Đoàng Hữu Trưng đi rồi chỉ để lại một mình Tự Đức ngồi đó trong thư phòng trống rỗng. Lúc này nào còn vẻ mặ hiền hòa vốn có của vị cựu hoàng nữa, thay vào đó là một gương mặt đầy phần lo lắng và thêm một chút quyết tuyệt.
- Diêu khanh, hi vọng ngươi không làm cho trẫm thất vọng a…
Tự Đức thều thào nhỏ như muỗi kêu, nhỏ chỉ để mình ông ta và bóng tối xung quanh nghe thấy.
Tiễn Tân Trị hoàng đế về nơi nghỉ ngơi thì lúc này chỉ còn lại Đoàn Hữu Trưng và Tôn Thất Cúc đang còn ở lại nơi trước đây là nội các thư phòng nay chuyển tên là Phụ chính thư phòng. Lúc này thì Nội Các thư được chuyển đi xa hơn một chút.
- Hữu Trưng, huynh nguyện tin tưởng người đó sao? Năm ngàn tinh binh của Vạn Ninh vào tử cấm thành. Nếu họ chỉ cần có dị tâm thì Cấm vệ quân của chúng ta phải làm sao. Huynh chớ có quyên là ai đẩy người đó khỏi ngôi báu, là ai đặt Tân quân vào phòng người đó ngủ?
Ý của Tôn Thất Cúc rất rõ ràng, việc nhận ngàn khẩu súng rồi trang bị cho nhóm quân xuất thân dân phu thì anh ta hoàn toàn ưng ý. Nhưng việc điều thêm địa chủ binh vào Kinh thì anh ta thấy không hợp lý chút nào. Qua sự việc ngày hôm nay Tôn Thất Cúc thấy giao tình của Tự Đức và cha con họ Trần quá mức thâm sâu. Nếu Tự Đức dựa vào việc này mà ám chỉ cầu viện Trần Gia thì sao. Đừng trách Tôn Thất Cúc nghi kị lòng quá nặng. Hoàng tộc vốn dĩ vô tình, xưa nay anh em chú cháu hoàng tộc chém giết nhau vì ngôi báo còn chưa đủ nhiều sao. Tôn Thất Cúc vẫn lăn tăn thật lớn vấn đề này, ngay cả một màn nhận con nuôi đầy cảm động kia hắn cũng vẫn đang đặt nhiều nghi vấn.
Tôn Thất Cúc nghi vấn có cái lý của hắn, câu nói của Tôn Thất Cúc có cái mặt chính xác bẽ bàng của nó. Tân Trị lúc này ngủ ở đâu? Dĩ nhiên là ngủ tại Điện Càn Thành, ngủ trên long ỷ, mà nơi này vốn dĩ là nơi của Tự Đức trước kia. Vậy Tự Đức lúc này ở nơi đâu, Ông đang phải ở trong Trường Ninh Cung vốn là nơi dành cho các thái hoàng hậu, vật chất kém xa vạn tám ngàn dặm. Hàng này Tân Trị làm gì, dĩ nhiên là ngồi trên Ngai vàng vốn dĩ của Tự Đức. Vậy Tự Đức có suy nghĩ ra sao về một kẻ đang đêm xông vào cung cướp chỗ ăn chỗ ở, cướp công việc của mình? Không phủ nhận Tự Đức là nhân từ, đạo đức, nhưng nếu quả thật coi như đây là không có chuyện gì thì ông phải là Thánh nhân mới đúng.
Đoàn Hữu Trưng nghe xong cũng không biểu lộ gì nhiều, anh ta ngồi đó. Ánh mắt vô tiêu cự mà nhìn xa xăm.
- Tôn huynh, ngươi nghĩ xem chúng ta mục tiêu cuối cùng là gì?
Tôn Thất Cúc ngỡ ngàn trước câu hỏi của người chiến hữu này, chẳng phải lúc cắt máu ăn thế thì cả hai đều nhất trí rồi sao.
- Còn không phải là vì nhân dân Đại Nam, vì cải cách triều chính.
- Vì mục tiêu này chúng ta đã thề sẽ phải trả giá những gì?
- Không phải là chúng ta đã thề rằng sẽ vì mục tiêu dù thịt nát xương tan cũng không nề hà gì cả.
Tôn thất Cúc như tâm sự, như tự thuật mà trả lời trong vô thức, phải rồi từ khi họ cầm lên thanh đao để làm chính biến thì họ đã đi trên con đường không lối về. Con đường này xác xuất thi tro lạnh lẽo hài cốt vô tồn là rất cao. Cho nên nói chính xác đó là hai người đã quyết tâm không toàn mạng trở ra vì lý tưởng của mình.
- Nếu đã vậy thì chết có đáng tiếc gì? Tự Đức, hay Tân Trị ai làm hoàng đế không quan trọng. Cái chúng ta theo đuổi là cải cách một dân tộc, cải cách một triều đại. Nhưng chúng ta miệng hô vang cải cách nhưng từ khi bắn tay vào làm thì đã được những gì. Cả ngày chỉ bo bo cố thủ Tử Cấm Thành, cả ngày nơm nớp những người kia xông vào cấm cung loại bỏ chúng ta. Những ngày qua tôi đã xem xét kĩ rồi. Cơ Mật Viện, Ám Long võ vệ căn bản không biết có bao nhiêu người của chúng cài vào. Đến này tôi không còn có thể phân biệt được tin ai nghi ai nữa rồi. Những ngày qua tiếp xúc cùng Tự Đức thái hoàng tôi bỗng nhận ra chúng ta giống như những thằng hề ấu trĩ nhảy nhót trong bàn cờ mà cứ nghĩ mình đã thoát ra. Vậy nếu cái chết đã không còn đáng tiếc thì tại sao chúng ta không cược một phen?
Tôn Thất Cúc bần thần vô lực mà ngồi xuống chiếc ghế bành:
- Ý huynh là. Thái hoàng chắc sẽ ra tay loại bỏ chúng ta khi năm ngàn quân Vạn Ninh nhập cung? Vậy tại sao chúng ta không ngăn cản việc này, chỉ cần nhận lấy ngàn thanh súng là được. Chúng ta hoàn toang có thể thương lượng với cha con họ Trần về việc này.
Đoàng Hữu Trưng lắc đầu.
- Anh không biết rằng Ám long võ vệ kia tai mắt linh thông chừng nào. Tin tức ngàn thanh súng vào Kinh em rằng dấu không được. Đến lúc đó chó cùng dứt dậu, đám người kia càng khiến chúng ta chết mau hơn. Mà quan trọng là Tự Đức thái hoàng cùng Tân Trị tân hoàng đều khó toàn mạng. Ôi….
Tôn Thất Cúc cho là không phải.
- Chẳng nhẽ ngàn quân Vạn Ninh nhập cung đám người kia không hay biết?
- Họ là biết nhưng họ dám động sao? Lực trấn nhiếp của Vạn Ninh là rất lớn trong hoàn cảnh này. Tất cả các bên lúc phát hiện ra uy lực của Vạn Ninh thì đã muộn rồi, họ đã thành hình và quá sức khủng bố. May thay nhóm người này vẫn là trung thành cùng Đại Nam âu cũng là vận khí Đại Nam chưa tận.
- Haizzzz…..
Đến lúc này thì Tôn Thất Cúc chỉ biết thở dài mà thôi. Họ lại một lần nữa lấy bản thân ra để làm tiền đặt cược.
Đông khu kinh sư. Một nơi không quá xa hoa tại Huế. Nơi này có nhiều hơn là vẻ U tĩnh đặc hữu của con người kinh kì Triều Nguyễn. Mộ căn biệt viện không quá bắt mắt nằm khuất sau những tán cây rậm rạp bên dòng sông Hương.
Một cụ già đang ngồi câu cá, cảnh mưa lất phất đồng tử cầm ô, bên cạnh là một bầu rượu nhỏ cùng vài món nhắm khô. Cụ già ung dung buông cần thả câu bên dòng sông mĩ lệ. Thêm vào khung cảnh u tĩnh nơi này thì gội lên một chút gì đó vẻ thế ngoại đào tiên.
Phía xa xa bỗng nhien xuất hiện một chiếc xe ngựa kéo, màn xe được vải lụa che kín, chiếc xe vừa xa hoa nhưng lại không cầu kì, vừa quý tộc nhưng lại không quá lố lăng. Ngựa đi từ từ, phu xe cũng khoan thai, thật cũng giống như du xuân ngoạn thủy bên dòng sông thơ mộng vậy.
Xa mã dừng lại bên biệt viện, một người hạ nhân như đã rất quen biết chiếc xe này vội vã bê đến một cái bục nhỏ đặt xuống bên cửa xe rồi vội vã cung kính đứng nép một bên. Lại có một hầu gái xinh đẹp như hoa nhẹ nhàng có nhịp điệu mà vén chiếc màn xe cho người ở bên trong thuận tiện bước ra.
Người xuất hiện là một công tử ca, hay nói chính xác là một thư sinh dáng vẻ ăn mặc từ trong xe ngựa bước ra, nhưng chiếc áo lụa khăn xếp của người này đều làm từ gấm lụa thượng đẳng nhất của Tô Châu nên nhin có vẻ giống là công tử ca hơn là thu sinh quạt xếp. Người thư sinh này rất cao, nhưng thân mình mảnh dẻ, đúng với dáng điệu của người quanh năm đọc sách không màng binh đao. Thanh niên nhân thư sinh có gương mặt như ngọc thạch điêu khắc mà thành, hắn đẹp trai đến yêu dị mà nằm ngoài cách mô tả của văn chương. Đôi mày kiếm hơi ngang ngạnh, rõ nét mà gọn gàng như thiếu nữ tô vẻ theo chủ ý. Cặp mắt hơi nhỏ kéo dài về bên tai càng thêm có thần, chiếc mũi thẳng tắp dai một chút thì thừa, thiếu một chút thì ngắn, chiêc miệng đỏ như thiếu nữ đánh son đôi môi hơi mỏng hòa chung cùng gương mặt dài hợp cách ba chữ đại soái ca.
Nếu như Quang Diêu đem xếp cạnh người này thì chỉ có thể đem cơ bắp cùng “menly” tính để có thể phần nào kéo lại chút khoảng cách xa vời. Quang Cán thì có thể so bì một hai nhưng có lẽ nếu để chị em lựa chọn thi mẫu hình tượng ôn nhu như ngọc của vị thư sinh này sẽ ăn đứt Quang Cán ở thời điểm này.
Tên thư sinh không nhanh không chậm bươc theo thiếu nữ đang dương ô che những hạt mưa xuân lất phất mà bước về đình viện nơi lão nhân đang câu cá.
- Lão Sư.
- Trọng Nhiên đến rồi ư, con ngồi đi. Rượu là quế hoa tửu đấy, con tự rót cho mình một chén.
- Dạ thưa lão sư.
Người thanh niên thư sanh trầm lặng ngồi bên cạnh vị lão nhân đang câu cá. Anh ta cũng không nói thêm một lời nào để tránh làm phiền vị lão nhân kia. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đã quá ngọ rồi, cơn mưa xuân rả rích cũng hiêm hoi mà ngưng lại một chút.
- Để con chờ lâu rồi, khung cảnh nay có hơi giống quê nhà làm thân vi sư lại thổn thức. Chuyện thăm dò con làm đến đâu rồi.
Người thanh niên nhẹ nhàng đáp lời.
- Con đã tổng hợp hết thành quyển, mong lão sư quá mục.
- Hảo.
Lão nhân cầm lấy cuốn quyển mà người thanh niên thư sinh rút ra từ ống tay áo dâng lên. Ông ta vừa đọc vừa cau mày suy nghĩ, đôi lúc ánh mắt mờ mờ của tuổi tác lại ánh lên những tia sáng trí tuệ, thứ mà những người trẻ tuổi thương khó bắt trước được.
- Con nghĩ sao?
Lão nhân không đầu không đuôi mà hỏi người thanh niên nhân kia.
- Thật sự con cũng đánh giá không nổi tình hình, chuyện Tự Đức nhận Tân Trị làm con nuôi tuy bí ẩn nhưng những ngày qua người chúng ta cài bên cung Trương Ninh đã xác nhận. Con không hiểu được liệu đây có phải màn kịch mà Tự Đức che mắt thôi miên đám hề Đoàn, Tôn hay không? Vì thái độ của Tự Đức sẽ khiến chúng ta đánh giá những chuyện phía sau theo nhiều đường khác nhau.
Lão nhân gật gù nhấp một ngụm nhỏ hơi rượu rồi nói.
- Con nhận định ra sao?
- Theo con thì cho dù là bất kì ai trong trường hợp của Tự Đức cũng phải có it nhất ba phần hận, ba phần không can tâm cho dù là thánh nhân đi nữa. Vậy nên con cho đây là mành kịch mà thôi. Không ngờ Tân Trị, họ Đoàn, họ Tôn đều như con rối mà nghe theo vậy, thật quá buồn cười.
Lão nhân lắc đầu đáp.
- Con chớ coi thường Tự Đức, người này tư chất thông minh vô cùng, lại thêm làm hoàng đế nhiều năm, quyền thuật là không thiếu, nếu không phải thiên tư tâm bện có thiếu sót thì hắn là nhân vật cực khó đối phó. Đạo đức của người này dĩ nhiên không bằng thánh nhân, nhưng tấm lòng của hắn đạo đức của hắn là đáng nể. Thêm vào đó rất có thể hắn đã đánh hơi ra chúng ta nên đây có thể là kịch mà cũng có thể là thật. Vậy nên mọi chuyện phải xắp xếp theo cả hai hướng một cách chu toàn. Bên cạnh đó Đoàn, Tôn không phải là ngu dốt… con ai… cái gì cũng tốt chỉ là quá tự mãn mà không coi anh hùng thiên hạ trong mắt. Nhược điểm này con phải sửa cho kì được.
- Đồ nhi hổ thẹn, cẩn tuân lời lão sư dạy bảo.
Thanh niên thư sinh cung kính tuân lệnh, nhưng thật ra trong lòng hắn không cho là đúng. Hắn coi Đại Nam hào kiệt chỉ là phường giá áo túi cơm mà thôi.