Ngốc tử trầm mặc một trận, rồi sau đó khẽ gật đầu.
Lục Thanh không rõ khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì Tiểu Ngốc Tử có thể hiểu biết bao nhiêu, thế nhưng hắn có thể khẳng định, Tiểu Ngốc Tử cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Kết quả như vậy làm cho tâm tình của hắn có chút phức tạp cùng mâu thuẫn, một phương diện Lục Thanh vui mừng vì trí lực của Tiểu Ngốc Tử dần dần khôi phục, về phương diện khác thì Lục Thanh cũng lo lắng rằng thế giới của Tiểu Ngốc Tử đang chậm rãi bị nhiễm đen đi.
Hắn dắt bày tay có chút lạnh lẻo của Tiểu Ngốc Tử, vẻ mặt không thay đổi:“Ta đi nhóm lửa, hôm nay ngủ đỡ một đêm đi.”
Tiểu Ngốc Tử yên lặng đi theo phía sau Lục Thanh, không nói một câu. Nhưng mà chính là như vậy, lại làm cho Lục Thanh càng thêm lo lắng.
Dưới tác dụng của bếp lò, giường đất ấm áp lên rất nhanh, sau khi Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử tắm xong, liền lên giường ngủ. Hai người vốn một người một chăn, nhưng mà Xuân Hoa lại tự tiện lấy chăn Lục Thanh đắp, cho nên buổi tối hôm nay, Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử chỉ có thể tiến vào trong một ổ chăn mà ngủ.
Chăn không lớn, hai người đành phải cuộn mình cùng một chỗ mới có thể miễn cưỡng che được toàn bộ thân thể. Khi Tiểu Ngốc Tử ôm lấy Lục Thanh, thì tâm tình vốn suy sụp giờ mới tốt lên một chút. Y vốn có tâm tính trẻ con, thích ôm người ngủ, thế nhưng Lục Thanh lại không cho, tình huống hôm nay là lần đầu tiên phát sinh làm cho lòng Tiểu Ngốc Tử tràn đầy hoan hỉ.
“Hảo, Bảo Bảo không nháo!”
Lục Thanh vốn đang ở tuổi thanh niên cường tráng, mỹ nhân trong ngực, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đã là không dễ dàng, ai ngờ mỹ nhân kia lại vạn phần không thành thật, luôn vặn vẹo thân thể mình. Hắn cảm giác con sói vốn ấn dấu trong thân thể mình đang chậm rãi tỉnh lại, nhưng người khởi xướng kia lại vẫn mang một bộ dáng thiên chân vô tà, không khỏi làm cho người ta hỏa khí càng vượng.
Tiểu Ngốc Tử không hề có cảm giác mình làm sai chuyện gì, y ủy khuất nhìn Lục Thanh, quyệt miệng than thở:“Ôm một cái, ôm một cái ~” [yuki-hana: chết anh rồi]
Lục Thanh bất đắc dĩ, đành phải vươn cánh tay ra, đem Tiểu Ngốc Tử gắt gao ôm sát trong ngực.
Trong bóng đêm tăm tối, xúc cảm trong lòng bàn tay trở nên phá lệ rõ ràng, toàn bộ thân thể Lục Thanh bắt đầu nóng lên, giống như một hỏa lò tản ra nhiệt lượng.
Ở nông thôn, giường nhiệt vốn đã nóng, cộng thêm thân thể hai người thiếp hợp gắt gao làm cho nóng càng thêm nóng. Tiểu Ngốc Tử bị nóng quá ngủ không được, nhưng lại vẫn không muốn Lục Thanh buông tay ra. Đột nhiên, Tiểu Ngốc Tử từ trong ổ chăn ấm áp chui ra, tiếp theo là một trận thanh âm sột soạt. Sau đó, Tiểu Ngốc Tử cả người trần trụi chui vào trong long ngực ấm áp của Lục Thanh, gắt gao ôm lấy Lục Thanh, cảm thấy mỹ mãn mà đi vào giấc ngủ.(^_^)
Thân thể Lục Thanh có chút cương trực, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, hắn chỉ có thể bắt buộc chính mình không loạn tưởng. Hiện tại, sự tự chủ của Lục Thanh thật sự phát huy tác dụng, tuy rằng Lục Thanh rất muốn hóa thân thành sói đói mà bổ nhào vào trên người Tiểu Ngốc Tử để làm này nọ một phen, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt toàn tâm ỷ lại của Tiểu Ngốc Tử khi nhìn mình thì Lục Thanh chỉ có thể chịu đựng. (^_^). Kiếp trước, hắn tôn sùng đạo lý thà thiếu chứ không làm ẩu, cho nên khi ở hiện đại, hắn cũng là một lão quang côn, hiện tại thật vất vả động tâm, đối phương lại là một Tiểu Ngốc Tử không hiểu biết cái gì. Rõ ràng hai người là phu thê hợp pháp, nhưng Lục Thanh lại không hạ thủ.
Tiểu Ngốc Tử ngủ rất nhanh, tiếng ngáy an ổn cơ hồ là lập tức vang lên, khiến ánh mắt đã biến hồng của Lục Thanh chậm rãi nhu hòa xuống. Từ từ mà đến, chuyện tình cảm, gấp không được.Lục Thanh nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ phút yên tĩnh khó được này.
Một đêm như vậy chú định là gian nan.
Tiểu Ngốc Tử ngủ được vô cùng tốt, cơ hồ là ngủ một giấc thẳng đến hừng đông. Nhiệt độ trên giường đã sớm hạ xuống, nhưng mà y vẫn còn cùng với Lục Thanh nằm trong ổ chăn, cho dù mấy ngày nay, buổi sáng sớm thường hay rét lạnh, hiện tại cũng rất là ấm áp.
Lòng tràn đầy hoan hỉ ôm lấy phu quân mà y thích nhất, lại phát hiện hôm nay phu quân có chút gì đó không thích hợp?
“Phu quân ~” Tiểu Ngốc Tử nhỏ giọng đánh thức Lục Thanh.
Nghe được thanh âm, Lục Thanh mở to mắt, một đêm không ngủ làm cho trong mắt của hắn phủ đầy tơ máu, thoạt nhìn có chút khủng bố. Tiểu Ngốc Tử bị bộ dáng tiều tụy của Lục Thanh làm cho hoảng sợ, sốt ruột lay ánh mắt Lục Thanh để xem, một tia buồn ngủ cuối cùng cũng không thấy.
“Ánh mắt! ánh mắt đỏ!”
Mang theo thanh âm khóc nức nở để người đau lòng, Tiểu Ngốc Tử gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, Lục Thanh mới vừa muốn lên tiếng an ủi, liền cảm giác được vài giọt nước mắt ấm áp nện ở trên mặt mình.
“Bảo Bảo không khóc.” Lục Thanh vừa mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình có bao nhiêu khàn khàn.
Lúc này nước mắt Tiểu Ngốc Tử càng chảy nhiều hơn. Lục Thanh không có biện pháp, đành phải hống Tiểu Ngốc Tử trước, ôn nhu lau hết nước mắt trên mặt y, an ủi nói:
“Bảo Bảo không khóc, mặc quần áo trước được không, chờ Bảo Bảo mặc quần áo xong thì ta liền vô sự.”
Tiểu Ngốc Tử nghẹn ngào nói:“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, ta không lừa Bảo Bảo, Bảo Bảo mặc quần áo nhanh lên đi.” Lục Thanh vừa cầm quần áo đưa cho Tiểu Ngốc Tử, vừa nói.
Tiểu Ngốc Tử nhu thuận tự mình mặc quần áo, mà Lục Thanh thì lại cầm ra hồ lô thần kỳ của mình, đầu tiên là uống một ngụm nhỏ, sau đó lại tích vài giọt vào trong hai mắt của mình. Linh dịch có hiệu quả cực nhanh, quần áo Tiểu Ngốc Tử còn chưa mặc xong thì phát hiện thân thể Lục Thanh đã hoàn toàn khôi phục bình thường. Y vui vẻ vỗ vỗ tay, sau đó nở một nụ cười thật tươi.
Tuy rằng Lục Thanh thức suốt đêm, thế nhưng bởi vì có linh tuyền nên hắn cũng không cảm thấy rất mệt, ngược lại tinh thần của hắn vẫn là sáng láng.
Bình thường thì hai người ăn sáng trong điếm, bất quá hôm nay Lục Thanh tính toán thu thập một chút đồ đạc để chuyển đi, cho nên hắn dùng nguyên liệu nấu ăn hiện có nấu thành một nồi cháo, sau đó lại xào một chút khoai tây ti.
Sau khi Lục Thanh cơm nước xong liền bắt đầu thu thập nhà gỗ nhỏ, hiện tại hắn không nghèo như trước kia, ngay cả bàn ghế cũng đều phải lấy từ Lục gia, cho nên trừ một ít đồ vật bên người thì Lục Thanh cũng không tính toán mang đi hết.
Bọn họ tuy rằng phải chuyển nhà, nhưng sinh hoạt trong nhà gỗ nhỏ lại chiếm một hần quan trọng trong trí nhớ của hắn, cho dù chuyển đi, nơi này cũng như cũ là nhà của bôn họ. Lục Thanh lưu lại phần lớn đồ vật ở nơi này, biết đâu nếu có một ngày không có chỗ có thể đi, thì hắn còn có thể trở lại nơi này mà ở.
Đợi cho đến khi Tiểu Ngốc Tử ăn cơm xong, mễ mễ cũng ăn no, Lục Thanh đem mấy thứ hắn muốn mang đi đều bỏ vào trong xe ngựa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa nhà gỗ nhỏ lại. Trước mắt còn chưa tìm được tòa nhà vừa ý, cho nên tạm thời Lục Thanh vẫn cần ở trong hậu viện của Thực Vi Thiên, cứ như vậy về sau mỗi ngày sáng sớm cùng buổi tối cũng không cần bôn ba ở trên đường, hơn nữa bên trong thị trấn vẫn là phương tiện hơn nhiều, cho dù là buổi tối thì ngã tư đường cũng rất náo nhiệt.
Sau khi đến thị trấn, điều khiến Lục Thanh không hề nghĩ đến là, hôm qua vừa mới thương lượng điếm mới, hôm nay đã có thể khai trương. Tuy nói rằng trước đó mình đã chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, thế nhưng tốc độ của Tần Hải vẫn khiến cho Lục Thanh giật mình một chút.
Tần Hải đứng ở cửa điếm, tuyên truyền về điếm mới của Thực Vi Thiên cho mọi người. Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi, đương nhiên, thanh âm nghi ngờ cũng là không thiếu, nhất là khi Tần Hải nói, mỗi người chỉ cần giao một số ngân lượng cố định là có thể tùy tiện ăn uống, toàn bộ mọi người ở huyện Phương Lâm đều chấn kinh. Có người lắc đầu:
“Làm sao có chuyện tốt như vậy, nếu thật sự đúng như vậy thì phỏng chừng không bao lâu Thực Vi Thiên sẽ đóng cửa.”
Còn có người nói:Vậy cũng không nhất định, sức ăn của một người có hạn, chẳng lẽ còn thật sự vì một chút lợi nhỏ mà làm mình nghẹn chết sao !”
Còn có người nóng lòng thử hỏi Tần Hải định giá bao nhiêu, còn có người chỉ đến xem náo nhiệt, thậm chí có người đến vì muốn biết hôm nay điếm mới khai trương thì có phát đồ miễn phí hay không, tóm lại có thể thấy được, quy định của điếm vừa xuất hiện thì đã khơi dậy được hứng thú của mọi người. Có nghi ngờ, đây là đương nhiên.
Lục Thanh cũng đã sớm đoán trước dân chúng sẽ không dễ dàng tin tưởng hình thức buôn bán này, dù cho danh dự của Thực Vi Thiên đã là phi thường tốt. Nguyên bản khi Thực Vi Thiên đẩy ra lẩu thì có thể coi như là độc lĩnh phong trong giới mỹ thực ở huyện Phương Lâm, cơ hồ là mỗi người đều muốn nhìn xem bọn họ sẽ phát triển tiếp tục như thế nào. Nhưng mà hiện tại, loại hình thức tự chọn vừa xuất hiện, thì có rất nhiều người cho rằng chưởng quầy Thực Vi Thiên bị ngốc, nếu thật sự làm như vậy, nhất định sẽ đền tiền đền danh dự. Lục Thanh đối với việc này, chỉ cười lạnh nhạt, không đưa ra bất cứ đánh giá nào.
Tần Hải tuyên bố điếm mới chính thức bắt đầu buôn bán, nhưng mà dân chúng ở huyện Phương Lâm vẫn có chút chần chờ, người đi vào ăn cơm, ít ỏi không có mấy. Chung quy điếm quy mới mẻ này khiến mọi người rất là xa lạ, sợ bị lừa. Lúc này, có tiếng nói của một người trong đám đông phát ra:
“Sợ cái gì, ta thử xem trước!”
Mọi người quay đầu, sau khi nhìn thấy người này thì biểu tình đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lại lộ ra biểu tình vi diệu.
Nguyên lai người này chính là một đại vị vương có danh trong huyện, từng có người nhìn thấy hắn ăn mười bát mì mới lấp đầy bụng. Cũng chính là vì người này có thân phận là đại vị vương, cho nên biểu tình của mọi người mới vi diệu như thế. Ngươi ngẫm lại xem, chỉ trả một ít bạc như thế, lại có thể ăn nhiều như vậy, nếu Thực Vi Thiên có thể chấp nhận thì dân chúng mới có thể tin tưởng thuyết pháp của Thực Vi Thiên. Chung quy đại bộ phận dân chúng đều đánh giá dựa vào sức ăn, cho nên căn bản không phải là đối thủ của vị đại vị vương này. Nếu hắn đều có thể ăn, như vậy chính mình cho dù ăn nhiều, cũng sẽ không cảm thấy trong long bất an.
Nhưng mọi người không biết là, đại vị vương này, chính là do Tần Hải mời đến tuyên truyền cho điếm mới, làm cho dân chúng an tâm. Vì thế huyện Phương Lâm liền xuất hiện một cảnh tượng kì lạ– Một người có thân hình cao lớn mập mạp ngồi bên trong tửu lâu ăn to uống lớn, một bàn tiếp một bàn thịt, mà dân chúng thì đứng ở bên ngoài hiếu kì mà nhìn chằm chằm người này. Đại vị vương vẫn ăn nửa canh giờ, mới ợ hơi, ném một tiền bạc rồi nghênh ngang rời đi.
Từ đầu tới đuôi, không có người ngăn cản hắn ăn thịt, cũng không ai bởi vì hắn trả bạc quá ít mà ngăn cản cước bộ của hắn.
Đây chính là chi nhánh đầu tiên của Thực Vi Thiên!