Tất nhiên lúc này Diêu Thiếu sẽ phải dẫn đầu sĩ quan của Vạn Ninh tiến tới tiến hành tiếp xúc cùng nhóm người bản địa này.
- Xin chào, tôi là Trần Quang Diêu, Thiếu tướng lục quân Đại Nam đế quốc.
Diêu thiếu nhìn cũng biết ai là trung tâm đàu lãnh của nhóm người kia nên làm một cái hơi nghiêng người mà chào. Trước khi đến đây thì Diêu thiếu cũng biết trình độ tiếng Anh của những người nơi này khá tốt do tiếp xúc cùng người Anh đã lâu. Vậy nên Diêu thiếu cũng yên tâm cử một số sĩ quan có tiếng Anh khá một chút trong đội ngũ Vạn Ninh đến. Thật ra ba năm tiếp xúc nhiều người anh như sĩ quan nhân viên trong đội thương nhân của K&R thì tiếng Anh bồi của người Vạn Ninh khá là ổn, ít nhất những từ thông dụng thường ngày là biết. Nay lại đang có phong tráo học thêm tiếng Đức, vì chắc chắn sắp tới đây thì quan hệ với người Phổ mới là chủ đạo.
- Xin chào, tôi là Ko Pulaco, Datu của Cabu.
Không ngờ người tù trưởng này nói tiếng Anh rất sành sỏi, ông ta nói cái gì Datu, Cabu có lẽ là chức danh của ông ấy. Diêu thiếu cũng mặc kệ vì lúc này đã có một nhóm người bản địa đang nhao nhao nói gì đó tiếng thổ dân với Ko Pulaco. Diêu thiếu quả thật không hiểu nhưng thông qua thái độ thì có thể thấy họ không mấy hòa hoãn với người Đại Nam đó.
- Xin lỗi ngài tướng quân Đại Nam, người của chúng tôi nói là không tin tưởng các vị, các vị cũng như người Anh mà thôi. Chỉ là lợi dụng chúng tôi, khiến chúng tôi cầm đao kiếm mà đi chiến đấu cùng súng ống của bọn Tây Ban Nha. Chúng tôi không chào đón các vị.
Diêu thiếu cười khổ, lũ Anh khốn kiếp có lẽ đã làm những người này thất vọng quá rồi. Cái gì mà hỗ trợ, cái gì mà giúp đỡ, nhìn các trang bị tồi tàn, số lượng súng ít ỏi này là đủ thấy tất cả.
- Các vị nhầm rồi, hãy nhìn đi, chúng ta là người Châu Á cùng là da vàng mắt đen với nhau, chúng tôi khác những kẻ Tây Dương đó. Chúng tôi chỉ muốn giúp các bạn giải phóng dân tộc, sau đó chúng ta cùng đoàn kết lại. Có vậy thì lũ Tây Dương mới không thể bắt nạt chúng ta được.
Diêu thiếu là nói dối lòi ra ấy, hắn là lợi dụng những người này thôi. Sau khi cấp đủ vũ khí, những người bản địa Phillippine đáng thương này sẽ quậy loạn phía trong còn họ Trần sẽ nhân cơ hội mà tấn công từ bên ngoài vào. Có như vậy mới chắc chắn mười phần hốt trọn hai thành phố của Phillippine.
- Cái này chỉ nói không thôi thì vô tác dụng, chiến sĩ của chúng tôi đã chết quá nhiều rồi, chúng tôi sẽ không để các vị lợi dụng nữa.
Không ngờ người Phillippine không có ngu, họ biết người Anh lợi dụng họ và họ cũng can tâm chịu như vậy để đổi lấy khí giới và viện trợ. Nhưng người Anh quá keo kiệt đi, chỉ muốn họ cầm dao phay mà xung trận thôi.
- Ngài hiểu nhầm rồi, tôi đã nói là chúng tôi hoàn toàn khác với lũ Anh quốc. Lần này chúng tôi đến đây với thanh súng hiện đại cấp cho các vị. Thuốc súng, đạn dược có đầy đủ. Thêm vào đó là quần áo tư trang và thuốc men, còn cả lương thực cũng mang đến. Nếu lần này thành công chúng tôi sẽ còn viện trợ thêm cho các vị ngàn thanh súng hiện đại nữa, cùng một số pháo đại bác nhỏ. Các vị thấy chúng tôi có giống người Anh không?
- Ngươi nói là thật, lần này có thanh súng hiện đại?
Một người thiếu nữ khá xinh đẹp bỗng nhiên nhảy ra hỏi. Nàng không quá cao, nước da ngăm đen, quần áo rách rưới nhưng nhìn ra thì khá xinh đẹp với thẩm mỹ hiện đại. Cặp chân mày hơi sắc và ngang, đôi mắt rất to và sâu, cũng may gò má phẳng nên nhìn khá tây, chiếc mũi cao nhỏ, nhưng chiếc miệng lại hơi rộng một chút nhung bờ môi sắc nét mà thanh thoát, nói chung nàng toát lên một vẻ đẹp mang tính dã tính và xâm lược. Cơ thể cô gái này chắc chắn có luyện tập nên ngực nhô cao, bờ mông rất vểnh, cơ thể là tràn đầy tính co giãn của lực lượng.
- Nala không được thất lễ.
Vị thủ lĩnh quát lớn, ông cũng đang hưng phấn vì những gì vị tướng quân tóc đen da vàng trước mặt nói nếu là sự thật thì đó chính là một may mắn lớn của tộc ông ta. Tất nhiên từ lúc tiếp xúc đầu tiên Ko Pulaco cũng nhật ra những điểm khác biệt trong cử chỉ của vị tướng da vang này nếu so sánh cùng lũ Người Anh. Nhưng do sự thất vọng nặng nề của ông dành cho người Anh nên ông giữ thái độ kính chi viễn nghi với “đám người” mới này.
- Quý cô đây không nên nghi ngờ, chắc các vị cũng có thuyền nhỏ, tôi xin nhờ các vị tiến ra thuyền lớn mà chuyển hàng vào đây, lần này này thanh súng cùng rất nhiều nhu yếu phẩm. Thuyền buôn không thể dừng lại quá lâu, xin các vị nhanh chóng tiến lên làm việc.
Diêu thiếu không giải thích nhiều mà lấy thực tế chứng minh. Cô gái có tên Nala vội vã phiên dịch cùng đồng bạn, tất cả cùng nhảy lên sung sướng mà lao ra phía biển, họ hò hét đẩy các thuyền nhỏ ra khơi để chuyển hàng. Diêu thiếu chỉ nhìn các cảnh tượng kia mà cươi mỉm thôi. Bỗng nhiên bên cạnh Diêu thiếu vang lên tiếng người đàn ông tù trưởng trung niên.
- Vị Tướng quân Đại Nam đế quốc này, liệu chúng ta có thể nói chuyện riêng.
Ko Pulaco có ý mời Diêu thiếu vào “đại bản doanh” nhưng Diêu gia sợ sốt rét nên từ chối mạnh. Hắn quyết đứng ngoài bờ biển thoáng gió cùng không có cây cỏ để nói chuyện đấy.
- Ngài không phải sợ, đảo nhỏ tách biệt không có bệnh sốt kia đâu.
Ko Pulaco cho Diêu thiếu một liều thuốc an thần như vậy thì hắn mới dám bước chân vào nơi này. Cái gọi là đại bản doanh nói chung chỉ là một đống lều gỗ lợp cỏ hay lá dừa mà thôi, điều kiện sống hết sức tồi tệ.
- Ha ha, chỗ này bần hàn, nhưng đây là nơi trốn tránh chính quyền để luyện quân, chỗ ở thực sự của chúng tôi là ở Đảo Midoro, nơi đó chúng tôi cũng trù phú lắm.
Nói chung là Diêu thiếu không tin, nếu trù phú thì không lý nào để cho “đại bản doanh” trông như ổ chó thế này. Cuối cùng hai người cũng đên được cái gọi là căn lều trung tâm của “đại bản doanh”. Nơi này đúng là có hơi tươm tất hơn một chút so với phần còn lại. Nhập gia tùy tục Diêu thiếu cũng khoanh chân mà ngồi lân sàn của lều, các thân binh thì tản ra tự tìm chỗ của mình.
- Vị Tướng quân Đại Nam đế quốc này, xin ngài nói thật đi, tại sao phải giúp chúng tôi như vậy. Xin ngài đừng lấy lý do gì mà “người Châu Á cùng là da vàng mắt đen với nhau”. Chúng tôi không tin có lợi lộc từ trên trời rơi xuống. Ngài lợi dụng chúng tôi cũng được, nhưng chúng tôi muốn biết mục đích thực sự của ngài. Món quà của ngài mang đến quá lớn và quá đúng lúc, kể cả biết mình bị lợi dụng thì chúng tôi cũng chối từ không nổi. Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật mà thôi.
Lời nói quá thẳng thắn của Ko Pulaco làm Diêu thiếu sặc nước mà ho khụ khụ không thôi. Hắn ho đến đau cả tâm phế. Dcm đứa nào bảo thổ dân dễ lừa, đời này chẳng có đứa nào ngu cả.
- Được rồi nếu Datu đã thẳng thắn thì tôi cũng nói thật. Giúp các vị giải phóng dân tộc là thật lòng. Nhưng trả thù người Tây Ban Nha cũng là nguyên nhân. Bọn chết tiệt này ăn no dửng mỡ dám dẫn quân giúp Pháp đánh Đại Nam đế quốc. Tôi đã đánh tan bọn chúng và bắt nhốt ngàn lính Pháp và Tây Ban Nha, tầm một tháng nữa tôi sẽ đem hạm đội tầm chiến hạm hiện đại cùng đại quân đến hỏi tội Tây Ban Nha, nhưng chúng tôi sợ các bạn hiểu lầm chúng tôi xâm chiếm Phillippin khiến người dân bản địa phản đối thì thành ra là gà nhà đá nhau rồi. Nhưng nếu các bạn giúp tôi thì người dân bản địa sẽ hiểu.
Lần này đến Ko Pulaco sặc nước:
- Khụ khụ… đánh bại liên quân Pháp- Tây Ban Nha… khụ.. chiến hạm hơi nước. Các người quá hùng mạnh, các người lấy gì đảm bảo rằng sau khi tiến vào Phillippine rồi sẽ rời đi? Chúng tôi giúp các ông sau đó các ông thay Tây Ban Nha chiếm Phillipine thì chúng tôi sẽ thành tội nhân dân tộc. Xin thứ lỗi chúng tôi sẽ trả lại súng đạn cho các ông.
Thật sự thì đứng vào địa vị của Ko Pulaco ai cũng có mối lo tương tự, cửa trước đuổi lang cửa sau rước hổ thì thảm họa càng rắc rối hơn. Nhưng cũng may mà Diêu thiếu có sách lược của mình:
- Nói thật lần đâu hợp tác các vị hẳn là không tin tưởng chúng tôi. Vậy đi, khi chiến đấu thì tôi sẽ ở đây làm con tin cho các vị, đến lúc quân Đại Nam rút đi thì các vị thả tôi ra. Còn thân phận của tôi có đúng là đại tướng của Quân Đại Nam, có đáng giá hay không thì lần này ngài có thể cử người thân tín đi theo tôi về Đại Nam sẽ rõ ngay?
Diêu Thiếu nói trân thành đến bậc này thì Ko Pulaco không thể nào không tin tưởng một phần. Nhưng ông ta vẫn hỏi lại:
- Cứ cho là tôi tin tưởng ngài, vậy thì các ngài muốn được gì sau trận chiến này?
Một câu hỏi thông minh và một cái đầu tỉnh táo vô cùng, không hổ là một tù trưởng có thể lãnh đạo tộc mình dòng dã năm kháng chiến với quân Tây Ban Nha trang bị hiện đại.
- Ồ tất nhiên là tôi muốn Tây Ban Nha phải bồi thường lại những gì mà họ đã phá hoại ở Đại Nam đế quốc. Chúng tôi sẽ lấy một số nhà máy của Tây Ban Nha mang về Đại Nam. Một số Đại Pháo phòng thủ bờ biển của họ. Và tất nhiên là chiến hạm của họ nếu có. Nếu ông công phá không được Pháo đài Tây Ban Nha thì tôi sẽ giúp nhưng lúc đó tôi sẽ phải được chia một số tiền nhất định trong kho tàng của người Tây Ban Nha tại Manila và Batangas.
- Còn về súng và pháo trên bờ của người Tây Ban Nha?
Ko Pulaco hỏi, ý của ông là pháp bộ binh nhưng ông không rõ nên nói không ra.
- Chúng tôi không lấy các thứ đóm các ông cần chúng cho cuộc kháng chiến lâu dài. Ngoài ra một số chuyên gia quân sự của tôi sẽ ở lại huấn luyện các ông chiến đấu cũng như huấn luyện cách sử dụng pháo.
Diêu thiếu trả lời một cách chắc chắn, súng ghẻ của người Tây Ban Nha Diêu thiếu mới không cần đó.
- Vậy thì chúng ta nếu đánh phá được pháo Đài Tây Ban Nha, chiếm được kho tàng thì tôi chỉ cần một nửa để nuôi quân. Nhưng đổi lại chúng tôi khôn muốn đây là lần duy nhất hợp tác với Đại Nam đế quốc.
Ko Pulaco quyết định bỏ ra một cái giá để đổi lấy hậu thuẫn từ Đại Nam nếu có thể.
- Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác với các vị.
Đúng lúc này thì doanh trại trở nên ồn ào, các chiến sĩ Phillippine cởi trần đóng khố nhảy lò cò cười nói vui vẻ hớn hở xông vào “doanh trại” Trên tay họ là những thanh súng Brunswick rifle còn rất mới của người Anh. Đây chính là số hàng của hải tặc thải ra khi diêu thiếu mò được Minire của quân Pháp trong trận thành Huế. Tất nhiên số hàng này là vô dụng với quân Vạn Ninh khi mà trong tháng tới thì có cả vạn thanh súng Phổ được chuyển về.