Xuyên Về Năm 70

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mẹ, mẹ sao vậy? Nha Nha không sao, bây giờ đang ở bệnh viện, chúng con về lấy tiền nộp viện phí.” Đoạn Vĩnh Quý thấy mẹ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng đỡ lấy rồi mở miệng giải thích.

Nghe con trai nói như vậy, lòng bà ngoại buông xuống một nửa, thấy vẻ mặt con trai con dâu lo lắng nhìn mình, lòng bà chấn động, gấp gáp kéo tay con trai hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Nha Nha bị bệnh rất nặng? Trị không hết không?”

“Không phải, mẹ, mẹ đừng nóng vội, bác sĩ nói Nha Nha chỉ bị cấp tính, phải truyền nước biển, chính là cái chai chứa nước thuốc, dùng ống tiêm truyền vào mạch máu, truyền vài chai là ổn, không nguy hiểm tính mạng.”

Nghe con trai nói, bà ngoại hoàn toàn yên tâm, bà vội vã thúc giục nói: “Hai các con chưa ăn cơm phải không? Chờ, mẹ đi hâm nóng cơm cho các con, ăn xong rồi đi xem Nha Nha.” Nói xong, bà cụ bất chấp mình cả đêm không ngủ, muốn nhanh chóng hâm nóng cơm cho con trai con dâu, sau đó bảo chúng nhanh lấy tiền đóng viện phí chữa bệnh cho cháu gái.

“Mẹ, mẹ đợi chút, không vội, chúng con còn có việc muốn bàn bạc.” Gặp chồng cúi đầu không nói lời nào, Chu Tiểu Mẫn cười gọi bà lại.

“Có việc? Chuyện gì? Không phải nói Nha Nha truyền nước biển là khỏe sao?” Còn có chuyện gì? Bà ngoại đã ra đến cửa nghe thế thì đứng lại, xoay người trở về.

“Là thế này: Mẹ, bác sĩ nói, bệnh Nha Nha, muốn khỏe hẳn phải tốn hơn ngàn, chúng con có bao nhiêu mẹ cũng biết, nhà người khác hơn ngàn không phải chuyện gì to tát, nhưng chúng con khó khăn, lúc Trân Nhi chết đã tốn một khoản không nhỏ, lần này lại chi hơn ngàn, sau này nhà ta sống như thế nào?” Chu Tiểu Mẫn ủ ê kể khổ với bà, muốn cô bỏ ra hơn ngàn, đau như cắt thịt cô, quả thực là muốn lấy mạng của cô.

“Nhưng không thể mặc kệ Nha Nha được? Chúng ta phải chữa bệnh cho nó?” Bà ngoại bị lời con dâu làm luống cuống tay chân, bà không biết lời con dâu có ý gì, không chữa? Để Nha Nha của bà chờ chết?

“Mẹ, mẹ đừng vội, không phải không trị…” Gặp bà cụ nóng ruột đến nỗi chân run run, Đoạn Vĩnh Quý lên tiếng an ủi.

“Vậy đó là ý gì?” Bà ngoại thấy con trai bị con dâu trừng mắt liền ngậm miệng không dám nói, bất chấp khó chịu trong lòng, quay đầu van xin con dâu, “Tiểu Mẫn, mẹ biết con không dễ dàng. Mấy năm nay con vì cái nhà này lao tâm khổ trí không ít, nhưng Nha Nha là đứa con duy nhất Trân Nhi để lại, dù thế nào cũng phải chữa bệnh cho nó, mẹ xin con.” Nói xong, bà cụ khóc ròng. Nha Nha đáng thương của bà, bây giờ cô độc một mình trong bệnh viện chắc rất khó chịu?

Đoạn Vĩnh Quý thấy mẹ van xin như vậy, nhìn thoáng qua vợ, ý bảo cô đừng làm quá, đừng làm bà tăng xông.

Chu Tiểu Mẫn liếc ngang chồng một cái, rồi khó xử nói: “Mẹ, không phải con không có tình cảm. Mẹ nghĩ xem, mấy năm nay Chu Tiểu Mẫn con đối xử với hai mẹ con nó như thế nào? Trân Nhi là em chồng, cũng như em gái con, chúng con ăn gì ngon cũng không quên em ấy, không thu về một đồng một cắc. Không nghĩ tới hiện tại em ấy không cần tiêu tiền, con gái em ấy lại hay ốm vặt, mẹ thấy hai đứa Thành tử và Tảng có bị bệnh bao giờ đâu? Bọn nó lớn thế còn chưa từng uống thuốc, càng miễn bàn đến tốn kém ở khoản này? Nha Nha mới ba tuổi đã tốn một đống tiền, về sau trong nhà sao khá lên được? Con lấy gì nuôi hai thằng con con?” Nói xong, cô còn giả bộ lau khóe mắt mình.

Cả đời bà chỉ làm nội trợ, không biết chữ nghĩa gì lớn, nhưng bà không ngốc. Nghe lời con dâu nói, bà chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, bà nhìn con trai im lặng không nói, quay đầu dùng tay áo lau nước mắt rồi ngoảnh lại hỏi con dâu: “Vậy con nói, làm sao bây giờ?” Bà hoàn toàn chết tâm với con trai, thôi được, chỉ cần có thể cứu mạng Nha Nha, bà không còn quan tâm cái gì khác.

Nghe mẹ chồng hỏi, Chu Tiểu Mẫn vội vàng cười nói: “Mẹ, là như thế này, mẹ xem, cơ thể Nha Nha không tốt, nhà chúng ta không có nhiều tiền, không nuôi nổi nó. Trong thôn nhà chồng chị con có một người họ Triệu, vừa vặn hắn có không con, chúng ta đưa Nha Nha cho hắn làm con gái, tuổi già có con gái, tên họ Triệu đó nhất định sẽ đối tốt với Nha Nha, không để nó chịu khổ.” Hôm qua cô đã nghĩ xong, cô không chỉ muốn đuổi Nha Nha đi, còn muốn đưa đến nơi thật xa, nếu không cứ dăm ba ngày lại về, chẳng phải làm cho lòng người ta ngột ngạt, ngứa mắt à?

“Mày? Chúng mày muốn bán Nha Nha cho người ta?” Bà nghe xong liền nổi giận. Bà nghĩ vừa rồi con dâu nói sợ sau này phải tốn tiền cho Nha Nha, cho nên chi trước rồi sau này trả lại, không nghĩ tới bọn nó muốn bán Nha Nha cho người ta? Một đứa bé có thể ăn được bao nhiêu chứ? Chỉ một đứa nhỏ bọn nó cũng không chấp nhận được sao?

“Bán cho người ta cái gì? Là để Nha Nha tới nhà họ Triệu hưởng phúc.” Chu Tiểu Mẫn bĩu môi trong lòng, một con nhóc đáng ghét, ai mà thương nổi?

“Không được, mẹ không đồng ý, Nha Nha là cháu gái của mẹ, không thể đưa cho ai cả.” Thái độ bà cụ chưa từng kiên quyết như vậy, đó là cốt nhục của Trân Nhi, bà trông nom từ nhỏ đến lớn, sao có thể cho người khác được? Một người đàn ông cô độc? Người đó tốt thế sao bên cạnh không có người phụ nữ nào? Hưởng phúc? Lừa ai chứ?

Khuôn mặt Chu Tiểu Mẫn luôn tươi cười, hiện tại thấy thái độ mẹ chồng kiên quyết, lúc này cô gỡ mặt nạ, không nóng không lạnh nói: “Tiền thuốc thang con không trả nổi, năm nay một trăm sang năm hai trăm, sao tôi gánh được? Con dâu nhà người ta, người nào người nấy đều dư dả hơn con? Ngày ngày đều sung sướng hơn con, còn tôi: cả ngày hầu hạ trên già dưới trẻ, tôi sung sướng lắm chắc? Hầu hạ con ma ốm kia thì thôi, giờ lòi ra con ma ốm nhỏ? Tôi không có tiền.”

Ngón tay bà cụ run rẩy chỉ con dâu, lại nhìn con trai im lặng không nói, cuối cùng vô lực buông thong. Tay bà men theo mép bàn, chậm rãi ngồi vào một bên ghế, ánh mắt đăm đăm nhìn ngoài cửa, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Chỉ là một đứa bé ba tuổi, từ nhỏ cơ thể nó dễ ngã bệnh, lớn đến nay không dễ dàng? Hai người thật sự không chịu chứa nó sao?”

Đoạn Vĩnh Quý im lặng đối mặt với sự trách móc của mẹ, chỉ cúi đầu xuống, không biết nghĩ cái gì.

Chu Tiểu Mẫn khoanh tay đứng một bên, ngẩng cao đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Bà cụ nhìn tình cảnh này, gật đầu thật mạnh: “Được, được lắm, tôi thật sự nuôi con trai quá tốt, bạn già ơi, chúng ta đúng là nuôi ra một thằng con tốt!” Khi nói chuyện, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống.

Việc này, bà không trách con dâu, người mẹ thường vì con cái, Nha Nha dù tốt cũng không có quan hệ với Chu Tiểu Mẫn. Bà chỉ hận đứa con trai nhẫn tâm của mình, đây là con gái của em gái ruột nó, sao nó nhẫn tâm đến thế?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio