Mộc Dương chân thành khen ngợi Lôi Hướng Dương một cậu: “Cậu giỏi thật đấy, cái gì cũng biết.”
Lôi Hướng Dương được khen không hề cảm thấy ngại ngùng mà chỉ bình tình giải thích một câu: “Ngày trước bố mẹ tôi cũng nuôi nên tôi sớm đã học được cách làm rồi.”
Mộc Dương nhìn bộ dạng chín chắn của Lôi Hướng Dương thì cảm thấy có chút chán nản, vì thế dứt khoát không nói nhảm nữa mà trực tiếp hỏi: “Thế khi nào chúng ta sẽ đi gặp thầy bói kia, trước tiên nói rõ chuyện này trước đi đi.”
Lôi Hướng Dương do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, vậy thì hôm nay chúng ta đi luôn, nhưng cô phải đợi tôi đi lấy lá dâu tằm về đã.”
Mộc Dương cũng đồng ý, sau đó tranh thủ lúc Lôi Hướng Dương đang đeo sọt lên lưng để đi hái lá dâu, đưa tay vẫy vẫy với Lôi Luy em gái của Lôi Hướng Dương: “Đến đây, chị chải tóc cho em.”
Nhân tiện nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu con chấy.
Kết quả Mộc Dương vừa rẽ tóc của cô bé ra, tỉ mỉ nhìn, đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Mặc dù có kí ức về việc bắt chấy của đời trước, nhưng Mộc Dương chưa bao giờ nhìn thấy con chấy, càng chưa bao giờ nhìn thấy con chấy bò trên da đầu của con người.
Vốn dĩ Lôi Luy đã có chút suy dinh dưỡng, lại còn có nhiều chấy như vậy, không biết cô bé đã bị hút bao nhiêu m.á.u rồi.
Mộc Dương nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng bắt ra một con chấy to, sau đó dùng hai ngón tay cái bấm một cái thật mạnh xuống.
Sau một tiếng “tách” thật nhỏ, con chấy to kia đã im lìm. Mộc tiểu thư phát hiện mình không hề cảm thấy sợ hay là buồn nôn. Trái lại còn thấy hơi hơi thoải mái…
Loại cảm giác thoải mái bé nhỏ này thật sự không đủ đã, nhưng vào lúc lại vô cùng thoả mãn nha!
Thế là Mộc tiểu thư không ngừng cố gắng vạch đầu bới tóc Lôi Lôi, hăng say miệt mài.
Kiểu gì đến khi Lôi Hướng Dương về nhà, Mộc Dương đã có chiến tích chói lọi. Hơn nữa còn thu được không ít kỹ năng.
Cô bé Lôi Luy cũng tỏ ra hết sức thoải mái, híp mắt ngủ mất.
Lúc Lôi Hướng Dương vừa về đến cửa nhà đã trông thấy Lôi Luy nằm gối đầu lên đùi Mộc Dương, vẻ lim lim buồn ngủ. Cũng không biết Lôi Hướng Dương nghĩ cái gì mà đứng đực ra ngơ ngác nhìn. Qua hồi lâu cậu mới tỉnh hồn, sau đó lặng lẽ đi đến, nói với Mộc Dương câu: “Cảm ơn.”
Mộc Dương đương vì nghĩa quên mình, bất thình lình nghe thấy tiếng của Lôi Hướng Dương, giật mình la lên. Cô lườm cậu một cái: “Đi đứng sao không có tiếng gì thế hả?”
“Đi thôi, không còn sớm nữa. Nếu không đi đi là đến trưa cũng không kịp vừa đi vừa về đâu.” Lôi Hướng Dương bỏ lá dâu xuống, đeo một cái sọt nhỏ khác lên, nói với Mộc Dương.
Dùng một cách khác thể hiện hoàn mỹ cái gọi là “sấm rền gió cuốn”.
Mộc Dương hơi tiếc nuối phủi tay, sau đó buộc lại tóc cho Lôi Luy rồi dẫn Lôi Luy đi rửa tay. Xong xuôi mới cùng đi với Lôi Hướng Dương.