Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi A Lặc trốn đến hậu viện xong, Trần Tĩnh và Dương Dật lại tiếp tục ăn cơm. Tiểu Bảo mở to cặp mắt to lúng liếng có chút không lý giải được nhìn người lớn, vì sao A Lặc thúc thúc lại muốn trốn Tần thúc thúc vậy ta?

Trần Tĩnh vừa mới rửa chén đũa xong, Dương Dật ngồi ở trên giường đùa với tiểu ca nhi, Tiểu Bảo cũng cầm lấy một cái chuông lắc hấp dẫn lực chú ý của Quân Hạo.

“Dương Dật, ngươi có gặp A Lặc không? Y có chạy tới nơi này không?” – Tần Huy hỏi.

“A Lặc làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” – Dương Dật hỏi lại.

Tần Huy thấy Dương Dật bày ra vẻ mặt ta không biết gì hết thì không hỏi hắn nữa, nhưng mà hắn thực sự không nghĩ ra A Lặc ngoại trừ chạy đến nơi này còn có thể đi đâu được.

“Trần Tĩnh, ngươi có nhìn thấy A Lặc ở đâu không?” – Tần Huy vừa nhìn thấy Trần Tĩnh đi vào nhà chính liền kéo lại hỏi.

Trần Tĩnh nhìn Tần Huy từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, cười cười nhưng không trả lời.

Nhìn bộ dạng của Trần Tĩnh, Tần Huy liền biết A Lặc nhất định là trốn ở đây, rất có thể tiểu tử kia đã dặn Dương Dật và Trần Tĩnh đừng tiết lộ.

“Tiểu Bảo, lại đây với Tần thúc thúc.” – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Dương Dật thấy Tiểu Bảo bị ôm ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng nhìn Trần Tĩnh.

“Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, Tiểu Bảo không có đáp ứng A Lặc cho nên cũng không tính là bọn họ nói ra.

A Lặc chuyển ghế đến phòng của người hầu, trước mặt y để rất nhiều vạc lớn vạc nhỏ. A Lặc rụt thân thể lại vào một góc cắn bánh mì, từ tối hôm qua tới giờ y chưa ăn gì, bụng đã sớm đói đến kêu vang, không ổn nhất chính là địa phương bị chà đạp cả đêm kia, bây giờ chỗ đó đang nóng rát, đau nhức vô cùng.

Nhớ lại sự tình mình đã làm tối qua, việc Tần Huy sau khi tỉnh lại cũng đã nằm trong dự đoán của y rồi.

Đột nhiên căn phòng vốn tăm tối hé sáng, A Lặc vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Huy, y dù nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ cáo trạng, cuối cùng lại để lọt cái tên nhóc con này.

“Cuối cùng vẫn bị ngươi tìm thấy, mặc kệ ngươi muốn đối ta thế nào cũng được, ta sẽ không chạy nữa. Nhưng mà, Tần Huy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta thực sự rất thích ngươi. Ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã yêu mến ngươi rồi, có lẽ lần đầu tiên cảm giác có thể nhầm lẫn, nhưng mà càng về sau thì cảm giác đó càng rõ ràng, ta yêu ngươi. Cho nên, ngày hôm qua sau khi ngươi uống say ta mới làm như vậy.” – A Lặc chầm chậm nói.

Tần Huy nhìn người ca nhi mà từ trước tới giờ hắn vẫn một mực coi là hán tử này, thật không ngờ hôm qua sau khi uống say hắn lại kéo người này lên giường. Tuy rằng lúc đó thực sự rất say, nhưng cũng không đến mức một chút cảm giác cũng không có, mà cũng bởi vì đối với người này có cảm giác cho nên hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy.

“Ăn cái này ngươi cũng không sợ bị đau bụng sao? Thân thể không thoải mái thì phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi mới đúng chứ.” – Tần Huy nói.

“Tần Huy, ngươi…” – nghe hắn nói, hai mắt A Lặc trừng lớn, y chưa từng nghĩ qua người này lại có thể yêu thích mình.

“Nếu đối với ngươi không có chút cảm giác nào ta cũng sẽ không kéo ngươi lên giường, chỉ là từ trước tới giờ vẫn không nghĩ rằng ngươi là ca nhi mà thôi.” – Tần Huy nói xong vươn tay ra.

“A Lặc thúc thúc, ta không phải cố y. Tiểu Bảo rõ ràng không nói A Lặc thúc thúc ở nơi nào, là Tần thúc thúc đã biết trước.” – Tiểu Bảo đáng thương hề hề nhìn A Lặc. Tần Huy chỉ cần nhìn xem mắt của Tiểu Bảo hướng đến nơi nào là biết y ở đâu rồi, đâu cần nó phải nói ra cơ chứ.

A Lặc cầm lấy tay Tần Huy, đứng lên, chỗ kia thực sự không phải đau thường đâu, y cắn răng nghĩ.

“Không nên ăn thứ này nữa, đi uống chút cháo, vài ngày nữa mới có thể dễ chịu hơn một chút.” – Tần Huy nói.

Hai người một lần nữa trở lại nhà chính, Dương Dật và Trần Tĩnh vẫn còn đang đùa với hai tiểu ca nhi. Lúc này, Dương Dật cũng đã ngáp rất nhiều lần rồi, bình thường đến giờ này hắn đã sớm nằm trên giường ngủ trưa.

“Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? A Lặc sao lại phải trốn Tần đại ca?” – Trần Tĩnh tiếp nhận Tiểu Bảo từ tay Tần Huy hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là rượu say làm bậy, A Lặc sợ ta trách cho nên mới trốn tránh ta.” – Tần Huy vừa cười vừa nói.

“Không có việc gì là tốt rồi. Nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của y như vậy chúng ta cũng bị y dọa cho sợ hãi, sợ hai người các ngươi đánh nhau.” – Dương Dật nói.

“Mấy ngày này cứ để cho A Lặc ở lại nhà các ngươi đi, chỗ ta bên kia lúc nào cũng ồn ào, không thích hợp. Trần Tĩnh, có còn cháo không? A Lặc hai ngày này chỉ có thể ăn mấy thứ mềm mềm lỏng lỏng, nếu không y lại phải chịu khổ rồi.” – Tần Huy nói.

Dương Dật nhìn nhìn A Lặc, bình thường tên này sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận, hai mắt sáng ngời, giờ nhìn lại tuy rằng tâm tình của hắn có vẻ không tồi, nhưng mà sắc mặt lại tái nhợt bất thường, rất có thể là bị Tần Huy giày vò cả đêm rồi. Nghĩ vậy trong lòng hắn lại cười gian.

Cả đêm qua bị Tần Huy giày vò đến thảm đã đói bụng lắm rồi, giờ cầm lấy bát cháo nóng Trần Tĩnh đưa qua, A Lặc hai ba miếng liền húp sạch. Vốn dĩ y muốn ăn thêm cái gì đó nữa, nhưng mà bị Tần Huy nhìn một cái liền ngoan ngoãn buông đũa xuống.

Thấy một màn này Dương Dật thiếu chút nữa là bật cười, như thế nào mà A Lặc nhìn thấy Tần Huy lại cứ như chuột nhìn thấy mèo thế kia chứ.

“Tần đại ca, ngươi dẫn A Lặc đi tắm qua đi, sau đó bôi chút thuốc.” – Trần Tĩnh lấy thuốc cao mát lạnh đưa cho Tần Huy.

“Đừng có nhìn mãi như vậy chứ, đợi lát nữa ta đi nấu chút canh cho ngươi, ngươi uống rồi sẽ đỡ nhanh hơn một ít.” – Tần Huy thấy A Lặc chưa ăn no liền nói.

Đợi Tần Huy mang A Lặc đến hồ nước nóng tắm rửa, Trần Tĩnh liền cùng Dương Dật ôm hai tiểu ca nhi lên lầu, mà Dương Dật cũng bị y cưỡng chế bắt đi ngủ.

Thời điểm Trần Tĩnh đem phòng nghỉ cho khách ở lầu một Vọng Nguyệt Các dọn dẹp sạch sẽ thì Tần Huy cũng đã ôm A Lặc thân hình cao lớn tiến đến. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy khuôn mặt A Lặc bởi vì thẹn thùng mà đỏ bừng như vậy.

“Ta ra ngoài đây, không quấy rầy hai người các ngươi nữa.” – Trần Tĩnh cười cười nháy mắt với A Lặc nói khiến y lập tức vùi mặt vào trong thảm. Y thực sự là chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nữa, toàn bộ dũng khí đều đã dùng hết vào lúc vịn Tần Huy lên giường rồi.

Đến chiều, Tần Huy mang đến rất nhiều đồ ăn, nửa quả bí đao, canh bồ câu đã hầm chín, còn có một ít xương sườn để bữa tối hầm với quả bí đao kia làm canh, đồng thời hắn cũng mang đến một tin tức xấu.

“Ngươi uống canh đi. Trần Tĩnh, gần đây tình hình phía Tây Lương không được tốt lắm, thương đội của chúng ta bị cướp, rất nhiều người không thể trở về, biên cảnh có lẽ sắp có chiến loạn rồi.” – Tần Huy thấy A Lặc đang vô cùng tò mò thì cảnh cáo y một cái rồi quay sang nói với Trần Tĩnh.

“Tám năm trước Trịnh tướng quân, ca ca của ngươi, đánh cho Tây Lương phải bỏ chạy. Nhưng mà vị tướng quân hiện tại ở biên quan là một người rất bảo thủ, chúng ta ở chỗ này khả năng sẽ không được an toàn. Bây giờ việc gì cũng phải chuẩn bị sẵn cho tốt, nhất là ngươi đấy, phải chăm sóc cho cả Dương Dật và hài tử cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.” – Tần Huy có chút trầm tư nói.

“Theo ý của Tần đại ca thì hiện tại biên quan đã bắt đầu có biến rồi sao? Nếu thực sự là như vậy thì ta đúng là phải chuẩn bị chuyện trong nhà cho tốt. Bây giờ Tây Lương thực sự tiến công thì chỗ chúng ta đúng là nơi phải đứng mũi chịu sào rồi.” – Trần Tĩnh nói. Y biết rõ thắng lợi năm đó không có đánh cho quân Tây Lương tan tác toàn bộ, trận đó vốn dĩ là y đánh, sao có thể không rõ cho được. Bây giờ cũng đã qua tám năm, hài tử của bọn họ cũng đã trưởng thành không ít, quốc lực của Tây Lương cũng đã mạnh hơn nhiều.

“Kỳ thực, cách tốt nhất là ngươi mang theo Dương Dật vài hài tử trở về Thượng Kinh, đợi sau này chiến tranh qua rồi lúc đó lại trở về, như vậy là an toàn nhất. Ngươi dù thế nào cũng là đệ đệ của Trịnh tướng quân, nếu như để bọn chúng biết được thì ngươi, hài tử và cả Dương Dật sẽ càng thêm nguy hiểm.” – Trong chuyện này người nguy hiểm nhất là Dương Dật và mấy hài tử. Tần Huy biết Trần Tĩnh rất mạnh, người bình thường căn bản không thể thương tổn y được. Nhưng mà nếu như thực sự có nguy hiểm, Trần Tĩnh sẽ không thể vứt bỏ Dương Dật và hài tử mà chạy một mình, cho nên đến lúc đó người phải chết không nghi ngờ gì chính là y.

“Tần đại ca, A Dật nhất định sẽ không muốn rời khỏi nơi này. Cuộc sống ở Thượng Kinh cũng không thích hợp với A Dật. Đoạn thời gian trước ta ở trên núi phát hiện một chỗ, chỗ kia rất an toàn, cũng rất ẩn mật, nếu có người có thực lực ngang bằng ta nhưng vận khí không tốt cũng không nhất định phát hiện được chỗ đó.” – Trần Tĩnh nói. Trong khoảng thời gian này y vẫn thường xuyên đến đó quan sát, dự định sẽ dựng một căn nhà trúc ở đó trước khi mùa hè đến, đến lúc đó khẳng định A Dật nhất định sẽ rất cao hứng.

“Có địa phương an toàn như vậy sao?” – Tần Huy hỏi.

“Tần đại ca, nếu như khoảng thời gian này tình hình biên cảnh đã khẩn trương như vậy, vậy thì không bằng chúng ta dứt khoát ở chỗ đó dựng phòng trúc cho tốt. Ta đã kiểm tra nơi đó kỹ rồi, chỉ cần bắt tay vào làm là được, lúc đó ngươi cũng dựng một gian, nếu không có chuyện gì thì mùa hè cũng có thể đến đó nghỉ mát, chỗ đó so với bên này rất mát mẻ đấy.” – Trần Tĩnh nói.

“Thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta đi xem một chút. A Lặc, chờ thương thế của ngươi tốt lên hãy đến xem, trước tiên cứ đem thân thể dưỡng khỏe rồi lại nói.” – Trần Tĩnh cười nói với A Lặc đang kích động.

“Ngươi nghe lời một chút cho ta, đừng gây thêm phiền. Nếu như nằm mãi một chỗ cảm thấy nhàm chán có thể giúp Dương Dật chăm sóc tiểu ca nhi, ta và Trần Tĩnh đi ra ngoài, cơm tối cứ để A Dật làm đi, nếu muốn ngươi cũng có thể đi giúp một chút.” – Tần Huy vỗ vỗ đầu A Lặc nói. Đối với y, hiện tại hắn vẫn không biết phải dùng thái độ gì để đối đãi. Trước kia, hắn vẫn một mực coi A Lặc như hán tử, dù là việc nặng nhọc cũng để cho y làm, hiện tại, trong lòng Tần Huy lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Thật tốt quá. Ta đã sớm nằm đến phát chán rồi. Các ngươi đi đi. Ta giúp Dương Dật nấu cơm, chăm sóc tụi Tiểu Bảo.” – Vừa được Tần Huy phê chuẩn, A Lặc đã sung sướng đến nhảy lên, y bị bắt ép nằm từ trưa đến giờ, tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi nhưng đầu óc rất thanh tỉnh, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào, eo cũng vì nằm nhiều mà mềm nhũn cả ra. Kết quả của việc kích động dĩ nhiên là làm ảnh hưởng đến miệng vết thương khiến A Lặc đau đến nhe răng.

Tần Huy nhìn A Lặc, hắn thật không ngờ y vậy mà cũng có phần tính cách như trẻ con như vậy. Nhìn bộ dạng kia của y đại khái là bị động đến miệng vết thương rồi đi, trong mắt hiện lên một ít thủy quang, nhìn cũng mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.

“Tiểu Bảo, đệ đệ đã tỉnh lại chưa?” – A Lặc đi đến sân nhỏ trong Thường Thanh Các nhỏ giọng hỏi.

“Khanh khách…” – không đợi Tiểu Bảo trả lời, Quân Hạo đã thay ca ca lên tiếng, tiểu gia hỏa vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc liền khanh khách cười rộ lên. Hiện tại bọn nó không có việc gì liền lập tức muốn tìm người lớn chơi đùa cùng.

A Lặc ngồi trêu chọc Quân Hạo và Quân An một lúc rồi mới để Tiểu Bảo trông chừng đệ đệ để đi giúp Dương Dật làm cơm tối.

“Dương Dật, có gì cần giúp không?” – A Lặc đi vào trong bếp, thấy Dương Dật đang bận rộn liền hỏi.

Vừa ngẩng đầu lên Dương Dật đã nhìn thấy A Lặc, vừa rồi Trần Tĩnh và Tần Huy đã đi ra ngoài, bữa tối hôm nay là hắn phụ trách chuẩn bị.

“A Lặc, ngươi dậy ra đây làm gì, không sợ một lát Tần đại ca trở về nhìn thấy lại mắng sao? Ở đây cũng không có việc gì đặc biệt cần ngươi giúp cả. Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta cắt bí đao thành từng vòng, bỏ ruột rôi cắt thành từng khối bằng ngón tay, làm xong rồi thì đi nằm đi, đợi khi nào nấu xong ta lại gọi.” – Dương Dật nhìn nhìn số thức ăn muốn làm, cũng chỉ có việc này là có thể để A Lặc đi làm mà thôi. Vừa rồi hắn cũng nghe thấy bụng A Lặc kêu vang rồi, một người cao lớn như y, buổi trưa mới uống có một chút cháo làm sao có thể không đói bụng cho được chứ.

Phía trước trang viên không xa có một ngọn núi cao vút đứng sừng sững một mình trong mây, đỉnh núi này sườn núi dốc đứng, ngoại trừ một trăm mét đầu tiên có thể miễn cưỡng bò lên, về sau nếu không có khinh công thì tuyệt đối không dễ leo lên một chút nào.

“Tần đại ca, đi theo ta, ta cũng chỉ là trong lúc vô tình mới phát hiện được đấy.” – Trần Tĩnh nhẹ điểm chân một cái, hướng chỗ cao nhảy lên. Mặc dù sườn núi dốc đứng nhưng mà từ trong khe núi vẫn mọc ra không ít cây cối, hơn nữa lại rất nhiều dây leo, nho dại mọc ra.

Hai người dùng khinh công nhảy lên ước chừng khoảng hơn năm trăm mét, lúc này Tần Huy thấy được một chỗ giống như Nhất Tuyến Thiên, nhưng mà bởi vì xung quanh mọc đầy dây nho cho nên nếu như không tới gần căn bản là nhìn không rõ.

“Tần đại ca, vào bên trong này xem.” – Trần Tĩnh dẫn Tần Huy đi vào bên trong. Nơi này tuy rằng hình dung như Nhất Tuyến Thiên nhưng mà cửa vào rộng khoảng ba mét, cũng coi như khá lớn.

“Ta đã đem số dây leo bên trên kéo xuống bớt, vì thế ánh sáng mặt trời lọt vào cũng không ít, ở chỗ này cũng khá mát mẻ.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, chỉ có điều đường này hơi khó đi một chút.

Hai người đi vào thêm chừng năm mươi mét nữa thì Tần Huy liền nhìn thấy một địa phương vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời chiếu vào lộng lẫy vô cùng. Đây là một cái sơn cốc nhỏ rộng khoảng một hai trăm mẫu, trên trong mọc không ít trúc, còn có một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong núi, chầm chậm biến mất vào trong nham bích.

“Tần đại ca, huynh cảm thấy ở chỗ này dựng một dãy phòng trúc nghỉ mát thế nào?” – Trần Tĩnh hỏi.

“Rất không tồi. Ở trên này rất mát mẻ, hơn nữa nếu thực sự quân Tây Lương có đến thì chỗ này cũng rất an toàn, một nơi lớn như thế này chúng ta cũng có thể tự cấp tự túc được một đoạn thời gian rất dài.” – Tần Huy cảm thấy nơi này thực sự rất không tệ.

“Bên kia còn có một cái thác nước nhỏ, quan trọng nhất là từ nơi này còn có thể nhìn thấy trang viên. Kỳ thực ta đã từng chạy tới chỗ này xem A Dật nấu cơm, cái loại khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà ấy cảm giác rất tốt, rất hạnh phúc.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y muốn tới nơi này chỉ cần dùng thời gian uống nửa chén trà là đủ.

Lảm nhảm: Anh Huy nghĩ bạn Lặc là hán tử mà vẫn có cảm giác, lại còn rượu vào loạn tính với bạn ấy. Chậc chậc chậc… thặc là ko thể xem thường anh đc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio