Chẳng lẽ đây là kết cục của ta sao?!
Tiêu Nhân ngao ngao kêu lên, đầu óc trong nháy mắt có một chút ngốc.
Độ hảo cảm chỉ là phụ! Thiên Đạo không có khả năng để ta chết được!
Suy nghĩ trong đầu Tiêu Nhân nháy mắt thay đổi, cho dù không có mở ra hình thức gia tốc tư duy nhưng ý thức của hắn lúc này vẫn nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng giải quyết.
Tiêu Nhân chuyển eo xoay người, đối mặt với sơn cốc sâu không lường được, hắn mở lớn tứ chi, tăng diện tích tiếp xúc nhằm giảm nhỏ tốc độ rơi xuống của mình.
Đối mặt gió lớn, Tiêu Nhân hít một hơi thật sâu, quát to một tiếng, ục ục bắt đầu ở giữa không trung quay điên cuồng.
Ta lăn! Ta lăn! Ta lăn lăn lăn!
Lăn liên tiếp mười mấy cái, cuối cùng cũng từ giữa không trung lăn đến trước vách đá dựng đứng của sơn cốc.
May thay tấm ván hắn dẫm lên kia là gần đầu cầu bên một ngọn núi, không đến mức khiến hắn đang ở giữa cầu đã ngã xuống.
Tiêu Nhân rút Khi Sương kiếm ra, hung hăng đâm vè phía vách núi trước mặt.
Tia lửa bắn toé ra, "Xuy lạp lạp --" theo âm thanh chói tai vang lên là vách đá bị đâm vào một lỗ hổng thật sâu.
"Dừng lại cho ta!!!" Tiêu Nhân xuất ra sức lực toàn thân, hung hăng nắm chặt chuôi kiếm.
Trái tim Tiêu Nhân nhảy điên cuồng dồn dập, chỉ trong nháy mắt, từ đầu bên kia của Khi Sương kiếm liền truyền đến cảm giác nóng rực.
Ma xát mạnh như thế khiến cho thân kiếm rất nhanh đã nóng lên lên.
Khi Sương kiếm này dù sao cũng chỉ là vũ khí do thợ rèn phổ thông làm ra, nếu Vũ Văn Quyết biết có một ngày hắn phải rơi vào tuyệt cảnh như này, tuyệt đối sẽ không lấy một thanh sắt giá hai mươi lượng bạc làm vũ khí vỡ lòng cho hắn sử dụng.
"Chi chi --" Khi Sương kiếm rêи ɾỉ thành tiếng, nó dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân, sau đó vang lên một tiếng "Keng" giòn vang, thân kiếm đứt ra làm đôi.
"Ta thao!!!" Sắc mặt Tiêu Nhân cũng biến đổi theo, chân vội đá một cái lên vách núi.
Lúc này đáy cốc đã gần ngay trước mắt, Tiêu Nhân bất chấp đau lòng mà ném Khi Sương kiếm đi, vứt bỏ chuôi kiếm trong tay, dùng toàn bộ nội lực của bản thân đánh ra song chưởng hướng về phía mặt đất bên dưới!
Khi Sương kiếm ở trên vách núi kéo được một đoạn, kia đã giúp Tiêu Nhân giảm đi một nửa lực hút khi rơi xuống.
Sau đó hắn ở trên vách núi đá một cước, cứ việc khiến xương đùi cùng mắt cá chân của hắn đau đớn tận xương, dốc hết toàn lực làm cho tốc độ rơi xuống của mình chậm hơn nữa.
Cuối cùng là xuất ra hai chưởng mang nội kình thô bạo đánh lên mặt đất, thân thể Tiêu Nhân ở giữa không trung cũng cứng lại rồi, "Bù lu bù loa" theo nhánh cây thân cây mà "ầm" một tiếng rơi trên mặt đất.
Đúng là mặt đất......
Đáy của sơn cốc này vô cùng sâu, cây cối trong cốc không ít, mùa thu là mùa lá rụng, trên mặt đất chất chồng hàng đống lá rơi, hơn nữa còn dày thêm một tầng lá mới rụng, cuối cùng lại cứu được cái mạng nhỏ của Tiêu Nhân hắn.
"...Thật...đau..." Tiêu Nhân nằm trong một cái hố to hình người, hơi thở thoi thóp rầm rì.
Cứ việc dưới mũi là đống vật mang mùi thật tanh, Tiêu Nhân vẫn là thở hổn hển hít từng hơi không ngừng.
Qua chừng nửa giờ, nổi kinh hoảng từ một loạt biến cố kịch liệt làm cho tim đập chân run mới xem như an ổn lại, trạng thái cơ bắp khẩn trương co rút của Tiêu Nhân cũng giảm bớt.
Hắn duỗi duỗi cánh tay, vịn trên miệng cái hố hình người, xoay thân nhảy ra.
"Ai u mẹ ơi......" Tiêu Nhân nuốt một ngụm nước bọt, nằm trên mặt đất nhìn lên cửa cốc trên không, này mấy trăm mét đều là cây cối thấp thoáng che khuất nên trông vô cùng nhỏ.
"Nếu không phải...... Nếu không phải ta...... phá Đồng Nhân Trận tiêu hao không ít nội lực, ta con lâu mới rơi xuống đây!" Tiêu Nhân chống đỡ thân mình hư nhuyễn ngồi dậy.
Sớm biết sẽ rơi xuống, hắn đã không làm dáng vừa vượt qua Đồng Nhân Trận liền xuống núi. Không đúng! Sớm biết miếng gỗ kia sắp rớt, hắn tuyệt đối không dẫm lên đâu.
Tiêu Nhân đứng dậy, đi tìm bảo bối Khi Sương kiếm đã "công thành lui thân" của hắn.
"Thiếu Lâm Tự không phải rất hiếu khách sao? Sao lại không biết đưa khách nhân đến chân núi chứ!" Tiêu Nhân kéo cái chân phải khập khiễng nửa tàn vì đạp vào vách núi của mình đi, vô cùng oán giận.
Nếu có người đưa hắn xuống núi, chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện hắn rơi xuống đây, kia nếu mọi người người lại cho rằng hắn đã an toàn rời đi, sự tình sẽ cực kỳ bi thảm đây a...
Tiêu Nhân thu lại thân kiếm bị cắt thành hai đoạn của mình.
Nó đã hoàn toàn biến dạng, toàn bộ mũi kiếm đều đã bị mài thành góc tù, hiện tại muốn lấy nó giả thành dao găm cũng không thể.
Hay rồi, hắn hiện tại đã hoàn toàn giải trừ võ trang.
Tiêu Nhân không còn vũ khí, cảm giác an toàn mau chóng rơi xuống, thời gian trước bị Hoàng Hi dạy dỗ một ít thường thức sinh tồn nơi dã ngoại của võ lâm nhân sĩ, nào là lão hổ a, gấu đen a, rắn độc a, đủ loại nguy hiểm có thể xảy ra cứ loạn cào cào ở trong đầu hắn.
Tiêu Nhân ôm đoạn kiếm bị gãy ra, đôi mắt tinh tường cảnh giác quan sát bốn phía.
Bên trong sơn cốc cỏ cây xanh tốt, tiếng chim chóc kêu lên thanh thúy uyển chuyển, Tiêu Nhân ngừng thở thăm dò ở phụ cận một phen.
Nhìn tới nhìn lui, lại nhìn không thấy dấu vết của bất kỳ sinh vật lớn nào, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hiện tại nội lực đã tới đáy, đùi phải còn bị thương, không lấy nổi sức lực cùng mãnh thú vật lộn.
Tiêu Nhân bắt đầu tìm đường ra ngoài.
Cầu vượt vắt ngang khiến khoảng cách giữa hai ngọn núi nhìn như rất gần, nhưng khi tới cái đáy rồi mới biết, càng xuống sâu thì khoảng cách lại càng lớn.
Tiêu Nhân phí mất tiếng đồng hồ để từ cái hố nơi hắn rơi xuống bò lên đi đến phía vách đá mà tìm một vòng, nhưng rồi vẫn không tìm được cửa ra nào.
"Hy vọng hướng khác sẽ có đường ra khỏi đây." Tiêu Nhân ngồi trên tảng đá, một bên tự an ủi mình, một bên thì bỏ thêm nhánh cây khô vào đống lửa để nấu nước.
Hắn đói bụng rồi.
Vốn dĩ định xuống núi sẽ tìm một nhà quán rượu tiệm cơm nào đó ăn cho thỏa cơn thèm.
Giờ thì hay rồi, không chỉ không còn mấy món chay ngon miệng được Thiếu Lâm Tự cung cấp, còn phải tự mình ra sức nấu nước làm bánh để ăn nữa chứ!
Đây chính là "tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn" đi.
Ba tháng tuy rằng không có lấy một món mặn, nhưng đồ ăn lại hết sức ngon miệng, giờ lại phải ăn loại bánh chuyên dành để bảo quản đường xa nên làm đặc biệt khô, quả thực chính là nhạt như nước ốc mà.
Tiêu Nhân nuốt xuống một ngụm bánh, nghẹn đến suýt chết phải chạy đi lấy nước ấm để thông cổ họng giúp trôi bánh.
Ăn xong một bữa cơm khiến người ta buồn bực, Tiêu Nhân nghỉ ngơi một chút, sau đó thu thập mấy thứ được được, sau đó tiếp tục đi.
Chờ hắn quay lại đến chỗ mình rơi xuống, sắc trời cũng đã hoàn toàn tối sầm.
Tiêu Nhân cũng không dám đi loanh quanh trong sơn cốc khi trời tối, đành tìm đến một chỗ khô ráo dựa vào vách núi, mở túi ngủ của mình ra, trong cơn bất an ngủ qua đêm nay.
Ngày hôm sau Tiêu Nhân rời giường cùng với một tiếng kêu tràn đầy sợ hãi.
Ai bảo hắn tìm chỗ hời hợt như vậy, phòng trừ gì đó cũng không làm, cứ thế mà ngã xuống đất ngủ.
Mùa thu vào đêm rét lạnh, một con rắn xanh xanh không biết từ đâu đến nay lại ngủ đến thơm ngon ngào ngạt trong ngực hắn.
May mắn Tiêu Nhân không sợ rắn, hơn nữa đây còn là một con rắn không có độc.
Kết quả, vị Tiêu Nhân bị dọa cho nhảy dựng kia đã không chút nương tay lấy con rắn làm thành bữa sáng luôn.
"Hừ hừ! Không phải ngươi đã hưởng lộc được ngủ trong túi của lão tử sao?! Vậy thì lấy thân báo đáp đi!" Tiêu Nhân cười đến đáng sợ nhìn chằm chằm thịt rắn được xỏ trên cành cây.
Sáng sớm vừa rời giường đã có thịt đưa đến tận miệng, Tiêu Nhân cho rằng đây hẳn là một sự bắt đầu tốt đẹp của mình.
Hắn trong lòng mang theo hy vọng tràn trề đi về một hướng trong sơn cốc.
Đáng tiếc, ông trời dường như không có nghe thấy lời cầu nguyện của hắn, đi đến tận trời tối mới tới được một đầu khác, thế nhưng vẫn không có tìm được đường ra!
"Không thể nào?! Thiên Đạo!! Ngươi lại làm gì vậy hả?!!" Tiêu Nhân như phát điên nắm tóc kêu gào thảm thiết.
Cái này bảo hắn làm sao ra ngoài đây hả?!!
Tiêu Nhân mang theo tâm tình không thoải mái cuối cùng cũng ý thức được bản thân trong chốc lát hẳn sẽ không ra ngoài được, trong bọc còn hơn mười cái bánh khô, hắn cho dù ghét bỏ như nào cũng phải cố mà ăn a.
Qua hai ngày, chân cẳng Tiêu Nhân đã hoàn toàn hảo bình phục, hắn cũng đã thăm dò xong toàn bộ địa thế của sơn cốc.
Sơn cốc này chính là một cái tuyệt cốc chân chính đó! Đường đi ra ngoài, một cái cũng không có!!
Muốn thoát khỏi đây sao? Vậy chỉ có thể từ dưới bò lên, "đường cũ về nhà".
Tiêu Nhân tuyệt vọng.
Hắn ngã ngồi trên một cái gốc cây thật lớn, ngẩng đầu nhìn vách núi dựng thẳng cơ hồ còn hiện ra góc vuông ở phía trên.
Nếu khinh công của hắn không phải "trụ cột" mà là "cao đẳng", vậy cho dù là có phí chút công phu nhưng tốt xấu hắn cũng có thể thoát ra đi.
Cố tình trong ba hạng võ nghệ của hắn, nội lực đã lên cao đẳng, còn đang hướng đến đỉnh cấp; kiếm pháp lúc này cũng đã luyện tới cao đẳng; duy chỉ có khinh công, chỉ có khinh công là hố cha nó còn ở trụ cột mà thôi!!
Tiêu Nhân ôm lấy đầu mình, mấy ngày rồi không xử lý não nên giờ loạn thành ổ gà cả rồi.
Tiêu Nhân cố gắng động não, vì sao khinh công của ta lại là trụ cột chứ?!
Sau đó hắn nhớ a nhớ a, suy nghĩ cẩn thận lại...
Giải Độc Đan!
Đổi cho Vũ Văn Quyết một viên Giải Độc Đan, kia chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà!!
Điểm nhân phẩm sau khi cày đầy bình là vạn, nếu không phải viên Giải Độc Đan kia, 《 trụ cột khinh công 》 vạn,《 cao đẳng kiếm pháp 》 vạn,《 cao đẳng nội công 》 vạn, 《 cao đẳng khinh công 》 vạn,《 Dịch Tâm Kinh 》 vạn, cuối cùng còn dư lại vạn, chính là vừa đủ a!
Hoặc là, bản thân hắn không cần nóng vội đổi《 Dịch Tâm Kinh 》như vậy, cứ lưu lại chờ đến lần sau, biết đâu lại có cơ hội đổi được công pháp đỉnh cấp......
Không đúng! Không thể nghĩ như vậy! Như thế chính là đang giận chó đánh mèo a?!!
Tiêu Nhân lắc lắc đầu đứng dậy, giơ hai nắm tay lên, đồng thời... chìa ngón giữa ra, hướng lên trời mà rống: "Vũ Văn Quyết! Chờ lão tử đi ra ngoài rồi, nếu không cắn ra được cái lúm đồng tiền bên má phải của ngươi! Ta đây liền không phải Tiêu đại hiệp!!"
Rống một hồi, Tiêu Nhân sau khi phát kiết xong liền thấy vô cùng sảng khoái.
Sau đó... hắn bắt đầu nhìn thẳng vào hiện thực.
Làm sao đâu ta?
Tiêu Nhân đánh giá cái sơn cốc không tính là nhỏ này một chút.
Trước tìm chỗ nào đó sắp xếp bản thân cái đã.
Tiêu Nhân vừa rồi phát hiện ra một cái sơn động, bất quá lúc ấy hắn còn đang sốt ruột tìm đường ra nên cũng chỉ ở cửa động ngủ qua một đêm, không có đi sâu vào trong.
Nay lại cảm thấy không biết liệu bản thân có phải ở chỗ này vượt qua phần đời còn lại hay không, Tiêu Nhân đương nhiên muốn tìm một chỗ cho tốt để ổn định bản thân.
Thế là hắn lại tìm về với sơn động kia.
Bên trong sơn động rất khô ráo, cũng không có mùi gì lạ. Lấy nơi này làm chỗ cư trú tạm thời xem ra cũng không tồi.
Tiêu Nhân đại khái đánh giá một lượt, men theo ánh sáng từ ngoài động rọi vào, có thể nhìn ra nơi này cũng không có lộn xộn gì.
Tiêu Nhân ném đống hành lý của mình lên mặt đất, lôi đồ đạc ra bắt đầu sắp xếp.
Sau một phen bận rộn, cuối cùng cũng sắp xếp đồ đạt tươm tất đâu vào đấy, Tiêu Nhân lúc này mới thở ra một hơi, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên cảm giác được mông mình như bị gì đó chọc vào.
"Ngao!!" Tiêu Nhân nhịn không được kêu lên một tiếng, bị dọa cho nhảy dựng lên.
Hắn cũng không biết thứ mình ngồi trúng là gì, thứ đồ kia bén nhọn, lại còn ở trên mông của hắn hung hăng cào cào.
Tiêu Nhân chậm rãi thích ứng với không gian có chút tối tăm của sơn động, hai mắt mang thị lực lên tới . tập trung nhìn nhìn, cuối cùng cũng thấy được một thứ đồ gì đó trăng trắng bị vứt trên mặt đất.
"Đây là gì vậy chứ?" Tiêu Nhân tò mò nhặt lên xem thử.
Hắn mang theo thứ đồ trăng trắng kia đi về phía cửa động sáng ngời, sau đó mở ra nhìn.
Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt của hắn liền trở nên vô cùng kỳ quái.
Này giống như...là một khúc xương a! Còn là xương ngón tay nữa!!
"Ta kháo!" Tiêu Nhân thầm mắng một tiếng, run tay ném khúc xương kia ra ngoài.
Hắn đen đủi liên tục phủi tay, như thể vừa bị dính cái gì đó rất đáng sợ lại không sạch sẽ.
Trong sơn động này cư nhiên có xương người chết!!
Tiêu Nhân sởn cả tóc gáy, hắn chạy nhanh đến cạnh đống lửa, dựa vào ánh lửa bắt đầu xem xét khắp nơi.
Đoạn xương ngón tay kia cách xa thân thể, giống như bị con thú nào đó không cẩn thận gặm mang ra ngoài. Ở một nơi nào đó sâu trong sơn động, Tiêu Nhân cuối cùng cũng tìm được một bộ hài cốt hoàn chỉnh.
Đó là một bộ hài cốt còn đang khoác một thân tăng y.
Tiêu Nhân hết sức ngạc nhiên.
Bộ xương người này đã không còn lấy dù chỉ một ít thịt thối, duy chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, thế mà bộ tăng y trên người lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì cả.
Đối lập với bộ tăng y này, trên người Kiến Ngộ đại sư là một bộ tăng y màu nâu, giống như vừa đào ra từ trong đất vậy, chất liệu so với quần áo trên người Kiến Giác Đại hòa thượng thầm chí còn kém hơn nhiều.
Tiêu Nhân bắt đầu phỏng đoán, đây là vị hòa thường xui xẻo nào lại giống như hắn bị rơi xuống từ chỗ cầu vượt đây nhỉ?
Sau đó, hắn dí sát vào mà nhìn, liền đã tỏ thân phận của vị hòa thường này.
Thiếu Lâm Tự có một bảo vật làm bọn họ vì nó mà thấy kiêu ngạo.
Bảo vật này là chí bảo của Phật học, cũng là bảo vật của võ học.
Một cây thiền trượng.
Vẻ ngoài hoa lệ ánh lên sắc vàng kim, dù chỉ nhìn một lần cũng khó mà quên.
Đấy là những lời mà Kiến Ngộ đại sư đã từng nói với hắn, buổi tối hôm đó ba mươi năm trước, thiền trượng kia cũng đã biết mất sau cái chết của trụ trì.
Vậy người chết này, chẳng lẽ chính là Kiến Tri?!
Tiêu Nhân cả kinh, vội đứng dậy.
Người này thật lớn mật!
Hắn chết ở đây, hẳn là sau khi bị thương, đã chạy thoát rồi lại chạy trở về.
Tuy rằng tục ngữ nói rất đúng, nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, nhưng hắn cư nhiên lại dám lẩn trốn ở một nơi gần Thiếu Lâm Tự đến như vậy!!
Tiêu Nhân nhìn tên ác tăng này, chán ghét cau mày, vốn dĩ cho rằng có thể tạm thời cư trú ở đây, thế nhưng lại lòi ra thi thể của một kẻ làm người ta chán ghét thế này!
Hay vứt tên này ra ngoài?!
Tiêu Nhân vừa nổi lên ý niệm, không chút do dự liền ra tay ngay.
Nếu người chết này là một ai đó hắn không biết tên, hắn tuyệt đối sẽ không vô lễ như vậy.
Dù sao thì người chết cũng là người lớn hơn mình.
Thế nhưng, ba tháng nay ở Thiếu Lâm Tự, được chư vị tăng nhân quan tâm chăm sóc, tuy rằng cuối cùng Kiến Giác Đại hòa thượng có chút "bất thiện" mà gài hắn một phen, nhưng cũng đã thỏa mãn phần nào khát khao được chứng minh bản thân của hắn.
Còn người này, đại phản đồ của Thiếu Lâm, là đại cừu nhân của Thiếu Lâm Tự!
Muốn hắn nhặt xác cho? Không có cửa đâu!!
Tiêu Nhân lôi kéo bộ xương của Kiến Tri ra, dùng tăng ý hoàn hảo kia bao bọc lại xương cốt, mang ra khỏi động.
Lức hắn muốn ném xương cốt của Kiến Tri xuống một gốc cây, động tác bỗng dừng lại.
Ánh mắt của hắn lại lần nữa rơi trên tăng y, cẩn thận đánh giá một lượt.
Kiến Tri chết ít nhất cũng đã hơn hai mươi năm, nhưng bộ tăng y này lại vẫn nguyên vẹn như cũ, hoàn hảo không có chút hư hại nào a.
Tuy rằng hắn rất không thích, nhưng lấy thứ này mượn hoa hiến phật tặng cho Kiến Ngộ đại sư, thay cho cái bộ tăng y màu nâu ông mặc trên người quanh năm suốt tháng kia cũng rất không tồi.
Vì thế, Tiêu Nhân không chút khách khí túm lấy góc áo tăng y, giũ sạch xương cốt của Kiến Tri ở bên trong đi.
Tiêu Nhân run rẩy giũ đi đống bụi đất tích tụ nhiều năm trên áo.
Hắn bị tro bụi bay lên làm cho sặc sụa, vội ho khan hai tiếng.
Nếu đã muốn đưa cho Kiến Ngộ đại sư, vẫn là nên giặt cho sạch sẽ mới tốt.
Tiêu Nhân đi đến giữa sơn cốc, liếc mắt liền thấy một dòng suối ở hướng bên cạnh, lúc đang định mang quần áo đi ngâm nước cho sạch sẽ, hắn đột nhiên phát hiện ra, bên trong quần áo thế nhưng tràn ngập chữ viết!!
Đây là gì a?
Tiêu Nhân hiếu kỳ lật lớp quần áo bên trong ra, chỉ thấy bên trong quần áo là từng hàng chữ viết nhỏ nhỏ, chi chít rậm rạp mô tả võ công bí tịch!!
"Ta...... kháo!!!!!!!!!!!" Tiêu Nhân trợn mắt há hốc mồm.