Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bất tri bất giác trời tối từ bao giờ, thấy số tinh mễ được đập ra cũng không ít Trần Tĩnh liền ngừng tay, cũng đã đến lúc phải đi nấu cơm rồi.

“Phu quân để ngày mai hãy làm tiếp, ngươi đem Tiểu Bảo đi tắm đi, thằng nhóc kia bẩn đến mức cả mặt cũng biến thành màu đen rồi.” – Trần Tĩnh nói xong thì đi múc một chậu nước, làm việc cả ngày trên người y dính dấp toàn là mồ hôi, đem nước tạt lên mặt cảm thấy mát lạnh, vô cùng sảng khoái. Tay của y hôm nay có chút nhức mỏi, mỗi lần đến thời điểm phải đập thóc thì đều như vậy vậy mà công việc vẫn chưa làm được một phần ba, ngày mai lại phải tiếp tục đập nữa.

Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh nói, một bên đáp lại, một bên thì cầm một bó tinh mễ học theo thao tác của y đập thử. Cái này kỹ thuật yêu cầu không cao, ngày mai hắn sẽ cùng với Trần Tĩnh luân phiên nhau làm.

Vừa rửa mặt xong thì Trần Tĩnh nghe thấy âm thanh đập tinh mễ, y biết chắc đó là do phu quân làm. Hắn bây giờ cùng với Tiểu Bảo đúng là giống nhau, cái gì cũng muốn thử một chút, lại không biết rằng đập thóc nào có dễ dàng như vậy.

Lau hết nước trên mặt, Trần Tĩnh ngẩng đầu nói với Dương Dật – “Phu quân cẩn thận một chút, coi chừng đập vào tay.”

Cơ mà đợi đến lúc y nhắc nhở thì Dương Dật sớm đã ôm tay phải nhảy cỡn lên vì đau.

“A!!! ngươi tại sao không nói sớm, đau chết mất.” – Dương Dật nắm chặt lấy tay phải của mình kêu lên, người ta vẫn nói ngón trỏ liền tâm, vừa rồi hắn dùng sức quá mạnh đem ngón trỏ đập vào móc sắt lập tức cảm thấy đau đớn giống như có một mũi tên bắn vào tim vậy. Kiếp trước lúc hắn bị đâm chết cũng không có đau như thế.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Dương Dật kêu, ba bước liền biến thành hai chạy nhanh đến trước mặt cầm tay hắn lên. Y gỡ bàn tay đang nắm thật chặt tay phải của hắn ra cúi đầu đem ngón tay bị thương của hắn ngậm vào trong khoang miệng ấm áp.

“A…” – Nguyên bản Dương Dật đang muốn kêu đau, lúc này ngay cả tên mình là gì cũng quên mất, cái miệng chỉ biết cười ngây ngô.

Đầu lưỡi ấm áp không ngừng đảo qua đảo lại chỗ ngón tay bị sưng đỏ, đau đớn rất nhanh giảm xuống thay thế vào đó là một cảm giác lạ lẫm xen lẫn với quen thuộc từ trong đáy lòng hắn tràn ra.

Dương Dật ngay lập tức rút tay lại, đùa sao chứ, nếu mà cứ tiếp tục thế này, hắn nhất định sẽ đem Trần Tĩnh đè xuống giở trò đồi bại.

“Ây da, không đau, hết đau rồi, ta không đau nữa.” – Dương Dật gãi gãi đầu, ngượng ngùng lắp bắp nói.

“Không đau thì tốt rồi, đừng nghịch thứ này nữa, mới học làm cái này nhất định sẽ bị đập vào tay đấy.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, đem bàn tay to của mình vuốt vuốt đầu Dương Dật. Phu quân của y thực sự rất đáng yêu, vừa rồi bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bây giờ thì ngược lại, mặt đã đỏ bừng cả lên khiến y muốn lao tới cắn cho một cái. Nhưng mà để miễn cho phu quân thẹn quá hóa giận y vẫn nên nhịn thì tốt hơn.

Dương Dật túm lấy cái tay đang ở trên đầu hắn tác quái bỏ xuống, trên người nam nhân chỗ nào cũng có thể sờ được, chỉ duy nhất cái đầu là không. Với lại, hắn hiện tại không có cao bằng Trần Tĩnh, bị sờ đầu nhiều quá lỡ thấp đi thì sao. Lúc này Trần Tĩnh có nói mới làm ai cũng từng bị đập tay, thì ra không phải chỉ có một mình hắn ngốc.

“Vậy là ngươi cũng từng bị sao?” – Dương Dật hỏi. Nếu Trần Tĩnh cũng đã từng bị thì chứng tỏ hắn không phải là không thể làm, chẳng qua là chưa có kinh nghiệm, nếu quen tay rồi sẽ không như thế nữa, ngày mai sẽ lại tiếp tục. Dương Dật đối với việc này rất có lòng tin.

“Cha, a mỗ, hai người đang làm gì đó? Ngón tay của Tiểu Bảo cũng đau quá.” – Nhóc Béo không biết hai người lớn đang làm gì. Nó rất thắc mắc, không biết vì sao a mỗ lại ngậm ngón tay của cha, nhưng mà nhìn qua thì thấy có vẻ rất thoải mái. Nó cũng muốn thử.

“Ngươi cũng bị đập vào tay sao?” – Trần Tĩnh hỏi.

Tiểu Bảo lắc đầu, nó không có bị đập vào.

“Xem hai bàn tay đen sì của ngươi kìa, bẩn muốn chết, mau lại đây để cha ngươi tắm cho.” – Trần Tĩnh đối với Tiểu Bảo đang lắc đầu nói.

“Rõ ràng tay của cha cũng rất bẩn.” – Tiểu Bảo bất mãn nói với a mỗ nó, a mỗ lúc nào cũng thương cha hơn, không thương nó. Tiểu Bảo cúi đầu, nó cảm thấy rất thương tâm.

“Thằng nhóc nhà ngươi lúc nãy không có bị thương, nếu Tiểu Bảo bị thương thì a mỗ cũng nhất định giúp Tiểu Bảo mà.” – thấy nhi tử cảm xúc sa sút, Trần Tĩnh xoa xoa đầu nó nói.

Trần Tĩnh nấu một nồi nước nóng đổ vào trong chậu gỗ, bây giờ y phải đi nấu cơm tối, Tiểu Bảo cứ giao cho Dương Dật là được rồi.

“Phu quân tắm cho Tiểu Bảo nhanh một chút, đừng để nó nghịch nước lâu quá, sẽ bị cảm lạnh đấy.” – Trần Tĩnh nói xong thì rời khỏi nhà chính đi xuống bếp.

“Nhóc Béo, ngươi đừng nhúc nhích, nước này vẫn con đang nóng, để cha đem một ít nước lạnh đổ vào đã.” – Dương Dật nói xong thì cầm lấy một cái chậu gỗ nhỏ đi lấy nước.

Dương Dật đổ nước lạnh vào chậu, thử thử độ ấm sau đó mới đem Nhóc Béo lột sạch, cả thân thể béo múp míp liền lộ ra. Bị cởi hết quần áo, tiểu gia hỏa nhón chân bước vào trong chậu gỗ.

“Nóng, nóng, nóng…” – Bị nóng Nhóc Béo nhanh chóng đem bàn chân nhỏ trắng nõn rụt trở về.

Dương Dật cảm thấy rõ ràng là không nóng, thấy vậy hắn lại cho tay vào thử một chút, không có quá nóng nha, có thể là do Tiểu Bảo còn nhỏ làn da quá non thôi.

Sau đó, hắn lại lấy chậu gỗ múc thêm một ít nước lạnh đổ vào, lúc này Nhóc Béo mới đặt mông ngồi xuống, nước từ trong đó lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Thấy vậy nó đặc biệt hưng phấn lấy tay đập xuống nước một cái khiến nước bắn ra càng nhiều hơn.

“Nhóc Béo, ngươi đang làm gì thế? Không có nước xem ngươi tắm bằng cách nào.” – Dương Dật buông chậu gỗ xuống vội vàng kêu lên, nếu còn làm vài lần như vậy nữa nước trong chậu gỗ sẽ bắn ra ngoài hết.

Dương Dật cầm lấy khăn trái lau phải lau đến mức khiến cho Nhóc Béo bị nhột cười khanh khách. Sau khi đem thân thể nhỏ bé của Nhóc Béo tắm sạch, Dương Dật lúc này mới cầm bàn chân nhỏ của nó xoa xoa. Thời điểm chạm vào lòng bàn chân, Nhóc Béo suýt chút nữa là nhảy dựng lên cười ha hả, bàn chân nhỏ nhanh chóng rụt vào trong nước.

“Cha, nhột, nhột.” – Nhóc Béo thở hổn hển kêu lên.

Rửa sạch tay cho tiểu gia hỏa xong, Dương Dật cảm thấy Tiểu Bảo đã sạch sẽ rồi, dù sao thì ngày nào cũng tắm cho nó nên ngoại trừ mồ hôi ra thì cũng không bẩn lắm. Đại công cáo thành, Dương Dật đứng lên, vừa rồi bận bịu công việc nên không để ý, bây giờ xong xuôi hết rồi mới cảm thấy cái lưng đã cứng ngắc thế là tiện tay đấm đấm lưng vài cái.

“Xong rồi. Nhóc Béo, nước đã nguội không được ngâm nữa nếu không sẽ cảm lạnh.” – Dương Dật nói xong lập tức đem Nhóc Béo từ trong chậu gỗ nhấc ra, đặt lên trên cái ghế.

“Vẫn còn nước mà cha, Tiểu Bảo muốn tắm nữa.” – Nhóc Béo nhất quyết không nghe.

“Nghe lời cha, hôm nay đã tắm sạch sẽ rồi, ngày mai lại tắm tiếp.” – Dương Dật cam đoan với nói.

Rất nhanh một cái bánh bao thịt sạch sẽ đã được mặc xong quần áo, Dương Dật sau khi đeo giày cho nó thì đem đổ nước ở chậu gỗ nhỏ sang thùng gỗ, rửa sạch chậu rồi mới bưng cái thùng ra vườn rau, dùng nước tắm đã nguội đó tưới cho mấy cây mướp. Hiện tại nước ở dòng suối nhỏ đã cạn cho nên toàn bộ nước dùng trong nhà bây giờ là do Trần Tĩnh đi vào trong thôn gánh về, ngay cả quần áo cũng phải đi ra con suối lớn ở đầu thôn giặt, vì vậy phải dùng nước thật tiết kiệm.

Ngày hôm sau, Dương Dật thấy Trần Tĩnh từ trong kho lấy ra một cái nia rất to làm bằng trúc, chiều rộng m, chiều dài m, Trần Tĩnh đặt nó ở trước cửa phòng, lấy chổi quét qua hai lần. Đợi mặt trời lên lại đem nó ra bãi cỏ đập đập vài cái, phơi nắng ở đó một lúc, nói là làm như vậy để sâu bọ côn trùng bám trên đó bị đuổi đi hết. Xong xuôi rồi mới đem hạt tinh mễ đã được đập và phơi khô hai ngày qua dùng ki hốt rác hốt đổ hết vào trong mấy cái sọt.

(Đừng hỏi vì sao lại có cái nia to như thế, trong raw viết chính xác nó là mét “米 mǐ” đấy, ko phải là thước đâu, vì thước thì chỉ bằng ,m thôi. Mà mình nghĩ cái nia đó là dùng để phơi thóc, cho nên nó bự vậy cũng ko có gì ngạc nhiên lắm:v Mặc dù mình cũng chưa từng thấy cái thứ như vậy bao chừ:v)

“Phu quân đến phụ ta một chút.” – Trước kia y có thể một mình mang số sọt đựng tinh mễ này ra sân, nhưng mà dù sao bây giờ trong bụng cũng đang có hài tử, cho nên Trần Tĩnh vẫn rất cẩn thận sợ làm ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa kia.

Cả hai khiêng mấy cái sọt đựng tinh mễ đổ lên trên cái nia để phơi. Trần Tĩnh lấy một cây gậy trúc dài dùng để san số tinh mễ này ra, cây gậy trúc này ở đầu gắn một miếng gỗ được làm răng cưa giống như cái lược vậy, rất nhanh tinh mễ đã được trải đều lên trên mặt nia.

Làm suốt nửa ngày, số tinh mễ ở trong nhà cuối cùng cũng được đập hết. Ban đầu Trần Tĩnh tưởng rằng có thể thu được chín tấn tinh mễ, nhưng mà bây giờ chỉ còn có bảy tấn, chắc chắn là do cơn bão lần trước khiến không ít hạt bị rụng xuống ruộng. Đống tinh mễ này Trần Tĩnh và Dương Dật cùng nhau khiêng vào cất trong phòng chứa củi, chỗ đó hiện tại cũng không có nhiều củi lắm. Trần Tĩnh nói chờ đến mùa thu lên núi mới có nhiều củi khô, đến lúc đó sẽ chặt rất nhiều về để dự trữ cho mùa đông.

Lúc mượn thì cối đập thóc là do hai nhi tử của thôn trưởng đưa tới, lần này Trần Tĩnh và Dương Dật phải đem nó đi trả. Thực sự thì nó cũng không phải rất nặng, chỉ khoảng bảy tám chục cân thôi ( cân = , kg. Trong raw viết rõ là 斤 jin chứ không phải 公斤 gongjin, tức là cái thứ đó chỉ nặng tầm kg gì đó). Trần Tĩnh cũng định làm cho nhà mình một cái giống như vậy, nhưng mà mấy cái móc sắt gắn bên trên cối làm rất khó, cho nên đã chuẩn bị ba năm trời rồi, năm nay nếu chuẩn bị tốt mới đủ để làm một cái.

Hai người sắp xếp nhân lúc Nhóc Béo ngủ mới mang đi. Ngày hôm qua nhà trưởng thôn cũng đã bắt đầu thu hoạch tinh mễ rồi. Hiện tại tinh mễ ở ngoài ruộng đều đã chín vàng hết, nhưng mà đúng ra là phải đợi thêm hơn sáu bay ngày nữa. Tuy nhiên, thôn trưởng biết Trần Tĩnh đã đem tinh mễ thu hết nên hắn cũng không thèm đợi nữa, chỉ sợ giống với tình trạng của hai năm về trước. Hai năm trước, Trần Tĩnh nói muốn thu tinh mễ về trước cho yên tâm vì rất có thể trời sẽ mưa, người trong thôn không ai nghe lời y, kết quả là một số lượng lớn tinh mễ đã bị ngập nước, thối hết. Bây giờ thà rằng tin vẫn còn hơn không, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

“Tinh mễ nhà các ngươi đã đập xong hết rồi sao Tĩnh ca nhi, làm việc thật là nhanh. Dương Dật ngươi nha, cũng nên thường xuyên ra khỏi phòng, cả nhà ngươi vẫn cần một hán tử để làm trụ cột, ca nhi của ngươi thì ngươi phải tự biết yêu thương đấy.” – Thôn trưởng cười tủm tỉm cầm cái tẩu thuốc nói. Hắn cũng đã lớn tuổi rồi, cũng có nhiều nhi tử cho nên công việc trong nhà đa số là do hắn quyết định để cho mấy đứa con đi làm.

“Thôn trưởng nói rất đúng, ta nhất định sẽ yêu quý ca nhi nhà mình. Ngươi xem, bây giờ ta cũng đã học cách làm việc rồi, chờ đến lúc ta có thể làm tốt nhất định sẽ không để ca nhi nhà mình phải làm nữa.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.

Buổi tối ngày hôm sau, Dương Dật nấu một nồi nước hầm, Trần Tĩnh đưa đến nhà trưởng thôn một nửa. Từ sau khi Trần Tĩnh cứu được ca nhi nhà thôn trưởng, những năm nay nhà bên đó vẫn luôn giúp đỡ gia đình y. Những chuyện nhỏ nhặt thì thôn trưởng vẫn mặc kệ, nhưng mà nếu chuyện gì quá mức hắn sẽ đứng ra can thiệp.

“Tiểu Bảo nhớ ngồi canh chừng tinh mễ đó, nếu có con chim nào bay tới ăn thì nhớ phải lấy gậy trúc đuổi chúng nó đi đấy nhé.” – Trần Tĩnh căn dặn Tiểu Bảo đang ngồi ở sân.

“Vâng, a mỗ, hôm qua Tiểu Bảo cũng đã canh qua rồi.” – Tiểu Bảo ngồi ở cánh cửa, cầm trong tay một cây gậy trúc dài trên đầu có cột một mảnh vải nói.

Mấy thức bề bộn trong sân đều đã thu dọn xong hết, Dương Dật nằm ở cái ghế bên trong nhà chính, thân thể của hắn cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi rồi, mấy hôm nay đúng là quá mệt. Mặc dù mỗi buổi tối Trần Tĩnh đều xoa bóp cho hắn, nhưng mà toàn thân vẫn cảm thấy đau nhức, hắn nghĩ, ít nhất phải hơn mười ngày nữa mới có thể tốt lên được. Cái tình trạng này giống y như hồi trước chạy mấy ngàn mét ấy, toàn thân không có lực tới mức cảm giác đi đường hai chân cứ run hết cả lên.

“Phu quân, Tiểu Bảo nó ngồi ở cửa ra vào đấy, ngươi trông chừng nó để ta đi giặt quần áo.” – Trần Tĩnh ôm chậu quần áo bẩn ngày hôm qua chuẩn bị mang đi giặt, thấy Dương Dật cúi đầu uể oải nằm trên ghế liền bước tới sờ sờ trán hắn, không có phát sốt, xem ra phu quân là bị mệt đến rồi. Đây là lần đầu tiên hăn làm nhiều việc như vậy, xem ra chính mình đã quá chủ quan, ngày mai phải đi tìm Lý đại phu đến xem, hốt một ít thuốc cho phu quân bồi bổ.

Lúc Dương Dật nằm ở nhà chính đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì nghe thấy tiếng Nhóc Béo kêu, hắn ngay lập tức giật mình tỉnh dậy. Vỗ vỗ cái đầu một chút cho đỡ chóng mặt, nhìn ta ngoài thì thấy mặt trời vốn dĩ chói chang đang bị mây đen ùn ùn kéo tới che đi mất.

“Cha ơi! Cha ơi! Trời tối rồi, mau đem mễ mễ thu vào.” – Nhóc Béo nhìn thấy mây đen liền kêu to.

“Cái này không phải là trời tối, mà là trời muốn mưa. Nhóc Béo tránh qua một bên, để cha đem chỗ mễ mễ này thu vào nhà, nếu không toàn bộ sẽ bị ướt hết, năm nay làm cực khổ như vậy đều thành không công.” – Dương Dật nhảy dựng kêu lên, chạy vội ra ngoài sân, nhanh chóng cầm lấy bốn góc của của cái nia dùng sức hất tinh mễ vào bên trong gom thành một đống. Dương Dật nhớ rõ Trần Tĩnh hất đống tinh mễ gom vào một đống xong thì trực tiếp kéo cả cái nia vào nhà, sau đó chỉ cần đổ vào thùng chứa là được.

Nhà hắn hôm nay phơi hai cái nia, đem tất cả tinh mễ trong nhà có mang ra ngoài sân phơi nắng. Lúc sáng, Dương Dật còn nghe Trần Tĩnh nói phơi ngày hôm nay với ngày mai nữa là có thể đem bán, nếu bây giờ bị mưa ướt, số tinh mễ này sẽ không còn giá trị gì mấy, giá cả sẽ chênh lệch rất lớn.

Dương Dật cầm lấy cái hốt rác, nhanh chóng hốt toàn bộ tinh mễ cho vào trong sọt, rất nhanh cái sọt đã được lắp đầy. Cứ xúc được hai sọt thì hắn lại khiêng vào trong nhà chính, đổ vào trong thùng. Đi đi lại lại tầm bốn năm chuyến, số tinh mễ ở trên nia cũng đã vơi đi. Tiểu Bảo bên cạnh cũng cầm lấy một cái sọt nhỏ phụ giúp, Dương Dật bận rộn nên cũng mặc kệ, hắn bây giờ quan trọng nhất vẫn là phải đem toàn bộ số tinh mễ này vào nhà. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần mưa đừng có rơi xuống, đợi thêm một chút nữa, hắn sắp thu vào trong nhà hết rồi.

Không biết ông trời liệu có thể nghe được tiếng Dương Dật cầu nguyện không.

Trần Tĩnh khi nhìn thấy trời tối, thì nhanh chóng đem theo quần áo trở về nhà. Nhưng khi đi ngang qua ruộng tinh mễ nhà thôn trưởng, y bị gọi lại nhờ hỗ trợ. Nhà bọn họ số tinh mễ chưa gặt chỉ còn một chút, nếu nhanh nhanh thu lại thì có thể xong trước khi trời mưa đem được tất cả về nhà, nếu không khi mưa xuống, chỗ này toàn bộ sẽ bị nảy mầm hết. Trần Tĩnh nhìn về hướng nhà mình, cuối cùng buông chậu quần áo trong tay xuống, cầm lấy liềm nhảy xuống ruộng cắt tinh mễ để mấy người con trai nhà thôn trưởng khuân lên bờ chất lên xe bò.

Lảm nhảm: Dây mạng ở nhà bị đứt, mất mạng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có, phải dùng G để up truyện. Mà G hình như cũng sắp hư rồi hay sao ấy, mà nó cứ lúc có mạng lúc ko, load lâu kinh khủng.

Mèo nhà mình đg đẻ, hiện tại đã lòi ra đứa rồi. Đứa nào cũng xinh, nhìn đạng yêu lặm.

Ờm… Mn đọc chương này xong có thấy thực ra Trần Tĩnh rất là háo sắc ko? Ha ha ha. Cả Dương Dật nữa chứ. Nhìn chung cái đôi này đến vs nhau chính là tuyệt phối rồi đấy. Riêng bản thân mình thì mình cực kỳ cực kỳ thích kiểu thụ như Trần Tĩnh luôn, rất mạnh mẽ, lại ko kém ôn nhu, đã thế lại còn lưu manh ngầm nữa chứ.

Chương này thì mình chém cái khúc đập thóc phơi thóc hơi bị nhiều:v Mà hôm nay cũng ko thèm chèn hình minh họa luôn (tại vì G siđa quá, ko có load nổi hình Ọ.Ọ khóc dòng sông)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio