này rất thích hợp để uống với nước trà, chẳng qua cũng có những người thích món mặn như nàng, sẽ không hài lòng lắm với những đồ ngọt này.
Khó trách chưởng quầy Miêu chịu dùng nhiều tiền như vậy để mua phương thức làm bột mì. Nàng nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, dù sao trà lâu lớn như vậy, quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi điểm tâm ngọt cũng không hay, hẳn nên sửa cũ thành mới, thay đổi thực đơn một phen.
“Lê Giang huynh đệ, ta đoán lệnh ái đã nói rõ ràng chuyện khế ước với ngươi rồi, nếu ngươi không có ý kiến gì, vậy chúng ta ký khế ước được không?”
Lê Giang nhìn khế ước thẻ tre lại nhìn nữ nhi, thấy nàng gật gật đầu đầy khẳng định, trong lòng hắn cũng trở nên kiên định hơn.
“Vậy ký đi!”
“Được được được……”
Chưởng quầy Miêu lấy mực đỏ ra tới, hắn ký tên, Lê Giang điểm chỉ. Hai phần khế ước thẻ tre, mỗi người một phần.
“Lê Giang huynh đệ, đây là 50 ngân bối, ngươi đếm chút cho rõ ràng.”
“……”
Lê Giang mờ mịt tiếp nhận túi. Ngay lúc này, toàn bộ đại não của hắn đã trở nên trống rỗng. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi nhìn nữ nhi nhà hắn và chưởng quầy Miêu kia đang nói gì đó, nhưng một chữ cũng không lọt nổi vào tai hắn.
Cũng may, một lúc lâu sau, hắn đã phục hồi được tinh thần, lập tức cất túi tiền vào vạt áo nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi: “Tương Nhi, người ta cứ như vậy đưa 50 ngân bối này cho chúng ta sao?”
“Đương nhiên, khế ước đã ký rồi mà, phụ thân, ngươi cứ yên tâm đi, tay nghề của nhà ta có giá trị như vậy thật. Đúng rồi, phụ thân, ngươi đã đếm xong chưa? Có đủ không?”
“Chưa đâu…… Để ta đếm đã!”
Lê Giang tỏ ra hơi lo lắng, sau đó hắn bày ra một động tác không khác gì ăn trộm, quay lưng úp mặt vào tường mới run run lấy túi tiền ra.
Cầm từng ngân bối kia trên tay, hắn bắt đầu đếm, nhưng càng đếm đôi tay hắn càng run rẩy, chờ tới khi đếm xong tất cả, không biết vì sao đôi mắt hắn đã trở nên đỏ ửng rồi.
“Là 50 không sai!”
“Vậy ngươi giữ kỹ vào, nhưng đừng bị người gạt đi.”
Lê Tường giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt hồng hồng kia, nàng cúi đầu cầm một miếng bánh đậu đỏ lên ăn.
“Đúng rồi phụ thân, vừa rồi ta thấy ngươi đã mang tới một rổ bánh bao rồi, lúc này bánh bao còn dư lại đã hấp chín chưa?”
Lê Giang chớp chớp mắt rồi gật đầu nói: “Rồi! Lúc ta đi, nương của ngươi đã bắt đầu hấp bánh bao, bây giờ trở về chắc chắn đã chín rồi, ta sẽ về lấy ngay!”
Nói xong, hắn lập tức cầm rổ lên, chuẩn bị quay về, Lê Tường vội vàng đưa tay kéo hắn lại, dặn dò hắn thuận tiện mang theo khối bột nở trên thuyền qua đây cho nàng.
Dù sao bột nở cũng được làm từ bột mì, sau khi lên men sẽ bốc lên một cỗ hương lúa mạch nhàn nhạt.