“Ly hôn? Mụ ta đồng ý sao?” Bé thấy người đàn bà kia không phải kiểu người nhẫn nhục chịu đựng gì, nếu ả thuộc kiểu người như vậy, sao có thể gây ra nhiều chuyện đến vậy chứ? “Dĩ nhiên mụ ấy không đồng ý, có điều chú Kiến Quốc đã khóa chặt cửa nhà, mụ muốn vào cũng không thể, bây giờ đội trưởng Triệu đã đưa mụ về nhà mẹ đẻ rồi.” Cậu thấy người đàn bà này nhất định không cam tâm tình nguyện ly hôn như vậy, bộ dạng hôm nay của mụ cậu thấy đối phương rất hung hãn, “Nha Nha này, từ ngày mai trở đi, sau khi tan học em ở trong trường chờ anh tới đón em, mấy bữa nay trong đội không có việc lớn gì, anh sẽ về sớm, em đừng đi một mình về nhà.”
“Ách, anh ơi, người đàn bà đó sẽ không điên cuồng như vậy chứ?” Có khi nào đi giữa đường mụ chặn bé lại đánh bé một trận không?
“Không rõ nữa? Ha ha, do em không thấy hôm nay lúc mụ đánh nhau kia, bình thường nhìn mềm mỏng yếu ớt vậy thôi, hôm nay cào đến nỗi mợ em đều sợ luôn rồi, em nói xem mụ ta có gì không dám làm?” Ngày đó khi cậu giơ xẻng lên, nếu mụ ta dùng sức như vậy thì ai đập ai khó mà nói được.
Trời ạ, hóa ra người mợ vạm vỡ của mình vẫn bại trong tay mụ đàn bà này? Nha Nha đã rõ sức chiến đấu của đối phương, biết mình không đấu lại: “Anh, em sẽ ở trong trường chờ anh đến đón.” Mợ còn không phải đối thủ của mụ ta, mình vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Vu Thục Phân thật sự đến trường học sao? Đúng, có tới, nhưng không liên quan tới Nha Nha.
Bây giờ ả bị Triệu Kiến Quốc đuổi ra khỏi nhà, ả còn muốn quay về nên nào dám kiếm chuyện với Nha Nha nữa? Ả chỉ đến thăm con trai, tuy ả ở nhà mẹ đẻ nhưng anh trai và chị dâu đối xử ả rất tàn nhẫn, vì vậy trong lòng ả vẫn mong được trở về nhà. Tuy rằng lần này chồng đối xử với ả rất tuyệt tình, nhưng những năm này anh ta đối với ả rất tốt, anh ta rốt cuộc có hai lòng hay không trong lòng ả hiểu rõ nhất, còn con trai bảo bối của ả, đó là thịt trên người sao ả, ả sao đành lòng bỏ được chứ?
“Mẹ, mẹ khuyên Kiến Quốc cho con trở về nhà được không, sau này con không dám kiếm chuyện nữa đâu, mẹ, mẹ giúp con một lần thôi, nếu giờ Hổ Tử có mẹ kế thì nó đáng thương biết bao?” Lôi kéo tay mẹ chồng, Vu Thục Phân khóc nước mũi nước mắt tèm lem trên mặt.
Mẹ Kiến Quốc tới đón cháu trai, nhìn con dâu mặt mũi bầm dập, trong lòng vẫn khó chịu. Bà cảm thấy có lỗi với con trai, trước đây do bà thường xuyên gặp Vu Thục Phân nên mới bảo con trai cưới ả. Giờ nhớ đến, có lẽ những lần gặp gỡ đó đều do người đàn bà này cố ý sắp xếp, chút thủ đoạn này của ả chỉ có thể nói do ả quá yêu Kiến Quốc, nhưng chuyện ả làm với con gái nhà họ Đoạn kia quả thật làm người ta thất vọng, sớm biết vậy không bằng... Ai, nếu thực sự cưới Đoạn Ngọc Trân thì con trai sẽ mất vợ sớm, con trai bà thật đáng thương, sao mệnh con bà lại khổ vậy cơ chứ.
“Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi, con không nên làm vậy, mẹ thấy đó, trừ chuyện này ra con chưa từng làm sai chuyện gì nữa. Mấy năm nay sống với Kiến Quốc, tuy ngày thường con thích chưng diện trang điểm, nhưng con cũng rất tốt với Kiến Quốc, coi như mẹ vì Hổ Tử được không, mẹ giúp con một lần này đi, sau này con nhất định chăm sóc mẹ thật tốt, nhất định hiếu thuận với cha mẹ hơn.” Vu Thục Phân cảm thấy mình thực ủy khuất. Tuy ả làm chuyện xấu với con bé kia, nhưng đối với nhà họ Triệu thì là một tấm chân tình, làm sao bọn họ có thể một gậy đánh chết ả, từ đây trở đi không cho ả bước vào nhà.
Nghe con dâu nói vậy, bà cụ mềm lòng: Nghĩ đến đúng là có chuyện như vậy, tuy đứa con dâu này bình thường thích chưng diện, nhưng quả thật đối với hai người già bọn họ không tệ. Ngày thường trong nhà có chút đồ ăn ngon đều không quên mang qua cho họ một phần, lại thấy đứa cháu nhỏ ngân ngấn nước mắt nhìn mình, tâm bà càng mềm nhũn. Bà thấy đứa con dâu này tuy tính tình hơi xấu, dù sao vẫn là mẹ ruột của cháu mình, nhưng tính tình của Kiến Quốc? Ai...
“Con đó, mẹ phải nói thế nào mới tốt đây? Ngày thường con rất tinh khôn mà, sao lại làm chuyện hồ đồ như vậy chứ?”
Thấy bà cụ dịu lại, Vu Thục Phân khóc dữ hơn, lôi kéo tay bà nói: “Mẹ, con biết lỗi rồi, chỉ vì con quá quan tâm Kiến Quốc thôi, con thật sự biết lỗi rồi, sau này con sẽ yên ổn sống với Kiến Quốc, không dám gây sự nữa...”
“Được rồi, được rồi, nhìn mặt con bị đánh này, có phải con tức giận quá dẫn đến hồ đồ rồi không? Lại đi đánh nhau với Chu Tiểu Mẫn? Vóc dáng nó cao lớn thô kệch, sao con lại đi đánh nhau với nó chứ?” Nghĩ đến con dâu tốt, bà cụ bất công bắt đầu đau lòng cho con dâu, bà hoàn toàn quên Chu Tiểu Mẫn bị người con dâu dũng mãnh này cào đến mặt nở hoa.
“Mẹ, Kiến Quốc...” Vu Thục Phân không lo vết thương trên người, bây giờ ả chỉ mong được quay về nhà, trở lại bên cạnh chồng và con, dù chồng còn tức giận ả? Chỉ cần để ả được về nhà, đừng ly hôn là tốt rồi.
“Không phải con không biết tính của Kiến Quốc? Thấy tính tình tốt thế thôi, kỳ thực bướng bỉnh lắm, mẹ về khuyên nó giúp con, con phải kiềm chế tính mình lại đi, nó có nói gì không nên cãi lại, về việc ly hôn mẹ sẽ không cho anh cả con phê duyệt, giờ thời gian còn dài, chắc chắn được, nhưng con tuyệt đối đừng làm chuyện gì khiến nó tức giận nữa có nghe hay không? Nếu không không ai giúp được con nữa đâu.” Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, tất nhiên bà biết rõ tính tình của con trai, đã nghĩ xong biện pháp giúp con dâu rồi.
Vu Thục Phân cảm kích gật đầu liên tục: “Dạ, mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định không chọc cho anh ấy tức giận nữa đâu, anh ấy có mắng con đánh con con đều không cãi lại, con nhất định nghe lời anh ấy thật tốt...” Chảy nước mắt, Vu Thục Phân lưu luyến không rời nhìn bà cụ dắt con trai đi, sau đó quay đầu đi về nhà mẹ đẻ.
Nghe nói ảnh hưởng trận chiến giữa Vu Thục Phân và Chu Tiểu Mẫn rất lớn. Bởi vì hai người đều gả tới từ thôn bên cạnh, vốn hai nhà quan hệ không tệ, nhưng giờ gia đình của hai người này thù địch nhau, hơn nữa Vu Thục Phân còn bị Triệu Kiến Quốc đuổi về nhà, nhà họ Vu và nhà họ Chu coi như hoàn toàn kết thành thù.
Có điều những việc này không liên quan tới Tiểu Nha Nha của chúng ta, bé vẫn như thường lệ đến trường, như thường lệ về nhà nấu cơm, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được một chút thông tin Vu Thục Phân lại bị đuổi ra ngoài, mọi thứ khôi phục lại sự yên tĩnh như trước đây.
Tính Triệu Kiến Quốc quả thật rất bướng bỉnh, đã gần bước sang năm mới rồi mà vẫn không cho Vu Thục Phân về nhà. Nhưng ngược lại anh ta không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, đây là điều duy nhất khiến người nhà họ Triệu cảm thấy an tâm. Cho dù Vu Thục Phân làm gì với nhà họ Đoạn, nhưng đối với nhà họ Triệu không tệ, đặc biệt ở giữa còn có Hổ Tử, ai đều biết con là bảo bối của người mẹ, tất cả mọi người đều nghĩ cách hòa giải, chẳng ai muốn để hai người họ ly hôn.
Đúng rồi, sau tết, Đoạn Vĩnh Quý tự mình đi xin lỗi cháu gái Nha Nha. Mặc dù La Gia Tề tươi cười chào đón hắn nhưng cực kỳ đề phòng, cho hắn gặp Nha Nha, tịch thu một chút thứ, vẫn câu nói kia, Nha Nha càng ngày càng xinh đẹp, bây giờ không còn lời lời đồn khắc người nữa, ngộ nhỡ hai người này hối hận muốn bắt người về làm sao giờ? Nha Nha là của cậu, đừng ai nghĩ tới việc cướp người của cậu.
Xuân đến, cùng với chính sách thay đổi của nhà nước, thôn bọn họ xuất hiện biến hóa long trời lở đất, mọi người nghĩ đội sản xuất mãi mãi không thay đổi vậy mà bị giải tán? Đội đất đai thi hành chính sách bao sản đến hộ (), được tính trên đầu người.
() chính sách cải cách kinh tế ở nông thôn Trung Quốc sau khi thực hiện cuộc Cách mạng Văn hóa lần (đất), hợp đồng sản xuất (và cây lương thực). Bởi vì luật pháp Trung Quốc có quyền sở hữu công cộng của đất, khiến cho đến thời điểm cải cách của nông dân lao động để nông dân ký hợp đồng diện tích đất của các cam kết tương ứng và nộp cho nhà nước và bao nhiêu cây lương thực sau thu hoạch, và phần còn lại của những người nông dân có thể tự do định đoạt (như bán hàng cho thị trường nông dân để có được thu nhập tiền mặt).
Lao động nông dân trong cuộc Cách mạng Văn hóa chỉ tính “điểm làm việc”, tất cả các sản phẩm nông nghiệp được nộp cho nhà nước, sau đó nhấn điểm làm việc từ “xã” để nhận được các thức ăn cần thiết, một lượng nhỏ tiền mặt và các dịch vụ y tế. Bởi vì kết quả là nhiều hay ít tương tự, dẫn đến suy giảm trong sự nhiệt tình của năng suất lao động nông dân là rất thấp.
Nhìn tờ giấy chứng nhận hơn mười mẫu đất trong tay này, La Gia Tề bắt đầu thấy gay go, bọn họ phải gieo gì đây? Nhà nhiều người thì được chia đất nhiều, có tiền dư còn có thể ký kết thêm ruộng đất. Trong nhà chỉ một mình cậu có thể kiếm sống, Nha Nha tuy đã tám tuổi nhưng cậu không nỡ để bé con trắng trẻo non nớt đi trồng trọt cùng mình, hơn nữa tiền trong nhà đóng học phí cho Nha Nha đã không còn lại bao nhiêu, chỉ là bây giờ thuế hơn mười mẫu ruộng đất vẫn do đội trưởng Triệu lo hai đứa nhỏ bọn họ, nói thu hoạch được sẽ tính, năm nay, cậu rốt cuộc phải làm gì đây?
Mỗi nhà đều bắt đầu trồng trọt, La Gia Tề bắt đầu bận bịu. Tự bản thân cậu dọn dẹp hết mười mẫu đất kia có hơi khó, nhưng cậu có thể làm luân phiên, dọn dẹp một mẫu đất gieo rau chân vịt và rau thơm, thu thập tiếp một mẫu gieo dưa chuột và đậu que. Nói chung, người khác thì trồng một đống lương thực, cậu trồng một đống rau dưa.
Lần này dù nói cái gì Tiểu Nha Nha vẫn không chịu ở nhà đợi, muốn phơi nắng? Mùa xuân nắng bao nhiêu đâu? Hơn nữa coi như nắng quá lớn, không phải anh vẫn phơi đó sao? Làm việc trong đội sản xuất không có cách nào, bây giờ là chính mình kiếm sống, sao bé có thể tiếp tục ở nhà làm cô bé được chiều chuộng chứ?
Cứ như vậy, một người đào hố, một gieo hạt, hai người cười cười nói nói, tốc độ đúng là rất nhanh.
Nói đến hạt giống, Nha Nha của chúng ta còn khen anh mình một hồi. Đồng chí La Gia Tề ở đội sản xuất trồng rau còn vơ hạt giống mang về nhà không ít, lúc đó cậu chỉ nghĩ dù sao Nha Nha có không gian, có thể chuẩn bị kỹ càng hạt giống cho mấy chục năm không sai. Vì thế, hai tiểu bại hoại đào góc tường chủ nghĩa xã hội, giả bộ đi tới thành phố mua hạt giống, trở về bắt đầu trồng trọt.
Chẳng mấy chốc mùa hè trôi qua, mùa thu đến, từng nhà thu hoạch lương thực. Hai anh em La Gia Tề không biết chút nào thu hoạch dưa cải, nhưng bởi vì mỗi lần thu không nhiều, chỉ nửa mẫu đất hoặc ít hơn, vì thế người trong thôn không ai chú ý.
“Anh, chúng ta thật sự không bán ra sao? Thuế đất cuối năm phải tính làm sao?” Nha Nha nhìn rau cải chồng chất như núi trong không gian, không hiểu nhìn anh trai. Bé biết anh không phải người hồ đồ, nhưng bé không hiều vì sao anh không bán rau trồng còn trữ lại làm gì, đưa vào không gian của mình không phải là vì thuận tiện vận chuyển sao?
“Yên tâm, chuyện thuế đất anh đã nói chuyện với đội trưởng Triệu rồi, sang năm đưa một lần, còn học phí của em, qua mấy ngày bán chút cải trắng sẽ có, không khẩn cấp không dùng tới.” Nói xong, La Gia Tề để giỏ làm bằng trúc vừa sửa lại xong qua một bên, vật này đã giúp cậu qua mắt nhiều người trong hè, ngày mai thu hoạch rau cải không thể thiếu nó được.
“Anh, vậy cuối cùng chúng ta trồng rau làm gì đây?” Nha Nha tiến tới bên cạnh anh, trong lòng cực kỳ tò mò, chẳng lẽ đợi mùa đông đến mới bán sao? Hẳn là không đâu, làm vậy quá gây chú ý rồi, anh không làm chuyện ngu xuẩn như vậy đâu.
“Không biết?” La Gia Tề cười nhéo mặt Nha Nha nói, “Trong thành phố có một thị trường tự do rất lớn, nơi đó cái gì cũng bán hết, nhưng mùa này, mỗi nhà đều có rau ăn, quá tiện rồi, bán không được giá cao. Chờ mùa xuân sang năm, chúng ta chờ sau mười ngày để rau cải ít đi thì mang đi bán, không thu hút sự chú ý của người khác, còn có thể bán được giá cao. Dù sao người trong thôn chúng ta rất ít vào thành phố, ngỡ nhỡ đụng phải chỉ cần nói do mình trồng trong sân trước đó, như vậy chúng ta có thể bán được giá cao, kiếm được một món hời.”
Mùa hè năm nay cậu đi thăm dò, đeo giỏ làm bằng trúc mấy lần vào thị trường tự do trong thành phố. Nơi đó người đến người đi, có rất nhiều người mua đồ, nhìn thành thị phồn hoa nhộn nhịp gấp mấy lần trong thôn, La Gia Tề động tâm. Cậu muốn đưa Nha Nha vào thành phố để cô bé có thể ăn mặc thật xinh đẹp như những đứa nhỏ trong này, không cần cả ngày phải đối mặt với sự náo loạn trong thôn, nơi này có nhà cao tầng, nơi này có cửa hàng lớn nhất, cậu thật muốn đưa Nha Nha quay lại đây.