Chương : Hi vọng
---------------
Buổi đấu giá kết thúc, tiếp sau đó là công tác giao hàng nghiệm hàng vẫn còn tiếp tục.
Cố Thần vừa ra khỏi phòng riêng, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc đang bước vội vã qua hành lang.
Cố Thần liếc mắt một cái liền nhận ra một người trong đó chính là hợp tác của mình lúc thi đấu hợp tác của tân sinh, Phù Ngữ Mục, một người khác là từ thời điểm thật lâu trước đó ở Lam Tinh, từng gặp mặt một lần ở trên mạng Tinh Tế, anh trai Phù Ngữ Mục, Phù Ngưng Mục.
"Bọn họ vừa nãy đập xuống thẻ bài tổ thứ tư." Mộ Dung Trác Thất nói. "Tôi đoán, Phù Ngưng Mục muốn dùng thẻ bài này chữa trị chứng bệnh của em trai hắn."
Cố Thần cả kinh: "Nhưng cái thẻ bài này chỉ các tác dụng bổ sung Tinh thần lực, cũng không công dụng đột phá chướng ngại Tinh thần lực mà!"
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu một cái, trong thần sắc cũng có mấy phần đồng tình.
"Chỉ cần có một chút hi vọng, Phù Ngưng Mục đều sẽ thử nghiệm. Mấy năm qua vì chữa trị cho em trai mình, hắn từ lâu đã không còn Phù Ngưng Mục của mấy năm trước nữa. Không ít lừa đạo cũng tìm đến nhà, ai, vậy cũng coi như là hắn uy hiếp đi."
Cố Thần không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng, nghĩ tới trước đây ở buổi đấu giá mạng, Phù Ngưng Mục ra giá cao mua thẻ bài cấp thấp của cậu.
Cậu có chút ước ao Phù Ngữ Mục, coi như gặp phải cực khổ lớn hơn thế nào nữa, bên người luôn có một người làm bạn với mình.
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lén lút liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác Thất, đáy lòng dâng lên một trận vui sướng, có lẽ mình cũng đã đợi được người này. Ngoại trừ Mộ Dung, bên cạnh cậu còn có Tăng Giang, có Mục Lê, còn có rất nhiều bạn bè, cậu bỗng nhiên phát hiện, thế giới của mình không còn giống trước đây nữa.
Tinh thần phấn chấn, Cố Thần từ trong vòng tay chứa đồ tìm kiếm chốc lát, tìm được thẻ Hoa Đà bốn sao lúc trước luyện tập được.
Lần trước lúc chữa bệnh cho tiểu Ngộ ở chợ đen, dùng chính là thẻ bài Hoa Đà ba sao, sau khi dùng xong thì tiểu Ngộ đột phá đến cấp ba, nhưng lại dừng lại ở cấp ba đỉnh cấp, nói cách khác thẻ bài cùng cấp sao chỉ có thể giải quyết một bình cảnh cùng cấp.
Phù Ngữ Mục hiện tại bị kẹt ở cấp bốn đỉnh cấp, nói cách khác, phải có thẻ bài năm sao mới có tác dụng, tấm thẻ bài bốn sao này có lẽ không có tác dụng với cậu ấy.
Cố Thần có chút do dự, nhìn thẻ bài trên tay. Tấm thẻ bài này là trong lúc cậu trở trạng thái khá tốt mới thành công, mặt bài còn hiện ra kim quang.
Còn có nhắc nhở của Mộ Dung Trác Thất trước đó, cậu mới xác định kim quang của mình cũng không phải là khiếm khuyết thông thường, mà là một loại biến dị, thẻ bài có vết tích màu vàng thường mạnh hơn thẻ bài phổ thông khác.
"Mộ Dung, cậu nói một tấm thẻ bài có thể phát huy hiệu quả vượt cấp không?" Cố Thần hỏi.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu: "Đương nhiên có thể, ví dụ như thẻ bài năm sao, Ma thẻ sư cấp bốn cũng có thể dùng, nhưng hiệu quả phát huy có thể chỉ là hiệu của thẻ bài bốn sao đỉnh cấp, thuần túy là lãng phí, mà Ma thẻ sư cấp sáu lại có thể phát huy ra % thậm chí là % hiệu quả, đương nhiên cao hơn nữa thì chênh lệnh không lớn."
Cố Thần có chút xoắn xuýt: "Vậy nếu tấm thẻ bài kia đặc thù thì sao?"
Mộ Dung Trác Thất nhìn một chút the Hoa Đà trên tay Cố Thần, lại nhìn khuôn mặt không giấu được tâm tư của cậu, đoán được tám phần mười ý nghĩ của cậu, cười nói: "Vậy nếu như là tình huống đặc biệt, đương nhiên phải phân tích các mặt khác, làm sao vậy, phiền não cái gì?"
Giọng nói của Mộ Dung Trác Thất mang theo một luồng sức mạnh động viên lòng người, Cố Thần sau khi nghe xong thì không còn xoắn xuýt, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Đúng đấy, coi như không có hiệu quả thì sao, đợi sau này mình còn có thể chế tác thẻ Hoa Đà năm sao mà.
Huống hồ đại khái là do mấy ngày này liều mạng chế tác Thẻ Cửu Từ, cậu cảm giác Tinh thần lực của mình bắt đầu chuyển hóa, đột phá cấp nắm có lẽ cũng chỉ thiếu một bước ngoặt.
Cậu đưa thẻ bài cho Mộ Dung Trác Thất. "Có thể giúp tôi đưa tấm thẻ bài này cho Phù Ngữ Mục không?"
Mộ Dung Trác Thất nhận lấy thẻ bài, trong lòng hiểu rõ, đoán được tám chín phần mười. "Cậu đi về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tôi sẽ làm thật tốt."
Phù Ngữ Mục đi theo sau Phù Ngưng Mục, nhìn huynh trưởng bước chân vội vang.
Phù Ngữ Mục rất rõ ràng vì sao anh trai lại có thể vội vàng như vậy. Bình thường anh trai đều sẽ từ từ lôi kéo cậu, vừa đi vừa tán gẫu, mỗi lần bước chân vội vàng như vậy, thì nhất định là hắn cho rằng tìm được hi vọng chữa trị bệnh của mình.
Phù Ngữ Mục âm u, cậu thật sự không đành lòng nhìn gương mặt nhiều lần hi vọng rồi lại thất vọng của anh trai.
Cậu vô số lần từng muốn nói với anh trai, buông tha đi, không sao đâu, em như bây giờ rất tốt.
Nhưng cậu không nói ra được, cậu không thể đả kích một người vì cậu mà hối hả ngược xuôi, thậm chí đánh vỡ rất nhiều nguyên tắc.
(Ada: bỗng dưng có cảm giác của huynh đệ văn... có ai muốn nhảy thuyền này không...)
Phù Ngưng Mục đi nhận hàng, đồng thời không thể chờ được nữa bắt đầu liên lạc với Chế thẻ sư tốt nhất trong gia tộc đến sàn đấu giá.
Phù Ngữ Mục nhìn bộ dáng lo lắng bận rộn của hắn, bi ai cùng bất đắc dĩ trong lòng tràn ra.
Anh trai thật sự là quan tâm quá sẽ loạn, ngay cả cậu vừa nãy còn nghe rất rõ ràng, cái thẻ bài được gọi là Thẻ Cửu Từ là dùng để bổ sung Tinh thần lực. Hiệu quả rất nghịch thiên, nhưng chỉ là bổ sung Tinh thần lực mà thôi, anh trai rốt cuộc là làm thế nào mà cảm thấy nó có thể trị được bệnh của mình.
Phù Ngưng Mục thanh toán lấy hàng, sau khi lấy được thẻ bài, không ngừng lại, lôi kéo Phù Ngữ Mục đến phòng riêng. Sau khi đến phòng riêng, Phù Ngữ Mục quả nhiên nhìn thấy Chế thẻ sư lợi hại nhất gia tộc đã ở bên trong.
Phù Ngữ Mục có chút bất đắc dĩ, có là thẻ bài mất triệu để mua đó!
Những gia tộc cùng cao thủ khác mua thẻ bài là vì nghiên cứu, vì sử dụng có hiệu quả nhất, ít nhất cũng dùng là bùa hộ mệnh bảo vật trấn gia.
Mà anh trai mình thì ném ngàn vàng vì chữa bệnh cho cậu, vấn đề là đây căn bản không phải là thuốc!
"Anh, anh đừng hồ đồ nữa, thẻ bài căn bản là không có tác dụng với chướng ngại Tinh thần lực của em! Anh nhanh chóng thu hồi lại đi, trở lại để Chế thẻ sư của gia tộc nghiên cứu." Phù Ngữ Mục lần thứ hai tận tình khuyên nhủ.
Phù Ngưng Mục không để ý đến cậu, mà nói với Chế thẻ sư điều gì đó, sau đó mới quay người: "Bất kể như thế nào, cũng phải thử một chút mới biết được."
Tiêu hơn trăm triệu chỉ để thử hả!
Phù Ngữ Mục nhất thời không biết phải phản bác thế nào, chỉ có thể bị anh trai ấn xuống chỗ ngồi.
Chế thẻ sư gọi Thẻ Cửu Từ ra, khác với lúc biểu diễn trên sân khấu, quả cầu nước hình thành có màu vàng.
Quả cầu nước màu vàng chậm rãi trôi dạt đến trên trán Phù Ngữ Mục, dung nhập vào mi tâm của cậu. Phù Ngữ Mục chỉ cảm thấy toàn thân đều ấm áp, tốc độ lưu chuyển của Tinh thần lực trở nên rất nhanh, loại cảm giác thoải mái này kéo dài một quãng thời gian, cậu mở mắt ra.
"Thế nào?" Phù Ngưng Mục có chút bức thiết nhìn cậu.
Phù Ngữ Mục vận chuyển một chút, lắc lắc đầu, tuy rằng cậu cảm giác Tinh thần lực của mình đặc biệt dồi dào sinh động, nhưng chung quy vẫn là Tinh thần lực cấp bốn đỉnh cấp, không có cách nào đột phá.
Ánh mắt Phù Ngưng Mục ảm đạm đi, nhưng trước tiên vẫn an ủi em trai mình: "Không sao, thế nào cũng có cách."
Phù Ngữ Mục còn muốn nối gì đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Vào lúc này ai lại đi gõ cửa phòng riêng, Phù Ngưng Mục có chút buồn bực, nhưng vẫn để trợ thủ đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Mộ Dung Trác Thất.
Phù Ngưng Mục trong lòng nghi hoặc.
Hắn vẫn nhận ra Mộ Dung Trác Thất, dù sao cũng là con thứ của Nguyên soái Mộ Dung, thiên phú cao cũng từng nghe qua, huống hồ hắn và Mộ Dung Dịch cũng coi như có giao tình.
Ngoài biết nhau, hắn và Mộ Dung Trác Thất lại chưa thật sự có liên hệ gì, cùng lắm là lễ phép chào hỏi ở tiệc rượu hoặc một hội trường công chúng thôi.
Mộ Dung Trác Thất chào hỏi hai anh em, đi vào gian phòng.
"Công tử Mộ Dung có chuyện gì?" Phù Ngưng Mục bởi vì Thẻ Cửu Từ không có tác dụng, tâm tình cũng có chút không tốt, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Trác Thất hơi quét mắt nhìn một vòng trong phòng, nhìn thấy thẻ bài trong tay Chế thẻ sư, suy đoán vừa rồi bọn họ đã dùng Thẻ Cửu Từ. Nhưng nhìn biểu tình Phù Ngưng Mục thì hiển nhiên cái thẻ bài này cũng không có hiệu quả gì với bệnh của Phù Ngữ Mục.
Mộ Dung Trác Thất không nhiều lời, lấy ra thẻ bài Cố Thần giao cho hắn.
"Đây là có người muốn tôi giao cho anh."
Phù Ngưng Mục nhận lấy thẻ bài, sửng sốt một chút. "Đây là ai đưa?"
Mộ Dung Trác Thất xòe tay, một bộ không thể trả lời. "Vì sao anh muốn mua Thẻ Cửu Từ chúng tôi cũng rất rõ ràng, nhưng thẻ bài kia quả thật vô dụng với bệnh của lệnh đệ, còn tấm thẻ bài này, thành thật mà nói thì chưa đủ lửa, nhưng tạm thời có thể thử một lần."
Phù Ngưng Mục tỉ mỉ kiểm tra thẻ bài trên tay.
Đây là một tấm thẻ bài bốn sao, hơn nữa còn là thẻ bài nhân vật, Phù Ngưng Mục thầm giật mình.
Thẻ bài nhân vật cơ bản đều là thẻ bài sáu sao trở lên, sáu sao trở xuống sẽ có thẻ bài như tinh linh nguyên tố, nhân cách hóa, nhưng thẻ bài nhân vật thì thật sự lần đầu tiên nhìn thấy.
Đây hẳn là thẻ bài nguyên sang đi? Phù Ngưng Mục suy tư, tiếp tục kiểm tra kỹ năng thẻ bài.
Thẻ Hoa Đà có không ít kỹ năng, bột tê liệt, cờ Ngũ Cầm, Kinh Thanh Nang, Cạo xương trị độc vân vân sáu cái kỹ năng. Phù Ngưng Mục liếc mắt một cái liền chú ý tới kỹ năng Kinh Thanh Nang này.
Kinh Thanh Nang: Trị liệu thương tổn trên người Ma thẻ sư, hiệu quả chữa trị căn cứ vào tình huống thương tổn cùng đẳng cấp của Ma thẻ sư để xác định.
Phù Ngữ Mục cũng không phải là bẩm sinh bị chướng ngại Tinh thần lực, mà là lúc ra ngoài rèn luyện bị chấn thường biến thành chướng ngại Tinh thần lực, dù tìm y hỏi thuốc thế nào cũng không thể khởi sắc.
Đối với tấm thẻ bài này, Phù Ngưng Mục trong lòng thực sự có quá nhiều nghi vấn, nhưng vô luận nghi vấn nào cũng không sánh nổi với tâm tìm muốn chưa bệnh cho em trai.
"Tấm này thẻ bài cho Ma thẻ sư dùng đi?" Bởi vì ngày hôm nay kiến thức đến thẻ bài do Chế thẻ sư dùng, Phù Ngưng Mục không yên lòng hỏi.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu.
Phù Ngưng Mục lập tức để Phù Ngữ Mục ngồi xuống, dự định phát động thẻ bài. Phù Ngữ Mục có chút bất an, ở đây còn có người ngoài là Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất tựa hồ cũng không có ý tứ lảnh tránh, tìm một cái ghế sô pha dựa vào tường rồi ngồi xuống, yên lặng giảm bớt độ tồn tại.
Phù Ngưng Mục triệu hoán thẻ Hoa Đà.
Phù Ngưng Mục là Ma thẻ sư cấp tám, triệu hoán thẻ bài bốn sao có thể nói là dễ như ăn cháo.
Rất nhanh, trong phòng xuất hiện một ông lão tóc trắng, khuôn mặt hiền lành, trên tay cầm sách vở cùng thảo dược.
Ông lão lấy ra một quyển sách mỏng manh, mở ra. Chỉ thấy chữ từ trong sách nhảy ra, ở trên không trung bay lượn xoay quanh, sau đó hội tụ lại thành một quả cầu ánh sáng, ở trên đỉnh đầu của Phù Ngữ Mục, sau đó liền trong nháy mắt biến thành vô số tia nhỏ mắt trần có thể thấy, quấn lấy từng sợi tóc của Phù Ngữ Mục.
Mỗi sợi tóc của Phù Ngữ Mục giống như có ý thức, lóe sáng, tiếp tục kéo dài một thời gian khá dài. Đợi đến khi ánh sáng tan hết, sợi tóc cũng yên tĩnh lại, mềm mềm phủ hai bên tai.
"Em hình như, thật sự đột phá?" Phù Ngữ Mục có chút không dám tin tưởng.
Phù Ngưng Mục vừa nãy còn đang bị hiệu quả kỹ năng của thẻ Hoa Đà hù dọa, lúc này nghe được câu nói của Phù Ngữ Mục, biểu tình trong nháy mắt trở nên vui mừng.
Đã nhiều năm như vậy, bái phỏng không biết bao nhiêu nhà chế dược có tiếng, dùng các loại được gọi là bí thuốc, hắn đều sắp tuyệt vọng. Ngày hôm nay, đi mòn giày sắt tìm khắp nơi, uổng phí không biết bao nhiêu thời gian, chướng ngại Tinh thần lực của tiểu Ngũ lại cứ dễ như ăn cháo như thế mà chữa khỏi.
Một ngày tâm tình lên lên xuống xuống quá khó để hình dung, Phù Ngưng Mục trăm mối ngổn ngang, biểu tình không còn là bình tĩnh của ngày xưa, cảm xúc phức tạp toàn bộ hiện lên trên mặt.
Ngay lúc hai anh em đang không thể tự khống chế, không nhịn được muốn ôm lấy nhau khóc rống, Mộ Dung Trác Thất lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí cảm động này.
"Mặc dù bây giờ nói lời này không tốt lắm, nhưng tôi vẫn phải nói một chút, bệnh của lệnh đệ hiện chưa thể coi là khỏi hẳn." Mộ Dung Trác Thất nói.
Phù Ngưng Mục ngẩng đầu lên, cau mày: "Có ý gì? Chẳng lẽ còn có thể tái phát?"
Mộ Dung Trác Thất lắc đầu: "Cũng không phải tái phát, mà chỉ chữa khỏi một đoạn."
Phù Ngưng Mục không rõ, Phù Ngữ Mục cũng có chút ngạc nhiên, cậu giờ khắc này cảm giác Tinh thần lực bị ngột ngạt lâu ngày của mình giống như được phóng thích vậy, du đãng ở trong thân thể.
"Chờ lệnh đệ qua một thời gian ngắn tu luyện đến cấp năm đỉnh cấp, liền sẽ phát hiện." Mộ Dung Trác Thất nói.
Phù Ngưng Mục ánh mắt tối sầm một chút, rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời của Mộ Dung Trác Thất: "Cậu là nói... hạn mức tối đa Tinh thần lực của em ấy lại kẹt ở bình cảnh cấp sau?"
Mộ Dung Trác Thất gật đầu.
"Đúng vậy, theo lý thuyết thẻ Hoa Đà bốn sao chỉ có thể trị liệu chướng ngại Tinh thần lực cấp bốn, bởi vì anh có Tinh thần lực Ma thẻ sư vượt xa cấp bốn, cho nên phát huy vượt qua hiệu quả của thẻ bài, mới có thể để cho lệnh đệ đột phá cấp năm." Mộ Dung Trác Thất thành thật nói.
Phù Ngưng Mục lắc đầu, không muốn tin tưởng sự thực này.
Đối với bệnh của Phù Ngữ Mục, hắn vốn đã có chút tuyệt vọng, chỉ là muốn tìm phương pháp trị liệu đã trở thành một loại thói quen, hiện tại thật vất vả có hi vọng, lại nói với hắn rằng không phải là chữa khỏi hoàn toàn, chỉ là một phần nhỏ.
Sắc mặt Phù Ngưng Mục trở nên tái nhợt, không muốn tiếp thu sự thực này.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới Mộ Dung Trác Thất nói bởi vì mình cấp cao hơn dùng thẻ bài này, mới có thể phát huy công hiệu vượt qua cấp sao nguyên bản, vậy có phải mời Ma thẻ sư cấp mời đến dùng thì còn có thể phát huy tác dụng của thẻ bài? Ngữ Mục liền có thể đột cấp sau thậm chí còn cao hơn?
Phù Ngưng Mục xoăn xuýt, sâu sắc tự trách đối với hành vi không thể chờ được nữa liền dùng vừa nãy của mình.
Mộ Dung Trác Thất đoán được Phù Ngưng Mục đang suy nghĩ cái gì, hé mồm nói: "Tuy rằng Ma thẻ sư càng lợi hại thì càng có thể phát huy tác dụng của thẻ bài, nhưng hiệu dụng này dù sao cũng có hạn, cho dù anh mời Ma thẻ sư cấp mười đến, cũng không thể phát huy ra kỹ năng của thẻ bài sáu sao."
Lời giải thích này không thể an ủi Phù Ngưng Mục, chỉ làm cho một chút hi vọng hiếm hoi còn sót lại bị vùi tắt. Hắn co quắp ngồi trên sô pha, thống khổ vạn phần, tựa như bộ dáng mừng đến phát khóc vừa nãy chưa từng xuất hiện.
Phù Ngữ Mục nhìn thấy thần sắc này của huynh trưởng, trong lòng càng thêm khó chịu, tiến lên ngồi bên cạnh huynh trưởng: "Anh, em đột phá cấp năm rồi, sau này không tiến lên được nữa thì sao, cấp năm cũng rất tốt, tự vệ thì vậy là đủ rồi, cũng có thể làm một ít rèn luyện phổ thông."
Phù Ngưng Mục tựa hồ không nghe thấy, qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, tóm lấy tay Mộ Dung Trác Thất.
"Cậu vừa nói, tấm thẻ bài này, là có người đưa cho cậu? Người kia đâu? Để tôi đi gặp hắn một chút! Tấm thẻ bài này là hắn chế tác sao? Vậy hắn có thể chế tác thẻ bài cấp cao hơn không? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho? Không sao hết, hắn định giá, tôi đều có thể đối phó."
Bên trong giọng nói lo lắng của Phù Ngưng Mục mang theo khiếp ý, mơ hồ khóc nức nở, chỉ sợ nhận được đáp án từ chối.
Điều này làm cho Mộ Dung Trác Thất ít nhiều có chút động dung, nam nhân trước mắt này, cũng coi như nhân vật làm rung chuyển Trung Ương Tinh, bây giờ vì em trai mình, lại như biến thành người khác.
(Ada: tui ngửi được mùi huynh đệ văn... nhanh nhảy thuyền thôi~~)
"Nếu như có thể giúp, chúng tôi cũng sẽ giúp anh, nhưng trước mắt, thật sự là thương mà không giúp được gì." Mộ Dung Trác Thất nói.
Hắn không thể nói cho đối phương biết, thẻ bài này là do Cố Thần chế tác, tuy rằng hắn cũng nguyện ý giúp đỡ Phù Ngữ Mục, nhưng điều kiện kiên quyết là phải đảm bảo an toàn cho Cố Thần.
Phù Ngưng Mục theo dõi vẻ mặt hắn, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì đó, cuối cùng trở nên như đưa đám.
Mộ Dung Trác Thất không ở lại lâu hơn, quay người rời khỏi phòng.
Trước khi đi, hắn nhìn hai anh em: "Mấy người yên tâm, người kia đã đáp ứng sẽ chữa khỏi bệnh cho Ngữ Mục, sự tình hắn cam kết đều sẽ tận tâm tận lực."
Hắn biết, dùng tính cách Phù Ngưng Mục, đến lúc đó sẽ phái người đi theo mình, muốn tìm người chế tác thẻ Hoa Đà. Nhưng anh có nghĩ thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Cố Thần người này. Coi như dù anh đoán được, có mình ở bên người Cố Thần, anh cũng không làm gì được.
Mà ở khu ghế phổ thông. Đám người dần dần tản đi.
Mục Lê đang muốn đứng dậy, lại bị Mộ Dung Dịch kéo tay.
Có mấy người còn chưa đi xa nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nhìn sang, bát quái Trung Ương Tinh nè, ông chủ Thương hội Dịch Ly cùng một nam nhân xa lạ.
Mục Lê không thích thành tiêu điểm của mọi người: "Buông tay, chuyển sang chỗ khác nói."
Mộ Dung Dịch buông tay ra, như cô vợ nhỏ đi theo phía sau Mục Lê, hình ảnh vô cùng không hài hòa.
Hai người đi tới một góc của sàn đấu giá.
"Tôi cho là, lúc trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng." Mục Lê nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Dịch không khỏi cảm nhận một trận chua xót phun trào trong cổ họng.
Đúng vậy, nói rất rõ ràng, cho nên quãng thời gian này của mình, vô luận là bao đêm trằn trọc mất ngủ không yên, hắn đều chưa hề nghĩ muốn đi quấy rối y.
Nhưng hôm nay lại nhìn thấy y, hắn biết, mình căn bản không có cách nào chỉ coi y là một người xa lạ.
Mộ Dung Dịch chăm chú nhìn chằm chằm đối phương, biểu tình của Mục Lê thủy chung hờ hững trước sau như một.
Mộ Dung Dịch có chút suy sụp tinh thần, lắp ba lắp bắp nói chuyện: "Anh chỉ là, chỉ là... muốn đưa Trầu Cổ Hoang cho em."
Ngay lúc Mộ Dung Dịch đập xuống Trầu Cổ Hoang, Mục Lê đã đoán được mục đích của đối phương.
Lúc này y cũng không từ chối: " triệu đúng không? Tôi hiện tại không có nhiều tiền như vậy, tôi trước tiên trả cho anh triệu, tiền còn lại, tôi sẽ chia ra rồi trả cho anh." Nói xong, liền cứ như vậy rời đi, không để ý đến thần sắc kinh dị của Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch dại ra nhìn bóng lưng của đối phương, hắn lần đầu tiên, có loại cảm giác muốn gào khóc như vậy.
Mà cuối cùng, đôi mắt vẫn cứ khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt, ít nhất, vẫn có quan hệ.
-
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường.
Phù Ngưng Mục: Thời điểm anh em chúng tôi thâm tình sao lại có tên dư thừa này ở đây, nhanh biến đi được không
Mộ Dung Trác Thất (xòe tay): Em trai anh mỗi lần muốn đột phá Tinh thần lực đều cần đến Cố Thần
Phù Ngưng Mục: Ờ, thế thì sao nào
Mộ Dung Trác Thất: Cố Thần là do tôi nuôi.
Phù Ngưng Mục: Tiểu Thất cậu đói không? Tiểu Thất cậu khát không? Cà phê trà chanh, tiểu Thất thân ái đến chọn cái gì?
=
=
Ada: đại ca Ngưng thật không có tiền đồ
=
=
=