Khiết Anh và Khiết An sau khi rời khỏi thì qua phòng bên cạnh gọi trà bánh vào thưởng thức.
Tiểu Mai và Tiểu Đào cũng được nàng cho phép ngồi xuống vì nàng không chịu được cảm giác có người đứng hầu hạ mình.
Trà bánh được mang lên, Tiểu Mai cầm lấy bình trà rót vào ly cho hai tiểu thư.
Khiết Anh cầm ly trà lên nhẹ đưa ly trà lên mũi, hương trà thoang thoảng tạo cảm giác thoải mái, vui vẻ.
Khiết An ngồi bên cạnh nhấp một ngụm trà rồi khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ định lần sau sẽ tìm lý do gì để cho hai người họ gặp mặt đây?”
Khiết Anh uống hết ly trà trong tay, nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.
Lựa đồ trang trí hoàng cung rồi, lựa quà cho thái tử luôn rồi.
Giờ ta hết biết viện lý do gì nữa rồi!” Khiết Anh nói xong thì đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn ra ngoài bầu trời bao la đầy nắng kia.
Khiết An nghiêng đầu suy nghĩ, đưa tay xoa xọa nhẹ cằm một hồi rồi cười cười nói: “Muội nghĩ được một cách.”
Khiết Anh phấn khởi vội hỏi: “Là cách gì?”
Khiết An nói: “Chúng ta lén đưa công chúa xuất cung.
Cách này được nha!” Khiết An vừa nói vừa nhìn nàng, trong mắt lóe lên nét tự tin mãnh liệt.
Khiết Anh cau mày nói: “Lén xuất cung? Hưm….cách này được nhưng ổn không?”
Khiết An hỏi lại: “Sao lại không ổn?”
Khiết Anh giải thích: “Muội nghĩ xem, muốn lén đưa công chúa xuất cung thì phải làm cho thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mà hoàng cung canh chừng nghiêm ngặt như vậy thì làm sao đưa người đi? Chưa kể nếu lỡ bị phát hiện là coi như chuẩn bị bàn cờ để đánh với Hắc Bạch Vô Thường là vừa luôn.” Vì nếu nàng nhớ không sai những gì nàng xem được trong phim thì tội tự ý đưa người xuất cung là phải bị chém đầu nha! Nghĩ tới thôi là đã phát sợ rồi đó.
Nàng chỉ cần nghĩ đến là da gà đồng loạt nổi hết lên một lượt luôn.
Khiết An nghe đến đây thì nét tự tin trong mắt đã không còn, thay vào đó là vẻ suy tư lo lắng.
Khiết An khẽ nói: “Cái này muội nghĩ cũng không khó đâu.
Chỉ cần cải trang kỹ một chút là được.”
Khiết Anh hỏi tiếp: “Cải trang thành ai? Rồi cũng phải có người thay thế ở lại trong đó để che mắt cung nữ và thái giám trong tẩm điện nữa.
Chúng ta phải tìm người có dáng dấp như công chúa mới được.”
Khiết An đảo mắt suy nghĩ, vô tình nhìn qua Tiểu Mai và Tiểu Đào.
Cô dùng ánh mắt như sói nhìn thỏ khiến cả hai cô bé đang vô tư ăn bánh mà muốn mắc nghẹn.
Khiết An cười cười nói: “Muội đã tìm ra rồi.” Rồi nở nụ cười quỷ
dị khiến ba người còn lại có chút sợ hãi mà khẽ rùng mình.
Ngồi cùng nhau bàn mưu tính kế xong thì trời cũng ngã sang màu hổ phách.
Khiết Anh cùng Khiết An mở cửa bước ra rồi bước qua phòng bên cạnh.
Khi bước ra Khiết Anh vẫn không quên dặn cô che mặt lại.
Sau khi bước đến thanh toán xong thì mọi người bước ra xe ngựa.
Khiết Anh quay sang nói với Khiết An: “An An, muội và Tiểu Đào hãy đưa công chúa hồi cung đi, ta và Tiểu Mai đi tìm tranh để làm quà đã.” Khiết An gật đầu rồi cùng Tiểu Đào đỡ công chúa lên xe ngựa.
Vĩnh Ninh lên xe nhưng vẫn luyến lưu đưa tay vén màn xe lên để nhìn Lâm Mặc.
Lâm Mặc đứng nhìn cô mà trong lòng khó chịu vô cùng.
Xe ngựa chạy đi, y cứ mãi đứng ngắm nhìn đến lúc chiếc xe khuất dần sau ngã rẽ ở phía xa.
Khiết Anh bước lên nói: “Lâm tướng quân.”
Lâm Mặc quay lại nhìn nàng hỏi: “Cao tiểu thư, có phải thuộc hạ quá vô năng không?” Khiết Anh khó hiểu hỏi lại: “Ý của tướng quân là sao?”
Gương mặt thoáng chốc u sầu thất vọng, y nói: “Công chúa đặt trọn tình cảm vào thuộc hạ như vậy nhưng thuộc hạ lại không thể cho công chúa một cuộc sống binh bình an an.
Mỗi lần gặp nhau là phải trốn tránh khắp nơi.
Nhìn nàng ấy như vậy thuộc hạ thật không thể chịu được.
Hay là thuộc hạ buông tay để nàng ấy tìm được người tốt hơn.”
Khiết Anh nghe vậy thì sửng sốt, nàng không thể tin là y lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nàng đặt tay lên cánh tay của y an ủi: “Lâm tướng quân đừng nói như vậy.
Nếu công chúa nghe được e là sẽ rất đau lòng đó.
Ta đã
hứa giúp đỡ ngài thì ngài cũng phải tin ta chứ, ngài chỉ cần giữ vững tình cảm với công chúa và sự tin tưởng vào chúng ta là được.
còn lại cứ để bữa bọn ta lo, ngài làm được không?”
Y trầm ngâm một chút rồi kiên định gật đầu: “Được! thuộc hạ xin nghe tiểu thư.
Giờ thuộc hạ xin phép về quân doanh.”
Khiết Anh gật đầu: “Được, tạm biệt.
Khi nào công chúa xuất cung ta sẽ đến quân doanh báo cho ngài biết.” Lâm Mặc cúi đầu đa tạ rồi lên ngựa phi về doanh trại.
Khiết Anh đứng đó một chút, “ách…xì…”- đột nhiên nàng thấy lạnh lạnh người không chịu được mà nhảy mũi một cái.
Tiểu Mai lo lắng vội hỏi: “Tiểu thư, người bệnh rồi sao?” Khiết Anh khịt khịt mũi xua tay ý bảo không sao rồi cũng xoay người đi về hướng ngược lại để tìm tranh để dâng lên hoàng thượng..