Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

chương 37: nói lại năm đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta có thể cân nhắc phối hợp ngươi…..”

Giang Tiều lúc này vẫn đang cân nhắc thật kĩ, “Bất quá, trước tiên ngươi phải nói cho ta biết lúc đầu đã có chuyện gì xảy ra.” Sau đó, hắn mới có thể quyết định.

Chuyện năm đó, Giang Tiều muốn biết tường tận tất cả.

Không ai chịu nói cho hắn biết, vậy thì trực tiếp hỏi người trong cuộc là được rồi.

“Cũng được.”

Không phải đáp ứng mù quáng cũng không phải không đáp ứng, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ nhận được một đáp án như vậy. Lôi liếc nhìn Giang Tiều, trên mặt có một chút ngạc nhiên, đối với chuyện này hắn tự đưa ra định đoạn của mình.

“Trước khi ngươi nói, ngươi phải thề, cam đoan những lời nói kế tiếp đều là sự thật.”

Giang Tiều đưa ra yêu cầu, ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn Lôi thật kỹ.

“Được rồi, ta dùng danh nghĩa tự nhiên chi thần thề…..”

Lôi cười khổ, xem ra hắn trong lòng Giang Tiều một chút uy tín cũng không có. Cũng là, ai bảo lúc trước hắn từng làm chuyện như vậy làm chi.

“Không, ta muốn ngươi dùng mẹ ngươi thề.”

Giang Tiều lần thứ hai ngắt lời hắn, tự nhiên chi thần có đôi khi cũng chưa chắc có thể tin được, đây là bài học kinh nghiệm mà hắn nhận được từ Kiều. Chẳng qua, mấy lần bọn họ nhắc đến mẹ Lôi, đều không giống nhau… Cái tòa nhà đá thật lâu không có người ở này, lại là chỗ tin cậy nhất mà Lôi khi nghĩ đến…. hẳn là Lôi gia.

Cái tòa nhà đá này đối với y mà nói, có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt mà theo một số phương diện có thể nói lên y hẳn là một con người rất trọng tình cảm.

“Ngươi…” phản ứng đầu tiên của Lôi là phẫn nộ, nhưng sau đó lắng xuống rất nhanh, hắn thở dài một hơi, “Được rồi, ta dùng ta danh nghĩa mẹ ta thề, những lời tiếp theo đều là sự thật. Nếu vi phạm, bà ấy sẽ không được yên nghỉ.”

Lúc này Giang Tiều mới vừa lòng, ra hiệu hắn tiếp tục nói tiếp.

“Kể từ đầu luôn sao? Đó là một câu chuyện rất dài.” Nghĩ tới những năm qua trải qua đủ thứ chuyện, trong mắt Lôi tràn ngập chua sót.

Ánh mắt dừng trên bức tường kia, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh, có chút hoài niệm mà nói: “Ta, Y Ân còn có Đạt Lý, từng là bạn tốt nhất của nhau. Mẹ ta, đối với bọn họ cũng đặc biệt tốt.”

Ngón tay thon dài lướt qua một vết tích khắc sâu trên vách tường, hắn quay lại cười với Giang Tiều, “Khi đó, Y Ân chỉ cao như vậy. Cái này là Đạt Lý còn đây là ta.”

“Y Ân từng ở chỗ này đáp ứng mẹ ta, sẽ chăm sóc ta thật tốt.” Lúc đó, hắn không rõ vì sao mẹ lại nói những lời như vậy, mãi cho đến thật lâu về sau mới hiểu ra… thì ra khi đó mẹ hẳn đã chết tâm (không còn hy vọng).

“Mười một năm trước, Lang Tộc xâm lấn, cha ta hy sinh trong lúc chiến đấu. Kể từ đó, mẹ dường như đã không muốn sống cô đơn một mình như thế! Sở dĩ đợi thêm một năm, là vì muốn báo thù cho cha.”

Giang Tiều nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lôi, phỏng đoán trước kia y nhất định có một gia đình rất hạnh phúc, cha mẹ của y nhất định cũng rất yêu nhau.

“Thì ra là vì đã hứa như vậy, nên Y Ân mới một mực không chịu cùng ngươi quyết đấu?”

Bù đắp với những gì nghe được từ Cát Nhĩ, Giang Tiều hiểu được, quyết đấu của thú nhân được phân ra quyết đấu bình thường và quyết đấu sống còn, cái ở phía trước đúng theo nghĩa của nó – bình thường, còn cái sau, cho dù trong lúc quyết đấu có giết chết đối phương, cũng sẽ không bị trừng phạt. Mà Lôi đưa ra chắc chắn là quyết đấu sinh tử nên Y Ân mới không chấp nhận.

“Đúng vậy, lúc ấy ta căm thù hắn nên đương nhiên đưa ra quyết đấu sinh tử.”

Lôi có chút chuyển giọng, cũng vì Y Ân không chịu chấp nhận nên sau đó hắn mới làm ra nhiều chuyện quá phận như vậy.

“Thời tiết hôm đó rất tốt. Ba người bọn ta đang chơi trong bộ lạc thì đột nhiên nhìn thấy mẹ ta mang theo giỏ, đi đến phía đông bộ lạc. Cứ mỗi một năm mẹ lại đi ra ngoài như vậy một lần, nhưng chưa lần nào dẫn bọn ta theo, vì vậy mà bọn ta nhất trí lặng lẽ đi theo. Nếu như bị mẹ phát hiện, bà nhất định sẽ đuổi bọn ta đi……”

Bây giờ nghĩ lại, mẹ đã cố tình đi đến biên giới của bộ lạc để tìm những thú nhân Lang Tộc…

“Bọn ta đi theo bà đến biên giới bộ lạc, vì chiến tranh giữa hai bên nên thú nhân Lang Tộc thường xuyên xuất hiện ở đây. Mà ngày đó, vừa khéo làm sao bọn ta gặp được ba thú nhân Lang Tộc trưởng thành.”

Lôi nhớ lại nỗi kinh hoàng lúc đó, khi bọn hắn vẫn chưa trưởng thành nếu đi chống lại ba tên thú nhân kia, một chút phần thắng cũng không có.

“Ba tên thú nhân Lang Tộc quả nhiên phát hiện ra mẹ ta, liền tính toán mang bà về bộ lạc Lang Tộc.” Giống cái ở mỗi bộ lạc đều rất ít, những người đó đương nhiên sẽ không giết chết bà…… Chỉ là cuộc sống của những ngày sau đó là sống không bằng chết.

“Lúc đó ta muốn lao ra, cho dù có mất đi tính mạng cũng phải bảo vệ được mẹ, nhưng lại bị Y Ân sống chết kéo lại…”. Ba người bọn họ trốn ở chỗ xa, cứ thế trơ mắt nhìn mẹ không có sức chống cự, bị bắt đi.

“Khi đó ta cực kì oán hận Y Ân, hắn quá nhu nhược, không cho ta đi cứu mẹ. Ta mang bi thương mất đi người thân cùng nỗi bất lực, tất cả đều chuyển hết lên người Y Ân, đưa ra lời quyết đấu với hắn.” Đương nhiên, Y Ân trước sau như một không hề đáp ứng hắn.

“Tình huống lúc đó, dù các người có lao ra, cũng không thể nào cứu được bà ấy, chỉ hy sinh một cách vô ích. Vả lại, Y Ân có lẽ đã sớm đoán được ý định của mẹ ngươi….”

Giang Tiều nhịn không được biện bạch cho Y Ân, hắn biết Y Ân, y tuyệt đối không phải một người nhát gan nhu nhược.

“Không thể ngờ ngươi lại hiểu rõ hắn như vậy. Y Ân khi đó quả thật đã đoán được tâm tư của mẹ ta, về sau tin tức truyền ra, mẹ ta không biết dùng phương pháp gì, đã đồng quy vu tận cùng ba tên thú nhân Lang Tộc kia.”

Lôi gật gật đầu, Giang Tiều tuy không ở trong tình hình lúc đó, nhưng lại nói không sai lệch một chút nào.

“Nhưng tại sao Kết lại nói ngươi thương tổn Y Ân?”

Đánh chết, Giang Tiều cũng không tin Lôi có năng lực này, cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, Y Ân vẫn là người mạnh nhất.

“Hắn nhất định không chấp nhận quyết đấu với ta nên vì vậy trong cơn tức giận… ta đã phản bội sự tín nhiệm của hai người bọn họ đối với mình.”

Nói đến đây, Lôi hối hận, nhưng có hối hận cũng không cách nào cứu vãn sai lầm lúc đó.

“Về sau, trong một lần săn bắn, bọn ta không cẩn thận tách ra với đoàn người trong tộc, xui xẻo gặp trúng một con Xích Long khủng lồ… Nếu ba người bọn ta hợp sức với nhau, có lẽ đã có thể giết nó. Thế nhưng trong lúc Y Ân và Đạt Lý đang vật lộn với Xích Long thì ta đã tự mình bỏ đi.”

Lúc ấy, Đạt Lý khàn cả giọng van xin hắn quay lại… nhưng hắn đã không.

“Lần đó, cả hai người bọn họ đều trọng thương, Y Ân suýt nữa thì không qua khỏi. Thật sự là kỳ diệu, hai người bọn họ lại có thể hợp sức tiêu diệt một con Xích Long trưởng thành… ban đầu ta còn tưởng bọn họ đã cầm chắc cái chết.”

“Nhưng ngươi đã quay trở lại tìm bọn hắn, không phải sao?”

Giang Tiều nhìn chằm chằm Lôi, nói ra ẩn tình mà cả Y Ân lẫn Đạt Lý đều không biết.

“Ngươi làm sao biết…”

Lôi thiếu chút nữa bị hù chết, Giang Tiều này rốt cuộc là người như thế nào? Ngốc nghếch bị hắn đùa giỡn, bây giờ lại thông minh đến cực điểm.

Trên thực tế, sở dĩ Giang Tiều bị lừa nhiều như vậy đều là vì hắn rất dễ tín nhiệm người khác, hoàn toàn xuất phát từ cảm tình chứ không liên quan gì tới chỉ số thông minh cả.

“Bằng không thì làm sao hai người bị trọng thương có thể trốn thoát an toàn ra khỏi rừng rậm nguy hiểm?”

Y Ân cùng Đạt Lý hẳn là “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, bằng không thì làm sao lại không nghĩ ra?

“Đúng vậy, ta nhất thời mềm lòng nên đã quay đầu trở lại, thấy bọn họ bị thương liền âm thầm nghĩ biện pháp thông tri tộc nhân.”

Lôi vô cùng may mắn, lúc đó hắn có quay đầu lại nên không có sai lầm hoàn toàn.

“Về sau, ta lại làm rất nhiều chuyện tổn thương Y Ân, bên ngoài nhìn như hắn không có vấn đề gì nhưng bên trong hoàn toàn đã bị thương tổn.”

Giang Tiều hiểu được, cho nên Y Ân chỉ có thể dùng thái độ lạnh nhạt để đối mặt với người đã từng là bạn tốt này…

“Qua thêm một hai năm, ta mới dần minh bạch chân tướng sự việc, cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện… Về sau, ta mới quyết định vào rừng để rèn luyện.”

Chuyến đi này, đi đúng ba năm… trong ba năm đó, hắn đã dạo chơi vài lần trước ranh giới sinh tử, trưởng thành lên rất nhiều.

Khoảng không trầm mặc thật lâu trong tòa nhà đá, đối với ba người bọn họ, Giang Tiều thổn thức không thôi. Nhưng mà có một vài điểm hắn vẫn không rõ…

“Ngươi đã hối hận, vậy thì vì cái gì vẫn không chịu từ bỏ quyết đấu?”

Hắn vẫn chưa quên lời đề nghị ban đầu của Lôi, nó và lời hắn vừa nói chẳng phải là mâu thuẫn nhau sao?

“Bởi vì ta muốn làm tộc trưởng, mà chỉ có đệ nhất dũng sĩ trong tộc mới có tư cách kế nhiệm.”

Nói ra suy tính cuối cùng của mình, Lôi lại lộ ra dáng vẻ như bị ép buộc.

“Ngươi muốn làm tộc trưởng?”

Giang Tiều lặp lại lời nói của Lôi, y thoạt nhìn không hề giống cái loại người theo đuổi quyền lực nha!

“Đúng vậy! Muốn báo thù Lang Tộc, ta chỉ có thể làm tộc trưởng.”

Nhắc đến Lang Tộc, trên mặt Lôi tràn đầy cừu hận.

“Hiện tại mọi người đều sống rất tốt, không dễ gì mà yên bình được như vậy, ngươi còn muốn khơi mào chiến tranh sao?” Giang Tiều không thể tin mà trừng mắt nhìn Lôi, y sao có thể ích kỷ như vậy?

“Đó chỉ là một khía cạnh. Vài năm nay, ta phát hiện Lang Tộc trải qua mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức, lại bắt đầu rục rịch, mà tộc trưởng đương nhiệm của bọn chúng – Tây Pháp lại là một tên gia hỏa dã tâm bừng bừng…” Đột nhiên dừng lại một chút, giọng điệu của Lôi trở nên càng thêm nghiêm túc, “Nhiều nhất là hai năm, bọn chúng nhất định sẽ khiêu chiến một lần nữa.”

“Tuy vậy, ta vẫn tin Y Ân có năng lực lãnh đạo mọi người chống địch, tại sao ngươi cứ nhất định phải làm tộc trưởng?”

Giang Tiều không đồng ý, chẳng lẽ Lôi cho rằng y mạnh hơn Y Ân nữa sao?

“Ta muốn đích thân ta báo thù cho cha mẹ, đánh bại Tây Pháp, cùng toàn bộ Lang Tộc.”

Đây là nguyên nhân chính khiến Lôi nhất định quyết đấu cùng Y Ân, ngay cả Đạt Lý và Kết cũng bị hắn dấu diếm

“Ngươi thật đúng là quá cố chấp!”

Đối với sự kiên trì của Lôi, Giang Tiều ngược lại, lại có chút hiểu được. Báo thù, có lẽ đã trở thành động lực sinh tồn duy nhất của y.

“Vậy rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?”

Nói nhiều như vậy, hay là muốn trở về đề chính, Lôi có chút không xác định được, hỏi. Càng hiểu biết Giang Tiều, hắn ngược lại càng cảm thấy y khó mà có thể nhìn thấu được.

“Được, ta đáp ứng ngươi!”

Giang Tiều dứt khoát trả lời, trong suy nghĩ của hắn, cả hai đều không làm đau lòng nhau, cho dù có thật sự quyết đấu thì cũng sẽ không gây ra tai nạn chết người.

Huống chi, nam nhân mà, đều là động vật máu nóng, nào có tên nào là chưa từng đánh nhau đâu? Đánh một trận cũng tốt, nói không chừng tích tụ nhiều năm được giải phóng nha.

“Chỉ đơn giản như vậy?”

Lôi còn tưởng phải tốn hơi sức, múa một chút “võ mồm”. Dẫu sao Giang Tiều cũng xem như là “quyết một lòng” với Y Ân, ít nhiều gì cũng nên có chút giãy dụa chứ!

“Chỉ đơn giản như vậy, ta đồng ý.”

Thấy được biểu tình của Lôi, Giang Tiều buồn cười mà nói. Ngày trước có cho phép bọn họ trêu chọc mình sao? Lần này, hắn sẽ “báo thù” tới nơi tới chốn.

Chỉ là, hy vọng về sau khi Y Ân biết được chân tướng sự việc, sẽ không quá tức giận!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio