Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

chương 120: thẻ bài bao công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thẻ bài Bao Công

-----------------

(Ada: ặc chế ra Bao Công để phá án hả...)

So với Văn Dịch Kế cùng Quý Nỗ Mân vì phẫn nộ mà mất ngủ, hai người ở Mộ Dung gia lại là hưng phấn chiến đấu một đêm.

"Thang Sân này là ai, kiến giả phân tích quân sự khá chuẩn xác cùng tinh diệu nè." Cố Thần chỉ vào một góc báo Quan Sát Quân Sự trong tờ báo mười năm trước, bên trong có rát nhiều cái nhìn của nhiều người về chiến dịch lúc đó, mà trong đó cái nhìn của Thang Sân là tinh diệu nhất, đồng thời cũng suy đoán phát triển của chiến cuộc ăn khớp nhất.

Mộ Dung Trác Thất không biết vì sao Cố Thần bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cái này, đến gần liếc mắt nhìn, nói: "Người này, xem như chê khen nửa nọ nửa kia đi. Vốn là tham mưu trưởng của Quân Mười Sáu, cũng là nhân vật phi thường lợi hại, bản thân chỉ có trình độ Ma thẻ sư cấp năm, nhưng phi thường am hiểu bố trí tác chiến."

"Chê khen nửa nọ nửa kia?"

"Thang Sân này, có chút ham muốn danh lợi, quân công huy hiệu gì đó đều không để ý, chỉ muốn tiền tài, cũng không biết có phai vì lúc sinh ra quá nghèo khó hay không. Sau đó liền chủ động từ chức tham mưu trưởng, làm một nhà bình luận quân sự, qua lại với đài truyền hình mạng Tinh Tế lớn, nếu như có xem qua chương trình tương tự thì có thể nhìn thấy hắn. Phụ thân tôi đánh giá hắn là một nhân tài không đáng trọng dụng."

"Ồ." Cố Thần gật đầu. "Tôi lại không cảm thấy hắn thật sự là ham muốn tiền tài. Cảm giác đây là một loại phép tắc sinh tồn mà thôi."

Mộ Dung Trác Thất không rõ.

"Cậu nghĩ đi, hắn xuất thân từ một gia đinh nghèo khổ, chỉ là một Ma thẻ sư cấp năm, ở nơi tôn sùng Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư này, hắn dựa vào tài năng quân sự đi tới vị trí như tham mưu trưởng của Quân Mười Sáu, có phải là sẽ khiến cho người rất kiêng kị hay không?"

"Kiêng kị?"

"Cái gọi là công cao chấn thủ, Quân Mười Sáu Liên Bang có thể đạt được nhiều thành tựu như vậy, ở mức độ rất lớn là do an bài tác chiến của hắn. Như vậy đương nhiên lúc mọi người đều đem tầm mắt nhìn về tài hoa quân sự của hắn, người phía trên hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

Cố Thần nói đến phương diện mình am hiểu, lập tức thao thao bất tuyệt.

"Tôi trước đây từng xem qua một câu chuyện, một hoàng đế gọi Doanh Chính, một tướng quân gọi Vương Tiễn. Ở trong một trận đại chiến, Vương Tiễn sau khi suất quân rời liền giục ngựa trở về, thình cầu ruộng tốt, sau đó lần thứ hai để con trai đến cầu nhà đẹp, lần thứ ba liền phái người đến van cầu bãi săn. Lúc đó thủ hạ của Vương Tiễn cùng con trai hắn đều cho rằng Vương Tiễn trước khi đi lại luôn cầu điền bỏ sách có phong độ sai lầm của một đại tướng, rất khó hiểu. Vương Tiễn lại lén lút nói cho con trai, Doanh Chính giao quân cho hắn, không làm như vậy, Doanh Chính có thể yên tâm sao? Hắn làm như vậy, Doanh Chính mới không cảm thấy hắn có lòng dạ khác, nếu hắn có, như vậy sau khi hắn cướp đoạt thiên hạ, cái gì cũng là của mình rồi, việc gì phải đi cầu xin người khác?"

Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần thần tình nghiêm túc kể chuyện xưa, hai con mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm. "Cái này cũng là trong sách cậu từng phát hiện lúc còn bé sao?"

Cố Thần nghe ra được đối phương chế nhạo.

Cậu biết mình khẳng định lộ ra rất nhiều sơ hở, đối phương lại thông minh như vậy, làm sao có thể hoàn toàn không phát hiện được. Mà cái cớ cũ nát mình dùng đến bản thân nói ra còn có chút chột dạ, nhưng đối phương xưa nay không truy hỏi, cho cậu đầy đủ tôn trọng, lại để cho cậu không lộ ra sơ sót nào trước mặt người khác. Phần tri kỷ này, khiến Cố Thần rất cảm động.

"Đây là... một quyển sách khác." Cố Thần cũng lời nghĩ nhiều tùy tiện lấy cớ, thuận miệng nói.

Mộ Dung Trác Thất không truy hỏi, mà tiếp nhận xấp báo nhỏ Cố Thần chỉnh lý.

"Cậu nói rất đúng, khả năng cách làm của hắn thật ra là bo bo giữ mình, chuyện như vậy là lựa chọn của một người, người khác không cách nào tìm hiểu nội tâm của một người.

Nhưng cậu nói công cao chấn thủ, vậy thật không phải. Nguyên soái Quân Mười Sáu là Văn Chí Khâm, là bạn tốt của phụ thân tôi, cũng là bác của đạo sư Văn Dịch Kế. Hắn cũng không phải người đố kị người tài, đối với người tài hắn rất chăm sóc."

Cố Thần gật đầu, sau đó liền nhìn vào đống báo được cắt xuống. "Nhưng mà tôi luôn cảm thấy, hắn viết những thứ này, có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được."

Mộ Dung Trác Thất lật ra nhìn lại một lần, cũng không cảm thấy có gì dị thường.

Đây đều là một ít cái nhìn về sự phát triển chiến sự cùng điều binh của trận triều cường dị thú kia, nếu phải nói có gì khác thường, chính là phán đoán của Thang Sân phi thường chuẩn xác, so với những bình luận quân sự khác nói mơ giữa ban ngày giống như đang xả loạn hoặc là suy đoán thiên mã hành không, phán đoán của Thang Sân có lý có chứng cứ, rất có sức thuyết phục.

"Không thể không thừa nhận, hắn đích xác là một nhân tài chiến lược quân sự phi thường ưu tú." Mộ Dung Trác Thất nói.

Cố Thần lại liếc mắt nhìn một cái, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó lạ.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã hiện lên màu ngân bạch.

"Nghỉ ngơi trước đi." Mộ Dung Trác Thất thu thập một chút tư liệu trên sàn, nói với Cố Thần.

Không biết tại sao, trong đầu Cố Thần chợt lóe hình ảnh hai người ôm nhau ngủ. Rõ ràng lúc ở trong bí cảnh không ít lần ngủ cùng nhau, hiện tại quan hệ của hai người bị đâm thủng, đôi khi ở chung lại thấy lúng túng.

"Cậu đến phòng của tôi ngủ đi, tôi ngủ phòng khách." Mộ Dung Trác Thất nhìn thấu sự do dự của cậu.

Giấc ngủ này của Cố Thần cũng rất không yên ổn, trong đầu các loại nghĩ bậy bạ, cho nên khi bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ, Cố Thần lập tức tỉnh lại.

Cố Thần đi xuống lầu, nhìn thấy Mộ Dung Trác Thất ngồi ở bên bàn ăn, trên tay cầm một phần báo, trên đất là mâm thức ăn bị rơi.

"Làm sao vậy?" Cố Thần còn chưa hết buồn ngủ, có chút mơ hồ nhìn hắn.

Mộ Dung Trác Thất thần sắc phức tạp đưa tờ báo trên tay qua.

Đây là một tờ báo mấy ngày trước. Trước đó vì sự kiện rừng dị thú học viện, Mộ Dung Trác Thất mới để ý đến tin tức thời sự, hôm nay tiện tay lật một chút tờ báo trong đống báo thời gian này không xem mà chất đống, liền phát hiện ra một tin tức.

Cố Thần nhận lấy báo.

Trang đầu tiên của bản tin là tổ chức hội nghị nào đó của Liên Bang, Cố Thần xưa nay đều tự động bỏ qua, cậu tiếp tục đi xuống lật qua lật lại, sau đó sững lại.

Đó là một thông báo thu thập người làm chứng tận mắt nhìn thấy, một nam tử trung niên chết thảm trong nhà ở khu biệt thự nào đó của Trung Ương Tinh, Tinh thần lực bị cạn kiệt, thân thể bị chia thành từng miếng, tính chất cực kỳ ác liệt.

(Ada: có phải có Ngọc Tu không, hình như người này đặc biệt thích xét xác...)

Mà người bị hại này, chính là nhà bình luận quân sự mà tối hôm qua Cố Thần vừa sinh ra chút hiếu kỳ, Thang Sân.

Làm sao lại vào đúng lúc này, vừa vặn lúc lật tới tư liệu mười năm trước, phát hiện ra nhân vật đặc biệt, thì người đã chết rồi.

Thần sắc của Cố Thần rất không thể tin được: "Là... trùng hợp sao?"

Mộ Dung Trác Thất lại nắm chặt nắm đấm để dưới cằm. "Có lẽ, người này cùng sự tình mười năm trước có quan hệ gì đó? Hoặc là nói, hắn biết biết điều gì đó? Nhưng hiện tại người đã chết cũng không thể nào kiểm chứng."

Bầu không khí dùng cơm từ trước đến giờ luôn vui vẻ lần đầu tiên trở lên nặng nề như vậy. Hai người đều im lặng không lên tiếng gảy thức ăn trên bàn.

"Báo." Cố Thần bỗng nhiên nói ra khỏi miệng, tay đang đưa thìa cháo vào miệng bỗng nhiên dừng lại.

Mộ Dung Trác Thất để đũa xuống, không hiểu lắm nhìn về phía cậu.

"Bình luận quân sự bên trong bài báo kia, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề." Cố Thần nói.

Mộ Dung Trác Thất không lên tiếng, không muốn quấy nhiễu cậu. Câu nói này tối qua Cố Thần từng nói một lần, đối với giác quan thứ sáu của Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất từ trước đến giờ luôn tín nhiệm.

Cố Thần suy nghĩ rất lâu cũng không có manh mối, xoắn xuýt vò tóc mình.

Mộ Dung Trác Thất từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới bên người Cố Thần, từ phía sau nhẹ nhàng đè lại tóc cậu. "Thả lỏng, nghỉ ngơi một chút, làm như cũng không phải biện pháp, lát nữa tôi sẽ cùng cậu xem chỗ báo ấy lại một lần nữa."

điểm mẫn cảm của Cố Thần nằm ở trên đầu, điều này cậu rất rõ ràng, vì trước khi xuyên cậu phi thường thích đến tiệm cắt tóc để gội đầu, nhưng thật ra là vì hưởng thụ dịch vụ xoa bóp đầu ngoài hạng mục. Hiện tại ngón tay Mộ Dung Trác Thất dùng lực đạo vừa phải du tẩu trên đầu cậu, tiểu trạch nam rất nhanh liền quên mất sự tình vừa suy nghĩ, đắm chìm trong một loại kɦoáı ƈảʍ.

Chẳng qua tiểu trạch nam cũng không phải loại người vừa sảng khoái liền quên sạch mọi chuyện, huống hồ người phía sau này, đối với cậu cũng không phải tình cảm huynh đệ gì. Hai người ăn xong bữa sáng, lần nữa trở lại thư phòng, lật ra chồng báo Cố Thần tìm được kia.

Mộ Dung Trác Thất không đi quấy rối cậu, mà đăng nhập mạng Tinh Tế, tuần tra tải về tư liệu về Thang Sân, hi vọng có thể trợ giúp Cố Thần phát hiện ra manh mối.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thần đã lăn qua lộn lại vài phần báo ở hai mươi vị trí đầu nhìn mười mấy lần, vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Mộ Dung Trác Thất từ phía sau nhẹ nhang xoa huyệt thái dương của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, trước tiên nghỉ ngơi một chút."

Cố Thần lắc đầu. "Cậu nói vì cao tôi ngốc vậy, nếu như tôi giống như Holmes thì tốt rồi."

Hả?

Holmes?

Cố Thần bỗng nhiên thông suốt.

Đúng vậy, cậu có thể thử nghiệm chế tác thẻ bài nhân vật đến giải quyết vấn đề. Tuy rằng thẻ bài nhân vật được chế tác ra vẫn sẽ móc nối với quy tác chế tác của thế giới này, nhưng không thử xem thì làm sao biết sẽ không thành công đây, dù sao cũng tốt hơn mình ở đây đoan mò nhiều.

Nói suy nghĩ của bản thân với Mộ Dung Trác Thất một lần, Mộ Dung Trác Thất tuy không rõ những người Cố Thần nói là ai, nhưng vẫn như cũ dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cậu.

Cố Thần móc thẻ trắng ra, ngồi dưới đất, suy tư nên cấu tạo thẻ bài gì.

Holmes? Akechi Kogorou()? Kindaichi Kousuke()? Poirot()?

()Akechi Kogorou: nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám của Edogawa Ranpo.

() Kindaichi Kousuke: cũng là nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám của Edogawa Ranpo.

() Hercule Poirot: nhân vật trong phim truyền hình trinh thám Agatha Christie's Poirot.

Cuối cùng, Cố Thần vẫn quyết định chế tác Bao Chửng.

Từng xem qua nhiều cố sự liên quan đến Bao Chửng, Cố Thần cấu tạo thẻ bài đặc biệt thông thuận, Tinh thần lực cuồn cuộn không dứt, dòng suy nghĩ cũng đặc biệt rõ rang.

Rất nhanh, một tấm thẻ bài rơi xuống đất, Cố Thần giống như thoát lực, dựa lưng vào tủ sách, mồ hôi đầm đìa.

Mộ Dung Trác Thất đút cho Cố Thần hai chén trà, săn sóc lau mồ hôi cho cậu, sau đó dùng máy nghiệm thẻ quét thẻ bài.

Tên thẻ bài: Bao Chửng (thẻ bài hai sao)

Kỹ năng một: Trăng sáng treo cao. Phát động kỹ năng, lực công kích phe mình tăng gấp đôi, có tỷ lệ nhất định phát động kỹ năng đặc thù 'Trăng sáng giữa trán', kỹ năng đặc thù được phát động kéo dài sản sinh hiệu quả giảm máu cùng khiến phe địch tầm nhìn đen kịt. Dưới trạng thái không chiến đấu, phát động kỹ năng có thể chiếu sáng.

Kỹ năng hai: Nhìn thấu mọi việc. Phát động kỹ năng, có thể phá trừ ngụy trang của kẻ địch. Chỉ có hiệu quả với thẻ bài hai sao trở xuống. Dưới trạng thái không chiến đấu, phát động kỹ năng có thể phát hiện dị dạng.

Kỹ năng ta: Bảy hiệp năm nghĩa. Phát động kỹ năng, thu được trạng thái Bảy hiệp năm nghĩa. Trạng thái tăng gấp đôi sinh mệnh. Có tỷ lệ nhất định triệu hoán Nam hiệp Triển Chiêu hoặc Bắc hiệp Âu Dương Xuân, phát động công kích vật lý mạnh mẽ.

Mộ Dung Trác Thất đưa dữ liệu thẻ bài cho Cố Thần, Cố Thần liếc mắt nhìn, vội vàng đưa cho Mộ Dung Trác Thất. "Nhanh phát động kỹ năng thứ hai thử một chút."

Rất nhanh, Bao Chửng được triệu hồi, mặt như mực tàu, trán có trăng khuyết.

Cố Thần thu thập lại báo chí tán loạn trên sàn, đặt tới trước mặt Bao Công.

Thẻ bài được triệu hoán ra không nhúc nhích, ngay lúc Cố Thần cho là không có tác dụng, Bao Công móc ra một cây bút lông, vẽ một đống vòng trên báo chí, sau đó biến mất.

Cố Thần nhìn về hướng Mộ Dung Trác Thất, tưởng là đối phương đình chỉ phát động thẻ bài.

"Hiệu quả kỹ năng của thẻ bài hai sao có hạn, có lẽ hiệu quả kỹ năng được phát động hiện tại đã là cực hạn của tấm thẻ bài này." Mộ Dung Trác Thất giải thích.

Cố Thần gật đầu, cũng đúng, nếu quả thật giống Bao Công có thể phá án ra rõ ràng, vậy thì cũng quá thuận lợi. Cố Thần cầm lấy chỗ báo vừa nãy Bao Chửng vẽ vòng vòng lên.

"Đúng, chính là cái này, tôi đã nói có chỗ nào đó lạ lạ mà." Cố Thần vỗ tay nói, một bộ dáng bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cố Thần mở báo ra, chỉ vào chỗ được khoanh tròn.

"Cậu xem, ngôn ngư biểu đạt của Thang Sân rất tốt, tất cả văn chương đều phi thường trôi chảy, thuộc về điển hình không phí lời một câu, lời ít mà ý nhiều. Nhưng cậu nhìn lời văn của hắn, ngoại trừ lời văn trong đó còn có con số, con số này quả thật là tồn tại quan trọng, ví dụ như trong phần đầu tiên là hai năm trước, Quân Mười Bốn, cùng hai mươi tám tinh hẹ, thoạt nhìn như miêu tả bình thường, chẳng hề đột ngột, nhưng cậu xem tất cả mười mấy bài bình luận, mỗi lời văn đều chỉ có ba con số."

Mộ Dung Trác Thất tiếp nhận bài báo, mở ra từng phần từng phần, chỗ bị thẻ bài khoanh tròn trên mặt giấy phi thường dễ thấy, vừa vặn mỗi bài đều là ba cái.

"Chuyện này... chắc sẽ không phải trùng hợp." Mộ Dung Trác Thất cau mày.

Cố Thần nhìn báo, dùng kinh nghiệm xem qua không ít tiểu thuyết trinh thám của mình nói: "Tôi suy đoán, đây là một loại mật mã thông thường, những con số này cần phải đối ứng với số trang, số dòng cùng số chữ của một quyển sách, Thang Sân có từng nói mình thích một quyển sách nào đó không?"

"Cậu đợi chút, tôi tra thử." Mộ Dung Trác Thất đăng nhập mạng Tinh Tế, tải về toàn bộ tư liệu văn tự video trường hợp công khai của Thang Sân, sau đó dùng dụng cụ tìm kiếm xem có tên sách không, cuối cùng liệt ra danh sách thư tịch.

"Thang Sân dù sao cũng là nhân vật từng hoạt động hồi lâu trên màn ảnh, tần suất đề cử thư tịch, đàm luận loại hình sách mình thích cũng không ít, đây là danh sách do hệ thống tìm kiếm ra, chúng ta nhập con số theo trình tự vào từng quyển, nhìn thử hợp lại sẽ ra câu gì." Mộ Dung Trác Thất nói.

Cố Thần gật đầu, phát hiện quả nhiên có hệ thống công nghệ cao gì đó chính là thuận tiện, căn bản không cần phải lo lắng lật từng quyển tìm chữ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

"Cũng không phải câu nối liền." Mộ Dung Trác Thất nhìn danh sách phân tích ra.

"Thử đổi trình tự của mấy chữ này xem." Cố Thần hỏi.

Mộ Dung Trác Thất đem kết quả phân tích in ra cho cậu, Cố Thần nhìn hồi lâu, phát hiện quả thật rất khó chắp vá thành câu.

Cố Thần có chút xoắn xuýt, tầm quét một vòng trong thư phòng của Mộ Dung gia. "Đúng rồi! Có thể không phải là thư tịch đặc biệt gì, mà là một ít thư tịch thông dụng, ví dụ như sổ tay cơ sở của Ma thẻ sư, sổ tay cơ sở của Chế thẻ sư hoặc là thư tịch mà mỗi gia đình đều sẽ có."

Cảm thấy lối suy nghĩ này của Cố Thần rất khả thi, Mộ Dung Trác Thất tiếp tục tìm tòi thư tịch liên quan.

Cái được gọi là thư tịch cơ sở có không ít, Mộ Dung Trác Thất sàng lọc một lần, từ cái gì mà Kinh nghiệm dạy trẻ đến tri thức căn bản lại còn có tóm tắt lịch sử các loại, phàm là sách thuộc về loại khá thường thấy, Mộ Dung Trác Thất đều lựa chọn ra.

Chỉ có thể vui mừng trình độ khoa học kỹ thật thế giới này cũng khá, tốc độ chọn lọc thư tịch xong rồi tìm kiếm ký tự liên quan cũng không chậm, rất nhanh, lại một tờ kết luận phân tích thật dài được in ra.

Cố Thần vội vàng tiến lên trước kiểm tra, hồi lâu, hai người thở dài, vẫn không thu hoạch được gì.

"Lẽ nào lối suy nghĩ của tôi không đúng?" Cố Thần nhìn đống báo trước mắt.

Mộ Dung Trác Thất kéo cậu vào lòng, sờ sờ tóc rối của cậu. "Không, lối suy nghĩ của cậu không sai, chỉ là chúng ta không tìm được quyển sách kia mà thôi."

"Nhưng sách trên thiên hạ nhiều như vậy, coi như những ký tự liên tìm ra được có thể dùng, lại làm thể nào để nhìn ra được hết." Cố Thần không biết thư tịch ở thế giới này có bao nhiêu, nhưng dùng từng trải trước khi xuyên của cậu, có lúc người viết sách còn nhiều hơn người đọc sách, thế giới này cấu tạo phức tạp như thế, chủng loại sách khẳng định nhiều vô kể.

Mộ Dung Trác Thất suy tư chốc lát: "Không bằng chúng ta đi nhà Thang Sân nhìn thử một chút?"

Cố Thần có chút ngạc nhiên, trước đó trên báo có nói Thang Sân chết thảm ở nhà, Tinh thần lực cạn kiệt, thi thể bị chia cắt, phán đoán hẳn là báo thù. Bởi vì Thang Sân từng là quân nhân, đối với quân nhân, bất kể là xuất ngũ hay là đang làm nghĩa vụ quân sự, ngoại trừ lực lượng cảnh sát Liên Bang, còn có đội điều tra quân đội tiến vào, lúc này trong nhà Thang Sân nhất định bị phòng hộ nghiêm ngặt.

Nghi vấn của Cố Thần rất nhanh được giải đáp: "Dù sao đã xuất ngũ hơn mười năm, cho dù theo quy định của Liên Bang là do tổ điều tra của quân đội đứng đầu, nhưng cũng chỉ là đi ngang qua, rất khó có thể có hành động thực tế, đại đa số là do lực lượng cảnh sát cuối cùng điều tra trực tiếp lưu giữ. Mà bên lực lượng cảnh sát, dù là án kiện có tính chất ác liệt, hiện trường thu thập xong xuôi, thi thể cùng vật chứng để lại ở hiện trường được mang về xong, sẽ phong bế hiện trường, ngược lại không phái người nào trông giữ."

Cố Thần rất nhanh suy tư rộng ra một chút: "Như vậy nếu kẻ trộm tiến vào thì sao?"

"Cái này..." Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên bị hỏi ngược. Lực lượng cảnh sát phán đoán là báo thù, nói như vậy tài vật ở hiện trường không bị mang đi, tuy rằng lực lượng cảnh sát sẽ mang đi một phần vật chứng, thế nhưng chắc chắn còn có rất nhiều tài sản. Thang Sân cô độc, cũng không có người thân, thật giống như một cơ hội trộm cắp tốt.

Cảm giác mình bỗng nhiên bị Cố Thần nói lệch đi, Mộ Dung Trác Thất lại kéo Cố Thần qua, xoa tóc cậu một trận, sau đó vỗ vai cậu: "Lại nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta đi qua."

=

=

Ada: sao tự dưng biến thành trinh thám thế này, đau đầu quá... lần sau nhất định chọn bộ Ngốc Bạch Ngọt, Ngốc Bạch Ngọt, Ngốc Bạch Ngọt, chuyện quan trọng nói ba lần~~

PS: xin lỗi đã làm mọi người chờ lâu! Cho nên hôm nay tôi sẽ đền bù bằng chương!

PPS: chuyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~

=

=

=

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio