"Giáo chủ, thuộc hạ không rõ đã làm sai chỗ nào, vì sao giáo chủ lại đối đãi thuộc hạ như vậy? Ta còn muốn nói gì?" Máu me đầy mặt, tóc bết dính, biểu cảm trên mặt Hắc Viên trung thành và tận tâm, vô tội mà nhìn Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết cười lạnh một tiếng, nếu không phải đã điều tra triệt để, nhìn vị đường chủ ảnh đường này đóng kịch y còn thật cho rằng đã oan uổng đối phương.
"Hửm? Ngươi không rõ?" Vũ Văn Quyết điều chỉnh tư thế nghiêng thân mình tựa vào ghế dựa phía sau lưng, y nói: "Bổn tọa rời trấn Bình Võ không xa liền bị hạ độc, ý của ngươi là chuyện này không hề liên quan tới ngươi?"
Giáng Châu nhíu mày, lúc này mới triệt để hiểu được hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì! Trước đó Vũ Văn Quyết lặng im âm thầm bắt Hắc Viên, trong giáo trừ hình đường ra không ai biết Vũ Văn Quyết ở bên ngoài bị người hạ độc.
Giáng Châu là một người rất trung tâm, lúc này nhìn kẻ tù tội cũng đồng dạng biểu hiện trung tâm ở bên dưới, nàng chán ghét nhìn hắn.
Hắc Viên có vẻ bất ngờ, lúc này hắn bị Vũ Văn Quyết tra tấn một trận ở hình đường nhưng vẫn trấn định vô cùng: "Giáo chủ, ngài hiểu lầm thuộc hạ. Giáng Châu cô nương cũng nói nơi đó Phượng Thiên Vũ cùng thuộc hạ đều đề cử, có lẽ là Phượng Thiên Vũ hạ độc thủ!"
Vũ Văn Quyết nhếch khóe miệng, má lúm đồng tiền bên má trái chợt lóe rồi biến mất, y rũ xuống.
"Mới đầu hai người các ngươi đều có hiềm nghi, nhưng biết vì sao ta chỉ kết luận là ngươi?"
Giọng Vũ Văn Quyết càng nhẹ, Giáng Châu cảm thấy càng phát lạnh, không kìm lòng nổi dùng tay ôm cánh tay của mình, lẳng lặng nhìn Vũ Văn Quyết thẩm vấn Hắc Viên.
Tròng mắt Hắc Viên hơi co lại, có vẻ còn muốn biện giải cái gì, lại nghe Vũ Văn Quyết nói tiếp: "Phượng Thiên Vũ mặc dù là người chấp chưởng thế lực Minh giáo ở Lũng Tây, cũng có năng lực làm việc này, nhưng vì sao ta chỉ hoài nghi ngươi ?"
Vũ Văn Quyết nâng mắt, ánh mắt sắc bén đâm về phía Hắc Viên.
Hắc Viên giật thót trong lòng, hắn nhắm mắt.
Vũ Văn Quyết đùa cợt: "Xem ra ngươi cũng biết. Nếu không phải ngươi quyết định diệt trừ bổn tọa, ngươi cũng sẽ không mạo hiểm như thế. Theo bổn tọa nhiều năm như vậy, bổn tọa cũng sẽ không để ngươi chết không minh bạch, " Vũ Văn Quyết nâng nâng cằm, nói với đường chủ hình đường Đồ Hải - người đến bây giờ vẫn luôn giữ thái độ thẳng sống chết mặc bây: "Dẫn người tới!"
Đồ Hải ôm quyền hành lễ với Vũ Văn Quyết, sau đó liền lui xuống, chỉ chốc lát, phía sau hắn đi theo hai thuộc hạ hình đường áp giải một người lên đây.
Người kia từ khi bị bắt về tổng giáo vẫn luôn kinh sợ, vô cùng mê mang.
Lúc này, gã nhìn thấy Vũ Văn Quyết đang ngồi cao cao ở trên thì sửng sốt.
Đồ Hải quát khẽ: "Quỳ xuống!" Vừa nói, một cước liền đá vào đầu gối gã .
Người nọ bị đá ngã nhào, quỳ nằm úp sấp ở trên mặt đất.
"Tiểu Lưu Phúc Quý bái kiến giáo chủ đại nhân!"
Vũ Văn Quyết nhìn gã ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, "Ừ" một tiếng nhưng không gọi gã đứng dậy, mà là hỏi: "Lưu Phúc Quý, ngươi ở trong giáo có thân phận gì? Ngày thường làm những thứ gì?"
"Tiểu Lưu Phúc Quý là ám cọc Minh giáo bí mật xếp vào nơi địa phương, ngày thường thời khắc chú ý hướng đi trên giang hồ, có tin tức mấu chốt liền truyền về tổng giáo." Lưu Phúc Quý nơm nớp lo sợ lui bả vai."Có đôi khi cũng tiếp thu chút mệnh lệnh của tổng giáo mà làm việc."
"Ngươi biết không biết mình tương ứng ám cọc là Minh giáo cái kia phân đường sở tổng quản?" Vũ Văn Quyết đạm mạc nhìn Lưu Phúc Quý hỏi.
"Tiểu nhân biết. Chúng tiểu nhân thuộc sở hữu tổng giáo ảnh đường sở hạt." Lưu Phúc Quý hồi đáp.
Hắc Viên ngẩng đầu lên nhìn đỉnh gian phòng, trong lòng thở dài một tiếng.
Vũ Văn Quyết cười, ánh mắt chuyển hướng Hắc Viên, miệng lại hỏi Lưu Phúc Quý: "Trong hai tháng này ngươi nhận được mệnh lệnh gì? Là ai hạ mệnh lệnh cho ngươi? Ngươi phải nói chi tiết."
"Vâng! Giáo chủ đại nhân." Lưu Phúc Quý hơi hơi suy nghĩ liền trả lời, "Trong hai tháng này, Minh giáo quan trên đột nhiên thông qua mật thư truyền chỉ lệnh, muốn tiểu nhân mua ông chủ của một tiệm gà nướng tên là Đức Tụ Phúc, muốn ông ta nếu gặp được một người nam tử khoảng hai mươi tuổi diện mạo tuấn mỹ, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, mặc hoa phục đến mua thì..." Nói tới đây, Lưu Phúc Quý như ý thức được cái gì, gã hoảng sợ run rẩy, dám ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Quyết ở chủ tọa, "Hạ, hạ độc trong gà nướng..."
Đôi mắt Vũ Văn Quyết trong hình đường âm u có vẻ vô cùng u ám, vốn dung nhan trầm tĩnh như thần ở nơi đáng sợ này càng như u minh ác thần dọa người.
Lưu Phúc Quý nói xong câu đó liền xụi lơ trên mặt đất, gã nức nở ở nơi đó lớn tiếng kêu oan: "Giáo chủ, giáo chủ! Tiểu nhân thật sự không biết độc dược này dĩ nhiên là nhằm vào ngài a! Tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc, tiểu nhân thật oan uổng a!"
Vũ Văn Quyết nhìn Hắc Viên bỗng nhiên mặt xám như tro tàn thì trầm mặc.
Ảnh đường ở Minh giáo trừ huấn luyện bảo hộ giáo chủ, hộ vệ Đường chủ ngoại đường ra, càng nhiều là huấn luyện nhân tài am hiểu ám sát, hạ độc, tìm hiểu tin tức cơ mật, vân vân.
Cho nên, lúc ấy Vũ Văn Quyết nhận thấy gà nướng có độc, trừ Tiêu Nhân, như vậy cũng chỉ còn Hắc Viên.
Chỉ có hắn mới có thể điều động ám cọc của Minh giáo.
Thân phận mỗi ám cọc khác nhau, có sống cuộc sống dân chúng bình thường, nhưng một khi đến thời khắc mấu chốt lại được giao cho rất nhiều tiền tài cùng độc dược ám khí, chính là một đòn sát thủ cực mạnh.
Vũ Văn Quyết trăm triệu không ngờ có một ngày nanh vuốt Minh giáo âm thầm mai phục sẽ dùng để mưu hại bản thân y.
Hạ độc, còn là độc bá đạo như thế, loại thủ đoạn này chỉ có người của ảnh đường làm ra.
Hắc Viên lại thực ngay thẳng, khóe miệng hắn nhếch lên: "Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì ta liền nhận, muốn gϊếŧ muốn chém, xin chủ giáo cứ tự nhiên đi!"
Giáng Châu trợn mắt nhìn hắn, thấy hắn phản bội Vũ Văn Quyết đã hầu hạ nhiều năm như vậy, đương nhiên là thực căm tức.
Hắn tỏ thái độ thấy chết cũng không sờn khiến Đồ Hải cũng kinh ngạc.
"A, ngươi còn thật là gan dạ sáng suốt." Vũ Văn Quyết nghiền ngẫm nhìn bộ dáng Hắc Viên nghiêm mặt ánh mắt kiên định."Ngươi cho là bổn tọa chỉ cho người điều tra mình Lưu Phúc Quý?"
Vũ Văn Quyết đứng dậy, đi xuống đài cao.
Y chậm rãi dạo bước chân.
"Ngươi phát mật thư thông tri tất cả mật thám ám cọc ở Lũng Tây, mỗi một địa điểm nổi danh cùng quán xá nổi danh toàn bộ đều chuẩn bị tốt, thật là nhọc lòng." Vũ Văn Quyết thong thả đi đến phía sau hai người, lời nói lạnh như băng nện vào trong lòng Hắc Viên, "Vũ Văn Quyết tự hỏi đối với ngươi không tính bạc đãi, đến tột cùng lý do gì khiến ngươi không thể không đưa ta vào chỗ chết, sau đó bổn tọa suy nghĩ, có cơ hội động thủ, tại sao không động thủ lúc ở cung U Sơn."
Vũ Văn Quyết xoay người áp sát tai Hắc Viên, nhẹ nhàng nói rằng: "Ngươi muốn bổn tọa thần không biết quỷ không hay chết đi, ít nhất không thể chết ở nội loạn trong giáo. Cho nên..." Vũ Văn Quyết đứng thẳng dậy, "Ngươi mới có thể bán đứng tin tức bổn tọa bị trọng thương đi ra ngoài tĩnh dưỡng cho phái Điểm Thương, truyền địa điểm cho bọn họ liên hợp môn phái chính đạo bao vây tiêu diệt bổn tọa!"
Đồ Hải không hề biết chuyện này, lần đầu nghe đến không khỏi tức giận vì hành vi của Hắc Viên: "Giỏi cho ngươi tên nghịch tặc phạm thượng! Ngươi muốn Minh giáo bại vong đúng không? Muốn mưu hại giáo chủ? !"
Hắc Viên há mồm muốn phản bác cái gì, lại cứng còng nhịn xuống, cắn chặt môi.
Vũ Văn Quyết thấy lúc này hắn còn gắng gượng không nói gì, cũng lười quanh co lòng vòng với hắn, y đi đến đài cao xoay người nói: "Mang Đới Khánh Thu lên."
Rốt cục vẻ bình tĩnh trên mặt Hắc Viên cũng bị đánh cho tan tát, trong nháy mắt nghe đến tên người kia, sắc mặt hắn liền đại biến.
Một người tuổi nam tử khoảng ba mươi tuổi mặc thân nho sam, khí chất văn nhã bị đẩy vào.
Hắn một cái lảo đảo, ổn định thân hình rồi cố gắng trấn định chỉnh nón thư sinh có chút lệch ở trên đầu.
"Không biết Vũ Văn giáo chủ gọi tiểu sinh đến có gì chỉ giáo?" Đới Khánh Thu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói với Vũ Văn Quyết.
Đồ Hải nhíu mày, chụp về phía lưng người này một bàn tay, quát lớn: "Thằng nhãi này! Thấy giáo chủ vì sao không bái!"
Thư sinh kia nhìn thân thể cường tráng kỳ thật võ công không ra làm sao, bị Đồ Hải chưởng một phát ngã xuống đất.
Sắc mặt Hắc Viên biến đổi, thất thanh la lên: "Thiếu chủ!"
Vũ Văn Quyết nghe thấy tiếng "Thiếu chủ" này thì giận tím mặt, chém ra chưởng phong, "Ba" một tiếng đánh bay Hắc Viên ra ngoài, đánh vào cây cột lớn trong hình đường.
Hắc Viên không phòng bị, Vũ Văn Quyết chưởng dùng tám phần nội lực, đánh cho mặt hắn liền sưng lên.
Vũ Văn Quyết căm hận nói: "Hắn là chủ tử? Ngươi đặt bổn tọa ở nơi nào? ! Không biết trong Minh giáo này chỉ có một chủ nhân, chính là Vũ Văn Quyết sao?!"
Hắc Viên bị đánh mộng, hắn vừa từ mặt đất đứng lên đã bị Đồ Hải phẫn nộ đi tới tha qua ép quỳ xuống.
Cảm xúc của Vũ Văn Quyết từ từ bình tĩnh lại, y tàn nhẫn nói: "Các ngươi đám người ở tiểu sơn phong bây giờ càng ngày càng to gan, cũng không biết năm đó giáo chủ có hối hận vì lưu lại các ngươi ở tổng giáo dưỡng lão lại trở thành mối họa hay không!"
Hắc Viên ngạnh cổ, nói: "Minh giáo vốn là của Đới gia chúng ta, Vũ Văn sư đồ các ngươi chẳng qua là soán quyền thượng vị!"
Giáng Châu nghe hắn lật ngược phải trái, làm hạng nữ lưu, hơn nữa còn là tỳ nữ nơi hậu viện của Vũ Văn Quyết, lúc này nàng cũng nhịn không được vượt qua chen ngang: "Hắc Viên! Ngươi còn mặt mũi mang dòng họ Hắc nữa sao! Ngươi xứng đáng với họ Hắc sao? !"
Mặt Hắc Viên sung huyết, gân xanh trên cổ giật nảy lên, hắn quát: "Ngươi cho rằng ta muốn mang cái họ Hắc này sao? !"
Vũ Văn Quyết giận quá hóa cười: "A? Ngươi càng muốn mang họ Đới?"
Hắc Viên thở ồ ồ hổn hển, nghe ra điềm xấu trong lời Vũ Văn Quyết, hắn không lên tiếng.
Vũ Văn Quyết: "Được! Từ nay về sau ngươi không còn là thành viên Minh giáo, nếu đã không là Đường chủ ảnh đường thì không có tư cách mang họ Hắc, kêu lại tên Đới Viên đi."
Trước kia Minh giáo vì che dấu thân phận Đường chủ bảo hộ người nhà bọn họ cho nên khi khi tân Đường chủ nhậm chức thì sẽ đổi họ thành họ cố định truyền thống của mỗi Đường chủ. Nói ví dụ như Phượng Thiên Vũ, Đồ Hải ...tên dòng họ đều không phải họ gốc.
Đới Viên đã quyết tâm tạo phản, thời khắc bị Vũ Văn Quyết tước đoạt dòng họ Hắc, trong lòng hắn vẫn nhịn không được mất mát.
Vũ Văn Quyết nhìn Đới Khánh Thu vẫn luôn lui ở một bên, y khinh miệt nói: "Như thế nào? Có gan làm nhưng không có can đảm gánh vác? Uổng phí Đới Viên còn trung thành và tận tâm với ngươi như vậy, thật yếu đuối. Còn vọng tưởng mưu đoạt vị trí giáo chủ."
Đới Khánh Thu có dã tâm nhưng không trí tuệ, lúc này bị Vũ Văn Quyết kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn ngẩng đầu lên, thở hổn hển quát: "Minh giáo vốn chính là của Đới gia, ta chẳng qua chỉ muốn đòi lấy lại ngai vàng giáo chủ cho Đới gia, đó vốn là chuyện danh chính ngôn thuận!"
Đồ Hải không còn gì để nói mà nhìn nam nhân đầu óc có chút ngốc kia: "Ngươi có bệnh không! Minh giáo giáo quy có viết, vị trí giáo chủ chỉ có người tu tập Cửu Minh thần công thành công mới được thượng vị, không phải gia tộc nào thay phiên nắm quyền!"
Đới Khánh Thu đỏ mắt, hắn biết hôm nay đã khó thoát chết, đơn giản đem chuyện đã nghẹn nhiều năm nói ra cho thỏa lòng: "Giáo chủ tiền nhiệm trước Vũ Văn Sí là người của Đới gia! Nếu không phải Vũ Văn Sí nửa đường xông tới, vị trí giáo chủ vẫn là của Đới gia!"
"Buồn cười!" Vũ Văn Quyết cười lạnh, "Đừng nói sư tổ là nghĩa tử của Đới giáo chủ, trước đó vị trí giáo chủ cũng không phải chỉ có người Đới gia. Nếu Đới gia muốn kế thừa vị trí giáo chủ, có kẻ nào có thể tu hành Cửu Minh thần công?"
Đới Khánh Thu không có cách nào phản bác.
Tổ tiên Đới Khánh Thu là người hiếm thấy trở thành giáo chủ Minh giáo.
Vốn giáo chủ Minh giáo tu luyện Cửu Minh thần công có rất ít người sa vào sắc đẹp, giáo chủ họ Đới này lại ngoại lệ.
Cũng vì như vậy, vị giáo chủ này tại vị không bao lâu tâm trí liền hỗn loạn phát cuồng mà chết.
Hắn luôn luôn dừng lại ở tầng thứ bảy Cửu Minh thần công.
Cửu Minh thần công có đặc tính là võ công càng tiến cảnh, càng không ngừng đi về phía trước. Không tiến tất sẽ lùi, một khi tới tầng tứ bảy tám, không tiến chính là chết.
Cho nên sau khi vị giáo chủ họ Đới này chết, người nhà ông ta dựa theo các xử lý của gia quyến giáo chủ khi thoái vị, cũng được chia cho một ngọn núi nhỏ.
Theo thời gian trôi qua, Đới gia cũng như gia tộc khác, chậm rãi phát triển trở thành dòng họ thế gia. Hơn nữa vì trước đó tổ tiên bọn họ là giáo chủ, còn nghĩ mình cao hơn gia tộc khác một bật, hiện giờ dòng họ này không khí thế còn muốn bỏ qua tôn ti cao thấp của Minh giá.
Đới Viên xuất thân Đới gia, lúc tiến vào ảnh đường trở thành người được Vũ Văn Quyết chọn thì tuổi đã không ít, đương nhiên là xem lợi ích của dòng họ mình là cao nhất.
Vũ Văn Quyết nhìn Đới Khánh Thu luyện võ không không ra làm sao, còn đọc sách đọc đến phát ngốc.
Ở Minh giáo là nơi nói chuyện thực lực, nào chú ý huyết thống truyền thừa?
Nếu hắn như Mã Thế Hưng cùng những gia tộc tạo phản khác ham quyền thế tiền tài thì Vũ Văn Quyết còn không cảm thấy hắn buồn cười.
Vũ Văn Quyết nhìn ánh mắt không cam lòng của Đới Viên, tiến lên vận Cửu Minh thần công chưởng vào thiên linh cái của hắn!
Đới Khánh Thu hàng năm ở trên tiểu sơn phòng, vốn không trải qua tinh phong huyết vũ, đa số là kích động người trong gia tộc, kẻ bị miệng lưỡi lưu loát lý luận suông của hắn mê hoặc, cũng chỉ có người trung tâm với gia tộc như Đới Viên nghe một chút. Ở trước mặt Vũ Văn Quyết, quả thực không đáng một đồng.
Lúc này Đới Viên bị hắn coi trọng đã bị một chưởng gϊếŧ chết, hắn mới cảm giác được tử vong buông xuống khủng bố.
Nhưng Vũ Văn Quyết nhìn cũng không liếc hắn một cái, phân phó với Đồ Hải một câu, "Xử lý sạch sẽ." Xoay người bước đi !
Đới Khánh Thu cảm thấy bị vũ nhục.
Hắn nghĩ thân phận mình tốt xấu khác những người khác, sao Vũ Văn Quyết không tự mình gϊếŧ hắn?
Bản thân hắn tự cho mình rất cao, Vũ Văn Quyết lại cảm thấy gϊếŧ hắn bẩn tay mình.
Giáng Châu đi theo sau Vũ Văn Quyết vội vàng rời khỏi nơi vẫn luôn khiến người ta không được tự nhiên này.
Lưu Phúc Quý luôn ở bên cạnh nhìn toàn bộ diễn biến.
Gã thấy Vũ Văn Quyết không nói gì, còn tưởng rằng mình tránh được một kiếp, còn chưa thở ra đã thấy Đồ Hải cho hai người tha gã đi.
Tiếng la thê lương của Lưu Phúc Quý không duy trì liên tục bao lâu liền cắt đứt.
Đồ Hải lắc đầu, thở hắt ra, cứ việc gã vô tri nhưng cũng là tòng phạm, tội chết khó tránh khỏi.
Vũ Văn Quyết ra khỏi Hình đường, xoay người nhìn xa xa vài ngọn núi, trong mắt lóe qua thích huyết.
Đám sâu mọt đó, là thời điểm thanh lý sạch sẽ !
Minh giáo gϊếŧ người diệt môn không phải truyền thuyết xa xưa, trên tay mỗi giáo chúng tinh anh có không ít hơn hai mạng người, lần này tẩy trừ tiểu sơn phong chẳng qua là thêm vài oan hồn mà thôi.
Vũ Văn Quyết gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.
Tiểu sơn phong của Đới gia bị huyết tẩy sạch bách, không còn người sống, ngay cả một người của Đới gia khác ở trong tổng giáo cũng bị tru di cửu tộc.
Còn chưa tính, mỗi một gia tộc ở tiểu sơn phong làm y không thoải mái y đều không buông tha. Trước là xử trí thủ phạm chính, không gϊếŧ chết toàn bộ, lần này ngay cả lão yếu phụ nữ và trẻ em tất cả đều không buông tha.
Gϊếŧ sạch những người này, đối với những gia tộc nơm nớp lo sợ khác, Vũ Văn Quyết đuổi toàn bộ ra khỏi tổng giáo.
Không cho phép đám người này ở trong giáo ôm đoàn ôm hội chướng mắt.
Vũ Văn Quyết đứng ở chòi nghỉ mát bên trong cung U Sơn, gió núi thổi y phục cùng sợi tóc của y phiêu phiêu đãng đãng.
Xử lý xong sự vụ, cuối cùng nhổ hết u ác tính lớn trong Minh giáo, Cố Thanh vội vàng xử lý phần sau, Vũ Văn Quyết hoàn toàn thanh nhàn.
Y vuốt sợi tóc thổi tới trước mắt mình, đột nhiên nhớ tới hình ảnh đêm đó tóc y cùng Tiêu Nhân quấn quanh.
Vũ Văn Quyết ngẩn ra, không tự chủ được vươn tay lấy bình sứ nhỏ trong tay áo.
Bình sứ này không phải bình màu trắng mà mang màu xanh nhạt nhẹ.
Bình sứ nhỏ này dĩ nhiên là Tiêu Nhân được thuốc giải độc đan!
Lúc ấy Tiêu Nhân trả cho y sợi cầm huyền màu tím, Vũ Văn Quyết không nhận, lại muốn Tiêu Nhân đưa y bình sứ này.
Gần đây lúc nào y cũng mang bên người thưởng thức, bình sứ này cũng như bình y cất giữ trước đó, được cất giữ kỹ càng.
Vũ Văn Quyết nhìn bình, cảm thụ độ ấm, giống như độ ấm ngày ấy cảm thụ trên người Tiêu Nhân.
"Cũng không biết, hắn ở Thiếu Lâm tự thế nào?" Vũ Văn Quyết bất giác thở dài.