Ngải Phong uống say được Vu Dập đưa trở về phòng của mình, Vu Dập vừa tiến đến liền chứng kiến Chu Cổ Lực ngủ trên giường Ngải Phong. Khóe miệng còn treo nước dãi, trong lòng rất không thoải mái, một cước đem hắn đá xuống, ngạch, thằng này cư nhiên không tỉnh, còn trên mặt đất chuyển thân ngủ tiếp. Bội phục a!
Nhẹ nhàng đem Ngải Phong đặt trên giường, đắp kín chăn, tặng một chiếc hôn chúc ngủ ngon mới lưu luyến không thôi ly khai, lúc đi còn dẫm vào tay Chu Cổ Lực. Ngạch, thằng này cư nhiên vẫn là không tỉnh. Này phải ngủ tới trình độ nào mới có cảnh giới như vậy a!
Ngày thứ ba, trong một gian phòng nào đó ở hậu viện Hồng Hạc lâu. “Ai nha, đầu của ta đau quá, a nha, tay cũng thật là đau nữa, nha, thân thể cũng thật không thoải mái luôn.” Ngải Phong một tay vịn trán, một tay vén chăn lên, dựng người dậy. Nhe răng trợn mắt.
Đầu đau sau đêm say rượu, trong dạ dày không thoải mái, thân thể khó ở, làm Ngải Phong thập phần khó chịu, hơn nữa miệng đắng lưỡi khô. Liền khởi động thân thể đứng dậy đi rót chén nước.
Chi —- phòng cửa bị đẩy ra.
Chu Cổ Lực bưng mâm thức ăn tiến vào. “Lão đại, ngươi rốt cục tỉnh rồi, ta thật lo lắng cho ngươi a!” Buông mâm thức ăn bổ nhào về phía Ngải Phong.
Ngải Phong vội vàng né tránh, khiến Chu Cổ Lực bị nhào vào khoảng không, thập phần nghi ngờ nói: “Cái gì gọi là ta rốt cục tỉnh, chẳng lẽ ta ngủ đã lâu rồi sao?”
Chu Cổ Lực gật gật đầu: “Lão đại, ngươi cũng ngủ một ngày hai đêm rồi, ta lại lo lão đại ngươi sẽ ngủ luôn không tỉnh, liền thử rất nhiều phương pháp tới gọi tỉnh lão đại, thế nhưng mà đều thất bại.”
Ngải Phong lo lắng nhìn nhìn trên người mình: “Ngươi đã dùng phương pháp gì hả?”
Chu Cổ Lực vẻ mặt đắc ý nói: “Những phương pháp này đều là ta suy nghĩ rất lâu đó a!” Sau đó xoè tay đếm: “Ân, đầu tiên là rống lớn, rồi lay mạnh, rồi vả vào mồm, rồi chích đầu ngón tay, rồi bóp đầu ngón chân, rồi ··· “
Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến: “Ngươi là đang gọi tỉnh ta sao? Ngươi là muốn mưu sát thì có! Chả trách ta cảm thấy đầu cũng đau, tay cũng đau, khắp nơi đều đau, nguyên lai là bị ngươi cái thằng này hành hạ.”
Chu Cổ Lực vẻ mặt ủy khuất: “Lão đại, ta không muốn hành hạ ngươi, ta chỉ là muốn thí nghiệm thử xem biện pháp của ta có hữu dụng hay không à.”
Ngải Phong nổi cáo: “Ngươi cư nhiên lấy lão đại ngươi làm vật thí nghiệm, ta đánh chết ngươi cái thằng này.”
Gặp Ngải Phong tức giận, Chu Cổ Lực vội vàng nịnh nọt nói: “Lão đại, ngươi đừng nóng giận, tức giận thân thể sẽ không tốt. Tới, lão đại ngươi xem ta hầm canh gà cho ngươi nga. Hắc hắc ·· đây chính là ta lần đầu tiên xuống bếp nga! Là đặc biệt cấp lão đại ngươi bồi bổ đó.”
Mở ra cái nắp của một cái hũ trên mâm thức ăn, đổ một chén canh gà nhỏ đưa đến trước mặt Ngải Phong. Chờ mong nhìn Ngải Phong: “Lão đại, ngươi nếm thử, nhất định sẽ uống rất ngon, ta thế nhưng mà làm rất lâu đấy.”
Ngải Phong nghĩ đến sau khi say rượu húp chút canh sẽ tốt một chút, tên Béo này có đôi khi thật biết chăm sóc người, ha ha. Ngoài miệng lại nói: “Ân, được rồi, xem tại phân thượng ngươi dụng tâm như vậy, ca cũng miễn cưỡng uống một hớp a!”
Tiếp nhận canh gà uống một ngụm, Ngải Phong không khỏi cau mày, nghi hoặc chép chép miệng, lại uống một ngụm, nhìn về phía Chu Cổ Lực đang mang vẻ mặt chờ mong: “Ngươi xác định đây là canh gà? Ngươi không có lấy sai?”
Chu Cổ Lực nghiêm túc gật đầu: “Ân, xác định, đây là ta tự mình làm mà, vẫn luôn nhìn mà, sẽ không lấy sai đâu. Thế nào, lão đại có phải là uống ngon hay không.”
Ngải Phong hòa ái đối Chu Cổ Lực mỉm cười: “Ân, uống rất là ngon, hương vị cùng nước y hệt, ca rất bội phục tài nấu nướng của ngươi.”
Chu Cổ Lực cười hì hì nói: “Ha ha, ta cũng rất bội phục tài nấu nướng của mình, rất có kỹ thuật ha.”
Ngải Phong tiếp tục mỉm cười: “Ân, rất là có kỹ thuật, canh gà quên phóng muối thì thôi đi, rõ ràng ngay cả gà cũng quên phóng, ca chỉ có thể nói tài nấu nướng của ngươi rất có kỹ thuật.”
Chu Cổ Lực ra vẻ trầm tư. Đột nhiên tinh quang trong mắt chợt lóe lên hưng phấn nói: “Ha ha, lão đại, ta biết rõ trù nghệ của mình rất tốt, ngươi không cần khen ta như vậy, ta sẽ kiêu ngạo đó.”
Ngải Phong rút rút khóe miệng, thằng này năng lực lý giải thực không phải cường bình thường na! Cái này cũng có thể hiểu sai, cúi đầu quỳ lạy a!
“Béo, ca làm sao trở về vậy?” Còn nhớ rõ mình đang cùng Âu Dương Diệu uống rượu kia mà, chẳng lẽ là hắn đưa ta về.
Chu Cổ Lực lắc đầu: “Ta một mực ở chỗ này chờ lão đại, chờ thật lâu, liền ngủ mất tiêu, tỉnh lại đã thấy lão đại trên giường, mà ta trên đất, quan trọng nhất là tay của ta còn bị giẫm nữa.” Giơ lên tay bị giẫm hồng hồng quơ quơ trước mặt Ngải Phong.
Ngải Phong trợn trắng mắt: “Tay ngươi cũng bị giẫm thành như vậy, cư nhiên còn không tỉnh!” Trong lòng lại nghĩ, thằng này không hổ họ heo (Chu) động tĩnh lớn như vậy cũng không tỉnh, hôm nào bị người trộm đi, e rằng vẫn còn ngủ nữa! Ngạch, bất quá ai lại muốn cái nhị hoá này a, xem ra mình là không cần lo lắng cái nhị hoá này sẽ bị người trộm đi. Trừ phi là chính hắn ném mình đi, khả năng này khá lớn.
Ăn xong điểm tâm, bởi vì cả người đều không thoải mái, lại tiếp tục ngủ nữa, cũng không tâm tư suy nghĩ đêm hôm đó sau khi mình uống say chuyện gì đã xảy ra.
Trong ngày, chưởng quầy Trương Thiên của Hồng Hạc lâu đến xem qua Ngải Phong một lần, hỏi hỏi tình hình Ngải Phong ra sao. Khiến cho hắn không cần phải đi làm gấp, trước dưỡng tốt thân thể, nghỉ ngơi thật tốt vài ngày. Kỳ thật Ngải Phong cũng không có muốn đi làm kia mà. Tiếp đó sau khi Trương Thiên đối với Ngải Phong hỏi han ân cần quan tâm một phen, liền rời đi.
Ngải Phong tiếp tục nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Chu Cổ Lực tiếp tục phạm hoa si thuận tiện lải nhải lại lải nhải dong dài phiền toái Ngải Phong, Ngải Phong thật sự im lặng, không để ý tới Chu Cổ Lực, kéo chăn qua đem mình che lại, rốt cục trong tiếng thôi miên của Chu Cổ Lực, không kiên trì nổi nữa, quang vinh ngủ thiếp đi. Chỉ còn lại mỗ Béo một mình đang lầm bầm lầu bầu.
Hết chương .