Diêu thiếu dẫn nhâp cảnh Bắc Ninh liệu hắn có quá tự cao tự đại không. Quân Lê Duy Phụng đã chiếm được tổng cộng các tỉnh Tuyên Hóa, Thái Nguyên, Cao Bằng, một phần lớn Bắc Ninh. Lúc này diện tích mà lê Duy Phụng chiếm đóng đã đến phân nửa Miền Bắc, số quân của hắn tuyên bố là lên đến vạn người. Vậy mà Diêu thiếu chỉ dẫn có binh mà xông thẳng vào Bắc Ninh thì có phần hơi quá tự kiêu tự mãn rồi.
Thật ra Diêu thiếu không hề tự kiêu tự mãn gì cho đành, quân đội của Lê Duy Phụng thật chất có bao nhiêu tinh binh, đóng tại nơi nào chẳng nhẽ Diêu thiếu không có điều tra mà xông bừa. Lê Duy Phụng thực tế chỉ có tầm vạn tinh binh có thể đánh trận một cách thực sự. Còn lại toàn là nạn dân mới thu nạp khắp nơi rồi phát cho binh khí trông coi các thành trì. Nói ra thì đất đai của phản quân chiếm được càng nhiều thì họ càng phải phân binh ra canh giữ.
Thật ra lúc này quân triều đình tại Sơn Tây, Hà Nội cũng tấn công rất ác vào vùng Tuyên Quang và Thái Nguyên nơi quân Lê Duy Phụng chiếm đóng. Không phải nơi nào ở Đại Nam quân sĩ cũng quá thối nát cả. Trương Quốc Dụng lúc này là Tổng Đốc Sơn Tây đang đánh mạnh vào Tuyên Quang. Đồng thời từ Hưng Hóa một số các Thổ quan người dân tộc cũng nghe lệnh triều đình mà đem quân quấy nhiễu phía tây Tuyên Quang. Vốn dĩ Trương Quốc Dụng cũng muốn đánh lên Thái Nguyên nhưng vì triều đình có lệnh cho Quang Diêu đi làm tổng binh Thái Nguyên hai châu Đồng Phú. Vậy nên việc thu hồi Thái Nguyên thì vị Tổng Đốc Sơn Tây này nhường ngay khúc xương cứng cho Diêu Thiếu. Vì lúc này quân Lê Duy Phụng đang lập kinh đô của Tân Đại Nam tại Thành Đồng Hỷ. Nơi này chính là tụ tập nhiều nhất tinh binh của phản tặc.
Lúc mà Diêu thiếu vào đến địa phận tỉnh Bắc Ninh thì quân số của Diêu thiếu tăng vọt lên hơn vạn người. Chuyện này quả thật rất dễ giải thích. Cái thời này muốn có được xuất thân quan chức thì có ba con đường. Thứ nhất chính là mua quan bán chức, ngon nhanh bổ rẻ, tất nhiên ngươi phải có tiền, có rất nhiều tiền, và cần có mối quan hệ. Thứ hai đó chính là đi theo con đường chính đạo đó là thi cử. Cách thứ ba chính là ăn hôi chiến công rồi. Thời này đạo tặc nổi lên khắp nơi, chỉ cần là anh hùng nghĩa sĩ nổi lên diệt giặc thì thế nào cũng được triều đình ban thưởng chức tước. Quang Cán lão ca trước đây cũng định đi theo con đường này đó thôi.
Nhưng muốn đi theo con đường nghĩa sĩ thì cần hai yếu tố, thứ nhất đó là liều mạng, thứ hai đó là hiểu thời thế. Liều mạng vì rõ ràng co đường này phải đao thật thương thật mà liều mạng rồi. Còn hiểu thời thế tức là chon quả hồng mềm mà bóp. Cỡ như Cán lão ca trước đây tính đi đánh Pháp là chọn xương cứng mà nhai chứ không phải hông mềm mà bóp rồi.
Nhưng lúc này trong mắt các nghĩa sĩ khắp nơi thì quân Lê Duy Phụng là quả hồng, nhưng với điều kiện tiên quyết là họ phải được đi theo quân Vạn Ninh.
Đúng vậy, quân Lê Duy Phụng so với Vạn Ninh quân là quả hồng mềm, nhưng nếu thả nhánh quân này ra thì họ lại thành xương cứng với quân triều đình. Chính vì lý do này các lộ anh hùng, các lộ nghĩa quân mỏi mắt chờ quân Vạn Ninh xuất trận để bám theo hớt quân công. Họ thà chờ đến mọc rêu cũng không dại mà đi theo quân triều đình, đi theo những nhánh quân khác như quân Sơn Tây, quân Hà Nội, quân Hải Dương thì khả năng thiệt mạng là cao vô cùng.
Chính vì lý do oái oăm này mà khi Diêu thiếu mới đến được địa phận biên giới của Bắc Ninh thì đã có gần vạn người đầu nhập vào hắn. Lũ người này rất quy củ mà dâng lên lộ dẫn, sách thân, thậm chí cả gia phả cũng co thằng dâng lên để chứng minh rằng mình xuất thân trong sạch. Thật con mẹ nó thiên kỳ bách quái. Có những tên còn là địa chủ tận Thanh Hóa tỉnh, An Định tỉnh dẫn theo gia đinh mò vào đây kiếm cơm. Mà rùng rợn nhất còn có một tên địa chủ quê quán tít Hà Tĩnh mò tới nhận đồng hương, nước mắt ngắn dài mong Diêu thiếu chiếu cố. Ô như vậy thì hay ho rồi, quân lương bọn họ tự lo, vũ khí chúng tự trang bị, đánh trận lại rất tự giác xông lên. Quân sĩ của bọn này mang tiếng là gia đinh nhưng lại chính là hộ vệ có luyện tập đao thương hẳn hoi. Trừ tật xấu là mỗi nhóm tự thành một mảng mà rời rã một đám thì nhánh quân này sức chiến đấu cá nhân rất tốt.
Trên đời này không thiếu kẻ nhiệt huyết trả nợ nước báo thù nhà như Cán ca, cũng không thiếu kẻ đầu cơ trục lợi nhưng Diêu thiếu chấp hêt. Đến bao nhiêu thu bấy nhiêu. Ít nhất đó chính là chỉ cần chứng minh bản thân là trong sạch thì các địa chủ muốn xuất thân làm quan này đều được Diêu thiếu nhận sạch. Nhưng lúc này Diêu thiếu có một tư tưởng tà ác xộc lên đầu. Lần này chiến tranh hắn đang thiếu tiền, đến nơi ở mới là Thái Nguyên, chân ướt chân ráo rất nhiều việc cần tiêu pha. Vậy nên hắn muốn dựa vào chiến tranh, dựa vào triều đình hai vị Phụ chính thân thần đang phải lă mặt lá trái với Quang Diêu hắn, cho nên Diêu thiếu quyêt hớt một mẻ dày.
Nghĩ vậy Quang Diêu gọi hai tên Đại chủ xuất thân Thái Nguyên tỉnh vào lều chướng gặp riêng và bàn bạc. Nội dung là các vị thích quan gì, đóng quân ở đâu nói một tiếng cho nó nhanh, Tất nhiên là địa bàn chọn phải trong tỉnh Bắc Ninh. Tiếp theo đó là nhà các vị ở Thái Nguyên có bao nhiêu đất bao nhiêu nông nô, nôn mẹ nó hết ra đây cho bản tướng quân. Khóc à, đừng khóc vội. Đất chứ gì, Bắc Ninh đầy, giặc phỉ tràn qua đây biết bao nhiêu địa chủ đi đời nhà ma. Triều đình còn ốm mới quy hoạch lại, bản tướng quân vẽ cho các ngươi một vòng, đảm bảo không thiệt. Nông nô á, chuyện nhỏ, không thấy mấy tên phỉ trong thành kia sao, họ cầm vũ khí đấy nhưng bản tướng quân dọa một cái là buông đao hiện nguyên hình là dân lành ngay, đã phạm tội giờ lại được hoàn lương thì làm nông nô còn tốt hơn bị chém đúng không? Cái này là cứu mạng người hơn xây bảy tháp chùa. Mồ mả tổ tiên á, thích thi bứng đi đến nơi mới, không thì để lại Thái Nguyên bản quan trông cho. Gớm cái nơi khỉ ho hò gáy Thái Nguyên so được với Bắc Ninh đất đai màu mỡ chắc. Lại được làm quan trấn thủ cả vùng… Sợ cái gì mà sợ, bản quan bảo kê. Phỉ tặc, hải tặc, sơn tặc, mã tặc, phi tặc,địa tặc cẩu tạc gà tặc cứ đến, bản quan đảm bảo từ Thái Nguyên chạy qua bảo kê các ngươi. Xong vụ này thì yên tâm các ngươi là người của bản tướng quân. Ngoài ra bản tướng quân còn tặng cho các ngươi một phần extra, chuyện làm ăn kiếm tiền của các ngươi bản tướng quân bao đủ. Vạn Ninh giàu có tỷ lượng, các ngươi trồng con gì nuôi con gì, buôn cái gì sẽ có người chỉ bảo. Đảm bảo chỉ có lãi không lỗ, chuẩn bị vểnh râu đếm vàng đi.
Vậy là cái gì khế đất, caid gì khế nô tất cả đều về tay Diêu thiếu. May mà mấy tên này còn có lương tri nên vợ con chúng không lôi ra mà gán cho họ Trần. Tin tức này không mấy chốc mà lộ ra toàn quân. Hai tên đại chủ từ Thái Nguyên bỗng nhiên sống trong ánh mắt hâm mộ và ganh tị vô cùng từ các “ đồng nghiệp”.Tất nhiên họ có hâm mộ thì cũng chịu thôi vì họ làm gì có đất ở Thái nguyên, đất nơi khác Diêu thiếu không cần. Tất nhiên mấy tên này cũng biết điều đi đêm mà lạy lục những tưởng mỏ chỗ tốt. Nhưng thái độ Diêu thiếu là trừ đại chủ Thái Nguyên có đặc quyền thì địa chủ nơi khác lấy thực lực đến nói chuyện.
Tin này như có cánh mà chẳng mấy chốc phun đến Thái Nguyên tỉnh, không thiếu địa chủ nơi này đã và đang trên đường chuyển cả nhà qua Bắc Ninh. Đơn giản đó là cuộc sống của họ ở Thái Nguyên dưới sự “ cai trị” của tân vương triều còn thê thảm gấp ngàn lần trước đó. Quân của Lê Duy Phụng đánh nhau thì được chứ có mấy người biết làm dân chính. Chính vì cái lý do khốn khổ này mà nơi phỉ quân cai trị không khác địa ngục là bao. Nếu các địa chủ này không sớm mang khế đất, khế người bỏ chạy thì chẳng mấy chốc sẽ bị lột sạch sẽ cả. Đánh nhau là cần tiền, Lê Duy Phụng không hút máu của đám địa chủ này thì hút máu của ai.
Chẳng mấy chốc khế đất, khế người của Diêu thiếu chất cao như núi, có lẽ lúc này hắn phải dùng dương để chứa rồi.
Công việc công thành chiếm đất của Diêu thiếu đó là quân chính quy dẫn theo ngàn quân ủng hộ hạo hạo lãng lãng đến các thành trì. Lôi đại bác bắn mấy phát, sau đó tuyên bố đầu hàng cho về làm lương dân, không giết. Vậy là ùn ùng bá tánh bỏ đao bỏ thương đi ra ngoài thành đúng xếp hàng điểm danh.
Đến mỗi thành trì, mỗi châu, huyện, xã thì Diêu thiếu dựa theo độ “cống hiến” quân công mà chỉ tay một cái: “ngươi lập công lao hãn mã, cho làm Cai tổng, để ta viết sơ dâng triều đình”.. “ngươi lập công lao hãn mã, cho làm Trấn thủ, để ta viết sơ dâng triều đình”, ngươi lập công lao hãn mã, cho làm Cai đội, để ta viết sơ dâng triều đình”. Vậy là quân đoang nhố nhăng này vừa đi càn quét Bắc Ninh vừa chiếm đóng các nơi. Nói chung là quân đoàn lúc thì co lại vì sau khi chỉ định thì đại chủ nhảy cẫng lên dẫn “quân” vào trú đóng trụ sở mới. Sau đó đi một hồi lại có địa chủ ra nhập quân số lại nở ra. Đây là lý do tại sao đội quân kỳ ba này lúc co, khi nở.
Đội quân đông đảo của Diêu thiếu tốc độ hành quân rất là… con rùa nên phải mất gần tháng trời mới quét hết Tỉnh Bắc Ninh. Lúc này quân Diêu thiếu mới đủng đỉnh tiến vào địa phận Thái Nguyên. Quân số hiện tại của Diêu thiếu đã giảm đi rất nhiều. Họ chỉ còn lại tầm quân tùy tùng đi theo sau mà thôi, Nhưng năm ngàn quân này chính là những người thực sự nhiệt huyết với việc đánh giặc cứu nước, đây rõ ràng không phải những kẻ đầu cơ. Vì lúc này đã là tháng , Tết nhất đã đến nơi rồi mà những con người không phải quân nhân này vẫn lưu lạc bên cạnh Diêu thiếu để chiến đấu. Đại Nam không thiếu dũng sĩ trân chính. Thêm một lý do nữa để biết được đám người này nhiệt huyết, vì Thái Nguyên là thủ phủ của phản quân. Nơi này có đến vạn trọng binh nên nếu là người đầu cơ thì không ai dám cùng quân của Diêu thiếu đến nơi này.
Diêu thiếu là nhìn thấy những kẻ này có thể đào tạo, Tuy rằng muốn thành dòng chính của quân trần gia thì còn thời gian quá dài để thử thách. Nhưng để đào tạo thành quân vệ tinh thi nhóm người này là dư sức.
Kết quả sau cùng, ba mươi tên địa chủ này được quyền gửi một người con trai tuổi không quá đến Vạn Ninh để học tập, học thành tài thì sau này không thiếu cơ hội trọng dụng. Bản thân những người đi theo lúc này thì đều được phong quan chức quân đội chính quy và được Diêu thiếu tạo sách gửi triều đình. Diêu thiếu quyết định dừng lại tại biên giới Bắc Ninh và Thái Nguyên lập doanh. Gần ngàn người này được huấn luyện quân sự tại chỗ. Huấn luyện viên tất nhiên là các tân binh Vạn Ninh rồi… á à không đúng lúc này họ đã là lão binh. Diêu thiếu cũng lười đặt tên cho nhánh quân đội này, hắn lấy luôn tên Địa Chủ Binh cho đám này. Vậy là họ có cờ xí riêng, có quân hồn riêng, một nhánh quân thành lập do tập hợp các đại chủ tạo nên. Diêu thiếu cũng chẳng biết mình làm đúng hay sai. Nhưng đã làm rồi thì hắn cũng lười nghĩ. Súng hỏa mai Charleville Model là quân Vạn Ninh không cần, chính vì lý do này mà Diêu thiếu điều cây súng thu được từ hải tặc bổ xung cho nhánh quân địa chủ để họ luyện tập. Nói chung lũ địa chủ trồng lúa kiếm tiền mà chẳng kinh thương gì nên kho thóc đầy nhà nhưng mà tiền thì không có mấy. Diêu thiếu cũng lười tính tiền mấy khẩu súng nát này, nhưng mà đạn và thuốc súng thì Diêu thiếu tính rõ. Hắn không đẻ ra mấy thứ này đấy.