Xuyên Việt Chi Chế Thẻ Sư

chương 63: kỳ nghỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Kỳ nghỉ

-----------------

Học viện Triều Đế mỗi ba tháng sẽ có một lần kỳ nghỉ, đương nhiên ngày nghỉ này cũng không phải cứ để cho bọn học sinh một thân thoải mái phóng túng, mà là để cho bọn học sinh tự mình đi nhận nhiệm vụ rèn luyện, sau khi trở về từ kỳ nghỉ phải làm sát hạch.

Vô luận kỳ nghỉ còn phải đối mặt với phiền não ra sao, giờ khắc này Cố Thần tâm tình đã nhảy nhót bay lên từ lâu. Vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy Tăng Giang đã lâu không gặp, Cố Thần liền đặc biệt vui vẻ.

Thu thập xong số hành lý không nhiều, Cố Thần đi chầm chậm đi xe công cộng về nhà.

Trở về phòng thuê, mở cửa là Mục Lê, đối phương toàn thân áo trắng, mang tạp dề, hiển nhiên là đang làm cơm.

Mục Lê nhìn vẻ mặt hứng thú bừng bừng của Cố Thần lộ ra một nụ cười.

Cố Thần cũng có chút sững sờ, tuy tướng mạo của Mục Lê ngay cả thanh tú cũng không tính, bình thường không có gì lạ, thế nhưng khi cười rộ lên, lại làm cho người ta có loại cảm giác suиɠ sướиɠ không nói rõ không tả ra.

"Tôi liền biết kỳ nghỉ ngày hôm nay hai người các cậu nhất định sẽ trở về, cho nên tôi đã thu thập xong gian nhà, chuẩn bị bữa tối cho các cậu." Mục Lê đón Cố Thần vào, liền quay người trở lại nhà bếp tiếp tục nấu ăn.

Cố Thần tiếp tục sững sờ, tại sao Mục Lê biết đến kỳ nghỉ của bọn họ đâu? Cậu cũng là ngày hôm qua Thiên Linh bàn giao hạng mục công việc kỳ nghỉ ở trên lớp mới biết có chuyện này.

Đại khái là tui quá thiếu thốn thường thức? Cố Thần nghi hoặc tự hỏi.

Thương hội Dịch Ly.

Mộ Dung Dịch nhìn tư liệu điều tra trợ thủ trình lên, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Hắn thấy từng trải của Cố Thần trong tài liệu, không nhìn ra chút liên quan nào với người kia. Sinh ra ở tinh cầu xa xôi gia đình khốn cùng, từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, bị người hãm hại vào rừng rậm dị thú suýt chết, nhân họa đắc phúc đạt được hai loại Tinh thần lực Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư, nhưng cũng chỉ là có chút còn hơn không thiên phú cấp F. Nói chung liền là một "tiểu nhân vật nhân sinh thất bại", cùng cái người ở nơi nào cũng chói lọi kia thực sự là không thể so sánh.

Nhất định phải nói có điểm đáng nghi, thì chính là cậu từng tới làm công ở nhà xưởng Thương hội Dịch Ly, Mộ Dung Dịch nhớ tới thẻ bài thân ảnh Mạc Ly thần kỳ lúc trước, tay không khỏi nắm chặt, tiếp tục lật xuống dưới.

Cậu và Trác Thất quen biết? Mộ Dung Dịch nhìn thấy điều này không khỏi nhíu mày.

Em trai là người kiêu căng tự mãn cỡ nào hắn biết rõ, người Mộ Dung bọn họ đều một tính tình kiêu căng, đối với người khác không nói là lạnh lùng nhưng chắc chắn sẽ không chủ động nhiệt tình liên lạc, xem trong tài liệu thì quan hệ của hai người không bình thường.

Mộ Dung Dịch càng xem càng nhíu mày càng sâu.

"Quản gia, giúp tôi chuẩn bị xe, tôi muốn đi Học viện Triều Đế một chuyến." Mộ Dung Dịch nói.

Quản gia vẫn luôn đứng bên cạnh hỏi: "Là muốn tìm thiếu gia Trác Thất sao?"

"Không, đi xem thử Cố Thần này."

"Nhưng thưa thiếu gia, cậu có thể đã quên, ngày hôm này Học viện Triều Đế cho nghỉ, bọn học sinh tất cả cần phải về nhà hoặc là đi ra ngoài rèn luyện."

Mộ Dung Dịch chợt phát hiện mình bối rối đến ngay cả kỳ nghỉ nhiều năm cuộc đời học sinh như vậy còn không nhớ rõ, hắn một lần nữa lật tư liệu, nhớ tới trong này có ghi địa chỉ của Cố Thần. "Vậy thì đi nơi ở của Cố Thần này đi."

Cố Thần chỉnh lý xong đồ đạc phát hiện Mục Lê còn đang xử lý đồ ăn, xem ra là chuẩn bị một bữa lớn, mà Tăng Giang lại vẫn chưa về. Cố Thần có chút lo lắng Tăng Giang tên cuồng rèn luyện này có phải là trở về liền trực tiếp đi rèn luyện không.

Đang ngẩn người, Cố Thần chợt nghe một trận tiếng gõ cửa.

Tăng Giang trở về? Ý nghĩ đầu tiên bốc lên của Cố Thần.

Lúc Cố Thần mở cửa liền nhìn thấy một nam nhân anh tuấn cao lớn xa lạ đứng ngoài cửa.

"Xin hỏi, anh tìm người nào?" Cố Thần hỏi, suy đoán là bạn của Tăng Giang hay là Mục Lê.

"Ta tìm cậu." Giọng nói của nam nhân lạnh lùng nhưng có từ tính.

Cố Thần mặt lộ vẻ nghi hoặc, cậu không nhớ rõ nhận thức nam nhân này.

Đối phương không để ý đến thần sắc nghi hoặc của cậu, trực tiếp đẩy cửa đi vào, ngồi vào ghế sô pha.

(Ada: ê ê ê sao có thể tự nhiên như ruồi vậy, bộ tên Mộ Dung nào cũng thế sao, bảo sao Ly ghét anh rồi không chịu nhận người nữa...)

Cố Thần đối với nam nhân vì bề ngoài mà cho điểm cao nhất thời trừ đi toàn bộ, không mời mà tới xe nhẹ đường quen như thế, còn biết xấu hổ hay không vậy.

Cố Thần tuy không vui, nhưng đối phương ngoại trừ cường thế một chút cũng không có làm ra hành động quá phận gì, chẳng qua Cố Thần cũng không có ý định pha trà đãi khách gì đó với hắn.

Mộ Dung Dịch ngồi trên ghế sô pha, nhìn Cố Thần sau khi đóng cửa cũng nghiêm chỉnh ngồi đối diện hắn.

"Ta có chút chuyện muốn hỏi cậu." Mộ Dung Dịch nói.

Cố Thần trong lòng quả thực là phát điên, mi cái tên chỉ biết nghĩ đến chính mình là ai vậy, còn hỏi một chút chuyện, ai cho mi quyền lợi này hả, điều tra nhân khẩu hả, chú cảnh sát hả. Vào lúc này không phải mi nên tự giới thiệu sao?

Nhìn thấy thần sắc không vui của Cố Thần, Mộ Dung Dịch lúc này mới nhớ tới tự giới thiệu mình. "Quên mất không nói, ta gọi Mộ Dung Dịch."

Mi là ai hả! Cứ thế báo cái tên mi rất nổi tiếng sao? Mi là tổng thống hay là đại minh tinh hả? Chờ chút! Mộ Dung Dịch! Này này chuyện này... không phải ông chủ Thương hội Dịch Ly sao? Nam nhân có tiền nhất toàn bộ Tinh Tế! Còn là anh trai Mộ Dung Trác Thất!

Mặc dù đối phương thân phận bất phàm, nhưng Cố Thần cảm thấy điều này cũng không làm hợp lý hóa lý do phá cửa mà vào này.

"Ta sẽ không quanh co lòng vòng, ta muốn hỏi một chút, cậu làm thế nào có thể chế tác Hoa Tình Thiên?" Mộ Dung Dịch nhìn Cố Thần, bên trong ánh mắt tàn nhẫn mang theo vẻ mong đợi.

Cố Thần nhất thời Sparta, cậu chẳng qua chế tác một tấm thẻ bài Hoa Tình Thiên, kết quả lại rước lấy nhiều phiền toái như vậy. Đầu tiên là Thiên Linh dùng hình thức Dung ma ma tra hỏi cậu sau đó lập tức biến thành hình thức Nhĩ Khang tình thâm, hiện tại lại đến một kẻ căn bản không quen biết.

Cố Thần liếc mắt nhìn đối phương, nhớ lại lúc trước nhìn lén bên trong nhật ký, cái người Mạc Ly yêu tha thiết, phỏng chừng chính là nam nhân trước mắt này đi.

Đối với chuyện tình cảm ai đúng ai sai, Cố Thần tên ngớ ngẩn về tình cảm này cũng không định xoắn xuýt, cậu rất trực tiếp nói ra việc phát hiện ghi chép của Mạc Ly một lần, đương nhiên giấu đi bản nhật ký được phát hiện cùng lúc.

Ánh mắt Mộ Dung Dịch ảm đạm một chút, trầm mặc rất lâu.

"Như vậy bản ghi chép có thể cho ta không?" Mộ Dung Dịch nói. "Cậu ra giá, ta có thể dùng giá cả cao mua."

Ba chữ giá cả cao này đối với tên có chút tham tài Cố Thần vẫn có điểm hấp dẫn, chẳng qua nghĩ đến đau thương của chủ nhân bản ghi chép, Cố Thần vẫn lắc đầu một cái. "Bên trong bản ghi chép có nói, đem quyển ghi chép tặng cho người hữu duyên. Tôi tuy rằng lực chế thẻ bình thường, nhưng tôi cũng nguyện ý học tập."

Mộ Dung Dịch không có cưỡng cầu nữa, sau nhiều năm như vậy, hắn học được một chuyện chính là điều mình không thích thì đừng làm với người khác.

"Vậy có thể để cho ta nhìn quyển ghi chép kia một chút không." Mộ Dung Dịch khẩn cầu.

Cố Thần nhìn thấy khí tràng nguyên bản cứng rắn bỗng nhiên biến mềm, có chút không quen. "Có thể, anh đợi một lát, tôi tìm một chút."

Mộ Dung Dịch ngồi trên sô pha, nội tâm nguyên bản thật vất vả dấy lên từng tia ánh lửa liền bị dập tắt, kỳ thực hắn đã sớm biết, cái người kia không thể trở lại, nhưng hắn cuối cùng vẫn còn ôm một tia hi vọng xa vời.

Vào lúc này cửa phòng bếp mở ra, Mục Lê mang một mâm cơm nước đã làm xong bưng ra.

Tiếng vang kinh động đến Mộ Dung Dịch đang ngồi trên ghế sô pha, hắn quay người, liền thấy cái người quen thuộc kia.

"Cậu tại sao lại ở đây?" Mộ Dung Dịch kinh ngạc. Trước đây hắn như bị quỷ ám mỗi ngày đều muốn đi loanh quanh bên ngoài cái cửa hàng tên "Hoa Lê" mà Mục Lê mở kia, chỉ là muốn nhìn thấy thân ảnh bận rộn của người kia bên trong cửa sổ, sau một hồi sóng dị thú cục bộ, người ở khu vực này đều dọn nhà, không có ai biết Mục Lê đi nơi nào, hắn cũng có mời người đi điều tra, nhưng Mục Lê là một nhà mạo hiểm gần như du tẩu khắp nơi, muốn tìm được nơi y đặt chân thật có chút khó khăn.

Mục Lê lúc nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục thần sắc bình thường. "Tôi bây giờ thuê chung cái phòng này cùng hai học sinh, ngược lại là anh, làm sao lại tới nơi này?"

Mộ Dung Dịch có chút không biết biểu đạt ra sao, cuối cùng chỉ đơn giản nói: "Có chút việc đến tìm Cố Thần."

Mục Lê gật gật đầu không có hỏi nhiều, quay người trở lại nhà bếp đi bưng thức ăn. "Tôi hôm nay làm rất nhiều đồ ăn, nếu đã đến, không bằng ở lại cùng ăn?"

Biểu tình Mộ Dung Dịch có chút cứng lại."Được."

Lúc Cố Thần lấy ra bản ghi chép vừa vặn Tăng Giang cũng quay về, ngày hôm nay trong căn phòng nhỏ thậm chí có bốn người, có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Mộ Dung Dịch liếc nhìn ghi chép của Mạc Ly, nhìn chữ viết quen thuộc kia, sắc mặt trở nên ôn nhu dị thường.

Tăng Giang đối với người lạ xuất hiện ở trong phòng có chút ngạc nhiên, trọng điểm là còn nhìn rất quen mắt, sau khi được Cố Thần đề tỉnh, mới nhớ ra ông chủ của thương hội lớn nhất toàn bộ Tinh Tế.

Cố Thần đem đầu đuôi sự tình nói với Tăng Giang một lần, Tăng Giang cảm thấy mặc dù có chút căng, nhưng coi như nằm trong phạm vi có thể tiếp thu. Cho dù tiểu đồng bọn luôn vô tâm lại làm ra chuyện lớn gì với bản thân, Tăng Giang đã có thể rất hờ hững tiếp nhận.

Khi bốn người ngồi vào bàn ăn bắt đầu bữa tối, một loại không khí ngột ngạt không nhận ra được đang tỏa ra.

Mấy người cũng không nói chuyện nhiều, chỉ có Mục Lê bình thường một chút, bắt chuyện mỗi người dùng bữa.

Hôm nay Mục Lê làm đồ ăn đặc biệt đồ sộ, ít nhất theo Cố Thần thấy. Quyết định không để ý tới bầu không khí kỳ quái trên bàn ăn, Cố Thần quyết tâm làm một kẻ tham ăn chuyên tâm.

Mà Mộ Dung Dịch rõ ràng không có tâm tình ăn cơm, hắn tâm sự nặng nề ăn một miếng lại một miếng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mục Lê một cái, Mục Lê giống như không phát hiện, vẫn như cũ nhiệt tình giới thiệu món ăn với mọi người.

Ăn như hổ như sói hồi lâu, Cố Thần cũng chú ý tới thần sắc Mộ Dung Dịch, cúi đầu nhìn bát suy nghĩ, lẽ nào hai người quen biết? Mạc Ly, Mục Lê?

Cố Thần suy nghĩ một chút lắc đầu một cái, trước đây cậu có tìm kiếm tư liệu trên mạng, tướng mạo của Mạc Ly có thể nói là tuyệt mỹ, vừa so thì bề ngoài của Mục Lê thật sự là rất bình thường, thế nhưng cả người Mục Lê tỏa ra một loại khí tức khiến người rất thoải mái.

Ăn một bữa cơm đặc biệt dài dằng dặc, sau khi ăn xong Mộ Dung Dịch liền trực tiếp cáo biệt không có lưu lại, chỉ còn lại ba người hai mặt nhìn nhau, một cái BOSS lớn nói đến là đến nói đi là đi, cũng không biết ý đồ gì, cảm giác là đang đùa giỡn mấy tiểu nhân vật chúng ta vậy.

Mộ Dung Dịch ngồi bên trong thư phòng, tâm thần không yên.

Ngoài cửa sổ sắc trời tối om om, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Mộ Dung Dịch lại vẫn như cũ luôn nhìn ngoài cửa sổ.

Bất kể là đau lòng lúc nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Mạc Ly, hay là khiếp đảm khó giải thích được khi nhìn thấy Mục Lê, cũng làm cho cả người hắn hiện tại phi thường hỗn loạn.

"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia đến rồi." Quản gia ở một bên nhắc nhở.

Mộ Dung Dịch ngẩng đầu, liền thấy Mộ Dung Trác Thất đồng dạng được trở về nghỉ hè. "Anh, anh hôm nay đi đây muộn như vậy mới về, vốn còn định ăn bữa tối với anh."

Mộ Dung Dịch không hề trả lời, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Em và Cố Thần rất quen biết đúng không?"

Mộ Dung Trác Thất hơi nghi hoặc một chút, vì sao anh trai loại người trăm công nghìn việc có thể biết đến một tân sinh.

Mộ Dung Dịch không có chờ Mộ Dung Trác Thất trả lời, tiếp tục: "Bí cảnh Chiêu Linh sắp mở ra, vừa vặn mấy người cũng phải rèn luyện trong kỳ nghỉ, anh định cho em đang đội tiến vào, nhân thủ anh sẽ để em tự phối hợp, anh cũng sẽ đi cùng em."

Mộ Dung Trác Thất thất thần.

=

Ada: Dịch lại âm mưu làm gì đây...

=

=

=

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio