Có người tới cửa làm mai cho La Thông, Xuân Phong cũng biết, nhưng lúc này Xuân Phong đã trưởng thành, rất nhiều chuyện trong lòng đương nhiên hiểu rõ, cô nương vừa rồi hắn cũng không có nhiều thiện cảm lắm, trực giác của hắn nói cho hắn biết cô nương vừa rồi là nữ tử hoa lâu.
Do dự mãi, Xuân Phong vẫn nói rõ ràng với người này : « La đại ca, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi nghe xong không được tức giận. »
« Không sao, ta không tức giận, ngươi muốn nói cái gì ? » Đột nhiên đứng đắn nghiêm túc như vậy, La Thông thật muốn biết Xuân Phong đột nhiên làm sao vậy.
« La đại ca, cô nương vừa rồi quả thật rất được, chỉ có người lớn tuổi không có tiền hoặc là góa vợ thì mới mua cô nương thanh lâu về nhà, ta cảm thấy ngươi nên lấy một cô nương trong sạch, như vậy người khác mới không nói năng lung tung sau lưng ngươi, hơn nữa ngươi không phải tên ‘La Thông’ trước kia, ngươi rất tốt, rất lợi hại, ngươi càng ngày càng kinh doanh tốt hơn, không nên để bản thân mình chịu ấm ức. » Xuân Phong đột nhiên nhớ tới, lúc trước La đại ca nói với hắn tuổi của mình, hắn đã hơn hai mươi tuổi, quả thật đã sớm qua tuổi lấy vợ, mà hiện tại có rất nhiều người có thành kiến với hắn, hắn…. không đúng !
Trong thôn quả thật có rất nhiều người có thành kiến với hắn, nhưng mà người ở trấn trên không biết ‘La Thông’ trước đây nên có ấn tượng rất tốt với hắn ! ác danh của La Thông chỉ giới hạn trong thôn, ở trấn trên tên tuổi của hắn cũng không lớn, nhưng hiện giờ người muốn giới thiệu cho La Thông không đến mức sẽ giới thiệu nữ tử thanh lâu.
Đầu óc hơi loạn, đột nhiên lại nói lời trong lòng ra khỏi miệng.
« La đại ca, ta….. » Mình một phút hồ đồ, những lời lúc trước muốn nói cũng không nói ra được. Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Xuân Phong, La Thông đại khái hiểu được hắn muốn nói gì, hắn bất đắc dĩ cười giải thích với người này : « Xuân Phong, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ta nói với ngươi có một số việc chính bản thân họ cũng không có lựa chọn, chúng ta có thể lựa chọn không thân thiết với nàng, nhưng không thể khinh bỉ nàng, ngươi có hiểu ý của ta không ? tựa như cô nương vừa rồi kia, nàng vốn là muốn làm nha hoàn cho nhà giàu kiếm tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng không nghĩ tới bị người ta bán vào thanh lâu. »
«Ừ ! » Cẩn thận nhìn bốn phía, Xuân Phong quyết định ngừng đề tài này, tuy rằng bọn họ nói chuyện cũng không lớn, nhưng cũng không thể để cho người ngoài nghe được. « La đại ca, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này sau, hiện tại đầu óc của ta hơi rối. »
« Được, nghe lời người. »
« Ừ. » Ngoài miệng không nói cái gì, nhưng trong đầu Xuân Phong vẫn vòng vo quanh chuyện này, đợi cho hai người đi dạo nửa ngày cũng không thu hoạch được gì, lúc trở về Xuân Phong cũng không nghĩ rõ ràng lắm.
Khi trở về, vì có chút chuyện muốn nói với La Thông, Xuân Phong cố ý nhớ sai thời gian để người trong thôn không thể đi nhờ xe. Trên đường, Xuân Phong liền khơi mào chuyện trước.
« La đại ca, ta cẩn thận nghĩ lời nói của ngươi, ta cảm thấy ngươi nói cũng rất có lý, các nàng cũng thật đáng thương. » Xuân Phong không cho La Thông giúp đánh xe, bởi vậy mình ngồi ở ngoài xe còn La Thông thì ngồi ở trong xe. Sau khi hắn mở đầu câu chuyện, liền muốn đem những lời trong lòng nói ra, cũng chưa cho La Thông có cơ hội trả lời, lại tiếp tục nói : « Nhưng lời nói thì rất đáng sợ, ngươi không phải còn muốn thi cử sao ? ngươi nếu thực thích cô nương ấy thì phải chuộc thân cho nàng trước, sau đó cùng nàng thành thân, như vậy sẽ không có gì. Ta nghĩ người trong thôn khẳng định là không biết cô nương kia, ở trấn trên cũng không có mấy người quen biết nàng, đến lúc đó các ngươi thành thân, trong vài năm không nên để cho nàng xuất hiện trước đám đông, qua vài năm nữa người khác cũng không nhớ rõ nàng, đến lúc đó thì sẽ không còn ảnh hưởng gì nữa. » Lúc trước La đại ca từ chối tất cả những người đến nhà làm mai, thì ra là đã có người thích.
Vừa rồi hai người nói cái gì, Xuân Phong cũng không nghe rõ ràng, hắn chỉ nghe thấy phải rời đi, hắn nghĩ La đại ca muốn chuộc thân cho nàng, chỉ là hiện tại La đại ca có nhiều bạc như vậy sao ?
« La đại ca, ngươi nếu có gặp khó khăn thì cứ nói với ta, từ năm trước cha ta đã cho ta quản việc trong nhà, ta muốn dùng bạc cũng không cần giải thích với cha. »
« Xuân Phong. »
« Hả ? » Kêu tên mình nhưng không nói gì, Xuân Phong hơi nghi hoặc, hắn nghĩ có thể La đại ca ngượng ngùng, lại làm bộ không thèm để ý cười cười, sau đó an ủi nói : « La đại ca, ngươi không cần để ý, ngươi không phải nói ta là người bạn duy nhất của ngươi sao, hiện giờ ta giúp ngươi, nói không chừng sau này sẽ cần ngươi giúp đỡ. »
Xuân Phong không biết chuộc thân cho cô nương thanh lâu cần bao nhiêu bạc, nhưng hắn biết cô nương càng xinh đẹp thì càng nhiều tiền, một trăm lượng đủ không ? nếu chỉ cần một trăm lượng, mình trộm cha lấy đi hẳn là không bị phát hiện.
Hầu như không nghe ra sự không cam lòng trong lời nói của Xuân Phong, La Thông ngồi trong xe ngựa nhíu mày buồn rầu, theo suy nghĩ lúc trước của hắn hẳn là đúng vậy, hơn nữa trực giác của hắn cũng không sai, Xuân Phong hẳn là thích hắn, vậy lời hắn vừa nói là có ý gì ?
Rõ ràng hắn có thành kiến với nữ tử thanh lâu, nhưng sau khi hiểu lầm mình thích người đó, ngược lại lại an ủi mình, không những thế còn đưa ra cách cho mình, chân tướng này thật ra giống như là huynh đệ tốt.
« La đại ca, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, những lời ta vừa nói có thể là nói sai ngươi đừng để ý, ta không phải cố ý nói xấu nàng. » Xuân Phong đột nhiên hơi hối hận, hắn không biết tình huống không nên nói lung tung, cũng không biết La đại ca có để ý những lời ngay từ đầu mà mình đã nói hay không, hiện tại chắc là rất buồn.
Nghĩ đến Bình biểu ca bởi vì thích một ca nhi ngốc mà vẫn không chịu cưới, còn có hiện giờ La đại ca không thèm để ý ánh mắt của người khác, Xuân Phong cảm thấy bọn họ so với mình lợi hại hơn, hắn cũng giống bọn họ thực thích một người, nhưng hắn không dám nói cũng không dám làm gì cả.
« Xuân Phong ! » Đầu óc La Thông đều đã xoắn lại, mày cũng sắp kẹp chết ruồi, vì nhanh chóng ngăn cản Xuân Phong tưởng tượng quá đà, sau khi lớn tiếng kêu tên Xuân Phong, mới gằn từng tiếng nói rõ ràng với người này : « Ta không thích nàng ! ta tiếp xúc với nàng chỉ là vì muốn kiếm tiền của nàng…. »
« La đại ca ? » Kiếm tiền của nàng ? Một dự đoán không tốt hiện lên trong lòng, Xuân Phong không thể tin được, hắn trực tiếp ngừng xe ngựa, giọng nói kinh ngạc cách bố liêm rơi vào tai La Thông.
Hiện giờ La Thông khóc không ra nước mắt, hắn không biết thì ra Xuân Phong có thể tưởng tượng như vậy, hắn quả thực chỉ biên kịch mà thôi !
Hầu như có thể đoán được toàn bộ suy nghĩ trong lòng Xuân Phong, La Thông bất đắc dĩ giải thích : « Xuân Phong, ngươi hiểu lầm, mọi chuyện là như vậy…. » Đem chuyện từ khi hai người quen biết đến giao dịch nói sạch ra, cuối cùng La Thông mới bỏ thêm một câu : « Ta sao có thể thích nàng, nàng cũng không xinh đẹp đáng yêu như ngươi, còn không quan tâm ta như ngươi, nếu thích ta sẽ thích ngươi. »
« Gía ! » thì ra do mình hiểu lầm ! nghĩ tới vừa rồi nói lung tung, hơn nữa lời người này vừa rồi nói, khiến Xuân Phong phải đánh xe chạy nhanh để che lấp khẩn trương, hắn cảm thấy mình thật sự đã mất hết mặt mũi.
Xuân Phong ở bên ngoài không biết làm sao, La Thông ở bên trong cũng rất khẩn trương, hai người đều dùng một tấm màn che để che lấp cảm xúc trong lòng mình, đợi cho tới gần thôn, mới phát hiện đường về nhà hôm nay hình như thật là ngắn.
« Xuân Phong, sinh nhật ngươi là vào lúc nào ? » Nhà La Thông ở ngay cửa thôn, tới cửa nhà rồi, hắn đột nhiên hỏi sinh nhật người này.
Xuân Phong sinh vào tháng tư, xem như là thời tiết tốt nhất trong một năm.
« Ngày tháng »
« Ta biết rồi, ngươi về đi. » ngày tháng , còn hai tháng nữa.
Khi Xuân Phong trở về còn mua điểm tâm cho nương, mua rượu cho cha, sau khi ăn xong hắn chủ động rót một chén rượu cho cha, sau đó cũng rót cho mình một ly ngồi xuống đối diện cha.
« Nói đi, chuyện gì ? » Con trai cũng không bao giờ chủ động tìm mình uống rượu, nhưng nhìn vẻ mặt muốn nói ra suy nghĩ của mình, vừa nhìn là biết có việc.
« Hì hì ~ cha. » Trước tiên ở trước mặt cha phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, Xuân Phong cho cha mình một nụ cười thật tươi sau đó mới cẩn thận xác nhận nói : « Cha, trước kia ngươi không phải hỏi qua ta muốn kết hôn hay là lập gia đình sao ? hiện tại ta có thể trả lời ngươi không ? » Dứt lời, Xuân Phong uống một ngụm rượu trước, kỳ thật hắn không biết uống rượu, bởi vì cảm thấy vị của rượu rất cay, cay đến mức đau cổ họng, cho nên hắn hầu như không uống rượu.
Thấy con trai chủ động uống rượu, Vạn cha liền biết hiện tại con trai thật sự rất sợ. Vẫn như cũ đoán con trai có tâm sự, Vạn cha vẫn tiếp tục hỏi : « Nói đi, ta nghe. »
« Cha, ta….. » lại uống một hớp lớn, sau khi nuốt xuống Xuân Phong cảm thấy nước mắt mình cũng muốn chảy ra, rượu này thật sự khó uống ! Thật là cay, cay đến mức yết hầu của hắn cũng không nói ra lời. Lung tung xoa nước mắt trên mặt, Xuân Phong cúi đầu nhỏ giọng nói : « Ta có thích một người. »
« Ta biết, là tiểu tử La Thông kia. » Không hề có nghi vấn, Vạn cha sớm đã biết.
« Vâng. » Thẳng thắn thừa nhận, Xuân Phong cũng biết cha khẳng định đã biết.
« Haiz…. Ta đã biết. Ta kêu nương ngươi nấu nước ấm cho ngươi, ngâm chân rồi đi ngủ một giấc đi. » « Vâng. » Cuối cùng Xuân Phong là được cha mình ôm về phòng, lúc cha nương đắp chăn cho hắn, hắn rõ ràng biết, nhưng hắn cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, cũng không muốn nói, đợi cha mẹ đi rồi, sau khi trong phòng yên tĩnh lại, hắn mới xoay người vào trên giường khóc.
Hôm nay tuy là hiểu lầm, chỉ là không ai biết biến hóa của tâm tình hắn, không ai biết trong lòng hắn len lén cảm thấy may mắn ! hắn căn bản không giống như những gì đã nói, hắn tuyệt đối không hy vọng La đại ca cưới vợ, mặc kệ là cô nương thanh lâu hay là tiểu thư nhà lớn, hắn cũng không thích không hy vọng La đại ca lấy các nàng.
Chỉ là hắn không dám, không dám nói cho La đại ca biết, hắn biết hắn không thể ở cùng La đại ca thì không nên để cho La đại ca biết được tâm ý của mình, nếu không phần thích này chính là gánh nặng, sẽ khiến La đại ca để ý.
« Cha, ta sẽ nghe lời ngươi, ta sẽ cố gắng phấn đấu, để cho ta thích hắn đi. »