Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt

chương 57: vừa tức vừa cười

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện nhân đức không nhường ai, lão Phạm Phú Thứ lao ra ngay lập tức để bảo vệ dòng chính nhà mình, cũng là để bịt miệng mọi người.

- Khởi bẩm thánh thượng. Hoàng Diệu tướng quân thân là người đi học cách luyện tân quân, ông ta hiểu rõ nhất ai mới là người thích hợp. Thử hỏi các vị nếu ai đứng đây vỗ ngực làm tốt hơn Hoàng Tướng quân thì có thể phản đối. Kế vào đó, những gì Hoàng tướng quân học được từ quân Vạn Ninh toàn những thứ mới mẻ và kì lạ, trước đó nhiều người không tin, nghi ngại. Chỉ có Thánh thượng là anh minh mà nhìn ra cái hay trong đó. Các vị thử nhìn là biết, thánh thượng nhìn xa trông rộng, Hoàng tướng vừa vào đã lập chiến công anh vĩ. Đúng là chỉ có thánh thượng mới có thể quyết định được chuyện này. Vi thần kính mong thánh thượng xem xét.

Con bà nó, tên họ Phạm này tung chiêu làm đám quan chết đứng. Phản đối lão lúc này ngang với phủ nhận thánh thượng anh minh. Thử hỏi ngươi dám không? Phạm Phú Thứ bịt hết mọi lối rẽ khiến cho các quan viên muốn chỉ chích cũng chẳn có đường mà lọt ke thừa cơ vào được.

Tự Đức mặc dù không phải loại người ưa nịnh, nhưng lần này ông ta thấy sướng vì Phạm Phú Thứ nói quá đúng. Nếu không phải Tự Đức có lòng tin vào tân quân thì làm gì có Hoàng Diệu này hôm nay.

- Phạm ái khanh nói cũng không vô lý, vậy thì chuyện ngày hôm nay…

- Khởi bẩm thánh thượng, hãy khoan đã, thần có chuyện muốn tấu.

Lại là cụ Trương Đăng Quế trưởng ban phản cách mạng, phó ban bảo thủ đảng mở miệng cắt ngang lời Tự Đức, lão sợ Tự Đức đã trút lời kim ngọc thì rút không lại được.

- Khởi bẩm thánh thượng, Cha con nhà họ Trần tại Vạn Ninh coi thường luật pháp tự mở diêm điền kinh doanh muối lậu. Cái này cần phải nghiêm trị. Người đức hạnh như vậy không thể nào trọng dụng quá được.

- Thần đồng ý với Trương các lão.

- Thần thấy có lý.

Tự Đức vừa tức giận vừa buồn cười khi nghe Trương Đăng Quế buộc tội ch con nhà Trần Quang Cán. Tự Đức hắn không biết cha con này buôn lậu muối ư. Năm ngàn kinh quân đến Vạn Ninh luyện tập cũng là ý của Tự Đức, trong đó có cả đống tai mắt của Vua đấy. Mà đám con cháu quan lại đang bị cải tạo lao động ở Vạn Ninh không thư về nhà sao, trong ngăn bàn của Tự Đức còn có cả xấp giấy báo cáo tình hình vạn Ninh đó. Nước trong tất không có cá, miễn không nuôi ra ác ngư cắn người là được.

Thừa nhận một câu là cha con nhà họ Trần làm muối lậu. Nhưng làm xong là lấy tiền đi đánh giặc tại Cát Bà, có lúc nào là bọn họ ngưng đâu, quân Vạn Ninh cộng đi cộng lại cũng chỉ có ngàn quân, vậy mà ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận to, không ngưng nghỉ đánh giặc. Tiền quân lương phát cho Vạn Ninh thì bớt trên cắt dưới, mỗi lần suất binh là cả núi tiền đập vào. Quân Vạn Ninh chả nhẽ ăn cát sỏi, lấy nước nhét vào pháo mà bắn, lấy lá khoai nhét súng mà chiến đấu. Mà làm mấy cái ruộng muối thì kiếm được bao nhiêu? ( ở chỗ này Tự Đức không rõ vì triều đình mấy ruộng muối cồn thu vào quá ít bạc do tham nhũng + buôn lậu quá nhiều). Người ta vất vả đánh trận bảo vệ giang sơn của Trẫm, tranh thủ ít tiền thì có sao. Quan trọng nhất là người có lòng tham mới dễ khống chế, cái loại hi sinh vô tư rất dễ có dị tâm. Ấy là đạo dùng người của đế vương, người quá hoàn hảo, không tì vết mới là người không thể khống chế được.

Càng nghĩ Tự Đức càng giận, chả nhẽ phải nói thẳng ra là Ti bạc, mỏ kẽm, mỏ đồng hối lộ họ Trương nhà ngươi bao nhiêu. Con mẹ nó nể mặt ngươi là các lão nên ta không vạch mặt, vậy mà dám lôi trung thần của Trẫm ra sỉ vả. Nói xem cả cái Bắc Kỳ có tên nào không tham nhũng, có doanh nào không buôn lậu, tiền tài đến béo múp cả nhưng có tên nào giúp trẫm đánh giặc. Hay cứ ăn chán chê rồi đến lúc phỉ tặc lai tới lại cầu cứu Kinh sư. Tiên sư cha nhà nó, Tự Đức tức lắm nhưng thôi nhịn vì nếu vạch mặt ra thì có khi triều chính Đại Nam tan vỡ ngay lập tức. Nếu thanh tra quan lại thì đến % số quan sẽ bay đầu, đến lúc đó ai giúp ông ta điều hành đất nước.

Nhưng Tự Đức cũng đến buồn cười, cười là cười cha con nhà họ Trần, con mẹ nó đã xuất thân thương muối không thấy xấu hổ. Làm quan lớn một phương rồi mà vẫn ngựa quen đường cũ làm muối lậu như thường. Dân gian có câu gì nhỉ? À phải rồi “ chó không quên thối ăn phân”. Nghĩ đến đấy Tự Đức phải bấu ngón tay vào hai cái ngai để nhịn cười làm cho mặt đỏ bừng bừng. Chúng qua nhìn thấy lại tưởng là Tự Đức tức giận lắm. Càng nghĩ Tự Đức càng dở khóc dở cười, làm muối lậu cũng thôi đi, cái cha con nhà kì khôi này lai huênh hoang như muốn khoe cho cả thiên hạ rõ. Ông đây là làm muối lậu đấy, đi thưa kiện ta đi. Con mẹ nó lần này tranh thủ nắn gân hai cha con nhà này một cái. Tự Đức hung hăng nghĩ rồi thở hắt ra một cái. Nén cười lâu có khi sinh bệnh a.

- Trương Các lão có bằng chứng không?

Người lên tiếng là Phạm Phú Thứ, tên này hiểu thừa suy nghĩ của Tự Đức nên gà chết không sợ nước sôi mà xông ra cãi.

- Hừ, cho thanh tra là ra hết.

Trương Đăng Quế xì mũi coi khinh Phạm Phú Thứ.

- Ồ, đã vậy cho thanh tra toàn bộ diêm đồn luôn một thể, xem cái nào là lậu cái nào là không, cái nào lậu thuộc nhà nào, thanh tra luôn công diêm điền đóng thuế có đủ không. Nói chung là đã làm thì làm cho trọn vẹn tránh bên được vên chăng. Mà nghe đâu mỏ Kẽm ở thanh hóa cùng mỏ đồng ở Hà Tĩnh… hay là tiện thể thanh tra một tí nhỉ, ý các lão ra sao?

Phạm Phú Thứ mỉm cười mà nói một câu tru tâm.

- Cái này cái kia… Thanh tra như vậy quá tốn tiền tài, đang lúc quốc khố trống không.

Trương Đăng Quế bị tung một đòn thẳng vào trán mà ù cả tai, mấy mỏ đồng, kẽm ở Hà Tĩnh và Thanh Hóa hiếu kính lão quá nhiều. Không ngờ làm bí mật vậy mà vẫn bị lão thất phu họ Phạm dò ra.

- Thánh thượng, hạ thần cho rằng tin đồn là không căn cứ, không cần bé xé ra to… chắc cha con nhà Trần tướng cũng… ngứa nghề cũ mà làm chút cho vui thôi, quy mô be bé, không ảnh hưởng.

- Thần tán thành, chắc cũng làm vài mẫu cho đỡ ngừa nghề cũ thôi.. khụ khụ

Một đám quan viên vốn dĩ theo phe Trương Đăng Quế vội vã quay lại nói giúp Trần gia. Đơn giản họ cũng làm muối lậu bỏ mẹ ra ấy, cùng thanh tra có mà bóc lịch cả đám. Không bênh Trần gia thì bênh ai.

- Hừm. Thôi được rồi, lần này nên triệu tên tiểu Tử Trần Quang Diêu kia vào Thái Hòa điện xem hắn đối chất ra sao. Cho người lên đường luôn truyền hắn vào cung.

Quan viên Đại Nam được cái giỏi nhất là nghe nhạc hiệu đoán trương chình, đuổi hình bắt chữ. Muốn trừng phạt Trần gia thì Tự Đức mở miệng một câu là xong, muốn điều tra thì cho Cơ mật Viên Bắc ty bắt mẹ vaod dại lao rồi điều tra. Cớ gì phải tốn công mà vời tên nhóc con chưa đầy tuổi vào triều đối chất, nói là đối chất nhưng thẳng mẹ nó ra cho bớt cong là mến tài mà gọi vào Thái Hòa điện xem mặt cái. Nếu đã ngứa mắt nhau thì tham nhũng là tội lớn, còn đã quý nhau thì tham nhũng lại biến thành tham tài khả ái đáng yêu.

Quan viên Thái Hòa lặng ngắt như tờ, nhưng có kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trương Đăng Quế vẫn nhảy ra lột lần nữa.

- Khởi bẩm thánh thượng, thần buộc tội cha con Trần gia tại Vạn Ninh cấu kết thương nhân Mỹ lừa gạt triều đình. Nhà máy vũ khí Đại Nam đã đi vào hoạt động hai tháng nhưng chế không có được bao nhiêu súng cả. Thật là lãng phí tiến bạc của quốc gia, thần tin tưởng cha con nhà họ Trần đã ăn hối lộ của thương nhân Mỹ quốc.

Ô hay rồi, vì bực mình với thái độ giơ cao đánh khẽ của Tự Đức trong chuyện hai cha con họ Trần, lại ức chế Phạm Phú Thứ mỉa mai lão giữa triều đường làm lão mất mặt mũi. Lại căm giận một số tên quan buôn muối lâm trận trở giáo mà Trương Đăng Quế trong chốc lát đã bốc đồng kể tội họ Trần. Cái kiểu kể tội này là bới bèo ra bọ, và cũng là chọc vào một tổ ông vò vẽ, mà tổ ông này rất là khổng lồ.

Phạm Phú Thứ đang nghiêng tai nghe cao kiến của vị Trương các lão, nghe đến cùng thì xuýt lăn ra đất mà cười, lão Phạm chỉ biết nín cười run run mà chỉ Trương các lão sau đó lầm bầm: “ Lần này là tự ngươi muốn chết, thứ cho lão phu không bồi”. Lầm bầm xong thì Phạm lão nhanh như cắt nhảy về một góc khuất của đại điện khoanh tay xem kinh vui.

Phải nói khinh công của Phạm lão quá cao, bởi nếu lão chậm sẽ bị vô vàn người dẫm bẹp. Chỉ thất trong chớp mắt có đến gần hai chục người xông ra.

- Lão thất phu, lão nói ai là người ngậm tiền thương nhân lừa thánh thượng, chúng ta làm việc ngay thẳng không then với trời không phụ thánh thượng. Ngươi không thấy ngàn khẩu súng chúng ta đàm phán mua về lập đại công. Đánh vè bốn chiến hạm còn đáng giá hơn cả năm ngàn khẩu súng kia. Ngươi lão thất phu chỉ nói càn nói xiên, ngồi không vô dụng tìm cách càn quấy chiều cương.

Người nhảy ra là Lâm Duy Hiệp, nếu so tuổi thì lão cũng rồi chả hơn kém gì Trương Đăng Quế. Nói về quan chức thì lão cũng là Thượng thư Cơ Mật Viện cánh tay phải của Tự Đức, phụ thân của lão lại là Lâm Duy Tiếp cũng đồng nghiệp các lão trong nội các. Chả ai kém ai nên lão chửi thẳng luôn.

- Trương các lão, ngài là trọng thần triều đình, thân lại coi nhu trưởng bối của tại hạ. Nhưng quan trường chỉ nói lý. Ngài đã không hiểu chuyện công nghệ, khoa học thì đừng đưa ra kết luận kiểu thúng úp voi, kiểu vơ đũa cả nắm. Nhà máy không có sản lượng cao vì trình độ luyện thép tinh của Đại Nam chúng ta vừa chậm vừa kém chất lượng. Tôi đã có đè xuất nhập thép tốt từ phương Tây hoặc trực tiếp nhập thép từ xưởng thép của Công Ty Cây và Cá ( K and R). Tấu chương tôi đã gửi lên nội các quá nhiều, chẳng nhẽ ngài chưa đọcm chưa duyệt qua. Thật không hiểu trả lương cho ngài để ngài làm gì.

Thật ra tấu chương đã gửi qua nội các và thông qua phiếu nghĩ để trình Tự Đức, chỉ vì Trương Đăng Quế giận quá mất không mà quên chuyện này.

- Đúng vậy, các lão không hiểu khoa học không nên nói bừa, chúng tôi trong sạnh.

- Thánh thượng, oan khuất chúng thần, chúng thần không chịu được cái nhục này.

- Thánh thượng ơi… hu hu hu.

Trương Đăng Quế nhìn đám người như muốn ăn tươi nuốt sống mình mà sợ tái mặt, run run nói:

- Ta… ta … là nói cha con nha họ Trần, nói gì các ngươi đâu.

Đáp lại hắn chỉ là những tiếng hừ lạnh và căm phẫn của đám đông, phe bảo thủ thấy tìn thế không ổn thì cũng im hơi. Thật là vụ mua bán này chính là niềm kiêu hãnh của lục bộ và Cơ mật viện, số người liên quan không chỉ mười mấy người mà thôi. Quan trọng nhất nếu nói cha con nhà họ Trần ngậm miệng ăn tiền mà tuồn hàng kém vào Đại Nam thì mười mấy người trong phái đoàn đi giao dịch chả nhẽ mắt mù. Mà nếu không mù thì là ăn hối lộ. Vậy nên Trương Đăng Quế dính nguyên phát đạn của chính hắn bắn ra.

Tự Đức tức giận vung tay bãi triều… quá là loạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio