Diên Thiệu Bách bước ra một bước, đem Mạc Hoài Song ngăn lại phía sau, không nhanh không chậm nói, “Không biết Hawkins tiên sinh có gì chỉ giáo.”
Hawkins tiên sinh tóc vàng mắt xanh lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Thành chủ muốn mời Mạc tiên sinh đi làm khách.” Nói xong hướng về phía Mạc Hoài Song làm dấu mời.
Cả người Mạc Hoài Song đứng thẳng, đôi mắt nhìn bốn phía tìm tung tích của thành chủ Dư Kha, chỉ cần người này không ở, Hawkins mang đến bao nhiêu người cũng không đủ xem.
Diên Thiệu Bách nghĩ một, nói, “Có thể, nhưng phải để ta cùng đi.”
Hawkins nở nụ cười như trước, “Xin đoàn trưởng đừng làm khó ta, thành chủ chỉ mời một mình Mạc tiên sinh.”
Dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng ngữ khí nói ra lại vô cùng cứng rắn.
Diên Thiệu Bách: “Chỉ sợ thứ lỗi cho khó lòng tuân theo.”
Nụ cười của Hawkins không giảm, lời nói lại không dễ nghe như vậy, “Diên đoàn trưởng, khó lòng tuân theo không phải chuyện ngươi nói là có thể được.”
Nói xong Hawkins vung tay lên, chiến sĩ đằng sau nhanh như hổ đói vồ mồi mà nhằm về phía Cửu Bác.
Bọn người Vu Thấu tại thời khắc nhìn thấy hộ vệ thành chủ kia, đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, cũng tại thời khắc phủ thành chủ phát động tấn công kia, móc ra vũ khí chuẩn bị nghênh chiến với kẻ thù của chính mình.
Diên Thiệu Bách không phải là người chịu thua thiệt, hắn cười lạnh một tiếng, thạch giáp cấp chín liền phụ thân.
Khí thế cường đại đến ngưng trọng nháy mắt tản ra ở trên chiến trường, lập tức nắm trong tay nhịp điệu của chiến trường, hắn bước chân ra, chậm rãi hướng về phương hướng của Hawkins, giống như Ma thần ngăn ở trước người chiến sĩ cấp tám chuẩn bị công kích chiến sĩ Cửu Bác.
Mà bước đi này, toàn bộ tình cảnh lập tức thay đổi, không có người nào dám vọng động một bước!
Đối với Diên Thiệu Bách mà nói, hắn chỉ là bước một bước nhỏ, nhưng đối với tất cả hộ vệ thành chủ bao gồm cả Hawkins lại là một bước có thể đả kích tất cả nhận thức của bọn họ.
Không có ai có thể quen thuộc hơn bọn họ loại uy thế khiến người ta hít thở không thông này, bởi vì bọn họ đã từng trải qua rất nhiều lần ở trên vị thành chủ Dư Kha mạnh đến mức không có lời nào để nói. Đây là cấp chín chân chính! Là chiến sĩ chân chính đứng ở tầng cao nhất của thế giới!
“Ta nghĩ, ta có tư cách mang người của ta về Cửu Bác.” Diên Thiệu Bách chậm rãi nhếch miệng, từng câu từng chữ chậm rãi nói.
Mồ hôi lạnh từ thái dưỡng Hawkins chảy ra, quanh năm suốt tháng theo bên người Dư Kha, hắn đối với uy áp của cấp chín có sức đề kháng nhất định, nhưng cũng không có nghĩa là có thể miễn dịch, hàn ý xuất phát từ tận đáy lòng khiến cho cơ thịt của hắn không nhịn được mà khẽ run, giống như thấy vị thành chủ hỉ nộ vô thường kia.
“Ta có thể không cho là như vậy.” Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ bên trong.
Theo âm thanh này, cửa xe ô tô đen dừng ở trước cửa sàn đấu mở ra, một vị thanh niên tuấn mỹ bước từ trên xe xuống.
Hắn mặc một chế phục thuần đen, quần áo vừa vặn, hiện ra chiều rộng của vai cùng đôi chân dài, dáng người kiên cường, Mặt mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, da trắng nõn, trên mặt mang theo lãnh ý không nói ra được, cả người giống như lợi kiếm đã dính máu, có thể đem người bức lui ba bước.
Nhìn thấy người này, đồng tử Mạc Hoài Song liền co rụt lại, không cần bất kì người nào giới thiệu, hắn liền biết được vị này chính là bá chủ thực sự của thế giới—Dư Kha!
Có lẽ người khác không nhận biết được, nhưng thân là An tổ, gien cấp chín từ trong xương làm cho hắn lập tức nhận biết được từ khí thế cũng quan sát thực tế được sự chênh lệch giữa Diên Thiệu Bách và người này.
Thực sự khí thế của Diên Thiệu Bách rất mạnh, thế nhưng trước mặt cấp chín thực sự có thể đem khí thế cường đại dễ dàng thu phóng lại vô cùng yếu thế.
Lời của Dư Kha tuy là nói với Diên Thiệu Bách, thế nhưng ánh mắt lại trực tiếp nhìn về phía Mạc Hoài Song, mang theo chán ghét rõ ràng cùng với – hưng phấn cùng khát cầu.
Hai loại tâm tình không liên quan đến nhau chợt lóe lên, nhanh đến nỗi Mạc Hoài Song cho là ảo giác của mình.
Có lẽ Mạc Hoài Song sẽ cho cái này là ảo giác của mình, nhưng Diên Thiệu Bách tuyệt đối sẽ không, bởi vì ánh mắt ấy từng xuất hiện trong mắt hắn.
Ánh mắt hắn lóe lên, sắc mặt trầm đến mức có thể nhỏ nước, lắc mình giơ kiếm đến trước người Dư Kha.
Hắn có thể vì Cửu Bác mà nhẫn rất nhiều chuyện, nhưng tuyệt đối không bao gồm mơ ước lão bà của hắn, chuyện đã đến nước này, nếu hắn có thể nhịn được, mẹ nó hắn chính là một con rùa khốn khiếp!
Động tác của Diên Thiệu Bách nhanh đến nỗi vượt qua ngoài phạm vi thị giác của Mạc Hoài Song, chờ đến thời điểm hắn kịp phản ứng lại, liền thấy hai cái bóng quấn cùng một chỗ, độn tác nhanh đến nỗi chỉ lưu lại tàn ảnh ở võng mạc.
Hawkins nhìn thấy chủ nhân của mình đến đây làm chỗ dựa, không giống người hầu ác giễu võ dương oai, ngược lại mồ hôi trên trán càng ngày càng dày đặc, làm việc vẫn cần chủ nhân ra tay, sau khi trở về tránh không được bị trách phạt hành sự bất lực, nếu như vẫn không thể đem Mạc Hoài Song mang về, cái chết kia của hắn liền đến.
Nghĩ tới đây, Hawkins lần thứ hai hướng về Mạc Hoài Song phất phất tay, ra hiệu đem người mang đi.
Hộ vệ phủ thành chủ trong lúc huấn luyện đã quen với uy áp của cấp chín, tuy rằng trạng thái của mỗi người đều không tốt, nhưng so với đám người Vu Thấu nửa bước cũng không đi được thì tốt hơn nhiều lắm.
Tại thời khắc Diên Thiệu Bách cùng Dư Kha đánh nhau kia, Mạc Hoài Song liền đem thạch giáp nguyên phù phụ thân, cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của Hawkins, trực tiếp ngăn lại trước người bọn Vu Thấu.
Ý niệm trong đầu nhanh chóng quay trở lại, tại khoảng cách rất gần với uy áp của cấp chín, đối với bọn Vu Thấu là kinh sợ quá lớn, coi như hắn ỷ vào chính mình đặc thù có thể giết chết mấy chiến sĩ cấp tám, nhưng chỉ sợ bọn Vu Thấu sẽ tử vong tại chỗ.
Chiến sĩ Cửu Bác mới vừa vì tiêu chuẩn di tích mà hi sinh sinh mệnh trẻ tuổi của mình, hắn không thể để bọn họ bởi vì mình lần thứ hai đổ máu tại chỗ!
Nghĩ tới đây, Mạc Hoài Song kiên định mở miệng nói: “Thả bọn họ, ta và các ngươi đi!”
Hawkins phất tay lệnh chiến sĩ dừng động tác công kích, trên mặt lộ ra một nụ cười, “Vẫn là Mạc tiên sinh thông suốt, mời.”
Vu Thấu nghe Mạc Hoài Song nói như vậy, trên gương mặt tái nhợt lộ vẻ thống khổ, hắn cưỡng bức chính mình đứng vững trước uy thế của cấp chín, chậm rãi giơ kiếm chuẩn bị tự sát, ở đây không có có người hiểu được ý nghĩ của Cửu Bác hơn hắn, hắn tuyệt không thể để cho Hawkins mang hắn đi!
Hắn tin tưởng không có bọn họ cản trở, Mạc Hoài Song có tạch giáp hộ thân nhất định có thể chạy thoát được!
Mạc Hoài Song đứng ở trước người Vu Thấu, không thể phát hiện được dự định của hắn. Nhưng Hawkins lại có thể hiểu được rõ rõ ràng ràng tiểu tâm tư kia của hắn.
Trên thân thể Mạc Hoài Song này có quá nhiều bí mật, nếu như không có đám người Vu Thấu cản trở, hắn thật sự là không thể xác định mình có thể hoàn thành được mênh lệnh của thành chủ hay không.
Vì thế, hắn rất có “Lòng tốt” nói: “Chiến sĩ Cửu Bác là trung thành tuyệt đối, vì ngươi ngay cả mệnh lệnh cũng không tuân.”
Mạc Hoài Song nghe vậy hãi hùng khiếp vía mà quay đầu lại, liền thấy Vu Thấu đang chuyển bị làm chuyện điên rồ!
Mạc Hoài Song sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cái gì cũng không để ý hét lớn, “Vu Thấu, con mẹ nó ngươi đừng ngớ ngẩn, sống sót mới có hi vọng, con mẹ nó ngươi nếu dám chết ta liền dám chôn cùng ngươi!”
Vu Thấu ra sức há miệng, “Phu —— ”
” Mạc Hoài Song ta nói được là làm được!” Mạc Hoài Song nói năng có khí phách.
Hawkins xem náo nhiệt đem quyền đặt ở cái trán.
Chiến sĩ Cửu Bác gắt gao nhìn hắn chằm chằm, hận ý bắn ra.
Mạc Hoài Song cũng biết chỉ cần mình còn ở nơi này, trong lòng Vu thấu sẽ không dứt khoát, hắn cắn răng, quyết định thật nhanh mà nói với Hawkins, “Chúng ta đi!”
Nói xong dứt khoát hướngvề phía bọn người Hawkins, cũng nhìn tất cả người của bọn hắn lần lượt rút đi.
Động tác này của Mạc Hoài Song không lừa gạt được tai mắt Diên Thiệu Bách, thời điểm nhìn thấy hắn đi cùng Hawkins, hắn giống như điên rồi xông tới cứu viện.
Dư Kha há có thể theo như nguyện vọng của hắn, vung kiếm đem hắn cuốn lấy.
Diên Thiệu Bách giết đỏ cả mắt rồi, hạ thủ càng nhiều hơn ba phần tàn nhẫn. Đại kiếm mang theo sát không chút lưu tình muốn đâm vào người Dư Kha.
Dư Kha mặt lộ vẻ cười lạnh, giơ kiếm nghênh chiến, chỉ là cấp chín giả dựa vào thạch giáp cưỡng ép lên cấp, tại sao có thể là đối thủ của hắn!
Hơn trăm chiêu thoáng một cái đã qua, Dư Kha giơ kiếm bổ về phía Diên Thiệu Bách, Diên Thiệu Bách nhanh chóng đón đỡ, ngực lộ ra khoảng không, trên mặt Dư Kha lộ ra một cái nụ cười tàn nhẫn, vươn tay trái ra, ngón tay trỏ dùng tốc độ nhanh không thể đỡ được đâm vào bụng Diên Thiệu Bách.
Đau đớn ăn mòn thần kinh Diên Thiệu Bách, trong ánh mắt của hắn lộ ra thần tình không thể tin tưởng, Dư Kha cư nhiên có thể tay không xuyên qua thạch giáp cấp chín!
Giật mình thì giật mình, Diên Thiệu Bách cũng không phải dễ trêu, ngay tại thời khắc Dư Kha có chút đắc ý rút tay ra kia, tay trái Diên Thiệu Bách liền hóa kiếm, một cái “Đa tần” cắm và lồng ngực Dư Kha!
Lưỡng bại câu thương.
Sát ý cùng tàn nhẫn trong nháy mắt lan tràn trong mắt Dư Kha, nhưng cuối cùng hắn vẫn chế trụ được kích động của mình, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, nhanh chóng lắc mình nghênh ngang rời đi.
Diên Thiệu Bách vừa định truy kích, trong đầu đột nhiên mơ hồ, cái gì cũng không biết.
Không có uy áp của cấp chín áp thế, bọn người Vu Thấu lập tức sống lại, sau khi giúp Diên Thiệu Bách khẩn cấp cầm máu, hoả tốc trở về Cửu Bác.
Cuộc chiến kinh thế của cấp chín giao phong này giống như khi nó bắt đầu, vô thanh kết thúc, ngoại trừ những người trong cuộc của hai bên cùng nhân viên công tác, không có người chứng kiến nào khác.
Mà nhân viên công tác đã bị cuộc chiến đấu này làm cho sơ đến chân run lẩy bẩy đều vô cùng nhất trí bảo trì trầm mặc với trận chiến này. Ai cũng không muốn bởi vì lắm miệng mà dẫn đến hậu quả không lường trước được.
Thời điểm Dư Kha xuất hiện ở phủ thành chủ, Hawkins đã cung kính ở đó chờ đợi, thời điểm nhìn thấy vết máu trên quần áo của Dư Kha, trong mắt không nhịn được lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Không ai hiểu hơn hắn chủ nhân mạnh đến như thế nào.
“Thành chủ, ta đi lấy thuốc chữa trị cấp tám.” Hawkins khom người muốn lui ra.
Dư Kha phất tay ngăn trở hắn, “Ta muốn tắm rửa, thay y phục.”
Nói xong nhanh chân hướng về phía bồn tắm. Nói là buồng tắm, kỳ thực dùng ao để hình dung càng thích hợp hơn chút. Bốn góc bể đều được điêu khắc độc giác thú cấp tám, mỗi con độc giác thú đều nâng một cái bình gốm ở móng, nước nóng trong bình tuôn ra.
Dư Kha cởi hết quần áo tiến vào bể, nơi bị đâm trước ngực trơn nhẵn, không thấy được vết thương trước đó.
Ánh mắt Hawkins lóe lóe, làm như không thấy nâng quần áo đứng ở một bên.
Chờ đến khi Dư Kha tắm rửa xong, hắn mới cung kính xin chỉ thị, “Thành chủ, vị bắt về kia xử lí thế nào? Hắn tựa hồ có rất nhiều chỗ đặc biệt.”
Trong tròng mắt Dư Kha xuất hiện loại chán ghét cùng khát vọng đan xen kia lần nữa, cuối cùng hắn nói, “Hắn đương nhiên đặc biệt. Ngươi đem người nhốt lại. Bây giờ còn chưa đến thời điểm đó.”
Về phần thời điểm đó là cái gì, hắn chưa nói, Hawkins càng sẽ không hỏi.
Phân phó xong chuyện của Mạc Hoài Song, Dư Kha đột nhiên hỏi: “Hình như Diên Thiệu Bách rất yêu hắn?”
“Theo điều tra, đúng thế.”
Dư Kha cười quỷ dị, “Thật sự là đáp án rất tốt.”