Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Phiên ngoại hai
-----------------
Ada: từ phiên ngoại này không có qt chỉ có raw, mà tui cũng không biết dùng qt, tiếng Bông chỉ bập bẹ mấy chữ, nên độ chính xác của từ chỗ này trở đi không cao lắm, có gì mọi người góp ý nhá.
part Uất Trì Vũ
Là một người phóng túng ngang ngạnh thích tự do, Uất Trì Vũ nhìn toàn bộ Trung Ương Tinh, không, toàn bộ tinh hệ, cũng chỉ có Cố Thần có thể sánh với hắn.
Trong lúc toàn tinh hệ đang suy đoán Cố Thần sau khi tốt nghiệp sẽ đi quân bộ, đi Công đoàn Chế thẻ sư hay là tự mở một phái, Cố Thần chọn làm chủ tiệm một cửa hàng mạng Tinh Tế.
Bạn hỏi đây là cái gì hả? Có lẽ tương tự với chủ cửa hàng taobao đi.
Cố Thần mua một mảnh đất trong mạng Tinh Tế, là một nơi xa xôi trong khu vực không phải đô thị của mạng Tinh Tế, giá rất rẻ.
Cố Thần đã xây một ngôi nhà lớn ở vùng đất giả lập này, có cửa hàng, có phòng triển lãm, có lớp học tương tác, còn có phòng nghỉ ngơi. Toàn bộ vùng đất này được đặt tên là "Thôn Trái Đất".
Từ khi Thôn Trái Đất của Cố Thần được xây lên, giả cả đất đai khu vực xung quanh vốn không có ai để ý đều không ngừng tăng cao, hễ là nhân sĩ có chút tài lực đều muốn mua một căn nhà ở gần đó và làm hàng xóm với Cố Thần.
Trong đó bao gồm Uất Trì Vũ.
Trước mắt tài chính của Uất Trì Vũ đã không còn dựa vào gia tộc, sợ rằng rất khó để mua được đất đai gần nhà của Cố Thần sau khi giá đất bay vọt.
Nhưng mà ai bảo hắn gần quan ban lộc, Cố Thần mua đất hắn đi theo, ngay tại chỗ chọn mảnh đất cạnh nhà Cố Thần.
Sau đó có không ít người đã trả giá cao để mua đất, giá cao đến suýt chút nữa Uất Trì Vũ động tâm, nhưng cuối cùng hắn vẫn chống lại được cám dỗ này.
Nghiệp vụ quan trọng nhất của Thôn Trái Đất mà Cố Thần mở là buôn bán các loại thẻ bài, đương nhiên những thẻ bài này không phải do Cố Thần chế tác, mà là tái chế thông thường.
Cố Thần nhớ về năm tháng khó khăn lúc đầu ở Lam Tinh, rồi tạo ra một loại thị trường giao dịch, Chế thẻ sư trẻ tuổi mỗi tháng có thể nhận một lượng thẻ trắng nhất định, Cố Thần mua lại với giá gần với giá trị trường, rồi bán ra lại với giá thị trường, cơ bản là không có bao nhiêu lãi.
Đương nhiên ở đây cũng sẽ định kỳ tổ chức hội bán thẻ bài do Cố Thần chế tác, vào lúc này, trên cơ bản là thời điểm náo nhiệt nhất toàn mạng Tinh Tế, biển người luôn luôn làm cho không gian giả lập này không cách nào sắp xếp, về sau không thể không lập ra hệ thống bán hàng thêm vào chế độ thành viên.
Thông thường vào thời điểm này, Uất Trì Vũ cũng sẽ đến trợ giúp, cùng mấy người Cố Thần bán thẻ bài.
Ví dụ như hôm nay, chính là bán thẻ bài Ngũ Tinh Trận một chiến thành danh năm đó của Cố Thần.
Lưu Quan Trường thêm Gia Cát Lượng và Hoa Đà, chỉ khác là thẻ bài nhân vật trong Ngũ Tinh Trận mà Cố Thần hiện tại chế tác đã là thẻ bài chín sao rồi.
Uất Trì Vũ giúp đỡ ở dưới sân khấu phụ trách giữ trật tự hiện trường, kỳ thực hắn cũng sắp nhịn không được với mấy tấm thẻ bài này, nhưng mà cái giá cả này đối với hắn mà nói thì thật sự là nhìn mà không đuổi kịp.
Cuối cùng năm thẻ bài bị mấy gia tộc lớn phân chia, Uất Trì Vũ nhìn thẻ bài, trong lòng chảy xuống hai dòng nước mắt.
"Hôm nay vất vả rồi, đến biệt thự của tôi tụ họp đi!" Cố Thần nói với Uất Trì Vũ.
Uất Trì Vũ gật đầu, cho dù người trước mắt đã trở thành truyền kỳ của thẻ bài, ở trong mắt hắn, vẫn là thiếu niên vừa ngốc vừa nhị như lần đầu gặp.
Biệt thự lớn của Cố Thần.
Uất Trì Vũ cũng có một gian phòng, chỉ là hắn không thường đến, dù sao thì Mộ Dung Trác Thất vẫn luôn đen mặt với hắn.
Lúc Uất Trì Vũ đến phát hiện mọi người đã có đủ, ngoại trừ chồng chồng Cố Thần và Mộ Dung Trác Thất, Mục Lê, Tăng Giang, Lâm Chi Chi và Thiên Linh, thậm chí có cả Văn Dịch Kế đạo sư và Quý Nỗ Mân đại sư.
Trừ Mộ Dung Trác Thất đang ở trong phòng bếp bận rộn, những người khác đều ở phòng khách chơi đùa.
Lâm Chi Chi gọi hắn: "Uất Trì Vũ đến! Cố Thần có một trò chơi siêu cấp thú vị tên là Tam Quốc Gϊếŧ!"
Tam Quốc Gϊếŧ(三国杀) là game card lấy nhân vật từ trong Tam quốc diễn nghĩa, có luật chơi tương tự với Italian card Bang!(cụ thể tui không rõ lắm)
.
Uất Trì Vũ nhìn dáng vẻ hoàn toàn bị thu hút của mọi người, liền biết Cố Thần cái người trong đầu toàn những suy nghĩ cổ quái này khẳng định vừa phát minh ra trò chơi mới gì đó rồi.
Hắn ngồi xuống một bên, đợi một ván này kết thúc rồi lại thêm người.
Sau đó hắn càng nhìn càng thích, Quan Vũ, Gia Cát Lượng, ơ, hai cái này hắn biết nè, hôm nay mới bán đấu giá.
Chân Cơ? Hứa Chử? Quách Gia? Đây là thẻ bài gì?
Chân Cơ(甄姬): Chân Lạc , còn gọi là Chân Phu nhân, Văn Chiêu hoàng hậu. Con lớn nhất của Tào Tháo là Tào Phi, khi đó tuổi, trông thấy Chân Lạc – khi đó tuổi – xinh đẹp, lập tức bị cuốn hút. Được sự đồng thuận của cha, Tào Phi đón nàng về và cùng nàng hạ sinh Tào Tuấn.
Hứa Chử (許褚;(? - ), tên tự là Trọng Khang, là công thần khai quốc nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là tướng hầu cận bên Tào Tháo, nổi tiếng không chỉ với sức khỏe phi thường mà còn với sự trung thành, tận tụy, hết lòng vì chủ.
Quách Gia (郭嘉; - ), tự Phụng Hiếu (奉孝), là một nhà chiến lược và mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo, thường được xem là một trong những mưu sĩ xuất sắc nhất thời Tam Quốc và cả xuyên suốt lịch sử Trung Quốc, không hề thua kém người đương thời là Gia Cát Lượng.
Đợi đã!
Uất Trì Vũ bỗng nhiên phát hiện một việc.
Hắn nhặt lấy một tấm bài trong đó tên là Hoàng Nguyệt Anh, rồi phát hiện ——
Hoàng Nguyệt Anh: không rõ năm sinh mất, không rõ tên gì, dân gian tương truyền những tên gọi như Hoàng Nguyệt Anh (黃月英), Hoàng Thụ (黃綬) hoặc Hoàng Thạc (黃碩), được biết đến là phu nhân của Gia Cát Lượng. Tương truyền bà có khả năng thông thuộc binh thư, trên biết thiên văn dưới tường địa lý, đa mưu túc trí không thua kém Gia Cát Lượng - chồng của mình nhưng dung mạo cực kì xấu xí, được liệt vào Ngũ xú Trung Hoa(năm người xấu nhất TQ).
Cái này mợ nó là một tấm thẻ bài chín sao mà!
Thật sự là thẻ bài chín sao đấy!
Hắn còn tưởng là bài trò chơi bình thường!
Mấy người này thế mà cầm ma thẻ như bài trò chơi mà chơi!
Thiên lý ở đâu hả!
Cố Thần nhìn Uất Trì Vũ mang vẻ mặt chán nản.
"Uất Trì Vũ thích thẻ bài Hoàng Nguyệt Anh hả? Vậy cứ lấy đi."
Hả? Uất Trì Vũ não tắt máy.
Vốn đang định nói thằng nhóc phung phí của giời cậu làm sao có thể lấy thẻ bài chín sao làm đồ chơi, ngay lập tức đổi miệng: "Được! Cảm ơn Thần Thần!"
Nhân phẩm đáng giá cái lông gì? Uất Trì Vũ thu thẻ bài, cùng mọi người tham gia vào trò chơi bài siêu cấp xa xỉ này.
Part Sóc Hỏa Diễm bị cắt bỏ
Là một dị thú cấp năm, còn là một dị thú cấp năm đáng yêu, Sóc Hỏa Diễm đáng lẽ nên được yêu thương vô tận.
Nhưng mà, Sóc Hỏa Diễm đã dùng trải nghiệm của bản thân để thuyết minh cái được gọi là ——cổ tích toàn là lừa người.
Khi nó phá trứng sinh ra, ăn xong vỏ trứng, nó mới chú ý đến chủ nuôi của mình.
Có chút ngốc, lớn lên coi như trắng trẻo, chắc hẳn rất dễ bắt nạt. Sóc Hỏa Diễm biểu thị coi như thỏa mãn.
Nhưng mà cái người này chỉ chăm sóc nó nửa giờ, rồi đánh chủ ý bán nó đi?
Sóc Hỏa Diễm muốn cùng Cố Thần bàn chuyện nhân sinh.
Mà rất nhanh sau đó, nó bị quanh co khúc khuỷu đưa đến tay Mục Lê. Tên quỷ đáng ghét nhìn thì bình thường mà sâu không lường được.
Tuy rằng người này không hành hạ nó, không có không cho nó ăn, nhưng ở cùng với y thật sự rất tổn thương tự tôn đấy!
Mục Lê mang nó đi rèn luyện. Làm một con dị thú cấp năm, nó vốn định uy phong một lần, kết quả lần đầu tiên giao chiến chính là dị thú cấp bảy, Báo Thiên Thằng.
Thế là trong các loại công kích vung đuôi của Báo Thiên Thăng, Sóc Hỏa Diễm bị ném ngã hết lần này đến lần khác, không còn chút tôn nghiêm làm người, à không, làm sóc.
Sóc Hỏa Diễm hai mắt đẫm lệ, oan ức bưng cái đuôi to của nó. Cái đuôi to xinh đẹp xõa tung đã bị công kích của Báo Thiên Thăng làm cho lộn xộn rối tung, có một ít còn trực tiếp bị Báo Thiên Thăng cắn trụi lông, lúc này còn nguyên vết lõm vào.
Cái đuôi xinh đẹp của mị. Sóc Hỏa Diễm vùi mặt vào đuôi, không chịu chiến đấu tiếp.
Loại chuyện như nhất chiến thành danh, nó đem thứ đấy làm mộng tưởng.
Báo Thiên Thăng còn tiếp tục xông tới Sóc Hỏa Diễm, lần này Mục Lê rốt cuộc ra tay, gọi ra thẻ bài ngăn trở công kích của đối phương.
Đợi đến lúc trận chiến này kết thúc, Mục Lê đốt lửa, nướng phần thịt chân non mềm nhất của con Báo Thiên Thăng.
Thơm quá đi. Sóc Hỏa Diễm thò mặt ra khỏi cái đuôi to một chút, ra sức hít mũi.
Nó không thể không thừa nhận, tuy rằng tính cách của chủ nuôi tạm thời của nó có chút lạnh nhạt, khiến người có chút chán ghét, nhưng nấu cơm thật sự rất không tệ.
Mục Lê cắt ra một phần thịt chân, lại cắt một căn lau sậy làm trang trí, lấy ra một phần nước quả được gói kín, tự mình bắt đầu ăn.
Nè nè nè còn có tui mà! Sóc Hỏa Diễm thò mặt ra khỏi cái đuôi thêm một chút, tội nghiệp đáng thương nhìn Mục Lê, ý đồ gợi lên sự chú ý của y.
Nhưng mà đối phương vẫn cứ tao nhã ăn cơm tốt như cũ.
Hừ, nhân loại ngu xuẩn, muốn ta xin ăn ngươi hả, đừng mơ.
Nhưng chốc lát sau, thịt nướng trên lửa càng ngày càng dụ nhân, Sóc Hỏa Diễm còn có thể nghe thấy tiếng lèo xèo của mỡ bị nướng.
Được rồi được rồi, dù sao ta cũng không phải là người, vì năm đấu gạo mà cúi lưng thì cúi lưng đi.
Tự mình khuyên giải thành công, Sóc Hỏa Diễm vẫy đuôi, lanh lợi ngồi bên người Mục Lê, phát ra tiếng kêu "Chít chít chít".
Mục Lê mặt đầy ý cười, lại cắt một miếng thịt đặt vào đĩa của nó.
"Lần sau, phải đánh thắng mới được ăn bữa tối nha."
Sóc Hỏa Diễm không nghe thấy lời của Mục Lê, móng vuốt giữ lấy miếng thịt chân nóng bỏng, không chờ được cắt một miếng lại một miếng.
Thật sự là, quá ngon!
Vì vậy mấy ngày tiếp theo, Sóc Hỏa Diễm cứ sống cuộc sống hạnh phúc mà không có tôn nghiêm. Cho đến lúc chủ nuôi của nó thay đổi.
Chủ nuôi mà nó nhiều lần ghét bỏ, Mục Lê hình như đang bận việc, không có thời gian mang nó đi rèn luyện, cho nên nó lại bị đưa đến tay Tăng Giang.
Tên nhóc tóc đỏ này có vẻ không tệ, Sóc Hỏa Diễm thầm nói.
Tăng Giang đẳng cấp không cao, lần đầu mang nó đi rèn luyện là giao chiến với mấy con dị thú cấp ba, nó những ký xảo chiến đâu rèn luyện được trong quãng thời gian ở cùng Mục Lê, cơ bản chỉ ba chiêu là giải quyết quân địch.
Lúc nghỉ ngơi, một vài học sinh khác đi cùng với Tăng Giang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn con sóc.
"Oa, đây là Sóc Hỏa Diễm cấp năm đúng không? Thật xinh đẹp!"
"Thật lợi hại, thuần dưỡng so với hoang dại còn lợi hại hơn!"
"Tăng Giang tớ có thể sờ nó không?"
Sóc Hỏa Diễm vểnh đuôi lên, chỉ hận không thể biến cái đuôi dài thành đuôi công.
Nó coi đàn ông, à không, nó coi tôn nghiêm của sóc tìm trở lại rồi! Nó rốt cuộc vùng dậy rồi!
Nhớ lại thời gian bị Mục Lê áp bức, Sóc Hỏa Diễm biểu thị, chút vết thương trong mưa gió này thì tính là cái gì.
Nhưng tháng ngày vùng dậy không kéo dài mãi mãi, Tăng Giang cũng bắt đầu bận bịu, ném nó vào trong nhà cây Sinh Mệnh.
Tuy rằng không gian này rất lớn, nhưng cũng rất nhàm chán, chỉ có một con chim uống nước sương tên là Thuần Bạch ở trong này bay bay nhảy nhảy.
Tăng Giang sẽ định kỳ thả thức ăn gia súc cho nó, nhưng mà ăn quen tầng tầng lớp lớp đồ ăn thơm ngon, lại ăn mấy thứ thức ăn gia súc này, tự nhiên là tẻ nhạt vô vị.
Sóc Hỏa Diễm cảm thấy cái đuôi xinh đẹp của mình đã không còn lộng lẫy nữa, ôm cái đuôi to âm thầm rơi lệ, nghĩ lại mà xót thân em.
"Chít chít."
Sóc Hỏa Diễm ngẩng đầu, nhìn thấy con Thuần Bạch vừa nhìn đã thấy cao quý không sánh được sà xuống bên cạnh nó, dùng cánh giúp nó chải lông.
Nó đại khái cũng là bé đáng yêu bị chủ nhân bỏ quên đi. Sóc Hỏa Diễm bắt đầu đồng bệnh thương nhau, cảm thấy chúng nó là tri kỷ.
Không ngờ rằng, Thuần Bạch chỉ là có một ít lo lắng, thứ đầu tiên nhìn thấy dị thú thuần khiết như này.
Tiếp sau đó, chúng không còn mỗi ngày ở trong nhà cây Sinh Mệnh, mà có một căn nhà lớn.
Nhà lớn có rất nhiều người, bên ngoài còn có vườn hoa nhỏ và ao bơi lội. Sóc Hỏa Diễm biểu thị coi như thỏa mãn.
Mỗi lần mọi người ăn cơm, nó và Thuần Bạch cũng có thể được chia cho một phần thức ăn thơm ngon. Thuần Bạch tên nhóc không có thẩm mỹ này chỉ thích uống nước sương, cho nên nó có thể ăn hai phần, cũng có chút hạnh phúc.
Ăn no uống đủ, Sóc Hỏa Diễm núp trên cửa sổ ở góc cầu thang, chỉnh lý cái đuôi lông xù của mình. Thuần Bạch ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cái cánh nhỏ lúc có lúc không giúp nó chải lông.
Sau đó nó nhìn thấy chủ của cái nhà này, cũng là chủ nuôi đầu tiên của nó, Cố Thần và một người đàn ông khác xô đẩy, tiến vào một gian phòng.
Sóc Hỏa Diễm dựng tai lên nghe, nghe âm thanh khó chịu của Cố Thần đến từ trong phòng truyền ra.
Hừ, nhân loại ngu xuẩn, ai bảo mi vứt bỏ ta, ta thấy còn không phải có người giúp ta thu thập mi.
Thuần Bạch bên cạnh mở to mắt, nhìn nhìn Sóc Hỏa Diễm còn đang tưởng rằng nghe người ta đánh nhau, lắc lắc đầu.
Thật sự là một con sóc thuần khiết, Thuần Bạch nghĩ.
Lời tác muốn nói: ha ha ha
=
Ada: ha ha ha
=
=
=
=