Tiêu Nhân đã có cái ý đồ này, đương nhiên sẽ không lỗ mãng cứ như vậy liền đi đối chiến, như vậy chẳng phải là đang tìm chết à!
Vì thế, ngày hôm sau hắn liền tìm đến hòa thượng Đức Tu, vị đệ tử mang bối phận tối cao trong tổng số mười tám người canh trận.
Đức Tu sau khi biết được ý đồ khi hắn đến, không có tự tiện làm chủ, ngược lại là đưa mấy đệ tử khác tới Thập Bát Đồng Nhân Trận.
Đức Tu là đệ tử đời thứ hai của Thiếu Lâm. Đệ tử kết hợp thành Thập Bát Đồng Nhân Trận, chính là lựa chọn những võ tăng võ công cao cường trong chùa mà thành.
Mỗi một thành viên của Đồng Nhân Trận đều quy định về thời hạn. Cũng có rất nhiều người là bị võ tăng mới thăng cấp loại bỏ.
Cho nên, thành viên của Đồng Nhân Trận cơ hồ là qua một đoạn thời gian liền sẽ thay đổi một lần.
Đệ tử kết Thập Bát Đồng Nhân Trận kì này, ngoài đệ tử hàng chữ Đức đời thứ hai, còn có đệ tử mang chữ Hành của đời thứ ba, cùng một mầm non duy nhất của đời thứ tư, đại đệ tử Vĩnh Nhạc.
Các đệ tử của Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân Trận vừa nghe sắp cùng Tiêu Nhân luận bàn, không ai không vui mừng hân hoan nhảy nhót.
Vì sao à? Bởi vì từ lúc bọn họ kết thành "Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân Trận" cho đến giờ, bọn họ chưa lần nào được luận bàn với ngoại nhân cả.
Tiêu Nhân quả thực chính là tự đưa tới cửa mà! Một đám người sao có thể không đáp ứng chứ!
Cả đám này thập phần cao hứng, Tiêu Nhân cũng rất vui vẻ, hai bên liền ước định xong thời gian cùng địa điểm quyết trận.
Tiêu Nhân đại hiệp đây đại khái là xem hơi nhiều phim anh hùng võ lâm rồi, nhất định đòi phải vượt qua Thập Bát Đồng Nhân Trận, sau đó mới xuống núi. Theo tính cách của hắn, đây giống như muốn thực hành nghi thức của đệ tử Thiếu Lâm vậy, sau khi học xong võ học Thiếu Lâm Tự, muốn xuống núi phải xông qua Thập Bát Đồng Nhân Trận!
Đức Tu thì cảm thấy hắn như đang làm điều thừa, Thiếu Lâm bọn họ từ ba mươi năm trước đã không còn lưu hành truyền thống đệ tử xuống núi phải phá được Thập Bát Đồng Nhân Trận nữa rồi mà.
Thế nhưng, Tiêu Nhân một hai muốn noi theo, bọn họ cũng không có lý do không đồng ý, coi như là lời chào hỏi chuẩn bị lúc chia tay, tuy rằng chào hỏi kiểu này chính là hai bên ôm nhau rồi tẫn cho đối phương một trận chứ không phải chào khách sáo gì.
Hai bên thương định tốt, đương nhiên là phải bẩm báo với trụ trì.
Lão hòa thượng Kiến Giác nghe xong ánh mắt liền lóe lên, ông đa mưu túc trí, tự nhiên là có thể đoán được dụng ý của tên nhóc thối Tiêu Nhân này.
Hay nha! Tên gia hỏa này thế nhưng muốn mượn danh tiếng Thiếu Lâm Tự dát vàng cho mình đó cơ!
Kiến Giác Đại hòa thượng vuốt râu cười tủm tỉm nhìn Tiêu Nhân, Tiêu Nhân cũng không chút khách khí cười hì hì nhìn thẳng hắn.
Hắn biết chuyện này sẽ không thể gạt được cái lão nhân tinh này, chính là như vậy thì sao chứ, nếu lúc này Thiếu Lâm Tự từ chối hắn, ngược lại sẽ bị người khác khinh thường.
Thập Bát Đồng Nhân Trận uy danh hiển hách, người khác nếu không phải muốn trở mặt hoàn toàn với Thiếu Lâm, chắc hẳn sẽ không dại dột đánh đến trước của chùa. Suy cho cùng, Thiếu Lâm cũng là một trong ngũ đại môn phái, lại còn có một vị siêu cấp cao thủ tọa trấn nữa mà.
Thế nên, Tiêu Nhân đây đã nói rõ là muốn luận bàn so chiến, nếu Thiếu Lâm sợ hãi, kia e là sẽ bị toàn bộ nhân sĩ võ lâm khinh thường luôn cho xem!
Tiểu hồ ly!! Kiến Giác Đại hòa thượng nhìn nhìn Tiêu Nhân, âm thầm cười mắng một tiếng.
Đáp ứng rồi!
Đức Tu rất vui mừng, Tiêu Nhân cũng vui vẻ nhưng không nhảy nhót, hai người đứng dậy cáo từ, từng người một trở về tự mình chuẩn bị.
Kiến Giác Đại hòa thượng nhìn theo bóng dáng hai người, âm thầm cân nhắc một chút. Hắn ha hả cười, nheo mắt lại, chắp tay sau lưng đứng dậy rời khỏi phòng, đi bộ đến Diễn Võ Trường nơi các võ tăng đang luyện tập.
Kiến Giác Đại hòa thượng tuy rằng không thể cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Nhân, nhưng để Tiêu Nhân dễ dàng qua như vậy, ông vẫn là rất khó chịu nha.
Nếu bản thân đã khó chịu, liền không thể cứ như vậy mà để cho tên tiểu hồ ly Tiêu Nhân này chiếm tiện nghi mình! Nhất định phải tặng cho hắn một món quà thật "lớn" mới xem như là có "thành ý" a...
Vì thế, vị hòa thượng này liền nổi lên ý xấu, tuyên bố với chúng võ tăng đang luyện tập tại Diễn Võ Trường, lời ít ý nhiều: ít ngày nữa Tiêu Nhân Tiêu thiếu hiệp sẽ khiêu chiến Thập Bát Đồng Nhân Trận của bổn chùa, đến lúc đó mọi người không cần thao luyện nữa, có thể đến quảng trường nhỏ trước cửa chùa để quan sát.
Tức khắc nhóm võ tăng liền ồ lên.
Mấy đệ tử của Thập Bát Đồng Nhân Trận bên trong nhóm võ tăng cũng vui mừng nhảy nhót điên cuồng.
Kiến Giác Đại hòa thượng thấy mọi người đã xôn xao như trong dự kiến, liền hài lòng chắp tay sau lưng, nâng cái bụng có chút nhô ra của mình lên, đong đưa lắt lư rời khỏi.
Đã vài chục năm rồi Thiếu Lâm Tự mới náo nhiệt như vậy rồi a.
Đúng vậy, chính là náo nhiệt.
Dù các hòa thượng ngày lễ ngày tết có thể thêm chút cơm canh, mở cái pháp hội họp mặt cùng nhau, nhưng... mấy cái đó cũng không thể làm nhóm võ tăng này thật sự vui vẻ như khi được xem luận võ nha!
Và cứ thế, mấy đệ tử đời thứ hai thứ ba thứ tư trong chùa liền đối với mười tám người kết trận kỳ này, tràn đầy hâm mộ, nhưng cũng lắm ghen tị cùng oán hận!!
Cũng có mấy người trước đó đã phải rút lui khỏi trận, nhìn mười mấy khuôn mặt nhỏ đang hưng phấn kia, e là sẽ bị bệnh đau mắt cho xem.
Phải biết, võ tăng kết thành Đồng Nhân Trận nhiều nhất chính là mười năm, sau đó thì nhất định phải rút lui, để những võ tăng tuổi trẻ khỏe mạnh thay vào.
Kỳ thật bọn họ cũng đang ở trạng thái đỉnh phong, nhưng không thể không lui...
Lúc này đây, tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ, dựa vào cái gì đây chứ!!Ta ở đó mười năm sao không gặp được tên nào tìm tới cửa đi, sao hảo hữu muốn luận bàn như Tiêu Nhân một tên cũng không có vậy?! Cái gì cũng không có hết a!!
Năm đó ta ngày ngày đêm đêm khắc khổ phối hợp với nhau tôi luyện, mười năm mài kiếm lại không có chỗ dùng, tại sao ta lại không có người thưởng thức a!
Vì thế tâm tư bắt đầu chuyển nhanh, liền cũng bắt đầu phát tán tư duy.
Trụ trì sư phụ/thúc/tổ/thúc tổ cũng không có nói nhất định phải là đệ tử kết Đồng Nhân Trận thế hệ này ra trận nha, ta lúc trước cũng là đệ tử Đồng Nhân Trận đó!!
Vì thế, vị tiểu võ tăng Vĩnh Nhạc, đại đệ tử đời thứ tư, cũng mà mầm non nhỏ nhất trận, liền anh dũng trở thành người đầu tiên gặp tai ương!
Đáng thương vị tiểu hòa thượng mới hơn tuổi này bị ba vị sư thúc không có ý tốt chắn ở góc tường, cưỡng bách cậu từ hôm nay phải khai rằng mình bị tiêu chảy không xuống nổi giường, thẳng đến khi Tiêu Nhân rời đi mới thôi.
Gương mặt của tiểu hòa thượng Vĩnh Nhạc kia nhất thời liền tái xanh rồi a, muốn kháng nghị mấy người này chơi xấu, đáng tiếc, kháng nghị không có hiệu quả.
Vĩnh Nhạc khóc không ra nước mắt đành phải khuất phục dưới dâm uy vô sỉ của mấy người này, không thể không tạm lánh mũi nhọn, bỏ quyền tham gia.
Hảo rồi, này liền có một danh ngạch bị thiếu.
Chính là, này đến tận ba người đi?
Không sao cả, nắm tay cùng nói chuyện là được!
Hàng đầu tiên chơi xấu là hàng chữ Hành, sau khi đám này hành động, bề trên đồng lứa hàng chữ Đức cũng kìm nén không được nữa.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là đệ tử đời thứ hai, vẫn cần mặt mũi nha, khi dễ tên đệ tử duy nhất của thế hệ thứ tư, kia cũng quá mức không nói nổi rồi, vì thế đám người liền quyết định theo dõi mấy tên đệ tử hàng chữ Hành kia.
Bọn họ cũng không có như mấy tiểu bối vô sĩ lúc trước dùng uy bức ép hậu bối, mà là trực tiếp dùng thực lực nói chuyện, sách lượt chỉ một chữ, đánh!
Không phải là đại diện cho Thiếu Lâm Tự sao? Thực lực không đủ sao có thể đánh được?
Vì thế, sau một phen kêu cha gọi mẹ, gà bay chó sủa, danh sách Thập Bát Đồng Nhân Trận liền bị thay đổi bảy chỗ.
Mấy đệ tử bị đánh kia cảm thấy hết sức bất bình, liền trực tiếp liền chạy đi tìm Kiến Giác Đại hòa thượng cáo trạng.
Kiến Giác Đại hòa thượng lại chỉ ha hả cười, nói: "Nếu các ngươi muốn đại biểu Thiếu Lâm xuất chiến, vậy cùng lập cam kết đi. Nếu các ngươi để Tiêu Nhân xông qua trận pháp, vậy liền phạt các ngươi đi gánh điền phì ba năm."
Kiến Giác sao có thể ngăn cản, ông cố ý gây xích mích kích động mấy võ tăng vốn không cam tâm kia, chính là vì muốn tạo nên đội hình trận pháp tốt nhận.
Gánh điền phì?! (điền: đất ruộng; phì: phì nhiêu màu mỡ)
Kia chẳng phải là đi móc phân sao? Phải biết, Thiếu Lâm Tự đất nhiều, ngoại trừ đất ở ngoài dùng cho việc thu địa tô, ở đây bọn họ cũng còn không ít a, mỗi năm đi gánh điền phì chính là thay phiên nhau đi, còn này, nếu thua thì mười tám người bọn họ phải gánh ba năm sao?!
Mười tám người đối mặt nhìn nhau, tức khắc ý chí chiến đâu bốc lên hừng hực.
Không!! Tuyệt, đối, không, thể, thua!!
Tiêu Nhân còn chưa biết, chỉ ngắn ngủn một ngày thời gian, Kiến Giác Đại hòa thượng liền đã có thể tặng cho hắn một cú ngáng chân lớn như vậy.
Phải biết, những người bị đổi đi kia, tất cả đều là những đệ tử tuổi nhỏ thiếu kinh nghiệm, những người có bối phận không nhỏ thì tất cả đều không biết xấu hổ mà đi đoạt danh ngạch của tiểu bối, chen vào đội hình.
Tiêu Nhân dùng một ngày thu thập tốt hành lý của mình, sau đó cùng Hoàng Hi đi đến quảng trường nhỏ ở cổng lớn Thiếu Lâm Tự.
Dọc theo đường đi, Hoàng Hi còn truyền thụ cho hắn một ít bí quyết để đối phó với trận pháp nữa.
Tiêu Nhân một bên nghiêm túc lắng nghe, một bên cảm thấy kỳ quái, hôm nay như thế nào mà một tiểu hòa thượng cũng không thấy chứ?
Thường thường lúc này, những nhóm tiểu tăng này đó đều đang cần mẫn vẩy nước quét nhà đi.
Nhưng khi ra tới cổng Thiếu Lâm Tự, hai mắt hắn liền trợn tròn.
Thiếu Lâm Tự trên dưới mấy trăm người, tất cả đều tụ tập lại đây!
"Nhiều người như vậy?!" Tiêu Nhân nuốt một chút.
Hoàng Hi nhìn thấy Kiến Giác hòa thượng kia gương mặt hồng hào, mặt mày tràn ý tươi cười, đột nhiên nổi lên một dự cảm xấu. Hắn thở dài một tiếng, trầm trọng vỗ vỗ Tiêu Nhân, nói một câu: "Bảo trọng."
Đứng bên cạnh Kiến Giác Đại hòa thượng chính là vị cao tăng thường xuyên trú ẩn trong thiện phòng của mình, Kiến Ngộ đại sư. Ngay cả cái vị ngày thường không thích náo nhiệt này cũng tới xem a...
Kiến Giác Đại hòa thượng cười lãng một tiếng, nói: "Tiêu thí chủ, Thiếu Lâm Tự Đồng Nhân Trận của ta đã vài chục năm rồi không có người nào tới thử, đay là cơ hội khó được, đương nhiên mọi người không muốn bỏ qua rồi."
Nima! Lão hòa thượng này tạo thế sân khách cho hắn sao? Tiêu Nhân đầu đầy hắc tuyến.
Vừa thấy cái mặt già của Kiến Giác kia, Tiêu Nhân liền cảm thấy này chẳng có ý gì tốt, nhiều người quan sát như vậy, lại cùng nhau cỗ vũ, áp lực của hắn rất lớn đó!!
Hắn trấn định một chút, không cam lòng yếu thế: "Khó có được cơ hội được chư vị sư phó xem trọng như vậy, chỉ là đến lúc luận bàn, chư vị cũng không nên đứng quá gần nha, tốt nhất là chừa ra một khoảng đất trống thì hơn."
Trước tiên Tiêu Nhân muốn bọn họ lui về sau một khoảng nhất định cho an toàn đã, này là người cổ đại a, nơi này họ không có nước khoáng tiền xu hay loa cầm tay này kia, đoán chừng họ cũng không có như mấy người ở hiện đại không biết xấu hổ hò la kêu hét gì đâu.
Ảnh hưởng từ ưu thế sân nhà cũng sẽ không quá lớn, cùng lắm thì đến lúc đó xem cả đám bọn họ thành cái cây cục đá là được.
Tiêu Nhân "được" Lão hòa thượng này chỉnh một cú, thật ra cũng có chút khẩn trương.
Hắn lấy ra tư thế thua người không thua trận, đem hành lý của mình giao cho Hoàng Hi, lấy hết can đảm đi về mười tám cá nhân đã bày sẵn trận thế ở bên kia.
Kết quả vừa mới nhìn lại, đội hình này rõ ràng không đúng a!!
Tuy rằng lúc trước hắn cũng không có biết hết tất cả hòa thượng trong "Thập Bát Đồng Nhân Trận", nhưng vẫn nhớ cả đám đều là mấy vị lớn lên mang một bộ mặt non mềm đến chảy nước a, thế mà hôm nay nhìn lại, hơn một nửa thành viên đều là mấy người "già cả" trên mặt mọc đầy nếp nhăn nha!!
"Này? Là lâm trận đổi người sao?!" Tiêu Nhân kinh ngạc nói.
"Tiêu thí chủ lời này sai rồi, nhiều năm qua như vậy, ngươi là người đầu tiên luận bàn với "Thiếu Lâm Đồng Nhân Trận", bổn chùa đương nhiên là phải coi trọng cơ hội này, phải chọn lựa ra đội hình tốt nhất mới xem như không làm Tiêu thí chủ thất vọng chứ." Đại hòa thượng Kiến Giác cười tủm tỉm nói.
Tiêu Nhân nhất thời nghẹn họng. Hắn đây rõ ràng là bị hố có đúng không hả?!
Tiêu Nhân thấy Kiến Giác vô sỉ như vậy, đành phải đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về Kiến Ngộ đại sư.
Nhưng Kiến Ngộ đại sư này rõ ràng là không bắt được đường tín hiệu của hắn a, thấy hắn có dũng khí lớn như vậy rất vui mừng, còn gửi lại hắn ánh mắt mang hàm ý khen ngợi cùng cổ vũ nữa...
Đường truyền không đúng! Cầu cứu vô vọng!!
Tiêu Nhân thu hồi ánh mắt, nhìn một đám sôi nổi đã bày sẵn tư thế ở phía trước, nào là trồng chuối, nào là Kim Kê Độc Lập, đứng tấn, đẩy quyền, trước sau trái phải, ở chung quanh phân thành ba hàng, còn có thể bày ra đủ loại tư thế không trùng nhau, theo thứ tự từ cao đến thấp.
Có cần bày vẻ tới vậy không chứ!!
Tiêu Nhân thấy bọn họ như vậy càng cảm thấy đáng giận!
Bọn người kia, sôi nổi đến mức ngay cả mấy bộ đồ mới toanh để dành lâu ngày cũng lấy ra mặc luôn, nhưng mà, nhìn chung thì quần áo của nhóm võ tăng đều là loại được đặc chế, nên cuối cùng cũng không có làm bọn họ bị kém sắc đi nhiều lắm.
Tiêu Nhân thấy trong mắt nhóm võ tăng đối diện ngập tràn hưng phấn, có vị còn như sắp không kiềm được ý chí chiến đấu sục sôi của mình nữa, hắn đành cắn răng cất tiếng: "Võ lâm nhân sĩ Tiêu Nhân, hôm nay khiêu chiến Đồng Nhân Trận. Căn cứ nhằm mục đích luận bàn thiện ý, hy vọng hai bên đều không có thương vong."
Đi đầu là mấy võ tăng hàng chữ Đức, họ nhìn lại nhau một chút, lúc này đây lại cảm thấy, đám bọn họ này đó lớn nhất cũng đã sắp năm mươi rồi, vậy mà chỉ vì đoạt được một cái danh ngạch mà cùng một hậu bối không đến hai mươi đánh nhau, hình như này có chút giống như đang khi dễ người khác thì phải...
Đám người lúc ấy cứ như được tiêm máu gà vậy, cuồng nhiệt lại hưng phấn, nhưng hiện tại cũng thấy có chút ngượng ngùng a... Đức Tu xem như là thủ lĩnh của Đồng Nhân Trận thế hệ này, bèn bày ra vẻ mặt nghiêm túc:"Đây là đương nhiên."
Tiêu Nhân hít sâu một hơi, gật đầu, trầm giọng nói: "Mời." Dứt lời, hắn ôm quyền hành lễ một cái.
Đối phương cũng chắp tay đáp lễ.
Tiêu Nhân hét lớn một tiếng, rút Khi Sương kiếm ra liền vọt đi lên trước.
Thập Bát Đồng Nhân Trận tức khắc liền như pháo hoa nổ tung, theo yên tĩnh lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Tiêu Nhân vọt lên trước chiến đoàn, trước tiên vung kiếm thẳng hướng Đức Tu.
Đồng Nhân Trận vốn dĩ hỗ trợ lẫn nhau, những võ tăng này tuy rằng chỉ là lâm thời hợp tác, nhưng những chiêu thức biến ảo luyện đi luyện lại đã không biết bao nhiêu lần, thoáng một chút liền cũng đã có thể thành hình.
So chiêu với một người và so chiêu với N người cùng lúc, tình huống quả thật không giống nhau chút nào!
Tiến gần đến trung tâm, Tiêu Nhân mới cảm nhận rõ được, những người này tiến lui có độ, phối hợp ăn ý, quả thực giống như một tấm lưới thật lớn, lại cũng giống như là một cái thùng sắt thật to, kín đến mức không lọt được chút gió nào, mới một lát mà Tiêu Nhân đã có cảm giác không biết ra tay như thế nào rồi.
Tiêu Nhân ở trong trận tấn công một người, lại có thể sẽ bị người này né tránh được, sau đó, chỗ trống của người đó liền sẽ được người khác bổ sung vào.
Liên miên vô tận, cuồn cuộn không ngừng, liên tục tấn công vào Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân hắn quả thật được mở rộng tầm mắt mà!!
Dù trước đó đã được Hoàng Hi chỉ dẫn vài phương án đối phó với trận pháp, nhưng khi rơi vào thực cảnh mà muốn dựa theo mấy phương án của Hoàng Hi, kia có chút không dễ ăn a.
Tiêu Nhân lập tức rơi vào thế bị động. Chỉ có thể không ngừng chống đỡ thế tấn công như thủy triều của võ tăng Đồng Nhân Trận.
Thiếu Lâm Đồng Nhân Trận, quả thực, danh bất hư truyền!!
Tiêu Nhân tuy rằng rơi xuống hạ phong, nhưng vẫn trầm ổn, cũng không có bị hoảng loạn gì.
Hắn vung Khi Sương kiếm trong tay lên, dù đây chỉ thanh kiếm bình thường do Vũ Văn Quyết sai một thợ rèn tầm thường làm ra để tặng hắn, nhưng thanh kiếm bình thường ấy, lúc này đây nằm trong tay Tiêu Nhân lại giống như một tuyệt thế danh kiếm chân chính, lộ ra từng đợt quang mang chói mắt.
Hàn quang trên thân kiếm chợt lóe, kiếm khí sắc bén, trên trán Tiêu Nhân xuất hiện những vệt mồ hôi lấm tấm, vận khởi khinh công xê dịch né tránh.
Thế công của Đồng Nhân Trận tuy rằng kéo dài, nhưng Tiêu Nhân cũng không có ý định cứ đánh bình lặng như vậy, hắn run nhẹ cổ tay, đồng thời, Khi Sương kiếm cũng phát ra một tiếng vang nhẹ, Tiêu Nhân theo đó nhảy liền vọt lên phía trên.