Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Toàn Văn Chung
truyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh tìm và chỉ ra, xin cảm ơn
-----------------
Khi Cố Thần lấy lại tinh thần, nhìn cảnh sắc trước mắt, cảm thấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.
"Ba ba, tối nay muốn ăn cua lớn được không?" Bé trai nắm tay ba ba, ngẩng đầu ngây thơ tươi cười nói.
"Mèo con tham ăn, lúc này mới ban ngày đã suy nghĩ tối nay ăn gì rồi?" Nam nhân trung niên ôn nhu trả lời.
Cố Thần ở phía sau bọn họ, có chút mờ mịt.
Ánh nắng ôn hòa, khí trời lại có chút man mát, có lẽ đã vào thu.
Cố Thần cảm thấy bụng có chút đói, đi tới một cửa hàng bánh ngọt tây. Cậu nhìn bánh nhân kem mới ra lò, không khỏi liếm môi một cái, thật đói nha.
Cố Thần đang muốn đưa tay, chợt nhớ tới điều gì, sờ sờ túi quần của mình, không có tiền.
Thiếu niên trong túi ngượng ngùng, do dư một chút, vẫn cứ đứng ở đấy, cuối cùng không nhịn được, đưa tay cầm một cái cho vào miệng.
Nhân viên cửa hàng đang bày ra một khay bánh bao mới ra lò, tựa hồ như không nhìn thấy cậu. Cố Thần ngược lại cực kỳ xấu hổ: "Xin lỗi, tôi không mang tiền, có thể làm công ở đây không?"
Nhân viên cửa hàng giống như trước phảng phất như cậu không tồn tại, tiếp tục bận rộn.
Cố Thần ý thức được cái gì đó, cậu đi tới trước mặt nhân viên cửa hàng, giơ tay lắc lư trước mặt hắn mấy lần.
Sau đó cậu liền nhìn thấy nhân viên cửa hàng trực tiếp đi xuyên qua thân thể cậu.
Cố Thần ngây ngẩn cả người.
Cậu hiện tại, đã không phải là người, mà là quỷ sao?
Đứng tại chỗ sững sờ một chút, Cố Thần đã thấy rõ, thôi, làm quỷ thì làm quỷ đi, chỉ là cậu vẫn cho rằng trở thành quỷ thì phải đến chỗ Diêm Vương đưa tin, du tẩu như bây giờ có phải là sẽ trở thành cô hồn dã quỷ?
Cố Thần nghĩ, quyết định không cần đi quan tâm chuyện như vậy.
Không chút lo lắng, tiếp tục ăn điểm tâm trước mắt, ngược lại đồ vật sau khi mình ăn cũng không giảm bớt, cái mình ăn chẳng lẽ là hồn phách của đồ ăn?
Ăn uống no đủ, Cố Thần tiếp tục du tẩu ở phố lớn. Đây là thành thị cậu từng ở hai mươi năm, cũng không có gì xa lạ.
Cậu trước tiên đi tới chỗ làm việc trước đây của cậu, từ lâu đã người đi nhà trống. Đó là một công ty nhỏ, trong thời đại tỷ lệ đào thải của các xí nghiệp nhỏ cao như vậy, phỏng chùng đã sớm bị thị trường trục xuất.
Cố Thần tiếp tục đi, đi tới cửa hàng sách yêu thích của mình. Tên sách bán chạy trong nhà sách rất xa lạ, cậu thấy lịch vạn niên trong nhà sách, cách thời gian cậu rời thành phố này, hoặc là thế giới này, đã hai năm.
Ra khỏi nhà sách, Cố Thần quyết định về trường học.
Vườn trường đầu thu luôn tràn đầy phấn chấn và ngọt ngào, Cố Thần nhìn đôi tình nhân dắt tay nhau, học sinh đang phấn đấu trong phòng học, từ từ đi tới dưới một gốc cây ngô đồng.
Đó là nơi cậu rất thích năm đó, cậu thích ngồi ở đây đọc sách.
Cố Thần không biết tại sao cảm thấy có chút chua xót, cậu xưa nay luôn cảm nhận được, không có chuyện gì là vĩnh hằng, con người, càng như vậy, như lời kịch trong phim cậu yêu thích: "Không ai có thể vĩnh viễn ở bên bạn, sớm muộn sẽ tách ra thôi."
Đúng vậy, sớm muộn sẽ tách ra. Không ai sẽ vì cậu mà dừng lại.
Cậu cũng không bắt ai phải dừng lại vì mình.
Nhưng cảm giác cay đắng càng ngày càng mãnh liệt kia là chuyện gì chứ.
Cố Thần ngồi ở đó, không nhịn được rơi nước mắt.
Mộ Dung Trác Thất, thật nhớ hắn, thật thật nhớ.
Cậu cũng không lạc quan vô lo đến trình độ đó, có thể nói sớm muộn sẽ tách ra, là vì chưa từng hưởng thụ cảm giác được yêu. Khi thật yêu, khi thật sự cảm nhận được sự toàn tâm toàn ý che chở và săn sóc của một người, rồi bảo cậu nói sớm muộn sẽ tách ra, thật sự có chút tàn nhẫn.
Mộ Dung Trác Thất. Cố Thần nghĩ đến cái tên này mà cảm thấy lòng càng đau.
Không chỉ có Mộ Dung Trác Thất, còn có Tăng Giang, Thiên Linh, Mục Lê còn có thật nhiều người. Cậu hưởng thụ tình cảm từ thật nhiều người, cảm nhận ấm áp chưa từng có.
Thật muốn về, thật muốn nhìn thấy họ, dù biến thành quỷ như bây giờ, biến thành trạng thái linh hồn, cậu vẫn muốn trở lại bên cạnh họ, nhìn xem họ đang làm gì, đang như thế nào, có nhớ cậu hay không.
Trong mơ màng, Cố Thần phảng phất nghe thấy có người gọi cậu, giọng nói kia cực kỳ quen tai, là Mộ Dung Trác Thất! Hắn đang gọi tên mình!
Cố Thần đứng lên, truy tìm phương hướng giọng nói, cậu vẫn luôn chạy rồi chạy, kiệt sức vẫn cứ chạy về phía trước, không dám dừng lại, mãi đến tận khi trước mắt một mảnh ánh sáng.
"Thần Thần! Thần Thần em mở mắt ra nhìn tôi một cái đi Thần Thần!"
Cố Thần cảm giác rất đau, nghe được một giọng nói vẫn luôn bồi hồi bên tai cậu.
Anh giai, xem kịch Quỳnh Dao quá nhiều, loại lời kịch chua chết người này mà anh cũng nói ra được.
Cố Thần phun tào, vẫn khó khăn mở mắt ra.
Một khuôn mặt mơ hồ rơi vào tầm mắt cậu, là Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần mở mắt, nhịn không được ôm chặt lấy, Cố Thần vừa định phun tào anh ép tôi đau quá đi, lại cảm giác được một giọt lại một giọt chất lỏng ấm áp xẹt qua cổ.
Cố Thần cuối cùng không nói gì, gian nan giơ tay lên, lưu luyến giữa những sợi tóc của nam nhân, lại giống như hắn vẫn luôn làm với mình.
Sau đó Cố Thần tiếp tục nằm trên giường bệnh chừng mấy ngày, trở thành một tên ốm yếu 'cơm đến há mồm, áo đến đưa tay'.
Trong khoảng thời gian này cậu cũng biết, vốn cậu căn bản không có khả năng tồn tại, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, vật cộng sinh Tinh thần lực của cậu tiểu Kim Long bỗng nhiên biến thành một viên cầu màu vàng, dung nhập vào trong thân thể cậu, kéo cậu từ cận kề cái chết trở về.
Sau đó cậu luôn trong trạng thái hôn mê, mỗi ngày ngủ trên giường sắc mặt ửng hồng, giống như một đứa bé sơ sinh trong tã lót. Lại khổ cho Mộ Dung Trác Thất càng ngày càng tiều tụy, Tăng Giang thường ở bên cạnh cậu khóc thất thanh, những người khác cũng đều tâm sự nặng nề.
Trong mấy tháng cậu hôn mê, chiến tranh triệt để kết thúc. Không còn được tiếp tế dược tề khống chế, thủy triều dị thú không bao nhiêu ngày liền biến mất.
Cũng không khác lắm với phán đoán của mọi người, Văn Chí Khâm không có tâm phúc gì, có cũng chỉ là lợi dụng dược cùng lợi ích để khống chế người, ông ta vừa đổ, liền có không ít từng bị Ngọc Tu uy hiếp dồn dập tự thú, một số khác không tự thú cũng đang bị tổ điều tra Liên Bang tung lưới điều tra tung tích. Thứ chờ đợi bọn hắn, là pháp luật Liên Bang cùng trừng phạt của nhân dân.
Nhưng chiến tranh kết thúc, đau xót lại không thể khép lại. Chưa nói có biết bao nhiêu người chết trận, chỉ thương thế của mấy vị nguyên soái, cũng khó có thể chịu nổi.
Chẳng qua thời gian rồi sẽ khép lại tất cả vết thương.
Cố Thần tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng cậu thật vất vả mới lên cấp bảy toàn bộ thành không, điều này làm cho cậu buồn bực một quãng thời gian rất dài.
Chẳng qua Mục Lê nói không cần lo lắng, y kiểm tra tình huống của cậu, chỉ cần sau khi khỏi bệnh tiếp tục tu luyện, rất nhanh có thể khôi phục Tinh thần lực trở lại, hơn nữa vật cộng sinh Tinh thần lực của cậu cũng sẽ theo Tinh thần lực cậu nâng trở lại mà một lần nữa trở về.
Cho nên khoảng thời gian này Cố Thần liền an tâm làm một tên phế vật hết ăn lại nằm, cả ngày nằm trên giường chờ Mộ Dung Trác Thất đút dịch dịch thủy thủy, chẳng qua bản thân Mộ Dung Trác Thất cũng rất hưởng thụ quá trình này, không yêu cầu cậu nhanh chóng tốt lên rồi nhanh chóng tu luyện, nguyên văn lời hắn là "Em có thể tiếp tục không làm gì cả, sống vui vẻ, không phiền não, chính là sự an ủi to lớn nhất của tôi."
Cố Thần hiện tại đã tốt hơn có thể chuyện động khắp nơi, đương nhiên cậu cũng rất nỗ lực bắt đầu tu luyện lại từ đầu, cũng không vì Mộ Dung Trác Thất nói 'Em có thể không tu luyện tôi nuôi em là được rồi' mà thật sự trục xuất bản thân, bởi vì cậu thật rất muốn gặp lại tiểu Kim Long đáng yêu.
Tuyết Dung Tế.
Một ngày tạm biệt cái cũ đón chào cái mới. Trong cuộc sống như thế, mọi người khẩn cầu băng tuyết tan rã, ngũ cốc được mùa, người nhà bình an.
Cố Thần đối với ngày tương tự với tết xuân trên trái đất trước khi xuyên qua này đặc biệt có cảm tình.
Mặc dù cậu là cô nhi, cậu cũng cảm thấy đây là một trong những ngày tháng ấm áp nhất trong năm.
Từ hai tuần trước, Cố Thần đã bắt đầu xem giải thích về ngày lễ Tuyết Dung Tế, lực lượng nghiêm túc kia làm Mộ Dung Trác Thất cảm thán.
Khi sắp đến Tuyết Dung Tế, nhà nhà sẽ đặt một đoạn Trường Thanh Trúc trước của sổ, khẩn cầu may mắn của năm nay còn có thể mang tới năm sau, toàn bộ tà khí hôm nay đều đuổi đi.
Nhập gia tùy tục, Cố Thần một buổi sáng sớm đã đặt hàng trên mạng một trung đội trúc xanh treo toàn bộ lên, hy vọng có thể nâng cao vận may năm sau.
Mục Lê nhìn thấy biểu thị vô cùng bất đắc dĩ: "Một đoạn Trường Thanh Trúc là đón cái mới tránh ma quỷ, cậu treo một loạt như vậy, đấy là xây hàng rào." Nói xong tiến lên dỡ Trường Thanh Trúc dư thừa xuống.
Biết chính mình 'lòng tham không đủ rắn nuốt voi', Cố Thần không thể làm gì khác ngoài xuất phát tới nhà bếp.
Cố Thần rời giường đã thấy Tăng Giang đang ở trong bếp bận rộn, rốt cuộc nhịn không được lòng hiếu kỳ, đi vào khám phá.
Tăng Giang đang chế tác bánh tuyết, không hề liên quan gì đến bánh tuyết Vượng Vượng trước khi xuyên qua Cố Thần hay ăn, đây là một loại đồ ăn tương tự với bánh tết, cũng là đồ ăn phải chuẩn bị vào Tuyết Dung Tế hàng năm.
bánh tuyết vượng vượng(旺旺雪饼)
Bánh tuyết phải lấy nước tuyết từ lúc tuyết đầu mùa tích trữ trong vại, chờ đến lúc cuối năm lấy ra vò cùng một loại dị thực tên là Bạch Cốc đến khi bắt đầu dính dinh, sau đó cho vào nồi chưng thành miếng. Lấy ra cắt thành khối nhỏ, ở bên trên đổ lên tương ngọt, sau đó chồng hai, ba cái lên nhau, dùng chỉ màu sắc rực rỡ buộc lại.
Theo lời giải thích của Tăng Giang, bánh tuyết là đồ ăn lưu trữ sinh cơ của vạn vật, mọi người sau khi ăn liền có thể hấp thu lực lượng của vạn vật, là có thể không bệnh không tai, hạnh phúc an khang.
Cố Thần rất yêu thích loại đồ ăn mang ngụ ý tốt đẹp này, "Cần tôi hỗ trợ không."
"Cậu cứ thành thật ở bên cạnh chờ xem đi, đừng làm loạn thêm cho tôi, cái này cũng là lần đầu tôi làm."
Tăng Giang hết sức chuyên chú làm bánh tuyết.
Trước đây lúc ở Lam Tinh, cả ngày bôn ba vì cuộc sống, cho dù là Tuyết Dung Tế, bọn họ chưa từng dừng lại, bởi vì rác thải trước ngày lễ là nhiều nhất, bọn họ phải không ngừng nghỉ lựa rác thải để thu tiền.
Mà sau khi tới Trung Ương Tinh, đầu tiên là bận rộn học nghiệp, sau đó lại bị quấn vào trận âm mưu gần như lật đổ Liên Bang, hắn căn bản không có thời gian đi làm loại đồ ăn cần nhiều kiên trì này.
Tăng Giang làm chính là bánh tuyết bản thay đổi, bánh tuyết truyền thống ở phía dưới, bên trên chồng lên một quả ô mai.
Tăng Giang làm bốn giỏ, cẩn thận từ li từng tí một cất đi.
"Tôi, cậu, Mục Lê, còn một giỏ của ai?" Cố Thần có chút ngạc nhiên.
"Cậu lẽ nào không tôn sư trọng giáo sao, không biết đưa cho giáo viên của cậu một giỏ sao, còn cần tôi phải nghĩ thay cậu nữa." Tăng Giang khẩu khí nói ngôn từ chính nghĩa, nhưng hai má ửng hồng vẫn bán ứng hắn.
(Ada: à thì ra là một phần của chồng à... à mà hai người này đã chính thức bên nhau chưa vậy...)
Cố Thần bĩu bĩu môi, chỉ cảm thấy Tăng Giang thực sự là nghĩ chu đáo thay mình.
Đêm trước Tuyết Dung Tế một ngày, là đêm cuồng hoan, các loại dạo phố cùng biểu diễn đốt nguyên một cái tinh cầu.
Mọi người đội Hoa Dạ Quang trên đầu, trên tay đeo túi nhỏ hồng, gia nhập vào đội ngũ dạo phố, tất cả mọi người đều không bị ràng buộc, khua tay múa chân.
Ba người Cố Thần đang chuẩn bị ra cửa đầu tiên là nghênh đón Thiên Linh, sau đó là nghênh đón hai anh em Mộ Dung.
"Hóa ra mấy người cũng đi đạp phố trong loại ngày lễ này." Cố Thần thở dài.
Mộ Dung Trác Thất không biết mạch não của cậu lại đang chạy đến nơi nào: "Nếu không em nghĩ chúng tôi làm cái gì?"
"Nhất định là đi tụ hội của gia tộc lớn, sau đó là cảnh xa hoa đồi trụy ca múa mừng thái bình, lại thêm vào chút sóng ngầm tính kế lẫn nhau cuồn cuộn." Cố Thần phỏng chừng đang liên tưởng đến một đoạn lịch sử nào đó.
Mộ Dung Trác Thất bất đắc dĩ sờ sờ đầu Cố Thần: "Trong nhà chỉ có mấy người, mẫu thân đi điểm đóng quân tìm phụ thân rồi, bên quân đội cũng có hoạt động ngày lễ riêng của mình."
Đoàn người cuồn cuộn ra cửa.
"Kia là cái gì, trông có vẻ rất ngon!" Cố Thần nhìn đồ ăn giống như đồ chơi làm bằng đường bên ven đường.
"Đó là đồ ăn làm từ quả Bách Biến, tôi đưa em đi ăn." Mộ Dung Trác Thất tự nhiên dắt tay cậu hướng vào bể người.
"Tiểu Giang Giang, anh muốn đi bờ sông xem pháo hoa, em đi với anh đi." Thiên Linh cúi người đặt cằm trên vai Tăng Giang.
"Tự anh đi đi." Tăng Giang nổi một trận da gà đẩy anh ra.
"Nhưng lúc đó gặp phải người xấu thì sao bây giờ, người ta tay trói gà không chặt thật yếu đuối." Thiên Linh làm bộ đáng thương trông mong nhìn hắn.
Người xấu không gặp phải anh đã muốn lạy trời lạy đất rồi. Tăng Giang vừa oán thầm trong lòng, vừa kéo Thiên Linh đi tới bờ sông.
Bờ sông.
"Cảm ơn bánh tuyết em tặng anh." Thiên Linh nhìn Tăng Giang.
Tăng Giang nhìn đèn trôi phiêu đãng trên mặt sông. "Không có gì, tôi chỉ thay Cố Thần cảm ơn anh."
"Tăng Giang, xin lỗi."
Tăng Giang giương mắt: "Làm gì mà tự dưng xin lỗi?"
Thiên Linh nhìn Tăng Giang, mái tóc màu đỏ của Tăng Giang trong gió đêm có chút ngổn ngang.
"Anh thừa nhận, anh từng thích Mạc Ly, lúc đầu cũng định đùa giỡn em, cũng vì anh nhìn thấy bóng dáng của y trên người em."
Tăng Giang không nói gì, nhặt cục đá trên đất, đánh một cái nhảy nước đẹp đẽ.
"Anh đối với Mạc Ly, chỉ là thích, mà không phải yêu." Thiên Linh cảm thấy mình như đang nói xạo, tuy rằng chính là như vậy. Sau khi Mục Lê nói chuyện với anh, anh suy nghĩ một quãng thời gian rất dài. Nếu như là yêu, vì sao ngay cả Mộ Dung Dịch cũng đã nhận ra Mục Lê, mình lại không phát hiện chút nào.
"Mà anh đối với em không giống như vậy..." Thiên Linh không biết phải nói tiếp thế nào.
"Không sao hết, nếu anh muốn theo đuổi tôi, tôi cho anh một cơ hội." Tăng Giang nói.
Thiên Linh sửng sốt, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Tăng Giang không nhìn anh, chỉ tiếp tục cầm lấy cục đá ném xuống sông.
Trải qua kiếp nạn này, bỗng nhiên Tăng Giang thông suốt. Nhân thế quá nhiều chuyện, khó nhất là quý trọng hiện tại, không nên vì già mồm cãi láo hoặc thứ gì khác, cùng chính mình không vượt qua được.
Đại khái như lời Cố Thần, nhân sinh phải tận hưởng lạc thú trước mắt, tuyệt đối không nên nhìn lại chuyện cũ không có được mà tiếc nuối.
Tâm tình Thiên Linh trở nên phức tạp. Anh có rất nhiều lời muốn nói với Tăng Giang, cuối cùng lại như dòng sông trước mắt dần dần biến mất. Anh cũng nhặt cục đá lên, gia nhập hàng ngũ ném đá xuống sông với Tăng Giang.
Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê bị bốn người vứt bỏ, một đường không nói gì, lẳng lặng đi trong bể người vui vẻ.
"Em có muốn đi đốt đèn không? Hay là đi gõ chuông?" Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Dịch phá vỡ một mảnh vắng lặng này.
Mục Lê gật đầu: "Được."
Đường phố ngày lễ chen chúc dị thường, Mộ Dung Dịch che chở cho Mục Lê tận lực không ma sát với quần người.
"Hai vị, tính vận mệnh không?" Bên đường một người trước mặt đặt đầy đạo cụ bói toán nói.
Nếu tình cảnh này bị Cố Thần nhìn thấy thì nhất định sẽ phun tào, trên quầy bày toàn các loại phù thiếp() còn có các thẻ bài tương tự bài Tarot() là thế nào? Trung Quốc và phương Tây kết hợp thông hiểu đạo lý sao?
Mục Lê cũng không biết vì sao, đại khái là cảm thấy xung quanh quá ồn, muốn tìm một chỗ ngồi xuống, vì vậy ngồi vào quán nhỏ đối diện. Mộ Dung Dịch tự nhiên cũng ngồi bên cạnh y.
"Xem bộ dáng tiên sinh, cả đời này khả năng khá là nhấp nhô." Tiểu tử đoán mệnh nói.
Mục Lê khẽ cười: "Rất chuẩn, nếu khuôn mặt thay đổi cũng có thể tính ra được không?"
Tiểu tử được khích lệ có chút đắc ý: "Đương nhiên, nghề chúng tôi xem là số mệnh, không phải mặt."
Mục Lê cười không nói.
Tiểu tử quay sang Mộ Dung Dịch ngồi bên cạnh: "Tiên sinh nếu không tôi tính cho ngài một chút?"
Mộ Dung Dịch không tỏ rõ ý kiến, hắn từ trước đến giờ không tin thứ mịt mờ này, nếu như không phải do Mục Lê có hứng thú, hắn căn bản không thèm để ý.
Tiểu tử không để ý hắn lạnh mặt, tự mình nói: "Tiên sinh này vận khí vừa nhìn chính là mệnh đại phú đại quý, sinh ra hiển hách, năng lực tuyệt trác, tiền đồ vô lượng."
Mộ Dung Dịch vẫn như cũ không có biểu tình gì, cái này chỉ cần dựa vào trang phục khí chất đối phương là có thể nói được rồi, cần gì phải tính.
Tiểu tử thấy hắn không nói gì, tiếp tục nói: "Tiên sinh bất kể là sự nghiệp này tài phú này đều là một đời thuận buồm xuôi gió, chỉ tiếc tuyến tình cảm nha..." Tiểu tử dùng một chút.
(Ada: thằng nhóc này xong chắc rồi, chọc vào vẩy ngược của anh rùi...)
Mộ Dung Dịch lần này không tiếp tục trầm mặc, mà mở miệng: "Thế nào."
"Tiên sinh đời này, chỉ sợ một đời không được yêu, không bằng buông xuống chấm niệm, trời cao biển rộng..."
Tiểu tử đoán mệnh nói được nửa cầu liền im bặt, vì quán nhỏ của hắn bị lật ngược, vị khách hàng vẫn luôn lạnh nhạt kia bỗng nhiên nổi giận, một phát bắt lấy hắn: "Mày nói bậy bạ gì đấy..."
Tiểu tử khóc không ra nước mắt, trong miệng vẫn nói: "Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, đây là mệnh ngài đã viết mà..." Sau đó hắn liền cảm giác hàn khí từ gương mặt tuấn tú kia càng ngày càng bức người.
"Được rồi, Mộ Dung." Mục Lê vẫn ngồi yên tĩnh bên cạnh lên tiếng.
Mộ Dung Dịch tay khẽ run rẩy, cuối cùng buông tiểu tử đoán mệnh kia. "Loại lừa đảo này không lừa được người, cũng đừng ở trong ngày lễ trọng yếu như Tuyết Dung Tế đi ra quấy rầy lòng người."
Tiểu tử oan ức, hắn chỉ là thừa dịp ngày lễ mọi người ra tay hào phóng đi tính mệnh mà thôi, làm gì mà đến độ cao quấy rầy lòng người.
Mộ Dung Dịch quay người bước nhanh rời đi, tiểu tử đoán mệnh oan ức nhìn xuống đạo cụ bị quét đổ: "Tôi chỉ là ăn ngay nói thật cũng không được sao?"
Mộ Dung Dịch dừng lại một chút, sau đó bước chân nhanh hơn ly khai.
Mục Lê ngồi xổm xuống, định giúp tiểu tử thu thập đồ vật trên đất. Tiểu tử không vui, ngay cả người thanh niên vừa rồi đi cùng người kia cũng không thích, vừa nhanh chóng thu thập vừa nói: "Không cần."
Mục Lê cũng không chấp nhất, suy nghĩ một chút quét trên máy trả tiền bên cạnh ngàn. "Vừa nãy là bạn của tôi không đúng, tôi thay cậu ta xin lỗi cậu."
Sự thực chứng minh, quả nhiên phần lớn phiền phức trên thế gian đều có thể dùng tiền tài để hòa giải.
Tiểu tử thấy đối phương lập tức cho nhiều tiền như vậy, tâm tình bị tổn thương được động viên, cũng không đoái hoài đến đồ vật rơi trên đất, nói với Mục Lê: "Tiên sinh thật sự là người tốt, tôi giúp tiên sinh nhìn xem có biện pháp gì có thể hóa giải việc khó tương lai."
Mục Lê thấp giọng cười, lắc lắc đầu: "Không cần, người không chống lại được trời, nếu vận mệnh đã an bài như vậy, thì cứ nhận mệnh thôi."
Tiểu tử sửng sốt một chút, cũng không phải vì hiếm khi nhìn thấy loại người không muốn hóa giải kiếp nạn, mà vì hắn phát hiện, người trước mắt này tuy rằng tướng mạo rất bình thường, không cách nào so sánh được với nam tử tính tình rất xấu nhưng dung nhan anh tuấn đến cực điểm kia, nhưng khi người này cười rộ lên, lại làm cho người ta phảng phát cảm thấy đang được nhìn thấy tồn tại đẹp đẽ nhất thế gian.
Tiểu tử lén lút tính một quẻ, khá là kinh dị, sau đó hô to với Mục Lê đã quay người sắp rời đi: "Số mệnh của tiên sinh cùng vị tiên sinh vừa rồi là nối liền với nhau, nếu như ngài nguyện ý buông xuống nút thắt trong lòng, kiếp số của tiên sinh vừa rồi cũng có thể tránh khỏi."
Mục Lê bước chân không đổi, phảng phất như không nghe thấy lời của hắn.
Bầu trời đêm pháo hoa tiêu tan, hai người đi tới thần điện Naga, nơi này thờ phụng một vị thần, nghe nói là trước khi Liên Bang thành lập, thế giới hỗn độn không có trật tự, có một Ma thẻ sư tên là Naga dẫn dắt nhân dân chống đỡ một lần lại một lần triều cường dị thú, cuối cùng chết trận sa trường, mọi người vì kỷ niệm nàng, thành lập thần điện Naga. Mỗi lần đến ngày lễ trọng đại, mọi người sẽ đến thần điện Naga, cầu xin được che chở, cũng cầu nguyện cho điều mong ước thành công.
Bên cạnh chuông chúc phúc của thần điện Naga là một hàng người dài, mọi người đều hy vọng có thể trong ngày quan trọng này, cầu phúc cho mọi chuyện năm sau mưa thuận gió hòa.
Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê cũng xếp hàng trong đó.
Đoạn đường này Mộ Dung Dịch vốn luôn nỗ lực tìm đề tài giờ lại trầm mặc không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Mục Lê cũng không nói gì, mà lẳng lặng ở bên cạnh.
Đội ngũ bên cạnh chuông chúc phúc tuy rằng rất dài, nhưng cũng rất nhanh đến lượt hai người. Mục Lê lên trước, cầu nguyện sang năm hạnh phúc an khang, sau đó gõ chuông chúc phúc ba lần.
Đến phiên Mộ Dung Dịch, hắn không nói gì, chỉ đứng trước chuông, tựa hồ như đang ước nguyện trong lòng, qua một lúc lâu, cũng gõ chuông.
Hai người không dò hỏi tâm nguyện của nhau, chỉ rất hiểu ngầm tiếp tục hướng vào trong thần điện. Bên trong thần điện có rất nhiều đệm lót, đi vào điện phải cởi giày, sau đó chọn một cái đệm ngồi xuống, hoặc là quỳ lạy cầu nguyện, hoặc là tĩnh tọa tìm hiểu.
Hai người tìm một góc không người ngồi xuống, không cầu nguyện, không cầu phúc, cũng không tĩnh tọa tìm hiểu, chỉ lẳng lặng ngồi kia, phảng phất như đi mệt rồi ngồi nghỉ một chút.
Tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Cuối cùng mở miệng trước là Mục Lê. "Mộ Dung."
Mộ Dung Dịch tựa như hoàn hồn từ một giấc mộng lớn, nhìn về phía đối phương.
"Hết thảy đều trần ai lạc định, rất nhiều chuyện nên quên thì quên đi, nên bắt đầu lại thì cứ bắt đầu lại từ đầu, anh thấy thế nào?" Mục Lê cũng nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Mộ Dung Dịch nhất thời biến đổi, hắn nhớ tới một màn từ trước đến giờ chính mình luôn không muốn nhớ lại, Mục Lê nói với hắn, tôi đã quyết định xem anh là một người không quá quan trọng, cũng xin anh, đừng tiếp tục xoắn xuýt tình cảm ngây thơ thuở thiếu thời.
Cho nên hiện tại trần ai lạc định, sự tình đều giải quyết, là muốn ngả bài để mình rời đi sao?
Mộ Dung Dịch cảm giác trái tinh lập tức đau đến khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, hắn muốn trốn tránh, tuy rằng trốn tránh không giải quyết được gì, nhưng hắn thật sự không muốn đối mặt, hắn thà rằng cứ tiếp tục như vậy, ít nhất còn có thể nhìn thấy người này.
Mục Lê nhìn biểu tình Mộ Dung Dịch biến hóa từng trận, sau đó quay đầu về phía trước vái lạy Nữ thần Naga. Một lát sau, y lên tiếng: "Nếu đã qua, vậy không bằng bắt đầu lại từ đầu, có lẽ, chúng ta có thể thử xem có thể ở cùng nhau hay không."
Mộ Dung Dịch tựa như chưa phản ứng lại, hắn đầu tiên là trợn to mắt nhìn đối phương, lâu đến Mục Lê giống như ngồi mệt rồi muốn đứng dậy một chút, Mộ Dung đưa một tay ra bắt lấy người trước mặt, không dám tin nhìn y: "Em nói lời này là có ý gì?"
Không đợi người trước mắt trả lời, Mộ Dung Dịch nâng đầu đối phương lên.
Con người trước mắt này, người mình sáng nhớ chiều mong, tuy rằng dung nhan thay đổi, nhưng y vẫn như cũ là y. Mộ Dung Dịch đã không quan tâm mình có phải là hiểu lầm, rốt cuộc có phải là ý mà mình lý giải hay không, rốt cuộc có phải là ông trời mở mắt cuối cùng cho hắn một cơ hội hay không, lần này hắn không do dự, hôn lên môi người trước mắt.
Đây là một nụ hôn kéo dài rất lâu.
Xung quanh người đến người đi, mọi người không khỏi nhiều lần liếc mắt đôi người đang hôn môi trong thần điện kia, nhưng không ai chỉ trích cái gì. Nữ thần Naga bảo hộ vạn vật, bảo hộ vạn sự, tự nhiên cũng sẽ che chở cho một đoạn tình cảm.
Chẳng qua nụ hôn này cũng kéo dài quá đi, người trẻ tuổi đúng là cảm xúc mãnh liệt. Đám người đi qua nghĩ.
Khói lửa ngoài đại điện lại lần nữa dấy lên, đây là một đêm không ngủ.
Năm năm sau.
Lễ tốt nghiệp học viện Triều Đế.
Cố Thần đang ở trong phòng nghỉ ngơi sau sân khấu, đối mặt với gương không biết làm sao.
Ngày hôm nay Cố Thần mặc một bộ tây trang màu đen, có cúng câu nệ học thuộc bản thảo.
Mộ Dung Trác Thất ngồi trên ghế sô pha trong phòng nghỉ ngơi, ý cười dịu dàng nhìn Cố Thần từ ngày hôm qua vẫn luôn duy trì trạng thái lầm bầm lầu bầu nói liên miên không ngừng.
Cố Thần ngày hôm nay phải đại biểu sinh viên tốt nghiệp chuyên nhành chế thẻ sư lên sân khấu phát biểu, sau khi biết tin tức này cậu đã hai ngày không được ngủ ngon.
Là một trạch nam kiếp trước tư chất bình thường, loại sự tình như từ phát biểu dưới cờ thời tiểu học đến cán bộ học dinh ưu tú đọc diễn văn đều chưa từng tới phiên cậu. Trường hợp phát biểu trước nhiều người nhất cũng chỉ là lúc lên lớp chuyên ngành bị ép lên bục giảng giải PPT tự chế. Hiện tại số người phải đối mặt từ chưa tới mở rộng đến mấy ngàn người, Cố Thần cảm giác bàn tay cần bản thảo của mình đều run rẩy.
Mộ Dung Trác Thất từ ghế sô pha đứng lên, từ phía sau ôm lấy đối phương.
Cố Thần cảm giác được nhiệt độ quen thuộc bồi hồi bên cổ mình, muốn tránh ra nói "Đừng nghịch", hai tay vòng quanh bên hông lại gia tăng khí lực.
"Đừng lo lắng, chỉ là đọc bản thảo thôi mà." Mộ Dung Trác Thất nói bên tai Cố Thần, vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn tai cậu.
Cố Thần giật mình một cái, tuy rằng năm năm qua trong mắt mọi người, bọn họ đã là thần tiên quyến lữ, sự tình thân mật gì đó đều đã làm, nhưng chỉ cần Mộ Dung trêu chọc một chút, cậu liền mơ hồ đến cái gì cũng quên sạch.
"Bây giờ không còn khẩn trương rồi chứ?" Âm thanh từ tính truyền vào trong lỗ tai Cố Thần.
Không khẩn trương, nhưng bản thản cũng quên gần như không còn gì nữa rồi! Cố Thần căm hận nghĩ.
Trong hội trường.
Lần này ngành chuyên nghiệp, hơn ngàn sinh viên tốt nghiệp ngồi dưới sân khấu.
"Ngày hôm nay có thể nhìn thấy Cố đại sư, thật kích động, bình thường cơ hội chạm mặt ở trong học viện thật sự ít."
"Haizz, cậu nói người tốt như Cố đại sư, làm sao sớm bị người định xuống như vậy cơ chứ? Cảm giác tiểu thiếu gia Mộ Dung gia thật sự là rất tâm cơ nhá!"
"Người ta đấy là rất tinh mắt, vào thời điểm Cố đại sư vừa vào trường còn chưa bộc lộ tài năng đã phát hiện ra tài hoa của Cố đại sư."
"Người ta rõ ràng là chân ái, việc riêng tư, các người thì lợi lộc gì hả."
Từ lúc đại chiến năm năm trước kết thúc, tên tuổi Cố Thần liền truyền khắp toàn bộ Liên Bang, đối với một người thanh niên còn trẻ tuổi đã có trình độ chế thẻ cao như thế, còn dâng hiến hết thảy, cứu vớt toàn bộ Liên Bang như thế, mọi người đều cực kỳ kính phục, tràn ngập cảm kích.
Một lần nữa trở về trường, tuy Tinh thần lực Cố Thần hoàn toàn biến mất, một lần nữa phấn đấu từ một Chế thẻ sư cấp một, nhưng nhìn tốc độ tiến bộ của cậu làm tất cả mọi người đều than thở là đủ rồi, đến bây giờ đã là Chế thẻ sư Tinh thần lực cấp chín, vượt qua một đám thiên tài năm đó, trở thành Chế thẻ sư đạt đến cấp chín trẻ nhất.
Mấy năm qua, Cố Thần cũng tận sức cùng Quý đại sư đông thời mở rộng Thẻ Cửu Từ cùng Thẻ Tĩnh Tịch, tuy rằng cho tới bây giờ, có thể chế tác thành công loại thẻ này chỉ có Chế thẻ sư cấp cao, nhưng cũng không gây trở ngại chút nào cho các Chế thẻ sư mỗi ngày nghiên cứu cùng luyện tập.
So với đẳng cấp Tinh thần lực nhanh chóng tăng lên của Cố Thần, càng làm cho toàn bộ Liên Bang chú ý đến chính là tính đặc thù Tinh thần lực của cậu. Các loại thẻ bài nguyên sang tầng tầng lớp lớp, đáp ứng không xuể, đặc biệt là thẻ bài nhân vật, mỗi tấm đều chưa từng nghe thấy, kỹ năng đặc biệt đến không biên giới.
Lúc Cố Thần khôi phục lại Tinh thần lực cấp năm, Học viện Triều Đế liền để Cố Thần mở một lớp, chuyên môn truyền thụ làm sao chế tác thẻ bài nguyên sang.
Cố Thần thật sự không dám lên bục giảng bài, vì vậy đổi thành video quay sẵn. Phản hồi và câu hỏi của mỗi người nghe giảng trong lớp đều gửi cho Cố Thần, để Cố Thần giảng giải vào video quay sau đấy.
Tuy là lớp video, nhưng mỗi lớp đều chật ních, ngay cả đạo sư của học viện cũng ở dưới đài nghe giảng.
Diễn đàn Học viện Triều Đế từ một diễn đàn nội bộ trường biến thành nơi vô số Chế thẻ sư Ma thẻ sư tụ tập muốn vây xem thần tượng, vô số truyền thông ở đây ngồi xổm điểm danh. Bởi vì chỉ có ở đây, mới có thể nắm giữ thông tin trực tiếp về Cố Thần.
«Đệ nhất hiện trường! Cố Thần chế ra thẻ nhân vật cực kỳ cường hãn, mệnh danh là Hắc Toàn Phong Lí Quỳ»
«Phát sóng trực tiếp lớp học! Nhìn tiểu Thần chế ra thẻ bài siêu cường hãn ở lớp chế tác thẻ bài dị thú hệ điện, mệnh danh là Pikachu»
«Số báo đặc biệt số báo đặc biệt! Cố đại sư cùng thiếu gia Mộ Dung tình cảm xuất hiện nguy hiểm! Có một mỹ nữ chen chân trong đó»
«Làm sáng tỏ làm sáng tỏ! Mỹ nữ không phải người thứ ba! Là thẻ bài Cố đại sư chế tác, tên là Lâm Đại Ngọc»
...
Năm năm qua mỗi ngày diễn đàn trường đều có các loại tin tức về Cố Thần, từ đấy học sinh kiểm tra gia nhập Học viện Triều Đế hàng năm đều tăng lên, tuyến chiêu sinh Học viện Triều Đế cũng nước lên thì thuyền lên.
Học sinh cuối cùng không vào được Học viện Triều Đế chỉ có thể ở chờ ở trên sân đấu mạng giáo tế chờ Cố đại sư đăng nhập, vây xem phong thái Cố đại sư.
Cố Thần đặc biệt và lợi hại như thế, cũng không phải chưa có ai đánh chủ ý lên cậu, nhưng sau lưng có Mộ Dung gia cùng Quý gia chống đỡ, còn có ngàn vạn fan não tàn, trước mắt cũng không có ai gan mập đến công nhiên khiêu khích.
Sau khi hiệu trưởng lải nhải một đống lời chính thức, trong lúc mọi người chờ đợi, Cố Thần đi lên sân khấu chính.
Dưới sân khấu mấy ngàn con mắt nhìn cậu, làm tim cậu đập nhanh hơn.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn mấy khuôn mặt quen biết hoặc xa lạ dưới sân khấu.
Đến thế giới này nhiều năm như vậy, từ một trạch nam trước khi xuyên không có tiếng tăm gì, một thành viên trong đám người tầm thường, đến sau khi xuyên trở thành đại sư, người cứu thế của Liên Bang trong miệng mọi người.
Cố Thần xưa nay không cảm thấy mình lợi hại cỡ nào, tất cả những thứ này thành công đều phải cảm tạ văn hóa vĩ đại của Địa Cầu, làm cho cậu trở nên độc đáo như thế. Lúc mới xuyên qua cậu từng ảo tưởng mình đi trên con đường Bá Vương, nhưng loại ảo tưởng này phần lớn là tự mình trêu chọc, chọc tiểu thuyết kiếp trước, cậu chưa từng nghĩ thật sự có một ngày mình sẽ đi lên con đường như vậy.
Sau khi đi trên con đường này cậu cảm thấy áp lực thật lớn, làm anh hùng cái gì, làm thần tượng cái gì, căn bản không thích hợp với tính cách của cậu. Mấy năm nay cậu được bảo vệ rất tốt, cho nên dù đã từng hoang mang, cậu vẫn như cũ có thể bình thản ung dung sống mỗi ngày.
Nhưng tính cách dưỡng thành những năm tháng ở Địa Cầu từ lâu đã đi sâu vào trong xương, cậu vẫn còn có chút tự ti, có chút nhát gan, nhưng lúc này đây đứng trên sân khấu, nhìn nhiều người như vậy, cậu vẫn cứ khẩn trương đến không biết để mắt vào đâu.
Cuối cùng cậu nhìn về phía hàng người thứ nhất.
Mộ Dung Trác Thất, Tăng Giang, Thiên Linh, Văn Dịch Kế, Quý Nỗ Mân, Moller...
Còn có người hôm nay không tham dự là Mục Lê, Mộ Dung Dịch, Quý lão...
Những niềm vui bất ngờ xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, những người đó cho cậu sự bao dung vô hạn cùng dũng khí, cũng làm cho cậu cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Bởi vì có bọn họ, mình mới có thể đặt chân và trưởng thành ở thế giới xa lạ này.
Cố Thần bỗng nhiên tự tin rạng rỡ, đúng, lo lắng gì chứ, sợ gì chứ, dù con đường phía trước không biết rõ, nhưng bên cạnh cậu có bao nhiêu người có thể dựa vào như vậy. Bọn họ cho cậu sức mạnh kiên cố nhất.
Đôi mắt Cố Thần bỗng nhiên tỏa sáng rạng rỡ, khóe miệng hiện lên nụ cười.
"Các vị đạo sư, các vị bạn học, tôi thật cao hứng ngày hôm nay có thể đại biểu sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành Chế thẻ sư ở đây phát biểu..."
«Toàn văn hoàn»
tác giả có lời muốn nói: rốt cuộc cũng xong, xin hãy để tôi nhắm mắt nhảy xoay tròn~ vốn muốn chia làm chương, sau đó xóa xóa giảm giảm một chút, gộp lại thành một chương kết thúc thật dài, mau nói yêu tôi.
Kết cục này cũng có thể coi như là mỹ mãn đi~~ (^ω^) văn mói thịt trồng quân mở hố, cầu chọc cầu cất giữ.
=
Ada: đừng tin tác giả, chúng ta còn mấy chương phiên ngoại nữa... chẹp đến từ từ nha...
=
=
=