Chương
Trải qua ba ngày thi cuối kỳ, thứ năm này Saint Ovendo học viện rốt cục cũng nghênh đón kỳ nghỉ đông mọi người chờ đợi đã lâu.
Hôm nay, cũng là ngày Lăng Phong xuất phát.
Sáng sớm thứ năm, Lăng Phong thay bộ đồ màu đen dị năng giả dùng khi đi làm nhiệm vụ, nhìn Lăng Phong chờ xuất phát, Mặc Vân Hi đột nhiên dâng lên một trận không muốn, cái mũi lại có điểm lên men.
Lăng Phong nhìn nhìn Mặc Vân Hi ghé vào trên giường nhìn chằm chằm anh, lúc này một đôi mắt hạnh hốc mắt hồng hồng, có vẻ đặc biệt đáng thương. Đem đại kiếm tựa vào bên tường, nghiêng chân ngồi lên trên giường, xoa xoa đỉnh đầu Mặc Vân Hi, “Vân Hi, không phải đã nói rồi sao? Tôi một tháng sau sẽ trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
“Em muốn tiễn anh.” Mặc Vân Hi vặn vẹo thân mình, ôm đùi Lăng Phong không buông, “Để em tiễn anh đến trạm trung chuyển phi thuyền đi!”
“Xuy, đúng ra là tôi ôm em đi.” Lăng Phong khóe môi câu lên chút, vỗ vỗ mông Mặc Vân Hi, “Em không đi cũng được, có thể để Tề Vũ cõng em về.”
“Ngao nga ~” tuy rằng lực tay Lăng Phong rất nhẹ, nhưng vẫn làm cho Mặc Vân Hi khoa trương gào lên, tức giận nói, “Anh nhất định là cố ý! Em hận anh!”
Hai ngày bởi vì có cuộc thi, cho nên Lăng Phong coi như thu liễm, bất quá đêm qua, Lăng Phong chính là đặc biệt không khách khí cùng Mặc Vân Hi nghiên cứu từng món quà tạ lễ Blaine đưa, Mặc Vân Hi nghĩ lập tức sẽ tách ra một tháng, liền tận lực phối hợp với anh, ai biết… Dị năng võ giả và vân vân, thể lực căn bản không phải người!
“Em ngoan ngoãn chờ ở nhà cho tôi, nghe thấy không, không gian cũng đã chuẩn bị tốt giúp em rồi, thế nhưng khi chuẩn bị trồng thuốc tuy rằng chúng không công kích em, cũng phải cẩn thận, biết không? Còn có nếu ra ngoài hoặc là đến quân bộ, đừng quên để Tề Vũ đưa em đi, tôi để hắn lưu lại chính là vì bảo vệ em.”
“Phốc ~” Mặc Vân Hi che miệng nghẹn cười, “Thật dong dài!”
… Lăng Phong trầm mặc, phải a, chính mình từ khi nào thì trở nên dong dài như vậy, nhìn đồng hồ điện tử, nâng mặt Mặc Vân Hi hôn lên miệng cậu, “Anh đi rồi, nhớ kỹ lời anh, có chuyện thì đi tìm Tề Vũ.” Liền đeo đại kiếm lên chuẩn bị ra cửa.
Mặc Vân Hi một phen kéo chăn trên mông chùm qua đầu, “Phong, cẩn thận một chút…” Thanh âm rầu rĩ truyền đến, còn mang theo chút giọng mũi.
“Ân, chờ anh trở lại.” Cười khẽ nhìn chăn phồng lên, Lăng Phong nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Trạm trung chuyển số Versailles thành, trước phi thuyền tư nhân của Lăng thị gia tộc.
“Tề Vũ, thời gian tôi không ở đây, Vân Hi giao cho cậu.” Lăng Phong trịnh trọng nói, phía sau là năm dị năng võ giả lần này tuyển ra đi làm nhiệm vụ cùng anh, đều là những người có thân thủ tốt nhất bên người Lăng Phong.
“Tôi biết, ngài yên tâm.” Tề Vũ thật sâu nhìn Lăng Phong, ánh mắt hẹp dài đảo qua võ giả phía sau Lăng Phong, nghiêm túc nói, “Nhiệm vụ quan trọng nhất của các người chính là bảo vệ tốt chủ nhân, phải thời khắc duy trì cảnh giác, không được tạo ra sai lầm nào!”
“Vâng, đội trưởng yên tâm, thề sống chết bảo hộ chủ nhân.” Nhóm dị năng võ giả trăm miệng một lời đáp trả, bọn họ đều là võ giả Lăng gia bồi dưỡng từ nhỏ, một khi lựa chọn đi theo chủ nhân, thì sẽ không có đường sống vãn hồi, chủ nhân tốt bọn họ tốt, chủ tử thất thế, bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt gì, cho nên phương diện trung thành không có gì đáng nghi ngờ.
Tuy rằng chủ nhân bọn họ là Lăng Phong, nhưng trong nhiệm vụ lần này người tuyển bọn họ □, bao gồm bình thường cùng bọn họ huấn luyện, chỉ huy trù bị, trực tiếp cùng bọn họ tiếp xúc lại là Tề Vũ, Tề Vũ là đội trưởng hành động lần này của bọn hắn, tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tề Vũ lâm thời không thể đi theo, nhưng ở trong lòng những võ giả này, Tề Vũ thực lực hơn người cùng có lối suy nghĩ kín đáo đều làm bọn họ bội phục từ tận đáy lòng, hơn nữa thập phần tôn kính.
Lăng Phong hướng Tề Vũ gật gật đầu, dẫn đầu đi về phía phi thuyền, năm tên dị năng võ giả theo sát sau đó.
“Phong, phải cẩn thận.” Nhìn Lăng Phong bóng dáng cao ngất, Tề Vũ thanh âm phi thường nhẹ, có lẽ chỉ có chính hắn có thể nghe được, “Tôi sẽ bảo vệ ngài, cho dù ngài sẽ hận tôi…”
Thời điểm Lăng Phong một mình đi vào khoang thứ nhất phía trước phi thuyền, bên trong đã có ba người ngồi, đây là khoang chuyên dụng của con cháu trực hệ Lăng gia, những tùy tùng khác đều chỉ có thể ở lại khoang thuyền bình thường phía sau.
“Anh Phong, anh đã đến rồi.” Một người trẻ tuổi cao gầy ngồi cạnh cửa là người đầu tiên đứng dậy chào hỏi với Lăng Phong, hắn là Lăng Nhạc, là người ít tuổi nhất trong những người thừa kế, tư chất cũng không tính là xuất chúng, thực lực Lăng Phong cùng thế lực không thể nghi ngờ là kỳ tài nổi bật trong những người này, cho nên hắn bình thường đối xử với Lăng Phong càng cung kính.
“Xuy, chờ thú triều lần này cậu có thể sống sót trở về muốn vuốt mông ngựa cũng không muộn!” Ngồi ở vị trí trung gian phía tay phải, một thanh niên mặc bộ đồ dị năng võ giả màu xanh quân đội châm chọc nói, “Cho dù cậu hiện tại lấy lòng cậu ta như thế nào, Phong đệ cũng sẽ không che chở cậu, có phải hay không Phong đệ?” Thanh niên cố ý kéo dài hai chữ Phong đệ.
Lăng Phong không để ý đến người thanh niên nói chuyện chanh chua này, lập tức đi hướng chỗ ngồi trước nhất, ngồi xuống vị trí bên trái, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
“Phi, mày còn chưa phải là đương gia đâu, bày ra bộ dáng thối tha này cho ai xem!” Thanh niên mặc đồ dị năng võ giả màu xanh quân đội vung chân bắt chéo ngồi trở lại vị trí trung gian, khẽ gắt nói.
Y tên Lăng Bằng, cũng là người không phục Lăng Phong nhất, Lăng Phong theo thứ tự trong gia tộc là lão tam, mà y lại là lão Nhị, chính là Lăng Phong lại khắp nơi khắp chốn chèn ép y một đầu, thanh niên phẫn hận nhìn hang ghế Lăng Phong ngồi, cái kia vị trí vốn nên là để y ngồi!
“Đều im lặng chút, có khí lực tức giận như vậy hãy dùng để săn bắn, đừng nghĩ đấu tranh nội bộ.” Thanh âm lạnh như băng không mang theo một tia phập phồng vang lên, một nam nhân cao lớn, mặc bộ dị năng võ giả trang bị màu xám đậm, xuất hiện ở cửa khoang.
Nháy mắt tất cả người trong khoang đều yên tĩnh lại, ngay cả Lăng Phong cũng mở mắt nhìn về phía nam nhân, nam nhân bộ dạng cũng không quá xuất chúng, thân thể cường tráng lại thâm thúy như đao tước phủ khắc, làm cho người ta có một loại cảm giác rất đáng tin cậy, người này là Lăng Tiêu, là lão đại trong thế hệ trực hệ của Lăng gia đời này, trước mắt cũng là người có tu vi cao nhất trong bọn họ, dị năng võ giả cấp chính thức.
Lăng Tiêu quét mắt nhìn trong khoang, “Nếu mọi người đến đông đủ, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu một câu, hết thảy lấy lợi ích của gia tộc làm trọng.” Nói xong, nam nhân liền ngồi xuống chỗ ngồi bên phải Lăng Phong, cũng thông báo phi thuyền có thể xuất phát.
Lăng Phong hướng Lăng Tiêu hơi hơi gật đầu, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, tối hôm qua anh cùng Mặc Vân Hi liên tục lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm mới ngủ, phải nhanh thừa dịp thời gian đi đường bổ sung tinh lực mới được.
Lăng Tiêu là người duy nhất có quan hệ coi như không tệ với Lăng Phong trong những người này, tuy rằng nói Lăng Tiêu có lối suy nghĩ hình thức tựa như người máy, hết thảy đều lấy lợi ích của gia tộc đặt ở vị trí lo lắng đầu tiên, nhưng rất ít sử dụng thủ đoạn nham hiểm gì, kỳ thật năng lực phục chúng cũng phi thường cao, ít nhất sẽ không cho anh một đao sau lưng.
Mà nếu như nói trong những người này, người phải có lòng phòng bị nhất, hoàn toàn là Lăng Sâm vẫn luôn im lặng ngồi ở vị trí trung gian bên trái, người này bình thường nói không nhiều lắm, làm việc điệu thấp, nhưng tâm tư kín đáo lại độc ác. Kỳ thật cha hắn ở Lăng gia trực hệ thế lực yếu nhất, trong thế hệ này hắn cũng là bài danh lão tứ, chính là mấy năm nay ở lĩnh vực kinh doanh, thế lực đã bất tri bất giác vượt qua Lăng Bằng, ẩn ẩn có thể chống lại Lăng Tiêu, Lăng Phong.
Lăng Tiêu mắt nhìn Lăng Phong, tình cảm trong ánh mắt không chút nào dao động nhìn Versailles thành càng ngày càng mơ hồ phía ngoài cửa sổ, không biết lần này trở về, vận mệnh giữa anh em bọn họ sẽ như thế nào.
Bên này, Mặc Vân Hi sau khi lăn lộn ở trên giường một ngày, rốt cục có thể làm việc. Mặc Vân Hi khập khiễng mang theo khoai tây nhỏ đi vào không gian bạch ngọc.
Mấy khối đất trong không gian đã được phân cách thành khu cách ly chắc chắn, Mặc Vân Hi từ trong không gian lấy ra mấy bình thủy tinh lớn lớn nhỏ nhỏ bày ra trên mặt đất, những cái này là hạt giống thuốc sắp chết cùng bị bệnh chết cậu xin được trong viện nghiên cứu của Herman.
Mặc Vân Hi phóng xuất ra ý thức lực xâm nhập vào hạt giống, chọn ra những hạt còn có năng lượng dao động, sau đó căn cứ theo giới thiệu cùng tư liệu của nhân viên công tác vườn thuốc nơi xin hạt giống, dựa vào tập tính của chúng để phân biệt chủng loại trong khu cách ly, tỷ như giống hỉ ướt át thì trồng gần nguồn nước một chút, hỉ cực nóng thì gieo trồng bên cạnh Xích Diễm thảo là loại thực vật toả nhiệt, những điều này cũng đều là Mặc Vân Hi tìm hiểu lên kế hoạch thật lâu, còn từng cùng nhân viên công tác vườn thuốc học tập không ít kỹ thuật gieo trồng cây thuốc.
Mặc Vân Hi cầm xẻng nhỏ, hự hự đào hố sâu đường kính trên dưới nửa thước, sau đó thật cẩn thận mà đem một gốc cây sắp bệnh chết là lãnh tiến trúc trồng vào trong đó. Cây lãnh tiến trúc này hiện tại ốm yếu, màu vỏ nguyên bản vốn là xanh biếc cũng hiện ra một loại màu vàng nâu bệnh trạng, lá trúc sắc bén như mũi tên cũng đều héo rũ rủ xuống.
Điền thực thổ hậu, Mặc Vân Hi lấy một thùng nước giếng bên cạnh, múc hai gáo tưới vào gốc lãnh tiến trúc, khoai tây nhỏ cũng thân thiết xoay vòng quanh nó. Ý thức lực màu vàng phiêu tán ra từ của động tác khoai tây nhỏ, lãnh tiến trúc rũ phiến lá run rẩy phấn chấn, tựa hồ cảm nhận được năng lượng làm nó thoải mái, dần dần tất cả lá đều xoè ra.
Mặc Vân Hi dùng ý thức lực tập trung lên mắt, liền có thể tinh tường nhìn thấy năng lượng thực vật màu xanh biếc chung quanh lãnh tiến trúc đang cùng ý thức lực màu vàng của khoai tây nhỏ giao hòa va chạm lẫn nhau, năng lượng thực vật bị khoai tây nhỏ hít vào rồi lại phun ra, chẳng những màu sắc càng đậm, hơn nữa càng có sức sống, Mặc Vân Hi phát hiện những dược thực này đều cực kỳ thích khoai tây nhỏ.
Một cảm giác vui sướng thân thiết truyền đến, lãnh tiến trúc đã sắp khôi phục chút ám lục phiến lá run rẩy phấn chấn, phiến lá tinh tế rì rào rung động, như là cảm ơn Mặc Vân Hi cùng khoai tây nhỏ.
【 Không cần cảm ơn, mày phải sống tốt, chúng tao khi có thời gian sẽ đến thăm mày. 】 Mặc Vân Hi sử dụng ý thức lực truyền đạt cho lãnh tiến trúc, lau mồ hôi trên trán, hô, trồng trọt và vân vân thật đúng là mệt a, nhặt cái xẻng ở bên, đi xuống một khối khu cách ly phía dưới.
Cả đêm, Mặc Vân Hi vô cùng tự hào nhìn khu vườn nhỏ mà mình gieo trồng được, đặc biệt có cảm giác thành tựu! Khiến Mặc Vân Hi kinh hỉ chính là, những dược thực này độ thích ứng với hoàn cảnh nơi này tốt đến thần kỳ, tuy rằng bọn chúng đều đến từ những khu bất đồng, nhưng có nước giếng trong không gian cùng khoai tây nhỏ hỗ trợ, những cây bị bênh sắp chết tất cả đều kiên cường sống sót, hiện tại chờ hạt giống nẩy mầm, bất quá lúc này long tin của Mặc Vân Hi đã tang lên gấp bội.
Có ruộng thí nghiệm này, về sau có thể tiết kiệm một khoản dược liệu không nhỏ rồi. Mặc Vân Hi ngồi trên thềm đá ở chòi nghỉ mát nghỉ ngơi trong lòng tính toán nhỏ nhặt, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua mấy cây hoè cành lá sum suê, ngô, trồng mấy cây bóng mát ở trong này cũng không tồi, trồng loại nào thì tốt đây?
Đúng rồi, anh lạc! Cây anh lạc bốn mùa nở hoa, cảnh đẹp lạc anh bay theo gió trong sơn cốc Hương Sơn đến nay vẫn làm cậu khó quên, hơn nữa… Mặc Vân Hi từ một ô vuông tận cùng bên trong không gian lấy ra một khối quả xinh xắn, đây là trái cây lúc ấy cây anh lạc đưa cho cậu, không biết bên trong có hạt để trồng hay không?
Trái cây pha lẫn giữa màu xanh với hồng nhạt như trái sơn tra tản ra dao động năng lượng dồi dào, so với bất cứ một loại dược liệu nào Mặc Vân Hi gặp qua trước đây đều mạnh hơn, không hổ là trái cây anh lạc, đây chính là loại thực vật duy nhất trước mắt có thể đối thoại rõ ràng bằng ý thức cùng Mặc Vân Hi, mặc kệ có phải dược thực hay không, khẳng định đây là một sự tồn tại vô cùng cao cấp.
Ăn trước một quả thử xem? Vạn nhất có thể trồng được, vậy là có kinh hỉ chờ Lăng Phong trở về!
Từ lúc trái cây anh lạc đâu tiên lấy ra, khoai tây nhỏ liền ghé trên vai Mặc Vân Hi nhìn chằm chằm trái cây chảy nước miếng ròng ròng, “Hi Hi, ăn nó, năng lượng, thật thơm!”
Mặc Vân Hi buồn cười xách khoai tây nhỏ lên, “Nhóc có thể ăn sao? Nếu không nhóc ăn đi.” Cũng không có ai biết tồn tại vật này, Mặc Vân Hi thật đúng là có chút không dám ăn.
Ực ~ khoai tây nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, “Hi Hi ăn, khoai tây là linh thức, ăn không hết, Hi Hi mau ăn.”
Nếu khoai tây đã nói như vậy, xem ra năng lượng của trái cây này có ích đối với nó, kia hẳn là không có độc đi, rửa qua trong thùng nước, Mặc Vân Hi cẩn thận cắn một ngụm, ngô, ăn ngon thật!
Trái cây vị ngọt tinh tế, cắn xuống lượng nước sung túc, thật sự là ăn quá ngon, hơn nữa mới cắn một miếng nhỏ, Mặc Vân Hi liền cảm giác được một cỗ năng lượng khổng lồ cọ rửa qua kinh mạch của cậu rồi hướng về phía biển ý thức mà hội tụ.
Khoai tây nhỏ đã sớm phanh một tiếng biến mất, không cần đoán lúc này nhóc con này khẳng định đang ở thức hải thưởng thức bữa tiệc lớn. Mặc Vân Hi hai cái giải quyết xong trái cây, cũng theo đó đi vào biển ý thức.
Trong ý thức hải, nồng đậm năng lượng thực vật màu xanh đậm đã mạnh đến mức hình thành xoáy tụ khí, khoai tây nhỏ nằm ở giữa biển ý thức càng không ngừng hút, cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trướng lớn, nếu không có kinh nghiệm lúc trước, Mặc Vân Hi thật lo lắng nó sẽ nổ tung.
Nhưng năng lượng thực vật này cũng quá mạnh đi, trước mắt Mặc Vân Hi trôi qua một viên xích đan cao cấp nhất, là viên cấp ba cậu tự mình luyện chế, lần đó khoai tây nhỏ cũng là giống như khí cầu trướng thật sự lớn, nhưng năng lượng của viên xích đan cấp ba này cũng không mạnh như khỏa trái cây này, này thật bất khả tư nghị, bình thường trong quá trình luyện tập, còn không có một loại dược liệu có năng lượng có thể giống như đan dược như vậy.
Năng lượng thực vật quá mức dày đặc rất nhanh lấp vào biển ý thức, khoai tây nhỏ không ngừng đem ý thức lực màu vàng tràn đầy chen vào kinh mạch, Mặc Vân Hi lần đầu tiên cảm giác ý thức lực chạy trong kinh mạch, nói thật, trước kia trừ bỏ trong nháy mắt khoai tây nhỏ hấp thu năng lượng thực vật, Mặc Vân Hi cho tới bây giờ còn chưa ý thức được sự tồn tại của kinh mạch, cậu vẫn luôn cho rằng dị năng võ giả mới có thể cảm nhận được gì đó.
Theo ý thức lực màu vàng một lần lại một lần cọ rửa kinh mạch Mặc Vân Hi, cậu nhưng lại dần dần có thể rõ ràng thấy rõ ràng mạch lạc trong thân thể, một cỗ năng lượng màu vàng đang chảy xuyên qua trong đó, loại cảm giác này trước đó chưa từng có, tựa như một cỗ ôn tuyền từ trong cơ thể chảy qua, ngẫu nhiên mang theo một chút cảm giác tê dại cùng đau đớn mơ hồ, nhưng trên tổng thể vẫn là cực kỳ thoải mái.
Ngay khi Mặc Vân Hi mở mắt, cậu cảm giác mình như là mơ một giấc mộng cực kỳ thoải mái, cảm giác gieo trồng mệt mỏi trở thành hư không, thân thể chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy, ngay cả cảm quan tựa hồ cũng càng mẫn tuệ, vốn cậu còn tưởng rằng bản thân thị lực tốt lắm, nhưng thoáng cái thế giới giống như là từ cao thanh tiến nhập vùng siêu thanh, thật đúng là không quá thích ứng. Lỗ tai cũng như là vạch trần một tầng phong ấn thật lâu, xa xa tiếng phiến lá dược thực lay động sàn sạt đều có thể mơ hồ nghe được, này quá thần kỳ!
Cúi đầu nhìn hạt giống nhỏ như hạt đào trong tay, Mặc Vân Hi như có điều suy nghĩ, trái cây này thật bất khả tư nghị, bên trong ẩn chứa năng lượng tuyệt đối so với xích đan cấp ba còn lớn hơn nhiều, mà ngay cả lần trước Herman cho cậu xem bảo bối dược liệu cấp tám so ra đều kém hơn, xem ra cực lỳ trân quý, trước không nên làm rõ cấp bậc cùng công dụng, không thể tùy tiện lãng phí, hơn nữa cũng không biết hạt giống này trồng xuống rồi có thể sống hay không, cho dù có thể sống, theo như lời lần trước cây anh lạc nói, năm mới kết một quả, vẫn là chờ Lăng Phong trở về rồi nghĩ tiếp.
Tới gần rặng núi của biên thuỳ Bronte ở phương bắc Qiner đế quốc, nơi này là một trong những rừng rậm có dị thú nguy hiểm nhất Dnoqia tinh cầu.
Đốt một đống lửa trại bên cạnh cự thạch ngay đoạn nhai, đây là nơi tiểu đội của Lăng Phong cắm trại đêm nay, dựa lưng vào đoạn nhai nguy hiểm, bọn họ chỉ cần thay phiên phòng ngự mặt phía rừng rậm là được.
Hai dị năng võ giả đề phòng tuần tra chung quanh, mặt khác trong lều trại ba võ giả đang ở nắm chặt thời gian nghỉ ngơi để thay ca lần tới.
Lăng Phong nghiêng dựa vào trên cự thạch bên cạnh lửa trại, đây là ngày thứ bảy anh rời khỏi Mặc Vân Hi, không biết Vân Hi thế nào rồi, từ lúc bắt đầu tiến vào khu rừng, tín hiệu của máy thông tín ngay lập tức gián đoạn, đây là vì phòng ngừa khiến dị thú phát cuồng trong lúc thú triều.
Đêm đầu mùa đông đã có hơi lạnh nồng đậm, trong lúc hô hấp cũng sương mù có mỏng manh.
Lăng Phong ánh mắt tối tăm nhìn về phía khoảng không đen đặc phía dưới mặt trăng treo trên cao, tay phải không tự giác xoa chuỗi châu xuyến trên cổ tay trái, đây là Mặc Vân Hi tự tay bện, hạt châu là hạt bích đào được mài nhẵn, dùng tơ hồng rắn chắc xuyến, nghe nói là một loại trang sức trừ tà cầu bình an ở cổ địa cầu, khóe môi mỏng manh gợi lên, ánh lửa trên khuôn mặt lãnh tuấn nhảy ra một tia độ ấm.
Đột nhiên Lăng Phong ánh mắt phát lạnh, “Đi ra!” Hai dị năng võ giả tuần tra cũng lập tức kinh giác địch nhân tới gần, cùng ba gã võ giả trong trướng nghe thấy Lăng Phong quát chói tai nhanh chóng tập hợp, xúm lại ở bên người Lăng Phong.
“Ha ha, không thể tưởng được Phong thiếu gia cũng là người si tình!” Một thanh âm ám ách vang lên, bảy tên cao thủ toàn thân màu đen giả dạng dị năng võ giả từ trong rừng rậm nhảy ra.
“Lăng Sâm.” Lăng Phong thong dong rút trường kiếm sau lưng ra, “Ta chờ ngươi đã lâu!”
Lee: Bị loạn với mấy cái tên riêng rồi giờ phải làm sao????
Clq rằng chương sau cả công lẫn thụ đều gặp nguy hiểm nha a ha ha ha