Chương : Tử Kim
-----------------
Duy Ma tinh, Biển Vô Tận.
Đại dương, con thuyền lẻ loi.
Đổng Ngọc Dương giờ khắc này thần sắc lãnh đạm như một tờ giấy trắng không có nội dung, nội tâm lại như nước biển sóng lớn mãnh liệt dưới chân.
Đúng vậy, giờ khắc này hắn đang ở trên biển, nước biển có màu mực dày đặc, lăn lộn gầm thét, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.
Dựa vào một chiếc đèn trên mũi thuyền nhỏ, Đổng Ngọc Dương có thể nhìn thấy dị thú thỉnh thoảng đi bơi qua bên cạnh thuyền của họ, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, đung đưa xúc tu, làm cho hắn thấy mà giật mình.
"Chúng ta đang ở nơi nào vậy?" Đổng Ngọc Dương mở miệng hỏi.
Trên thuyền trừ hắn ra, còn có hai người.
Ngồi đối diện hắn là Ngọc Tu, người này quả thật là ác mộng của hắn, ở trong ngục giam tàn nhẫn sát hại Bạch Tử Hạc, sau đó ở trên đường hắn bị dời đi, trực tiếp bắt cóc hắn, gϊếŧ chết toàn bộ người áp giải khác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Một người khác là thanh niên ngồi ở mũi tàu, vóc người cao to, khuôn mặt chính khí. Người thanh niên kia từ đầu đến cuối không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm nước biển trong bóng đêm, tựa như có thể nhìn thấu ra ngoài khơi thấy chút gì đó.
Ngọc Tu tựa hồ tâm tình không tệ, nhíu mày, hiếm thấy trả lời vấn đề của Đổng Ngọc Dương.
"Chúng ta đang ở trên Biển Vô Tận của tinh hệ Hắc Ẩn, biển Tử Vong, từng nghe nói chưa."
Đổng Ngọc Dương cắn môi, tận lực không để lộ ra. Biển Tử Vong, hải vực nguy hiểm nhất, chỉ có thể trong đêm tối đi thuyền nhỏ vượt biển, mới có thể có chút hi vọng sống, bằng không tất sẽ bị nước biển nuốt hết.
Đổng Ngọc Dương đoán không ra tâm tư của Ngọc Tu.
"Anh đưa tôi đến nơi này, là có mục đích gì?"
Đổng Ngọc Dương sau khi tỉnh lại, nhiều lần suy nghĩ trong đầu là vấn đề này. Ngọc Tu muốn gϊếŧ hắn, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Hắn không hiểu, vì sao sau khi gϊếŧ Bạch Tử Hạc lại lưu mình lại.
Hắn không có bối cảnh, tư chất cũng không đột xuất, có thể nói là không có gì cả, đối phương lưu hắn lại, dù thế nào cũng không phải là muốn dằn vặt hắn chứ?
Từ thủ pháp xử lý thi thể Bạch Tử Hạc cùng đối phó với nhân viên áp giải của hắn ta, chuyện này cũng không phải không thể, nhưng cho dù dằn vặt thì cũng không cần phải phí nhiều công phu đưa hắn đến Duy Ma tinh như vậy chứ.
"Ngọc Tu, quay đầu là bờ." Thanh niên ngồi ở mũi thuyền vẫn luôn không nói gì bỗng mở miệng.
Ngọc Tu hừ lạnh một tiếng, xem thường trả lời.
"Đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, Liên Bang sớm muộn sẽ có ngày bắt được cậu, chúng ta cao chạy xa bay được không? Đừng lại vì người không đáng mà bán mạng." Thanh niên nhìn Ngọc Tu, trong mắt tràn đầy thâm tình.
"Bắc Điều, không cần anh quan tâm, nếu như anh không muốn ở bên tôi, chờ lát nữa cập bờ tự anh đi là được." Giọng nói của Ngọc Tu không có chút thay đổi, nhưng Đổng Ngọc Dương chú ý tới thần sắc phiền muộn trong chớp mắt liền biến mất.
Bắc Điều Kỳ cuối cùng không nói lời nào nữa, hắn nhìn Ngọc Tu đứng ở chính giữa thuyền, thân ảnh này, cũng mười năm trước lần đầu gặp nhau giống nhau như đúc.
Hồi lâu, mênh mông ngoài khơi xuất hiện một hòn đảo, hòn đảo rất lớn, dường như trôi nổi trong nước biển.
Ngọc Tu nhìn Đổng Ngọc Dương đối diện: "Cậu là người thông minh, bằng không, ta cũng sẽ không để cậu sống đến lúc này. Tiếp theo, cậu không cần nhiều lời, cũng không nên hỏi nhiều, coi như làm một đứa bé nghe lời là được, ta đảm bảo cậu chẳng những giữ được mạng sống, còn có thể tăng thực lực gấp bội, thăng tiến rất nhanh."
Đổng Ngọc Dương nếu như còn có thể ngây ngốc đợi tin lời của đối phương, đó mới thực sự là ngu xuẩn. Chẳng qua hắn cũng không phản bác, nói chung bây giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước, hắn thật ra cũng rất tò mò mục đích Ngọc Tu bắt mình.
Một lúc lâu, thuyền cập bờ.
Mặt ngoài của hòn đảo hoang tàn vắng vẻ, quái thạch lởm chởm, hoàn toàn tìm không được một vết tích của sinh vật.
Ngọc Tu để Bắc Điều trông coi thuyền, mang theo Đổng Ngọc Dương đi tới một bãi đá.
Đổng Ngọc Dương lúc này mới phát hiện, trong bãi đá có một mật đạo.
Mật đạo dẫn tới nơi sâu xa không rõ, băng lãnh âm u, Đổng Ngọc Dương cảm giác mỗi một lỗ chân lông đều co rúm lại, một dòng nước lạnh chạy xuôi trong máu.
Đổng Ngọc Dương không nhớ rõ đi xuyên qua bao nhiêu giao lộ phân nhánh khép mở, mãi cho đến khi đến một chỗ nào đó, tầm mắt trở nên mở rộng không ít, liền đi qua một khúc cong, trước mắt xuất hiện một cánh cửa trang trí hoa lệ.
"Lát nữa, ngươi chuyện gì cũng không cần nói, làm gì cũng không cần biết, là được rồi." Ngọc Tu đứng ở phía sau hắn, sâu xa nói, âm thanh giống như dán vào bên tai nói ra, khiến Đổng Ngọc Dương không khỏi quay đầu lại, phát hiện đối phương cách hắn khoảng cách năm bước chân.
Ngọc Tu tiến lên đẩy cửa ra, mang Đổng Ngọc Dương đi vào.
Đây là một gian phòng khách trang hoàng hoa lệ, Đổng Ngọc Dương tự nhiên không có lòng dạ nào để thưởng thức, tầm mắt của hắn tập trung đến nam tử có chút vắng vẻ ngồi trên sô pha.
"Đây là ai?" Nam tử kia tựa hồ cũng chú ý tới hắn, hỏi Ngọc Tu.
Ngọc Tu dùng ngữ khí khách khí hiếm thấy: "Tử Kim thiếu gia, người này tên là Đổng Ngọc Dương. Lúc hắn sinh ra vừa vặn Bạch Thích thiếu gia rời đi, mà nhiều này rõ ràng đẳng cấp thiên phú không cao, tăng cấp lại rất nhanh, hiện tại đã là Chế thẻ sư cấp sáu. Căn cứ tiên đoán kia, chúng ta có thể suy đoán Đổng Ngọc Dương hẳn là ký tái thế sinh thể của Bạch Thích thiếu gia, chúng ta có thể thông qua một loại biện pháp nào đó, gọi Bạch Thích thiếu gia trở lại."
Đổng Ngọc Dương đầu óc mơ hồ, không rõ cái Bạch Thích tái thế này là chuyện gì.
Hắn chỉ biết là, Ngọc Tu tuyệt đối là nói dối.
Ngày hắn sinh cũng không phải ngày được ghi trên Chứng minh thư của Liên Bang, ở tinh cầu nhỏ của bọn họ có một phong tục, chính là đợi đến sau khi đứa trẻ trải qua nghi thức tế lễ trăng tròn mới coi là sinh ra. Bởi vì khó khăn từ lúc còn nhỏ, vật tư hành tinh nhỏ thiếu thốn mà dị thú tràn lan, rất nhiều trẻ sơ sinh căn bản không sống qua được giai đoạn đầu, cho nên vì tránh cho cha mẹ thương tâm khổ sở, bọn họ đều chỉ coi đứa trẻ vượt qua được trăng tròn là người được sinh ra.
Cái phong tục này vẫn luôn được tiếp tục kéo dài. Cho nên thực tế ngày hắn sinh ra, so với ngày trên giấy chứng minh thân phận trong hệ thống Liên Bang thì sớm hon một tháng, bởi vậy hắn vừa vặn sinh ra cùng ngày với người nào đó chết đi, căn bản không có độ tin cậy.
Về phần hắn có cái gọi là thiên phú, bản thân hắn rất rõ ràng. Hắn từ nhỏ kiến thức cơ bản vững chắc mà chịu khổ, trước đây tốc độ tăng lên so với người bình thường nhanh hơn, nhưng hắn cũng rất rõ ràng thiên phú quyết định giới hạn, hắn rất khó có thể đột phá thêm nữa. Mà hắn cho dù có thể nâng lên cấp sáu nhanh như vậy, còn không phải là nhờ cái gọi là thần dược của nam nhân mặt nạ thần bí trước đó sao.
Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, cái gọi là thần dược kia, chỉ sợ chỉ là độc dược đi, khi đó hắn cũng là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể nhảy vào ván cờ này.
"Cậu nói, hắn chính là Bạch Thích tái thế?" Giọng nói Tử Kim lạnh lẽo, giống như nhiệt độ dưới lòng đất nơi này.
Ngọc Tu có một loại ảo giác bị vạch trần lời nói dối, giương mắt, phát hiện đối phương như trước thần sắc lãnh đạm.
Ngọc Tu cũng cảm thấy đại nhân để cho mình bịa ra lý do này quá mức hoang đường, nhưng bản thân vị thiếu chủ trước mắt này cũng là một người hoang đường, vì một người yêu không biết tung tích, có thể cung cấp cho bọn họ dược vật đặc thù cùng thẻ bài Quỷ Tự.
Ngọc Tu khom lưng nói: "Tiện dân dáng dấp như vậy sao có thể đánh đồng với Bạch Thích thiếu gia, chỉ là các loại dấu hiệu tỏ rõ, hắn có thể là lọ chứa cho Bạch Thích thiếu gia tái thế, đợi đến thời cơ thích hợp, Bạch Thích thiếu gia tự nhiên sẽ xuất hiện."
Tử Kim như trước ngồi ở đó, không nói gì.
"Thiếu chủ, tôi thấy thời cơ này chính là thời điểm hỗn loạn của Liên Bang trong lời tiên đoán. Nếu lọ chứa của Bạch Thích thiếu gia ở đây, không gây trở ngại gì thì hiện tại liền thực hiện kế hoạch huỷ diệt Liên Bang?" Ngọc Tu thử dò xét hỏi.
Tử Kim đưa tay lấy một chén nước lạnh một hơi uống sạch, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cậu đang nói với ta, chờ đến khi các người phát động chiến tranh, Bạch Thích sẽ trở về?"
Đại khái cũng nhận ra được sự châm chọc trong giọng nói của Tử Kim, Ngọc Tu vội vàng nói: "Thiếu chủ, đây chính là thảo luận về tiên đoán cầu được từ Linh Sơn. Thời điểm Liên Bang bấp bênh, cũng chính là lúc Bạch Thích thiếu gia trở về. Tôi tin tưởng Bạch Thích thiếu gia cũng muốn sớm ngày trở lại bên người, nếu kế hoạch sớm muộn gì cũng phải tiến hành, vậy thì không bằng đừng để Bạch Thích thiếu gia chờ lâu."
Ngọc Tu vẫn là người biết nghe lời đoán ý, hắn rõ ràng, người trước mắt dành toàn bộ tâm tư trên người xa lạ hắn chưa từng thấy kia, những thứ khác bất luận là cái gì đều không đáng một đồng với hắn ta. Cho nên mỗi lần hắn đều gọn gàng dứt khoát treo danh hào Bạch Thích ra, mà không nói gì đến tiền tài danh lợi đạo nghĩa.
"Ta biết rồi, người thì lưu lại đi, thẻ bài cùng dược vật ta sẽ chuẩn bị sung túc, các người muốn làm cái gì ta không quan tâm, chỉ cần nhớ, giúp ta tìm người trở về." Tử Kim nói, cũng không phản đối loại giao dịch theo nhu cầu mỗi bên như này.
Ngọc Tu rất hài lòng, cúi đầu cáo lui, để lại Đổng Ngọc Dương.
Đổng Ngọc Dương câu nệ đứng tại chỗ, không dám lộn xộn. Từ lúc bước vào trong gian phòng này, hắn vẫn luôn vểnh tai lắng nghe đối thoại của hai người, xem như rõ ràng ngọn nguồn trong này.
Ngọc Tu cùng người phía sau hắn muốn huỷ diệt Liên Bang, mà trước mắt nam nhân tên là Tử Kim này lại muốn tìm người tên là Bạch Thích.
Bạch Thích sẽ trở về vào thời điểm Liên Bang rung chuyển, Ngọc Tu cần Tử Kim cung cấp vật tư để phát động chiến tranh, cho nên hai phe ăn nhịp với nhau hợp tác lại.
Đổng Ngọc Dương nhìn nam nhân trước mắt, khí chất trên người khác hoàn toàn với tà khí của Ngọc Tu, hắn lấy dũng khí, quyết định nói thật với nam tử trước mắt.
Hắn không biết nam tử này có thể tin tưởng hắn hay không, nhưng hắn biết hắn không thể ngồi chờ chết, trải qua sự tàn nhẫn của Ngọc Tu, mà tiếp tục tin tưởng cái gọi là bình an vô sự trong miệng hắn ta thì mới là đứa ngốc.
"Tôi không phải... Bạch Thích tái thế gì... ngày sinh cùng năng lực cũng không phải..." Đổng Ngọc Dương ấp a ấp úng nói, mặc dù nam tử trước mắt không tàn nhẫn như Ngọc Tu, nhưng được gọi là thiếu chủ, chỉ sợ cũng không phải hạng người lương thiện gì.
Tử Kim vẫn như cũ tự mình làm chuyện của mình.
Một lúc lâu sau.
Ngay lúc Đổng Ngọc Dương cho là đối phương không nghe thấy lời hắn nói, Tử Kim lên tiếng.
"Ta biết, cậu không thể nào là Bạch Thích, bọn họ ngay cả Bạch Thích như thế nào cũng không biết." Trong giọng nói tràn đầy cô đơn.
Trên mặt Biển Vô Tận.
Một chiếc thuyền cô độc.
"Ngọc Tu, các cậu có phải là đang định làm gì đó không?" Bắc Điều Kỳ nhìn chằm chằm Ngọc Tu, mười năm trước Ngọc Tu không có động tác lớn gì, gần đây lại liên tiếp ra tay, hắn có thể cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.
Ngọc Tu không để ý đến, nhìn ngoài khơi. "Bắc Điều, người biết quá nhiều thường không có kết quả tốt."
"Vậy cậu đưa Đổng Ngọc Dương cho con trai Duy Ma là có ý gì? Đối phương chỉ là học sinh."
"Anh theo dõi tôi?" Ánh mắt Ngọc Tu bỗng nhiên trầm xuống, một lát sau liền giống như đang trấn an bản thân "Thôi, anh biết thì biết thôi. Đổng Ngọc Dương chẳng qua là vật tôi dùng xong rồi, nếu không kết cục của nó cũng giống như Bạch Tử Hạc vậy."
"Con trai Duy Ma, là chủ mưu?" Bắc Điều Kỳ thăm dò hỏi.
"Hắn? Chẳng qua là một tên ngu si nhớ mãi không quên một người chết, chính bản thân tôi cũng cảm thấy không tìm được lời giải thích bào chữa gì, hắn cũng không phản bác."
Bắc Điều Kỳ xác minh được suy đoán, quả nhiên con trai Duy Ma không phải là chủ mưu. Sau khi biết đến con trai Duy Ma, hắn đã từng điều tra. Không chỉ không biết thân phận người yêu của tướng quân Duy Ma, ngay cả người yêu của con trai Duy Ma cũng không thể điều tra được. Chẳng qua chỉ cần không phải báo thù cho phụ thân, hắn đích xác không có lý do gì lật đổ Liên Bang.
"Vậy cậu rốt cuộc là bán mạng cho ai?" Bắc Điều Kỳ tiếp tục hỏi.
Lúc này Ngọc Tu không nói gì nữa, chỉ có âm thanh sóng biển trong bóng đêm của Biển Vô Tận, giống như mang theo tâm tình nghẹn ngào ngột ngạt.
Trung Ương Tinh. Chợ Quỷ.
Chợ Quỷ giống như thường ngày, đoàn người rộn rộn ràng ràng, lại không có chút náo động nào, giống như một một phim im lặng chất lượng hình ảnh không tốt.
Cố Thần cùng Mộ Dung Trác Thất đi trên đường phố chợ Quỷ.
Cố Thần tự cho là Mộ Dung lần đầu tới, làm bộ dáng chủ nhà thấp giọng giới thiệu cái này cái kia với Mộ Dung Trác Thất, một bộ tự hào mang theo lão nông dân Mộ Dung Trác Thất vào thành.
Mộ Dung Trác Thất nhìn bộ dáng rất có cảm giác thành công của Cố Thần, tự nhiên không đâm thủng, rất phối hợp làm bộ dáng chợt hiểu ra. Còn chuyện trước đây từng dùng hình dạng của tiểu Hắc Long tới nơi này, hắn tự nhiên sẽ không nói với Cố Thần.
Hai người đi tới nơi ở của Ngụy Ninh cùng tiểu Ngộ, Cố Thần để Mộ Dung chờ ở bên ngoài, tự mình đi vào.
Mở của Ngụy Ninh, nhìn thấy Cố Thần tựa hồ có hơi kinh ngạc.
"Anh không thể dùng máy truyền tin cũng không lên mạng Tinh Tế, tôi muốn tìm anh cũng không thể chào hỏi trước." Cố Thần vò đầu, có chút ngượng ngùng.
Ngụy Ninh cười rất ôn nhu, đại khái là vì bệnh tình của tiểu Ngộ chuyển biến, tâm tình vui vẻ thêm không ít, thần thái cả người đều sáng lánh hơn lần trước.
Ngụy Ninh không còn râu tóc lôi thôi quả thật khá anh tuấn, điều này làm cho Cố Thần cảm thấy ánh mắt của Văn Dịch Kế quả thật không tệ.
Cố Thần móc ra thư tín Văn Dịch Kế muốn cậu chuyển hộ, đưa cho Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhận lấy thư, liếc mắt nhìn chữ viết quen thuộc bên trên, cũng không lập tức mở ra, mà lấy ra mấy viên tinh hạch dị thú trong không gian chứa đồ.
"Đây là tôi có được từ rèn luyện trước đấy, nếu bán có thể đổi không ít tiền, coi như là phí dụng cho thẻ bài chữa bệnh cho tiểu Ngộ lần trước."
Cố Thần vội vàng đưa đẩy, một là vì cậu từng nhận thuốc của Ngụy Ninh, ngầm thừa nhận thuốc chính là tiền chữa bệnh, hai là cậu hiện tại là thổ hào có giá trị bản thân vài triệu, giàu nứt đố đổ vách, không thèm để ý chút tiền lẻ này.
Hai người anh tới tôi đi mấy lần, cuối cùng bất ngờ chính là Ngụy Ninh bại trận. Cố Thần tình cờ trở nên bướng bỉnh, thật sự không cưỡng được.
Ngụy Ninh cũng không miễn cưỡng, đặt tinh hạch sang một bên, trước tiên xem thư của Văn Dịch Kế.
Hắn càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị, khiến cho Cố Thần ngồi bên cạnh có chút ngạc nhiên rốt cuộc Văn Dịch Kế viết gì trong thư?
Tiểu trạch nam tuy rằng tràn ngập hiếu kỳ trong lòng, nhưng vẫn có biên giới đạo đức, người khác nhờ mình chuyển thư, cậu tuyệt đối sẽ không lén kiểm tra.
Hồi lâu sau, Ngụy Ninh thả thư xuống.
"Cho nên, mấy người Quý đại sư sẽ lập tức liên hợp với người khác, trực tiếp cáo Chương Dục Kỵ ra tòa án?"
Cố Thần gật đầu. "Đúng vậy, như vậy là anh có thể giải tỏa nỗi oan rồi!"
Cố Thần có chút ngạc nhiên thần sắc Ngụy Ninh không có vui sướng, cho dù Ngụy Ninh có tính cách trầm ổn, không làm ra được chuyện mừng đến phát khóc, tốt xấu gì cũng có chút tươi cười chứ.
Căn cứ vào lời giải thích của Văn đạo sư, chứng cứ của bọn họ vẫn rất sung túc. Bản thân Chương Dục Kỵ cũng không phải người hiền lành gì, chuyện phạm phải cũng không chỉ có sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, các loại sự tình vi pháp loạn kỷ lẻ tẻ khác cũng đếm không xuể, muốn đẩy đổ gã cũng không khó.
"Tôi biết, A Văn muốn tôi ra tòa làm nhân chứng. Video năm đó của Thang Sân chỉ phải trải qua kiểm nghiệm, chính là chứng cứ xác thực nhất, Chương Dục Kỵ chỉ sợ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa."
Cố Thần gật đầu, đúng vậy, tình thế một mảnh tốt đẹp, không nên vui mừng khôn xiết sao.
"Nhưng mà người đứng sau lưng Chương Dục Kỵ đâu?" Ngụy Ninh nói.
Ngụy Ninh điều tra Chương Dục Kỵ nhiều năm như vậy, tự nhiên rõ ràng một số chuyện, chỉ với năng lực của Chương Dục Kỵ thì không có cách nào hoàn thành. Gã có thể ngay sau khi Bách tướng quân chết liền trực tiếp thượng vị, tuyệt đối không chỉ bởi vì gã làm phó tướng quân cùng công lao vất vả chiến tích hiển hách, hay là vì nhân duyên ở Liên Bang không tệ, như cá gặp nước, khẳng định có người chống đỡ cho gã.
Chương Dục Kỵ rơi đài, rốt cuộc là có thể tìm hiểu được đến gốc gác mò người sau màn, hay là sẽ làm cho đối phương ẩn nấp càng sâu?
Bị Ngụy Ninh hỏi như vậy, Cố Thần chợt nhớ tới cái chết của Bách Lân, tâm tình cũng trở nên trầm trọng.
Kết hợp với tin tức Bắc Điều Kỳ cung cấp, còn các loại thông tin điều tra được, Chương Dục Kỵ chỉ là một con cờ ở bên ngoài, sau lưng gã còn có một người tên là Ngọc Tu, mà sau lưng Ngọc Tu còn có ai nữa?
"Anh trai!" Một giọng nói trẻ con trong veo đánh gãy suy nghĩ của Cố Thần.
Cố Thần nhìn thấy tiểu Ngộ một mặt phấn chấn hưng phấn, những phiền não này nọ vừa xong nhất thời tan thành mây khói. Cố Thần bị tiểu Ngộ lôi kéo, cùng bé chơi một trò chơi nào đó mới lưu hành trên Trung Ương Tinh.
Ngụy Ninh nhìn hình ảnh một đứa trẻ lớn cùng một đứa bé vui vẻ, tâm tình cũng bình thản lại không ít.
Thôi, những thứ phải đối mặt thì cuối cùng sẽ phải đối mặt, không bước ra bước đi này, liễn vĩnh viễn không cách nào đến gần chân tướng.
=
=
=