Nạp Nhân làm mẫu xong ánh mắt sáng lên nhìn Mạc Hoài Song, “Nhanh, làm lại động tác khen ngợi đi.”
Mạc Hoài Song nghiêm túc đem quyền để vào trước trán, “Ngươi phi thường độc giác thú.” Buông tay, “Lúc này có thể tiếp tục giới thiệu chuyện luyện thạch sư rồi chứ?”
Mắt Nạp Nhân đảo quanh, “Không có thành ý.”
“Sao lại không có thành ý chứ, chỉ là nhất thời không quen thôi. Ngươi xem ta đã quen cách nói của quê nhà, hiện tại bắt ta dùng phương thức của nơi này liền không quen, dù sao cũng cần phải có thời gian làm quen mới được.”
“Ngụy biện! Quên đi, là bằng hữu ta không so đo với ngươi. Cấp năm tới cấp bảy là một cảnh giới, cấp tám là cảnh giới khác, cấp chín là truyền thuyết. Hiểu không?”
Nạp Nhân nói không đầu không đuôi, Mạc Hoài Song nghe như lọt vào sương mù, “Các cảnh giới này rốt cuộc là dựa vào cái gì mà phân chia?”
Nạp Nhân dùng ánh mắt “Ngươi thực ngốc” liếc nhìn Mạc Hoài Song một cái, “Hiểu được cách chia cấp một cấp hai chưa? Đó là góp đủ số lượng!” Có chút không để ý cảm thụ của Mạc Hoài Song.
“Tại sao lại góp đủ số lượng?” Mạc Hoài Song cảm thấy được mình vẽ nguồn nước thạch thật không dễ dàng gì.
“Bởi vì khả năng của luyện thạch giả cấp một cấp hai người bình thường cũng làm được, chỉ là sẽ bị choáng váng, thời gian làm không dài thôi, hoàn toàn không dùng tới loại thiên phú linh trấn này, không cần thiên phú thì sao được tính là luyện thạch giả chân chính?”
“Chẳng nhẽ thứ linh trấn này trừ bỏ làm cho người ta không bị choáng váng còn có tác dụng khác?”
“Đương nhiên,” Nạp Nhân dùng ánh mắt, “Ngươi rốt cuộc từ đâu tới” nhìn Mạc Hoài Song, “Loại thiên phú như linh trấn này nếu như chỉ làm cho người ta không bị choáng thì làm sao lại trân quý như vậy?”
Như thế mà không trân quý? Đó là ngươi chưa từng chịu đựng qua cảm giác choáng váng, trong lòng Mạc Hoài Song phun tào, trên mặt lại tỏ vẻ ham học nhìn Mạc Hoài Song.
“Thiên phú của luyện thạch giả sở dĩ kêu linh trấn mấu chốt chính là trấn áp,” Nạp Nhân nói không ngừng, cảm thấy loại trình độ cái gì cũng không biết của Mạc Hoài Song phỏng chừng ngay cả trấn là cái gì cũng không biết, cho nên hắn mở miệng hỏi, “Ngươi có biết ‘linh trấn’ là cái gì không?’ Mạc Hoài Song đương nhiên liền lắc đầu.
Nạp Nhân đưa cho hắn một cái ánh mắt quả nhiên là thế, “Chỉ có máu của độc giác thú mới có thể liên kết với đá nguồn nước thạch, đá năng lượng, sau đó chúng ta thông qua nguyên đồ mệnh lệnh những loại đá này hóa thành thứ mà chúng ta muốn. Mà ‘linh trấn’ trấn áp chính là máu của độc giác thú.”
“Ngươi sẽ không cho là tất cả độc giác thú đều dịu ngoan giống như độc giác thú cấp một, cấp hai chứ? Một chút thông tin cơ bản ấy chẳng lẽ cũng không biết.”
Mạc Hoài Song không hé răng.
Mà Nạp Nhân cũng thực sự không nghĩ tới Mạc Hoài Song căn bản không biết những thông tin đó thật, “Máu của độc giác thú từ cấp ba trở lên đều có ý chí của mình, người không có linh trấn căn bản không thể động vào, cho nên luyện thạch giả nhất định phải thông qua ‘linh trấn’ mà trấn áp ý chí của máu độc giác thú, bắt buộc nó cúi đầu phục tùng, dựa vào ý chí của chúng ta hoàn thành nguyên đồ trên đá.”
Nghe vậy Mạc Hoài Song có chút do dự, hắn không biết sau khi mình bị tiêm phá linh tề có thể trấn áp được ý chí máu độc giác thú hay không, nếu như không được thì thật sự không ổn.
“Ngươi hiểu được điểm này, về sau phân cấp liền dễ dàng, có thể trấn áp được máu độc giác thú cấp ba chính là cấp ba, trấn áp được cấp bốn chính là cấp bốn.”
“Có thể trấn áp được cấp năm chính là cấp năm?” Mạc Hoài Song tiếp lời.
“Đương nhiên không phải! Cấp năm chính là một mốc, có thể chế tác được thạch giáp chính là dấu hiệu của cấp năm, bằng không ngươi cho là tại sao ta vẫn còn cấp bốn?” Nạp Nhân có chút ủ rũ, ngữ khí trầm xuống.
“Không thể tìm được người chỉ dạy sao? Ngươi thông minh như vậy nhất định sẽ học được.”
“Nào có dễ dàng như vậy, chế thạch giáp là có truyền thừa. Toàn thế giới chỉ có duy nhất một học viện công khai dạy phương pháp chế tạo thạch giáp, nhưng mà cái thạch giáp kia rất khó tiến vào, không nói đến chuyện cần thiên phú cực kì cao, học phí cũng không phải đắt bình thường.” Nạp Nhân tâm tình hạ xuống thở dài, “Ta không hi vọng gì.”
Mạc Hoài Song vỗ vỗ vai Nạp Nhân an ủi, “Không cần nói như vậy, không nản lòng nhất định sẽ có cơ hội.”
“Ngươi nói đúng.” Nạp Nhân nắm tay, “Ta tiến vào Cửu Bác bởi vì nơi này có luyện thạch giả cấp năm, nếu như ta đủ cố gắng, nói không chừng hắn sẽ thu nhận ta làm đồ đệ.”
“Ngươi nhất định có thể.” Sư Gia vẫn luôn luôn không nói chuyện đột nhiên xen mồm vào.
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem ta là ai.” Nạp Nhân ngạo kiều nâng cằm, sau đó lại đem đề tài chuyển về cảnh giới của luyện thạch giả, “Cấp năm cùng cấp bảy ngoại trừ có thể trấn áp được máu của độc giác thú, quan trọng nhất chính là có thể chế tạo được thạch giáp có thể chống đỡ được công kích của độc giác thú cùng cấp, đồng thời tạo thành thương tổn đối với nó.”
“Về phần cấp tám, đây không phải là chuyện ta có thể nghĩ đến, nhất định phải biến đá thành đất.” Nạp Nhân nói xong cặp mắt liền sáng lên, “Bùn đất a, ta lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua.”
“Ta cũng chưa thấy qua.” Sư Gia rầu rĩ phụ họa.
Mạc Hoài Song yên lặng ngửa đầu nhìn không trung, hắn thât sự rất muốn về cái nơi có thể tùy ý thấy được bùn đất kia, khó trách nơi đó được gọi là địa cầu.
“Nghe nói trong học viện Minh Giáp có đất, mỗi một vị luyện thạch giả cấp tám đều sẽ vì học viện này mà tạo ra đất, nghe nói nơi đó là chỗ nhiều đất nhất trái đất.”
Sư Gia: “Còn có một trong hai cái cây duy nhất trên trái đất.”
Mạc Hoài Song rất sát phong cảnh cắt ngang lời cảm khái của hai người, “Luyện thạch giả cấp chín có khả năng gì?”
Nạp Nhân đối với hắn khó hiểu phong tình rất tức giận, tặng hắn một ánh mắt, “Đây là truyền thuyết giống như truyền thuyết về độc giác thú cấp chín vậy. Luyện thạch giả cấp chín trong truyền thuyết có thể biến đổi toàn bộ thế giới, làm cho tất cả đá đều biến thành đất!”
Mạc Hoài Song gật gật đầu, lập tức lại nói, “Nếu như chưa từng có, vậy truyền thuyết kia từ đâu tới?”
“Di tích viễn cổ a! Tiểu Mạc, ta nói ngươi rốt cuộc tới từ chỗ nào, tại sao không biết một cái gì cả?”
Mạc Hoài Song thực bình tĩnh, “Một nơi rất xa, trước kia ta cũng chưa nghe nói qua những chuyện này. Ta là người đầu tiên trong chúng ta có thể hóa đá thành nước, mọi người thấy vậy đều rất sợ hãi ta, cho nên đuổi ta ra ngoài, ta cũng chỉ có thể lưu lạc đến nơi này.”
Nạp Nhân: “…” Quê hương của Mạc Hoài Song rốt cuộc ngu muội đến mức nào!!
Sư Gia: “…” Bị đuổi ra ngoài, thật đáng thương!
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không cố ý hạ giọng, Diên Thiệu Bách ở trong phòng đội trưởng ngũ giác rất nhạy bén liền nghe rõ được mấy người Mạc Hoài Song đang nói cái gì.
Hắn nắm tay phải lại, giơ ngón tay cái lên, làm động tác mà Mạc Hoài Song khen ngợi Nạp Nhân, khóe miệng giương lên. (Beta: anh tự kỉ =))))
Thật có ý tứ, người này thoạt nhìn hoàn toàn không biết chút gì về thế giới này, nhưng một nhân vật như thế này, sao thành chủ lại cố ý tiềm phá linh tề vào người hắn? Nếu như hắn muốn biết nguyên nhân trong này, thật ra có thể tra từ thủ thế này. Cũng không biết nơi nào lại dùng tư thế khen ngợi như này, thực sự kì lạ.
Bởi vì hôm nay là ngày đội trưởng quyết đấu cho nên toàn bộ huấn luyện đều được dừng lại, ba người đều về thẳng kí túc xá.
Tới kí túc xá, Nạp Nhân lấy một cái bút kim loại từ trong ngăn tủ đưa cho Mạc Hoài Song.
“Trong bút này có máu độc giác thú cấp ba, ngươi trước tiên thử xem có thể trấn áp được hay không?”
Mạc Hoài Song do dự một chút, hắn hoài nghi mình không có linh trấn.
“Đừng sợ, ý chí của máu độc giác thú cấp ba không có nguy hiểm như vậy, nhiều nhất chính là đánh không lại bị nó phản kích phun máu, sẽ khôn tổn thương linh trấn.”
Nạp Nhân nói xong liền đem bút kim loại nhét vào tay Mạc Hoài Song.
Nháy mắt một đợt ý chí muốn thôn tính phá hư tất cả xuất hiện trong đầu của Mạc Hoài Song, nhưng không đợi đợt ý chí này làm cái gì Mạc Hoài Song, một loại cảm giác kì dị bắt đầu nảy sinh trong đầu Mạc Hoài Song.
Sau khi loại cảm giác không rõ kia sinh ra, ý chí bạo ngược của máu độc giác thú cấp ba hoàn toàn từ một con sư tử đói khát mạnh mẽ liền biến thành một con chó nhật ra sức lấy lòng.
Mạc Hoài Song rõ ràng cảm nhận được ý chí nó muốn biểu đạt — chỉ hướng đông liền tuyệt đối không đi hướng tây!
“Ngươi phải chịu đựng, dùng linh trấn oanh kích nó, trấn áp nó, đả bại nó, tuyệt đối không được khuất phục nó, thành công một lần ngươi chính là cấp ba, đây mới chính là luyện thạch giả chân chính!” Sau khi Nạp Nhân đem bút nhét vào tay Mạc Hoài Song liền tiếp tục ồn ào chỉ điểm, ngữ điệu dâng trào, giống như hắn đang đấu tranh với máu của độc giác thú cấp ba.
“Có đá nguồn nước không, ta trước mượn một khối?” Mạc Hoài Song nhìn nhìn Nạp Nhân nói.
Nạp Nhân đang hoa tay múa chân vui sướng cổ vũ bỗng nhiên như bị ấn nút tam dừng, tay chân vẫn bảo trì tư thế như trước ngơ ngác nhìn Mạc Hoài Song,
“… Làm sao vậy?” Mạc Hoài Song vẻ mặt nghi hoặc. Hắn cảm thấy được mình không có vấn đề gì, ý chí bạo ngược của máu độc giác thú cấp ba đến đây, linh trấn liền trấn áp, sau đó độc giác thú thuần phục.
Ánh mắt Nạp Nhân chăm chú nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song hai giây, cuối cùng giống như bóng cao su thu hồi tay chân, đi đến ngăn tủ lấy ra một khối đá bằng bàn tay cùng với một bát thủy tinh đưa đến trước mặt Mạc Hoài Song.
“Ngươi có biết ta vì chiến thắng máu độc giác thú cấp ba mất bao nhiêu năm hay không? Một năm! Ta hiện tại mới phát hiện ra mình mẹ nó là phế vật!”
Mạc Hoài Song khiêm tốn cười cười, “Đừng nói như vậy, ngươi khi đó khẳng định còn nhỏ tuổi cho nên mới dùng thời gian lâu như vậy. Khí lực mà tiểu hài tử đánh độc giác thú cấp một cùng khí lực mà người lớn đánh độc giác thú cấp một không giống nhau.”
Nạp Nhân hơi cảm thấy an ủi, “Vậy ngươi cũng quá biến thái rồi, nói không chừng còn có thể vượt qua giáo nữ thánh giao.”
Mạc Hoài Song cười cười, vòng vo đề tài, “Cái này là cái gì? Ta chỉ vẽ được đá nguồn nước.”
“Đá năng lượng, ngươi vẽ đồ án hóa nước, biến ra chính là linh năng thủy, để nước kia trong bát thủy tinh kia là được.” Nạp Nhân đối với dự vô tri của Mạc Hoài Song chỉ có thể thấy nhưng không thể trách.
Mạc Hoài Song gật đầu, cầm bút trong tay như du long vẽ một nguyên đồ trên đá năng lượng, sau khi dừng bút, nguyên đồ lóe lên ánh sáng bạc rồi biến mất không thấy, tiếp theo là cái thứ hai… Sau ba lượt ánh sáng, Mạc Hoài Song liền đem đá năng lượng để vào trong cái chén, sau một phút đồng hồ liền hóa thành nước, nước tinh khiết màu xanh lam ở trong bát thủy tinh khẽ dao động, đẹp không sao tả xiết.
“Thành, linh năng thủy cấp ba, có thể bán trăm điểm.” Nạp Nhân nói xong liền đem nắm tay đặt lên trán, tỏ vẻ khen ngợi với Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song nhìn thấy vậy sửng sốt một chút, rồi thản nhiên cười tiếp nhận.
“Nước này có ích lợi gì?” Mạc Hoài Song hỏi.
“Tăng cường sức khỏe của chiến sĩ, đề cao sức chiến đấu.”
Mạc Hoài Song nghe xong, tầm mắt rơi xuống Sư Gia vẫn luôn không hé răng, ý là đem linh năng thủy cho hắn dùng.
“Cho hắn vô dụng, cấp ba chỉ có ích đối với chiến sĩ cấp hai, cấp ba. Ngươi vẫn là nên bán cho năng nguyên tiệm đi.”
Mạc Hoài Song lúc này mới gật đầu đồng ý, xem ra đây là con đường kiếm tiền của hắn.
Nạp Nhân sau khi thấy Mạc Hoài Song không thừa một giọt nào đem nước đổ vào túi da, vui vẻ lấy ra một cái bút kim loại từ năng tủ của mình đưa đến trước mặt Mạc Hoài Song, “Tiếp, cấp bốn!”