Tiêu Nhân nhìn nhìn sinh vật nhỏ trước mặt.
Hắn tự nhận bản thân là một hán tử thô kệch tuyệt đối sẽ không giống như mấy tiểu cô nương cứ thấy mèo con chó nhỏ lông xù xù gì đó liền u mê đâu.
Thế nhưng, cục lông màu xám trước mặt này, hiển nhiên đã phá vỡ cái quy tắt bình thường đó, thứ này đã thật sự khiến hắn cảm nhận được cái gì gọi là "xuyên tim" nha!
Nhìn hai mắt tròn xoe giống như bóng đèn này, nhìn hai chiếc lông nhòn nhọn ngốc ngốc trên đầu nó này, nhìn lông mềm xù xù trên cái mũi kia đi, lại nhìn xem cái mỏ chim nhòn nhọn bé bé kia, còn có hai cái vuốt nhỏ bị che giấu sau lớp lông tơ dưới bụng nhỏ xù xù kia đi.
Tiêu Nhân trong phút chốc đã bị sự dễ thương này đánh cho gục ngã.
Này này này, cư nhiên là một con cú mèo non a!!
Tiêu Nhân nước miếng đều chảy cả ra đất luồn rồi.
Đương nhiên không phải vì muốn đem cục lông còn đang mê mang nhìn mình này nhét vào bụng vun đắp tình yêu với cái dạ dày nha.
Chuyện là, từ lúc còn là thiếu niên vô tri ngây ngốc, lúc vẫn còn đi học ấy, môn tiếng Anh ở trường thường hay phát lên một bộ phim điện ảnh đặc biệt nổi danh là《 Harry Potter 》cho đám học sinh bọn hắn cùng xem. Đám bạn học khác đều là bị đứa trẻ trên đầu mang vết sẹo phá tướng làm cho sợ hãi, chỉ có mình hắn là vì con cú mèo truyền tin che trời lấp đất kia mà khắc sâu ký ức này vào lòng.
Cho nên, mặc dù biết việc này không có khả năng, nhưng khi ở Thanh Tuyền sơn trang, hắn vẫn cứ nói với Vũ Văn Quyết chuyện muốn nuôi cú mèo để truyền tin.
Thế mà lúc này đây, tại nơi tuyệt cốc sâu thẳm này, một con cú mèo mới sinh, lông tơ trên người còn chưa có rụng hết, liền cứ như vậy mà từ trên trời rơi thẳng xuống trước mặt hắn.
Sao có thể cản được chuyện hắn cho rằng đây là do trời cao an bài được chứ a!!
Tiêu Nhân vươn hai tay, nâng con cú mèo còn đang ngơ ngơ ngốc ngốc nhìn mình lên, nhỏ bước chạy về sơn động.
Tiêu Nhân vọt tới bên cạnh túi ngủ của mình, lấy ra cái thảm do hắn dùng da lông của đám thỏ tích góp được trong khoảng thời gian này may thành bọc con cú mèo lại.
Cục lông ngốc kia bị mùi hương trên đám thảm lông xông cho hắt xì liên tục.
Tiêu Nhân nhíu nhíu mày, xoay người lấy ra hai cụm cỏ khô từ trong đống cỏ phơi nắng tốt tươi cho đám thỏ mình nuôi, bó bó lại thành một cái ổ. Đặt cục lông ngốc kia, cùng với cả cái thảm lông thỏ bên dưới nó vào trong cái ổ bằng cỏ mới làm.
Cục lông be bé nép vào trong ổ cỏ, đầu nhỏ làm người kinh ngạc xoay tròn độ, nhìn nhìn chung quanh cái chỗ ở tạm thời này.
"Thầm thì......" Cục lông xù xù màu xám khẽ kêu lên.
Tiêu Nhân nhìn không chớp mắt, dùng một loại ánh mắt có thể nói là đáng khinh miệng đầy nước miếng nhìn chằm chằm con cú mèo nhỏ bé trước mặt.
Mặc kệ này con cú mèo này là từ đâu chui tới, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải cướp được cục lông nho nhỏ này đến tay để tự mình nuôi nấng!
Cái khe này hắn sống cũng đã qua rất nhiều ngày, nhưng tư trước đến nay cũng không có phát hiện ra dấu vết của con cú nào. Không biết bé cú mèo mới rời ổ này là từ đâu tới đây...
Phỏng chừng cha mẹ của nó khi phát hiện nó đi lạc sẽ nôn nóng tìm kiếm...nhưng cho dù ba ba mụ mụ nó có tìm tới, Tiêu Nhân cũng sẽ không cho nó trở về đâu!!
Tiêu Nhân nhìn con cú nhỏ đang hướng về phía hắn kêu kêu, âm thầm suy nghĩ xem liệu nhóc con là làm thế nào mà chạy đến được cái nơi quái quỷ này đây.
Xem lông chim trên cơ thể nó, có thể chống đỡ thân thể, có thể bay lên, nhưng mảng lớn lông cũng không dài lắm.
Phỏng chừng có thể là khi song thân rời tổ thì nhóc này rớt xuống từ tổ của mình, sau đó không biết như thế nào mà phịch phịch phịch rơi thẳng từ trên kia xuống đáy tuyệt cốc này.
"May mắn là mày còn có có một đôi cánh, bằng không đã ngã chết từ lâu rồi." Tiêu Nhân cảm thán sờ sờ hai cọng lông nhọn nhọn trên đầu cục lông, "Mùa thu buổi tối lạnh như vậy, cư nhiên còn không có bị đông chết, mạng cũng đủ lớn mà."
Tiêu Nhân nhìn cục lông nho nhỏ ngoan ngoãn nép vào ổ cỏ, thâm tình nói: "Bảo bối a~ ngoan ngoãn ở chỗ này nha, ba ba lập tức đi tìm đồ ăn cho con nha~!"
Buồn nôn nói xong, cũng mặc kệ tiểu cú mèo có nghe hiểu hay không, Tiêu Nhân vội vã đứng lên chạy ra ngoài.
Lúc này đây ánh mặt trời sáng ngời, chính hắn còn chưa có ăn cơm liền đã vội bắt đầu tìm thức ăn cho cục lông mới nhặt được kia.
Cú mèo sẽ ăn cái gì?
Tiêu Nhân ở trong rừng cây đi qua đi lại.
Trên sách giáo khoa tiểu học có dạy, cú mèo là loài chim có ích, đồ ăn chủ yếu của chúng là các loại chuột.
Mùa hè, một con cú mèo trưởng thành có thể ăn đến con chuột, có thể nói là tinh anh trong giới bắt chuột!
Tiêu Nhân nhìn con sóc nâu đuôi xù nhảy nhót trên nhánh cây vừa lướt qua đầu vai hắn, có chút suy tư.
Sóc cũng là một loại chuột......
Bất quá...cái đầu con sóc này so với con cú mèo kia còn muốn bự hơn a!
Tính toán một hồi, Tiêu Nhân đành quay đầu thay đổi mục tiêu.
"Nhỏ như vậy, hẳn là ăn côn trùng đi?" Tiêu Nhân lầm bầm lầu bầu.
Phàm là các loài chim ăn thịt đều sẽ ăn một ít côn trùng linh tinh, tất nhiên chỉ là trong lúc hình thể còn nhỏ. Cũng giống như đại bàng diều hâu gì gì đó, cũng sẽ ăn rắn ăn thỏ ấy thôi.
Vì thế, bên trong một cái tuyệt cốc cách đỉnh núi của Thiếu Lâm Tự không xa lắm, tiếp sau loài thỏ là gà rừng, rắn nhỏ, bây giờ ngay cả thằn lằn cũng bắt đầu gặp tai ương!
Tiêu Nhân nhìn tiểu cú mèo ngấu nghiến ăn thằn lằn, vừa lòng gật gật đầu.
"Ăn được là tốt rồi." Tiêu Nhân nói, "Ta phải cho ngươi một cái tên nha."
Nhìn cú mèo một thân toàn lông xù xù màu xám xám.
Tiêu Nhân nhíu mày, nói: "Lông kiểu như vậy, không bằng cứ gọi Mao Tuyến đi?"
Mao Tuyến?! ( Mao Tuyến = Sợi lông =)))
"Mao Tuyến" ở giữa rừng ngôn ngữ mau chóng tiến hóa của nhân loại hiện đại thì cũng chính là mang nghĩa kiểu như "Bậy bạ" hoặc "Vô nghĩa"... cái hàm nghĩa thế nhưng rất không đẹp nha!!
Tiêu Nhân buồn rầu.
Hắn chỉ có bằng cao trong mà thôi, bắt hắn nghĩ ra một cái tên mang hàm nghĩa sâu xa dễ nghe lại dễ đọc, này thật đúng là làm khó tế bào não của hắn mà.
"Trong Harry Potter, con cú mèo gọi là gì nhỉ?" Không từ bỏ ý định, cố gắng nhớ lại...
Qua vài phút, hắn suy sụp tinh thần, bỏ!
Đã qua rất nhiều năm rồi, hắn thật sự không nhớ gì cả.
Tiêu Nhân gãi gãi cằm, nghiêng đầu nhìn tiểu cú mèo được ăn no bắt đầu gom cánh, đem đầu chôn vào bộ lông bắt đầu ngủ.
Càng nhìn càng giống một cục lông hơn a...
"Vậy cứ gọi Mao Đoàn là được!" Tiêu Nhân vui sướng vỗ vỗ bàn tay, quyết định không cần hao tổn tâm trí trái lo phải nghĩ, phong tục cũng gần phong nhã, đơn giản nhất cũng là hình tượng nhất!
Vì thế Tiêu Nhân liền cứ như vậy, đơn phương thô bạo lại đơn giản quyết định tiểu cú mèo một đời vang vọng giang hồ sẽ mang đại danh -Mao Đoàn.
( Mao Đoàn = Cục lông tròn =)))
Tuy rằng Tiêu Nhân này sống rất qua loa, nhưng khi chăm sóc Mao Đoàn lại tương đối dụng tâm.
Cứ việc lúc này không có ai có thể dạy cho hắn biết cách chính xác để nuôi nâng một con chim non, nhưng Tiêu Nhân lại rất tròn bổn phận của một baba, mỗi ngày đều đúng giờ đúng địa điểm đút chim non ăn, đúng giờ cho uống nước, chú ý rét lạnh ban đêm không để cho tiểu cú mèo phải chịu lạnh.
Vượt qua mấy ngày làm quen, Mao Đoàn nhặt được từ trong gió lạnh mùa đông nay tinh thần rõ ràng đã tăng lên.
Khó trách hàng này lại rớt khỏi ổ, nó là quá mức hoạt bát hiếu động tinh lực tràn đầy a!!
Từ sau khi nó vực dậy tinh thần, Tiêu Nhân mỗi ngày đều phải mang thật nhiều thứ nó tha vào tổ trở về với bụi cỏ, lại chú ý nhét nó về lại ổ cỏ.
Tiêu Nhân bị nó lăn lộn đến phiền không chịu được, chính là khi nhìn đến bộ dạng tiểu xuẩn manh ngồi xổm trong ổ, trên đầu là bộ lông thỏ trắng hắn cố ý làm để hàng này giữ ấm, Tiêu Nhân lập tức không tức giận nổi.
Manh thành như vậy quả thực rất dễ phạm tội a!
Ngay cả một đại hán tử nhiệt huyết là Tiêu Nhân đây cũng bị một phát xuyên tim!
Cuối cùng thì tiểu gia hỏa này được chăm sóc một đoạn thời gian, biết Tiêu Nhân là người chăn nuôi nó, sau khi đi ra ngoài lăn lăn lộn lộn thì vân sẽ trở lại sào huyệt để được ăn cơm uống nước đi ngủ.
"Bay còn bay không nổi, mi còn bày đặt nơi nơi chạy loạn!" Tiêu Nhân một bên giả vờ nổi giận ngữ khí trịnh trọng dạy dỗ nó, một bên duỗi tay lấy mấy cọng cỏ trên đầu nó xuống.
Phải cho nó biết phạm sai lầm là sẽ bị mắng, bằng không bất luận sinh vật nào cũng sẽ đều được sủng mà kiêu.
Liền như vậy lăn qua lộn lại, Tiêu Nhân cùng Mao Đoàn ở dưới đáy cốc cùng vượt qua cái Tết Âm Lịch đầu tiên.
Mà cũng trong Tết Âm Lịch này, tâm tình của Vũ Văn Quyết lại rất không tốt.
Vì sợ bị nhiều người biết giữa mình cùng Tiêu Nhân có liên hệ cho nên quần áo lúc trước đều là sau khi y cải trang thì tìm những tiệm quần áo khác nhau yêu cầu làm.
Mỗi lần quần áo sau khi làm xong thì y sẽ thuê những người buôn bán khác nhau, cũng để thuận tiện hơn, mang quần áo này đưa lên Thiếu Lâm.
Chính là mùa đông rồi, Vũ Văn Quyết trong một lần cải trang tới đội buôn thì biết được tin tức từ những người trở về, rằng Tiêu Nhân đã rời khỏi Thiếu Thất Sơn rồi.
Vũ Văn Quyết biểu tình ngưng trọng.
Phải biết rằng, y là cố ý phái người nhìn chằm chằm Ngũ đại môn phái -- hiện tại đã thành Tứ đại phái.
Cứ cách một đoạn thời gian là sẽ có một tập hợp tin tức dâng đến y, chính là trong toàn bộ những tin tức đó lại không thấy có tin liên quan đến Tiêu Nhân.
Vũ Văn Quyết rất không cao hứng.
Chẳng lẽ ám cọc phụ trách theo dõi của Minh Giáo căn bản không để Tiêu Nhân vào mắt? Hay là đám ám cọc này căn bản chính là không hoàn thành tốt chức trách?
() Ám cọc = gián điệp/điệp viên/nội gian thời hiện đại.(theo baidu)
Tóm lại thì tình huống hiện giờ chính là Vũ Văn Quyết mất dấu Tiêu Nhân.
Vũ Văn Quyết trong lòng rất bất an.
Từ sau khi y cùng Tiêu Nhân tách ra ở chỗ Thiếu Lâm Tự, nửa năm qua đây vẫn là lần đầu tiên y mất đi tin tức của Tiêu Nhân.
Trước kia không cần để ý, nhưng hiện tại, cho dù y đã đặt Tiêu Nhân ở trong lòng, nhưng cũng không biết tại sao lần này khi mất dấu hành tung của hắn lại nôn nóng như vậy.
Vũ Văn Quyết âm thầm kiềm chế xao động bất an, đạm nhiên phân phó Hắc Bàng tiến vào.
Hắc Bàng long hành hổ bộ bước đến, ôm quyền hành lễ: "Giáo chủ."
"Ân." Vũ Văn Quyết đáp. "Ngươi mang danh sách các tân tú của võ lâm chính đạo được sửa sang gần đây đến cho ta."
"Dạ." Hắc Bàng đối với mệnh lệnh kỳ quái này cũng không suy nghĩ gì nhiều, rất nhanh đã từ trong phòng công văn của Ảnh Đường lấy được danh sách tân tú mới sửa lại của võ lâm chính đạo mang đến đây.
Hắc Bàng dâng văn kiện lên.
Vũ Văn Quyết không bảo hắn lui, Hắc Bàng cũng chỉ có thể thành thành thật thật đứng ở một bên chờ lệnh.
Vũ Văn Quyết tay chống trên trán, lật xem từng tờ một của danh sách.
Cuối cùng y cũng tìm được tin mình muốn.
Nơi hàng mày của Vũ Văn Quyết khó phát hiện mà khẽ nhíu lại, y ngẩng đầu lên hỏi: "Sao tư liệu về nghĩa tử mà Hoàng Bác Tri mới thu lại đơn sơ như vậy? Đây rất không giống phong cách làm việc của Ảnh Đường các ngươi a?"
Hắc Bàng trong lòng nhảy dựng, sợ hãi quỳ xuống: "Bọn thuộc hạ thất trách! Thật ra thì sư môn của tên Tiêu Nhân rất khó có thể điều tra ra, hắn lại là chỉ mới xuất hiên khoảng hai năm gần đây, sau khi được Hoàng Bác Tri thu làm nghĩa tử thì trên cơ bản là đã mai danh ẩn tích."
Vũ Văn Quyết trong lòng tức giận.
Đệ nhất tình báo của Minh Giáo cư nhiên còn biết chuyện không nhiều bằng y?!
Ít nhất y còn biết sư phụ của Tiêu Nhân là một vị cao nhân ẩn sĩ hành tung mơ hồ gọi là Thiên Đạo Chân Nhân, thực lực có thể nói là vượt xa những cao thủ trên giang hồ; còn Tiêu Nhân thì sau khi ở Bình Võ thì đã lên Thiếu Lâm Tự, ngay cả chuyện này mà Ảnh Đường cư nhiên cũng không điều tra ra được?!!
Vũ Văn Quyết phẫn nộ vỗ bàn một cái!
Hắc Bàng bị dọa đến nhảy dựng.
Chỉ nghe Vũ Văn Quyết tức giận nói: "Tiêu Nhân là nghĩa tử của Hoàng Bác Tri! Ở Bình Võ trấn ngăn cơn sóng dữ cứu vớt toàn bộ bá tánh, thanh danh ở trong chính đạo chính là vừa lên. Mà hắn trước đó đã có quen biết với Kiến Ngộ, Trương Đồng đối với hắn cũng đánh giá rất cao! Tương lại người này nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc của võ lâm chính đạo, nhân vật như thế, trình độ chú ý của các ngươi cũng quá thấp rồi đó!"
Vũ Văn Quyết ném tập văn kiện xuống bàn phát ra một tiếng tiếng "phạch" vang dội: "Ngươi thân là tân nhiệm Đường chủ của Ảnh Đường, từ nay về sau chính là đôi mắt đôi tai của Minh Giáo ta, muốn đối phó nhiều hơn với những người này, bản thân Minh Giáo liền phải dựa vào phán đoán của các ngươi rồi mới quyết định đối sách! Phán đoán xem bọn họ trong tương lai sẽ trở thành người có ảnh hưởng lớn hay sẽ trở thành những kẻ bình thường chính là bản lĩnh mà hiện tại các ngươi buộc phải làm được!"
Vũ Văn Quyết nhìn Hắc Bàng căng chặt thân thể nghe huấn thị, cũng không nên biểu hiện quá mức khắt khe, y hòa hoãn lại ngữ khí, nói: "Ta biết ngươi mới tiến tiếp nhận những chuyện này của Ảnh Đường, có chút chuyện cần chậm rãi thích ứng. Bổn tọa có thể cho ngươi thời gian nhưng thời gian không có khả năng sẽ dài mãi. Bổn tọa chịu chờ ngươi nhưng đám người chính đạo kia sẽ không rảnh chờ ngươi học tập cho tốt!"
Hắc Bàng vừa hổ thẹn lại vừa cảm động, cúi đầu: "Thuộc hạ cảm tạ giáo chủ hậu đãi, nhất định sẽ càng thêm dụng tâm, mau chóng khống chế lại tin tình báo!"
"Tốt." Vũ Văn Quyết tán dương nói: "Bổn tọa chờ xem thành quả của ngươi, trước cứ lấy nghĩa tử này của Hoàng Bác Tri làm mẫu đi, để bổn tọa nhìn xem năng lực của Ảnh Đường có thể trong vòng một tháng nắm giữ hành tung của hắn hay không."
"Rõ!" Hắc Bàng tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi tiến lên tiếp nhận văn kiện Vũ Văn Quyết đưa cho.
Tiêu Nhân đúng không? Ở đó mà chờ Ảnh Đường bọn ta đào ba thước đất nhà ngươi ra đi! Hắc Bàng cắn răng ôm văn kiện rời khỏi thư phòng của Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết nhìn thân ảnh rời đi, rối rắm tựa lưng vào ghế, âm thầm thở dài.
Y đây là đang làm sao a?
A Nhân bị người xem nhẹ, y sẽ cảm thấy như bản thân bị mạo phạm, rất không thoải mái.
Thế nhưng khi sai người nhìn chằm chằm hành tung của Tiêu Nhân, đề cao hắn trước người khác lại làm y có loại bất an khi A Nhân bị nhiều người chú mục.
Tâm tình mâu thuần như thế trước nay chưa từng có.
"Ta đây không phải chỉ là hành động bất đắc dĩ thôi sao?" Vũ Văn Quyết tự mình an ủi mình. "Đợi khi tìm được hành tung của A Nhân ta sẽ không cho người theo hắn như vậy nữa."
Vũ Văn Quyết có chút vô thố đứng lên, du đãng đến trước cửa sổ.
Chỉ mong A Nhân khi biết ta sai người theo dõi hắn như vậy sẽ không tức giận...
Về phần Hắc Bàng, tuy rằng ý chí chiến đấu bốc lên hừng hực, thế nhưng mặc cho hắn nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ không ra nơi ở hiện tại của Tiêu Nhân a.
Mà Tiêu Nhân thì ở nơi đáy cốc trong cảnh xuân về hoa nở vạn vật sinh sôi lại phát hiện một vấn đề mới.
Tuy rằng《 Thân pháp Nhất Vi Độ Giang 》sau khi học thuộc đến làu làu thì cuối cùng cũng đã bị hắn đoán mò hiểu được toàn bộ.
Thế nhưng hắn lại phát hiện, bộ Phật môn tâm pháp này chú trọng nhất chính là hiệu quả khinh thân, đối với dự định leo lên vách đá thẳng đứng của hắn thì tác dụng cũng không lớn như trong tưởng tượng.
()khinh thân = làm thân thể nhẹ hơn.
Tuy rằng khinh thân đến một trình độ nhất định thì tỉ lệ hắn bò lên trên thành công cũng sẽ tăng theo, cho dù giữa đường có bất hạnh rơi xuống, đã giảm bớt trọng lượng của thân thể cũng sẽ không khiến hắn phải chịu tổn thương chí mạng gì.
Bất quá thân pháp Nhất Vi Độ Giang này lại phải là đặt dưới tác dụng của nội lực mới có thể phát huy hết công hiệu!
Đứng nha! Trong thế giới võ hiệp, lấy nội công làm trụ cột sẽ có thể giúp cho rất nhiều võ học phát huy công hiệu càng thêm mạnh mẽ.
Đã thêm công kích, thêm phòng ngự, hiện tại cư nhiên còn có thể thêm nhanh nhẹn!
Tiêu Nhân thật bất đắc dĩ.
Xem ra nếu hắn muốn đi lên thì nhất định phải cày cho đầy "độ thuần thục" của《 Dịch Tâm Kinh 》, nội lực luyện đến đỉnh cấp mới có thể thành sự a!
"Ngao ngao ngao!" Tiêu Nhân tru lên một tiếng, dọa cho Mao Đoàn đang ngủ cũng phải tỉnh lại: "Vì cái gì mà Trương Vô Kỵ người ta học tập Càn Khôn Đại Na Di chỉ có ba canh giờ. Ta học tập một cái Nhất Vi Độ Giang lại không biết đã phải mất bao nhiêu thời gian?! Chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ khác biệt giữa vai chính và vai phụ hay sao hả?! Thiên Đạo!! Ngươi có thể không hố ta như vậy nữa không hả?!!"
Rống những lời này ra rồi Tiêu Nhân mới cảm thấy quen tai.
Sau đó hắn kinh hãi nhớ lại, một lần nọ sau khi hắn rống những lời này thì Thiên Đạo quả thật càng hố hắn hơn... nhanh nuốt mấy câu kia vào a!
"Ai nha ai nha! Ta cảm thấy đãi ngộ của vai phụ cũng rất không tồi a! Không phải mệnh pháo hôi mệnh liền tốt rồi a." Tiêu Nhân lấy lòng nhìn không trung, nịnh nọt cất tiếng.
P/s: À mà tiêu đề của mấy chương sau là mị tự đặt theo nội dung chương á nha :> Tác giả không có đặt tên cho chương truyện đâu :>