Công đoạn tiếp theo chính là cán bột làm vỏ bánh, Quan Thuý Nhi đã học được công đoạn này từ hôm qua rồi.
Nói gì thì nói, hướng dẫn một ‘đồ đệ’ chăm chỉ, thông minh, vẫn là chuyện khiến sư phụ như nàng rất hài lòng.
Rất nhanh sau đó, Quan Thúy Nhi đã tự mình hoàn thành tất cả những công đoạn, từ trộn bột cho đến lúc mang bánh bao thành phẩm ra khỏi lồ ng hấp.
“Biểu tỷ, ngươi nhìn xem, ngươi rất lợi hại. Chỉ cần học làm bánh bao một ngày, ngươi đã làm được rồi.”
Lê Tường gắp một cái bỏ vào trong chén nếm thử, sau đó nàng lại lập tức khen: “Hương vị cơ bản không hề khác so với ta tự tay làm, biểu tỷ, ngươi rất khéo tay đó.”
“Biểu muội, ngươi đừng thổi phồng ta mà.”
Đôi mắt ngập nước của Quan Thúy Nhi đã phát sáng lấp lánh, sâu bên trong đó chứa đầy chờ mong.
“Tự ngươi nếm thử sẽ biết, tới đây, cái này cho ngươi.”
Lê Tường cũng gắp cho nàng một cái.
Bánh bao mới ra khỏi lồ ng hấp vẫn còn rất nóng, Quan Thúy Nhi lại không nhịn được, lập tức cắn một ngụm, sau đó nàng ấy quá vui mừng mà rơi nước mắt.
Ngày hôm qua, sau khi tất cả bánh bao dượng đều mang đi bán, trong lồ ng hấp vẫn còn thừa hai cái. Nàng ấy và cô cô chia nhau mỗi người một cái, đó là lần đầu tiên nàng ấy được ăn bánh bao, hương vị có thể nói là vĩnh viễn không quên nổi.
Mà cái bánh bao trước mắt này, do nàng ấy tự tay làm từ đầu đến cuối, vậy mà hương vị sau khi hấp lên lại tương đương với cái bánh bao hôm qua!
Tuy rằng hương vị không khác nhau lắm có liên quan tới phần nhân nhưng cũng không thể phủ nhận nàng ấy đã hoàn thành xuất sắc công đoạn nhồi bột và cán vỏ bánh.
“Biểu tỷ, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại chuyện ta mới đề cập với ngươi ngày hôm qua. Ngươi nhìn xem tay nghề của ngươi rất tốt, ta nói muốn thuê ngươi cũng không phải cố ý muốn tạo cơ hội cho ngươi, mà bởi vì chính ngươi xứng đáng với yêu cầu của ta.”
Ăn xong bánh bao, Lê Tường chỉ lưu lại một câu như vậy, rồi xoay người đi dọn những thứ cần thiết lên thuyền. Quan Thúy Nhi ngồi một mình ở trong bếp, cái miệng nhỏ đang ăn bánh bao, nhưng đôi mắt càng ngày càng sáng.
Rất nhanh đã tới bình minh.
Cả nhà đều rời khỏi giường, sau đó đi rửa mặt.
Phần cơm sáng chính là bánh bao do Quan Thuý Nhi làm, còn một chút cháo ngô do Lê Tường ninh. Buổi sáng ăn bánh bao và cháo ngô, đúng là khẩu phần tiêu chuẩn, vừa có dinh dưỡng lại tốt cho dạ dày.
Cả nhà vừa ăn xong bữa đã có người tới cửa.
Suy cho cùng, tất cả mọi người đều biết Lê Giang cần sớm ra cửa đi bắt cá, cho nên lần nào cũng vậy, bọn họ đều tới rất sớm.
Lê Tường và Quan Thúy Nhi vội vàng đi dọn băng ghế, ghế dựa ra cho các thôn dân ngồi, còn hai nàng lại nhanh nhẹn chạy vào trong bếp chuẩn bị sẵn sàng những thứ cần dùng trong ngày hôm nay, dù gì chỉ cần trả tiền xong, cả nhà nàng sẽ lên đường ngay.
“Biểu muội…… Cái này, ngươi lấy về đi.”
Trước mắt đột nhiên xuất hiệm một mớ đồng bối, Lê Tường ngơ ngẩn một lát mới phản ứng lại được, số tiền này chính là mười lăm đồng bối chiều hôm qua nàng đưa cho biểu tỷ.
Chắc hẳn biểu tỷ ngốc nghếch này nhìn thấy nhà nàng vẫn còn nợ tiền nên trong lòng băn khoăn không dám nhận.
“Biểu tỷ, đây là tiền công, ngươi nên nhận lấy. Còn về số nợ của nhà ta, chẳng bao lâu nữa sẽ trả hết rồi, ngươi đừng lo lắng.”
“Không được! Biểu muội, ngươi cứ cầm trước đi.”
Lúc này Quan Thúy Nhi rất kiên định, c.h.ế.t sống cũng không chịu thu hồi mười lăm đồng bối kia. Lê Tường thật sự là dở khóc dở cười, cuối cùng nàng chỉ còn cách lén lút nhét vào túi quần của nàng ấy.
Trước mắt, nàng vẫn chưa muốn kể cho biểu tỷ nghe chuyện gia đình nàng kiếm lời được 50 ngân bối, muốn nói cũng phải chờ tới lúc gia đình nàng mua bán xong xuôi mọi chuyện rồi tính, còn trong khoảng thời gian này, nàng cần phải quan sát biểu tỷ thật kỹ càng mới được.